Trước vòng chung kết

Chương 5


Bạn đang đọc Trước vòng chung kết – Chương 5

Chương 5
Ba đứa vừa đi vừa đem chuyện hút thuốc của Tâm sún và Thuận ròm ra cười với nhau.
Long quắn chắt lưỡi:
– Thiệt ra tao thua hai thằng quỷ đó luôn! Hút không được mà cứ ra vẻ ta đây chịu chơi, rốt cuộc nằm một đống.
Hùng bụi cười hì hì:
– Thì mới hút đứa nào chẳng vậy.
Sĩ nhún vai:
– Tại hai đứa nó dở chớ tao thì sức mấy mà gục.
Long quắn ngó Sĩ:
– Rồi! Giờ tới mày nữa!
– Rồi cái gì mà rồi! Thứ đó tao coi như đồ bỏ! Tao còn biết uống rượu nữa kia! – Sĩ cao hứng khoe.
Hùng bụi cũng tỏ ra mình không thua kém:
– Ừ, uống rượu dễ ợt, còn dễ hơn uống bia nhiều!
Nghe Hùng bụi và thằng Sĩ khoe khoang về chuyện nhậu nhẹt, Long quắn cũng muốn “thử” lắm. Nó bèn đề nghị:
– Hay bây giờ mình uống rượu đi! Tụi mày “tập” tao uống với!
Thật ra thì thằng Sĩ và Hùng bụi có uống rượu bao giờ đâu. Cả hai đứa vì cao hứng mà bốc phét nên trước lời đề nghị của Long quắn, hai đứa sợ hết hồn.
Vô hình trung mà cả Hùng bụi lẫn thằng Sĩ đều nghĩ đến hình ảnh thê thảm của Thuận ròm và Tâm sún khi nãy và đứa nào cũng mơ hồ cảm thấy rằng đó sẽ là hình ảnh của chính mình lát nữa đây. Và khi đó, Long quắn sẽ kinh ngạc biết bao, rồi ngày mai những tin tức “tốt đẹp” đó sẽ bay đi khắp các hang cùng ngõ hẻm. Chúng nó sẽ chẳng còn dám vác mặt đi đâu nữa. Nghĩ đến cảnh mình đang dẫn bóng xuống chuẩn bị sút thì thằng Hoàng la toáng lên: “A, coi Hùng bụi đang dẫn chai rượu đi đâu kìa!”, Hùng bụi tự dưng rùng mình, nó biết chắc rằng trong tình huống như thế trái bóng sẽ bay chệch khung thành đối phương cả thước. Thằng Sĩ cũng đang dau khổ với những suy nghĩ tương tự. Chúng đang tính thối thác thì Long quắn bỗng kêu lên:
– A, Sơn cao tới kìa!
Hùng bụi và thằng Sĩ nhìn theo tay chỉ của Long quắn.
Sơn cao thọc hai tay trong túi quần, miệng nhai chóp chép, đang rảo bước lại bên tụi bạn.
– Sao mày về sớm vậy? Mọi bữa mày giữ xe tới chín, mười giờ lận mà? – Long quắn hỏi.
Sơn cao phun hột táo trong miệng ra:
– Bữa nay không có bia hơi, dân nhậu chuồn đi đâu hết ráo! Thiệt chán bỏ mẹ! Ủa, tụi mày kéo đi đâu đây?

Long quắn ưỡn ngực:
– Đi nhậu! Mày đi không?
– Nhậu hả? Bữa nay đâu có bia hơi!
Long quắn nhăn mặt “hừ” một tiếng.
– Bia hơi mà uống quái gì! Tụi tao đi uống rượu! Mày đi không?
– Đi thì đi! – Sơn cao hăng hái hưởng ứng.
Sát mé đường, một cái quán nhậu nấp dưới một cái mái tạm bợ de ra từ bức tường phía trong, đang bắt đầu một buổi chiều nhộn nhịp.
Choáng ngợp trước không khí ồn ào của quán rượu, Sĩ đâm sợ, nó khều Hùng bụi:
– Quán này đông quá mày ơi! Mình đi tìm quán nào vắng người một chút.
Hùng bụi thở dài:
– Thôi, tới đây rồi thì vô đại đi! Sức mấy mà tìm ra một quán vắng người!
Bốn đứa rụt rè bước vô quán, chọn một cái bàn trống sát mé đường, ngồi xuống. Đứa nào cũng mong đừng ai để ý đến mình. Nhưng các vị khách ngồi chung quanh đều quay đầu lại nhìn sắp nhỏ với vẻ tò mò khiến đứa nào đứa nấy cảm thấy ngượng ngập vô cùng. Vẻ hiên ngang khi nãy biến đâu mất tiêu. Bà chủ quán bước ra, cười xởi lởi:
– Kêu gì đây mấy cậu?
Cả bọn lúng túng, không biết trả lời ra sao. Bà chủ vẫn đứng cạnh bàn chờ đợi với vẻ nhẫn nại và niềm nở, tuy nhiên trong đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt rõ rệt.
Thấy ngồi yên hoài thì kỳ cục quá, lại bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Long quắn, Hùng bụi lấy hết can đảm:
– Rượu.
– Mấy cậu uống rượu gì? – Bà chủ quán lại hỏi.
Hùng bụi tặc lưỡi:
– À, cho rượu gì… ngon ngon một chút!
– Vậy mấy cậu uống rượu cây lý nghen?
Hùng bụi gật đầu ra vẻ sành sỏi:
– Cây lý cũng được!
Đang quay lưng đi vô, bà chủ quán chợt dừng lại:

– Mấy cậu kêu bao nhiêu?
Sĩ vọt miệng, nó không muốn thua kém Hùng bụi:
– Tạm thời cho trước một lít đi! Thêm bốn cái hột vịt lộn nữa!
Sơn cao trợn mắt:
– Kêu gì tới một lít dữ vậy mày?
Sĩ nhún vai, vẻ khinh thường:
– Bốn đứa uống một lít mà dữ gì! Sợ thiếu nữa ấy chớ!
Bà chủ quán trở ra, đặt chai rượu và dĩa hột vịt lộn kèm theo rau răm, muối tiêu trước mặt mấy ông nhóc.
Tiếng đập hột vịt chan chát lập tức vang lên. Vung vẩy bốn cái muổng trên tay, bốn ông nhóc đớp hột vịt ngon lành. Không đứa nào nhớ – hoặc cố ý không nhớ – đến chai rượu đang nằm buồn hiu trên bàn. Trừ Long quắn. Nó thật thà nhắc:
– Thôi uống rượu đi chớ tụi mày!
– À, quên mất!
Sĩ làm bộ nhớ ra. Nó rót rượu ra ly và đẩy ly rượu đến trước mặt Hùng bụi:
– Mày uống trước đi!
Hùng bụi quắc mắt:
– Sao mày không uống trước?
Sĩ cười hề hề:
– Đứa nào uống trước chẳng được! Mày uống rồi tới tao!
Không thể thoái thác được, Hùng bụi đành đưa ly rượu lên miệng, ngửa cổ nín thở uống một hơi y như những lần bị bà ngoại bắt uống thuốc ký ninh. Trong khi đó, ba ông nhóc kia hồi hộp dồn mắt vô gương mặt của Hùng bụi, xem thử sau khi uống xong ly rượu, nó có bị… tai họa gì không. Hùng bụi nhăn mặt, hết khạc tới nhổ làm thằng Sĩ hoảng vía. Nó thăm dò:
– Khó uống lắm hả mày?
Hùng bụi đưa tay quẹt mép:
– Cũng không khó lắm! Tới phiên mày uống đi! Cực chẳng đã, Sĩ phải đưa ly rượu lên miệng. Nó hớp một ngụm và thấy miệng cay xè. Nó muốn nhổ ra mà không dám, đành phải nhắm mắt nhắm mũi nuốt vô bụng rồi đưa ly rượu uống dở cho Sơn cao: – Mày uống đi!
Hùng bụi phản đối:

– Phần đứa nào ra đứa đó! Mày uống hết đi, còn Sơn cao uống ly khác!
Sĩ thở dài và ấm ức đổ phần rượu còn lại vô họng, đau khổ như bị bắt uống thuốc độc. Rồi như để trả thù, mặc dù không rõ trả thù ai, nó khạc nhổ nhiều gấp mấy lần Hùng bụi, đến nỗi Long quắn phải kêu lên:
– Ê, văng nước miếng đầy giò tao rồi mày!
Tới phiên Sơn cao, cảnh tượng còn bi đát hơn. Không hiểu nó uống sao mà rượu theo hai lỗ mũi chảy ngược trở ra khiến nó cảm thấy như có ai đang chọc cây vô óc mình.
Chứng kiến những diễn biến đang xảy ra trước mắt, Long quắn thấy bụng mình thót lại và nghe tim đập thình thịch. Nó mơ hồ hiểu ra rượu không phải là thứ dễ uống như nó tưởng. Vì vậy khi Sơn cao giúi chiếc ly vô tay nó, Long quắn rụt rè từ chối:
– Tao sợ lắm! Tao không uống đâu!
Sĩ quắc mắt:
– Sao kỳ vậy? Mày kêu tụi tao dẫn mày đi sao bây giờ mày không uống?
Long quắn rụt cổ:
– Tao sợ lắm!
Sĩ lên giọng:
– Sợ gì mà sợ! Rượu này uống ngon thấy mồ!
– Ngon dở gì tao cũng không uống! Dòm bộ tịch tụi mày, tao ớn quá!
Nói xong, Long quắn kiên quyết đẩy ly rượu qua cho Hùng bụi:
– Giờ tới phiên mày!
Hùng bụi nhún vai:
– Mày uống tao mới uống!
– Thôi, tao chịu.
– Vậy thôi, tao cũng không uống.
Chộp được cơ hội ngàn vàng, Sĩ và Sơn cao liền nhanh nhẩu hùa theo:
– Nếu vậy, tụi tao cũng không thèm uống!
Trong thoáng mắt, ba tên bợm nhậu” bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng trên vai. Không đứa nào ngờ mình lại thoát ra khỏi tình cảnh hiểm nghèo với một lý do chính đáng và dễ dàng đến vậy.
Chỉ có Long quắn là bị dằn vặt. Nó nghĩ tại mình không chịu uống nên tụi kia không chịu uống theo và như vậy nó đã vô tình đánh mất “niềm vui nhậu nhẹt” của bạn bè. Do đó, nó ăn hột vịt lộn mà chẳng thấy ngon lành gì. Trong khi ba đứa kia vừa nhai nhồm nhoàm vừa cười đùa ầm ĩ, khác vẻ căng thẳng lo âu vừa rồi.
Thoáng chốc bốn cái hột vịt lộn chỉ còn bốn cái vỏ trống rỗng, chỉ có chai rượu là gần như còn nguyên vẹn. Hùng bụi kêu tính tiền.
– Ba mươi đồng! – Bà chủ quán bước ra – Ủa, sao lít rượu còn y vậy?
Hùng bụi than phiền:
– Tại rượu dở quá dì ơi!

