Bạn đang đọc Trước vòng chung kết – Chương 6
Chương 6
Sáng hôm sau, tin thằng Hoàng bị tụi “Sư Tử” vây đánh lan ra trong đội “Mũi tên vàng” thành một làn sóng phẫn nộ ghê gớm. Suốt buổi học, không đứa nào tập trung được đầu óc vô bài giảng của cô giáo. Đứa nào cũng cảm thấy đây là một hành động xúc phạm nặng nề đến danh dự của đội bóng, một món nợ không thể nào bỏ qua.
Tới giờ ra chơi, tụi nó không ùa ra sân như thường lệ mà ngồi tập trung một chỗ trong lớp, thi nhau lên án tụi du côn “Sư Tử”.
– Đúng là một lũ hèn! Đá không lại người ta bèn giở trò mất dạy! – Dương tức tối.
Thằng Tân mặt đỏ nhừ:
– Bốn đứa đánh một, đúng là bọn tồi!
Cả thằng Quân là đứa yếu nhất trong đám cũng thu nắm đấm, tuyên bố:
– Phải cho tụi nó biết thế nào là mũi tên vàng!
Tân gật đầu:
– Phải chơi cho tới cùng! Phải cho tụi nó biết bọn mình không phải chỉ biết có đá bóng!
– Đúng! – Tình kêu lên – Nếu mình im vụ này, tụi nó sẽ được thể coi thường mình cho coi!
Không khí đầy vẻ sôi nổi, khích động như một đoàn quân sắp lên đường dẹp giặc. Thằng Hoàng, tức nạn nhân, là đứa duy nhất không có ý kiến gì nhưng khi tụi bạn hỏi “Mày dám chơi không?”, nó đồng ý liền.
Tới trưa, lúc ra về, Thịnh cảm thấy bầu máu nóng của mình có nguội đi đôi chút, nó đi sát thằng Quân, nói khẽ:
– Tao thấy tụi nó bự con quá mày ơi!
Quân thật thà xác nhận:
– Chớ sao! Tụi nó bự gấp đôi tụi mình lận.
Thịnh lo âu hỏi:
– Vậy mình đánh làm sao lại?
Quân hoa tay:
– Không lại cũng đánh! Không lẽ để tụi nó cỡi lên cổ mình!
Thấy thằng Quân hăng quá, Thịnh đằng hắng một tiếng, nói bâng quơ:
– Thằng Hùng bụi đánh lộn “chiến” lắm nha mày!
Quân như sực hiểu ra, nó nhìn trân trân thằng Thịnh:
– Bộ mày sợ không dám đánh hả?
Thịnh ấp úng:
– Đánh thì dánh, sức mấy mà sợ! Tao chỉ nói vậy để tụi mình cảnh giác thôi. Chớ tao thì ngán gì tụi nó!
Bốn giờ rưỡi chiều, khi cửa hàng bách hóa vừa đóng cửa, đội bóng “Mũi tên vàng” lục tục kéo ra. Tụi nó xuất hiện sớm hơn thường lệ nửa tiếng đồng hồ. Đáng lẽ, theo sự hẹn trước, chiều nay là trận đấu giữa đội “Mũi tên vàng” và đội “Sư tử”. Nhưng trên thực tế, các chú nhóc khu phố 1 đang nóng lòng chờ tụi “Sư tử” tới để “giải quyết” món nợ hôm qua.
Phải nửa giờ nữa tụi “Sư tử” mới tới.
Các chú nhóc đang sờ tay nắn chân ước lượng sức mạnh của mình. Dũng vung tay ra trước mặt:
– Tao mà đấm thì Sơn cao chỉ có nước bò càng.
Tình nhảy đá một cú song phi, miệng hô:p>
– Võ Vô-vi-nam đó mày! Chú tao dạy cho tao. Lát nừa tao sẽ bay kẹp cổ Thuận ròm vật xuống đất.
Thịnh đang múa may tính nói “Tao sẽ khóa tay Thuận ròm” nhưng thấy thằng Tình đã giành mất tên yếu nhất của đội “Sư tử” rồi, nên nó thả tay xuống, không còn hứng chí ra oai nữa. Ở sát vách tường, thằng Thành đang đứng lò cò một chân, hai tay thủ thế, khoe với thằng Dương:
– Đây là thế võ “Kim kê độc lập” ác liệt lắm đó mày.
Dương cười hô hố, chọc:
– Mày thủ thế giống hệt con gà trống què ở nhà tao!
Thành quả quyết:
– Thiệt mà, chính tao nghe cái ông võ sư ở cạnh nhà tao nói!
– Bộ ổng dạy võ ày hả?
– Đâu có, tao thấy ổng múa võ, tao dòm qua hàng rào học lóm.
Dương “xì” một tiếng, thất vọng:
– Tưởng sao, võ học lóm mà đánh với đấm ra cái khỉ gì.
Thành chụm năm ngón tay lại, nhấp tới nhấp lui trước mặt, nói:
– Đừng tưởng bở! Thế võ này độc lắm nghe mày. Mấy ngón tay y như mỏ gà, nó mổ trúng một cái là đui mắt liền. Kê là gà mà!
Trong lúc các “võ sĩ” đang say sưa khoe tài thì thằng Thịnh báo động:
– Ê, tụi nó tới kìa!
Các chú nhóc lập tức ngừng múa may, quay đầu dòm.
Đội “Sư tử” do Hùng bụi dẫn đầu đang đi tới.
Từ xa, Hùng bụi đã kêu lên:
– Tới sớm vậy mấy “huynh”?
Không đứa nào bên đội “Mũi tên vàng” đáp lời. Chỉ có những tiếng đằng hắng che giấu sự xúc động.
Các cầu thủ đội “Sư tử” cởi áo và gom dép làm gôn trên vỉa hè. Sơn cao vừa lom khom tuột dép vừa ngoái đầu nhìn sang đối phương, châm chọc:
– Bữa nay tụi mày lấy thúng mà đựng trứng nghe chưa!
Thấy mấy đứa bên đội “Sư tử” tỉnh khô, y như không có chuyện gì xảy ra hôm qua, còn nói cười luôn miệng, Tân lầm bầm:
– Hừ, tụi mày đừng có tảng lờ!
Tụi nhóc bên đội “Sư tử” làm gôn xong, chờ hoài mà chưa thấy đối phương rục rịch, bèn gắt om lên:
– Tụi mày sao lề mề dữ vậy? Bộ sợ thua không dám đá hả?
– Ừ đó, bữa nay tụi tao không đá.
Tân vừa nói vừa hất đầu ra hiệu. Các cầu thủ đội “Mũi tên vàng” xúm lại quanh nó và cùng bước sát tới trước mặt đội “Sư tử”.
Thấy vậy, các cầu thủ đội “Sư tử” vội vàng thủ thế. Hùng bụi hất mặt:
– Tụi mày muốn gì vậy?
Mặt Tân sầm xuống:
– Tụi tao muốn tụi mày giải thích chuyện hôm qua.
Hùng bụi đã chuẩn bị tinh thần chờ đón cuộc “thăm hỏi” này từ trước, nhưng trong một thoáng nó cảm thấy lúng túng.
Thật ra thì nó không bao giờ chủ trương giải quyết vấn đề thằng Hoàng bằng vũ lực, nhưng hôm qua một phần vì đang ở trong tình trạng cao hứng sau khi “nhậu”, một phần do ba đứa kia đang cơn hăng tiết “đánh nó nhừ xương”, nên Hùng bụi cố tình làm lơ, không muốn cho đồng bọn mất hứng. Đến khi thằng Sĩ “chơi” thằng Hoàng một cái tát muốn nẹt lửa thì Hùng bụi cảm thấy sự trừng phạt đã trở nên khá mạnh tay và chắc chắn tụi “Mũi tên vàng” sẽ không chịu bỏ qua. Trên đường về, nó trách Sĩ:
– Mình dọa cho nó sợ là đủ rồi, mày “xuống tay” với nó làm gì? Sĩ nhe răng cười:
– Không biết sao thấy cái bản mặt nó, tao “gai” quá. Đánh vậy còn nhẹ đó, nếu nó đứng lại, chắc tao nện nó rêm người quá.
Hùng bụi tỏ ý không bằng lòng:
– Kiểu này lôi thôi với tụi nó cho coi.
– Trời, muốn đánh nhau thì đánh chớ mình sợ đếch gì lôi thôi!
– Thì tao đâu có sợ. Chỉ sợ tụi nó kêu mình đá bóng không lại nên sinh sự đánh nhau.
Sĩ không quan tâm đến vấn đề danh dự cho lắm, nó gạt phắt:
– Nó nói gì kệ nó, còn nếu tụi nó muốn “tính tới” chuyện thằng Hoàng thì mình chơi tới cùng, ngán gì!