– Đừng có nói bá láp! Rượu hạng nhất của người ta mà cậu la dở.
– Thiệt đó! Bữa trước tụi tui uống đằng kia, rượu ngon hơn nhiều!
Bà chủ chìa tay ra:
– Vậy bữa sau mấy cậu lại đằng kia uống. Giờ trả tiền đây!
Bốn chú nhóc kéo nhau ra khỏi quán vội vàng như trốn nợ.
Những cặp mắt của đám khách ngó theo như những cái đinh nhọn chích vô mông khiến không đứa nào dám đi chậm lại.
Thiệt gặp bữa chẳng ra gì! – Sĩ lầm bầm nguyền rủa. Bỗng nó vấp phải một cục đá, loạng choạng suýt nữa chúi nhủi vô hàng rào bên đường.
– A, nó xỉn rồi tụi mày ơi! – Long quắn reo lên.
Sĩ làm giống hệt mấy người say. Thấy hay hay, Hùng bụi và Sơn cao lập tức bắt chước, đi đứng té tới té lui, miệng lải nhải:
– Ông mà bắt được nó ông đập cho nát xương!
Dĩ nhiên chữ “nó” ở đây không nhằm ám chỉ một nhân vật nào, các chú nhóc này chỉ giả bộ say và bắt chước người lớn, lặp lại những câu mà các tên bợm nhậu hay lè nhè lúc say khước mà thôi.
Nhưng khổ nỗi, ở trên đời thường xảy ra những chuyện trớ trêu. Đúng vào lúc các chú nhóc đang hứng chí diễn trò say rượu thì thằng Hoàng đi học về ngang. Số là thằng này ngoài các giờ học buổi sáng, còn đi học thêm mỗi tuần ba buổi chiều. – Ông bắt nó ông “uýnh” cho bỏ mẹ!
Đang lảm nhảm, Sĩ chợt sáng mắt lên:
– A, nó tới kìa! Ông bắt nó lại mới được!
Sơn cao hăng tiết:
– Để đó tao cho nó biết tay!
Trong tích tắc, thằng Hoàng bị bao vây. Mặt nó lộ vẻ hoang mang:
– Tụi mày làm gì vậy?
– Tụi tao muốn vầy nè!
Vừa nói, Sĩ vừa co chân đá đít thằng Hoàng. Thằng này nắm chặt cặp, kêu lên:
– Mày làm gì kỳ vậy?
– Ừ đó!
Sĩ cười khẩy, đá thêm cái nữa, lần này đã cảnh giác trước, Hoàng né người qua một bên, tránh khỏi. Không dè Sơn cao đứng sau lưng xô tới một cái khiến nó lảo đảo. Hoàng vừa tức lại vừa sợ:
– Đồ hèn! Tụi mày ỷ đông hiếp yếu!
– Cần quái gì ỷ đông! Mình tao đủ ăn thua với mày!
Vừa nói Sĩ vừa nhanh nhẹn nhảy tới tát thằng Hoàng một cái bốp. Vì bất ngờ, Hoàng không kịp tránh đỡ, bị tát một cái muốn nảy đom đóm mắt. Nó lùi lại, vung tay lên tính nhảy xổ vô thằng Sĩ nhưng rồi thấy địch thủ tới bốn đứa mà mình chỉ có một, biết có đánh nhau cũng lỗ, nó ngần ngừ một thoáng rồi xốc cặp, vọt qua vòng vây chạy thẳng về nhà. Nó nghe đằng sau tụi kia cười hô hố và có đứa nào đó nói “Cho đáng đời cái thằng xé lẻ!”. Hoàng biết là tụi “Sư tử” nhắc đến chuyện nó bắt gôn cho đội “Mũi tên vàng”. “Đồ mất dạy!” – Hoàng nghiến răng chửi thầm, nó vừa chạy vừa khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.