Hùng bụi cũng tính trước mọi thứ trong bụng rồi. Mặc dù về phía nội bộ, nó không tán thành những việc đã xảy ra, nhưng đối với đội “Mũi tên vãng”, nó sẵn sàng chấp nhận một cuộc đụng đầu, nếu đội này khiêu khích, mà không thèm thanh minh một tiếng nào. Do đó, sau một giây lúng túng trước câu hỏi của thằng Tân, Hùng bụi lấy lại bình tỉnh đáp bằng một giọng ngang phè:
– Thì hôm qua tụi tao đánh thằng Hoàng, có gì phải giải thích?
– Hừ, có gì phải giải thích! – Tân gằn giọng – Tụi mày nói nghe ngon quá há?
Sơn cao đứng sau lưng Hùng bụi, vọt miệng:
– Ngon chớ sao không!
Nghe giọng lưỡi cha chú của đối phương, Quân không dằn nỗi:
– Ngon cái con khỉ! Tụi mày là một lũ hèn! Bốn thằng vây đánh một đứa mà không biết nhục! Hừ, sư tử “dỏm”!
Thằng Sĩ thấy đối thủ xỉ vả phe mình quá xá cỡ, nó băng người lên trước nói:
– Ê, không có bốn người đánh một à nghe! Có mình tao ra tay à! Tụi mày hỏi thằng Hoàng coi! Ê, phải không Hoàng? – Đồ hèn! Đồ ba xạo! – Hoàng to tiếng lên án – Vậy chớ đứa nào xô sau lưng tao?
Sĩ chống chế:
– Thì Sơn cao xô. Nhưng nó xô chứ đâu có đánh mày.
Nghe giọng điệu ngang như cua của thằng Sĩ, Tình nổi sùng, gắt:
– Thôi, dẹp mày đi! Tụi hèn nhát! Tụi mày đá bóng thua bên tao không biết làm sao nên đón đường đánh thủ môn cho bỏ tức chứ gì!
Hùng bụi đỏ mặt:
– Bậy! Tụi tao chỉ trừng trị nó về tội phản bội.
Tân nheo mắt:
– Bộ mày nói nó bắt gôn cho tụi tao là phản bội tụi mày hả?
– Chớ gì nữa! Nó sống ở khu phố 2 lại qua bắt gôn cho khu phố 1, không phản bội chớ là gì!
Hoàng đột ngột la lên:
– Phản bội cái khỉ mốc! Tao cóc thèm chơi với tụi mày, vậy thôi! Đồ con nít ranh mà bày đặt hút thuốc lá, đánh bài ăn tiền!
Sơn cao nóng máu:
– Tụi tao làm gì kệ tụi tao, không mắc gì mày mà mày xía vô.
Thằng Hoàng kê lại liền:
– Thì tao đâu có thèm “xía vô” tụi mày. Tao “xía vô” đội “Mũi tên vàng” sao tụi mày lại đánh tao?
Cãi không lại, Sơn cao đỗ liều:
– Thích thì đánh chớ sao!
Thấy mình không còn cô thế như hôm qua nữa, Hoàng nhảy phắt lại trước mặt Sơn cao, thách thức:
– Mày ngon đánh đi!p>
Thằng Sĩ cũng xáp vô:
– À, mày muốn chơi nhau hả? Thấy Sơn cao và thằng Sĩ đang tính ăn thua đủ với thằng Hoàng, Tình chen vô giữa, đứng án trước mặt Hoàng:
– Bộ tụi mày tính lấy hai đánh một nữa hả? Đứa nào ngon chơi tay đôi với tao nè!
Vừa nói Tình vừa xăn tay áo.
Coi bộ không thể nào tránh khỏi xô xát, Hùng bụi ra lệnh:
– Sơn cao dang ra, để thằng Sĩ chơi trước!
Sơn cao lập tức lùi ra. Cả bọn nhóc quây lại thành một vòng tròn quanh Tình và Sĩ hệt như cảnh người ta xem một trận đá gà.
– Vô! Vô!
Các ông nhóc vừa vỗ tay vừa hò hét cổ vũ.
Ở giữa, hai đối thủ đang xoay tròn quanh nhau, giữ miếng.
– Vô đi! Vật cổ nó xuống! Cho nó bể be sườn đi!
Mặc cho tiếng reo hò ầm ĩ, hai đối thủ vẫn chưa xông vô nhau, chúng tiếp tục xoay tròn, mắt gườm gườm nhìn nhau tóe lửa.
– Cho nó nếm mùi Vô-vi-nam đi Tình! – Quân vừa nhảy loi choi vừa động viên gà nhà.
Nhưng thằng Tình hình như quên mất thế song phi mà nó mới biểu diễn lúc nãy. Cũng có thể là Tình chỉ dành thế đó để đối phó với Thuận ròm. Còn Sơn cao thì tại nó… cao nên khó mà kẹp cổ được nó, vì vậy mà Tình không giở võ ra cũng nên.
Đội “Sư tử” cũng không muốn tỏ ra là những khán giả thiếu nhiệt tình. Tâm sún đấm hai tay vào nhau:
– Giở thế “Ưng trảo công” của mày ra đi Sĩ! Móc mắt nó!
Còn Thuận ròm quên mất là mình… ròm, nó phồng ngực hô hào “chiến tranh”:
– Bẻ giò nó đi, Sĩ! Cho nó hết đá bóng luôn!
Nhưng cũng như Tình, thằng Sĩ quên mất những thế võ hiểm mà thực ra nó không có. Hai đứa tiếp tục vờn nhau một cách rất hữu nghị. Vờn chán, hai đứa đứng lại, mặt đối mặt, hằm hè thách thức:
– Mày ngon mày đụng trước đi! – Tình nói.
– Mày ngon mày đụng trước đi! – Sĩ lặp lại.
Nhưng không đứa nào ngon nên cả hai đều không ai dám đụng trước.
– Đứa nào đụng trước làm cha! – Sĩ nhất quyết không chịu làm cha.
Tình nhìn thẳng vô mặt đối thủ khích bác:
– Mày đụng đi! Chiều hôm qua mày ngon lắm mà!
– Thì hôm qua tao ngon rồi, giờ tới phiên mày ngon đi!
Tình nhổ nước miếng:
– Tao không thèm ngon với thứ mày!
Sĩ nghiến răng trèo trẹo:
– Thứ tao là thứ gì, thằng kia?
– Hừ, thứ tồi! Thứ chó cắn trộm!
Sĩ gầm lên:
– Mày nói lại lần nữa coi!
– Đồ chó cắn trộm! – Tình lặp lại.
Không nhịn được nữa, Sĩ liền chồm tới, huých vào vai đối phương:
– Cắn trộm nè!
Tình hơi lùi lại một chút, nó trợn mắt:
– A, ngon há! Mày đụng lại lần nữa coi!
Thấy đã đụng một lần rồi mà đối phương không dám làm gì, Sĩ lấy vai huých Tình một cái nữa.
Tình trề môi:
– Hừ, y như gãi ngứa! Ngon đụng mạnh cái coi!
Sĩ huých mạnh hơn. Thấy Sĩ đụng mạnh thiệt, thằng Tình lấy hai tay xô đối phương ra. Bị đẩy bất ngờ, Sĩ loạng choạng suýt té. Nó gượng lại và lập tức nhảy xổ vô thằng Tình, quyết ăn thua. Trong nháy mắt, hai đối thủ đã dính vào nhau, thằng này ghì chặt cổ thằng kia và tìm cách gạt chân cho đối thủ mất thăng bằng. Nhưng hễ thằng này ngáng chân thì đứa kia rút chân lên, kê đằng trước ngáng lại. Sức vóc hai đứa ngang nhau nên chưa đứa nào vật ngã được đứa nào. Chúng ôm ghì nhau lừa thế, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, trên cổ.
Khán giả bây giờ dã khá đông. Bọn nhóc trong khu vực chẳng bao lâu đã biết tin về trận đấu “võ đài”, vội vàng bỏ hết mọi công chuyện, kéo tới bu quanh vòng trong vòng ngoài, đông như kiến. Không khí đấu trường bỗng chốc sôi động hẳn lên với những tràng vỗ tay, những lời bàn tán, khích bác, đánh cuộc ầm ĩ của những khán giả nhiệt tình.
Hai vị thủ lĩnh là Hùng bụi và thằng Tân hồi hộp theo dõi “gà nhà”, không ngừng mách nước, nhưng lúc này hai đấu thủ đã mệt nhoài nên không còn nghe thấy bất cứ lời khuyên bảo không ngoan nào nữa, cứ vặt cổ nhau một cách vô hiệu. Bất thình lình, Tình chợt thấy con đường dẫn đến chiến thắng mở ra trước mắt mình. Số là thằng Sĩ đang tính đổi thế đứng, nhưng nó mới chụm hai chân lại một chỗ, chưa kịp dang ra thì Tình đã nhanh chân đệm một đòn ngay phía sau đầu gối nó khiến nó té ngữa. Ở bên ngoài tụi “Mũi tên vàng” hò reo dậy đất:
– Hết sẩy Tình ơi! Cho nó đi tàu bay cho nó biết!
Thịnh giơ hai tay lên trời, hoan hô: – Số dách! Thế võ “đốn cây đánh cọp” của mày độc lắm!
Thực ra thì cú đệm của Tình chẳng có tên tuổi gì hết, nhưng thằng Thịnh thấy giống như động tác đốn cây nên nó bịa ra cái thế võ đó để lấy le với tụi “Sư tử” và bọn nhóc đứng chung quanh.
Nhưng Sĩ mặc dù té xuống, vẫn túm chặt cổ áo Tình không buông ra, nên Tình bị kéo theo đà té của đối thủ. Tình cố gượng lại, nó tìm cách gỡ tay Sĩ, hai chân loạng choạng chỏi trên mặt đất, mông chổng lên trời. Trong tình huống ngoạn mục đó – Sĩ nằm ngửa dưới đất mà tay vẫn không buông đối thủ, còn Tình ở trong tư thế đít cao đầu thấp vẫn không chịu té – thì bất thình lình Sơn cao thò chân gạt mạnh chân Tình khiến thằng này mất thăng bằng, té chồng lền người thằng Sĩ luôn.
– Hai đánh một, đồ hèn!
Thằng Dũng hét lên và bay vô người Sơn cao cùng lúc nắm đấm bung ra. Vì hai đứa đứng gần nhau, Sơn cao không kịp tránh, lãnh nguyên một cú đấm vô sườn. Nó nhăn mặt chịu đau, vung tay trả đòn.
Cuộc xung đột bùng nổ giữa Dũng và Sơn cao như dấu hiệu mở đầu ột sự ấu đả loạn xạ giữa hai phe. Các cầu thủ đội “Mũi tên vàng” và “Sư tử” lập tức nhảy vào nhau, tay đấm chân đá vung vít, không kể trời đất gì nữa.
Tân và Hùng bụi đang hăm hở kéo lưng quần của nhau thì bị hai cánh tay cứng rắn gạt ra và chúng nghe một tiếng quát dõng dạc:
– Buông ra!
Dưới sức mạnh của tiếng quát và nhất là của hai cánh tay rắn rỏi kia, hai đứa bất đắc dĩ phải dừng lại. Hùng bụi trố mắt dòm, không biết kẻ can thiệp là ai. Nhưng Tân thì nhận ra ngay đó là anh Long, phụ trách thiếu nhi ở phường. Nó than thầm trong bụng: “Chết rồi! Ảnh biết mặt mình, rủi ảnh vô báo với nhà trường tụi mình đi đánh lộn ngoài đường thì nguy to!”.
Như hai thủ lĩnh của chúng, các cặp võ sĩ lần lượt bị tách ra và cuối cùng phe nào đứng về phe nấy, gườm gườm nhìn nhau. Anh Long đứng ở giữa ra lệnh:
– Nào, bây giờ các em trả lời đi! Tại sao lại đánh nhau?
Hai phe đều im lặng, chỉ có những tiếng khịt mũi.
Anh Long chỉ thằng Tân:
– Tân, em nói trước đi! Tại sao?
Thấy anh Long chỉ ngay mình, Tân biết không thể trốn tránh được nữa, nó bước lên một bước, rụt rè trình bày:
– Tại hôm qua tụi nó đánh thằng Hoàng bên phe em…
Anh Long nghiêm mặt:
– Em là đội viên thiếu niên tiền phong sao lại gọi bạn là tụi nó và thằng?
Tân hoảng hồn, vội sửa lại;
– Dạ, các bạn ấy đánh bạn Hoàng…
Anh Long ngắt lời:
– Các bạn ấy là ai?
Tân tố cáo:
– Chính là bạn Sĩ ạ!
Anh Long đưa mắt nhìn mấy chú nhóc đội “Sư tử”, hỏi:
– Sĩ là em nào?
Sĩ bước ra:
– Là tui đây!
Anh Long nhăn mặt:
– Sao em lại xưng tui? Nói chuyện với người lớn thì phải xưng em chớ!
Sĩ bướng bĩnh:
– Tui xưng tui trước giờ quen rồi!
– Thì bây giờ em sửa lại đi! Sao, em hay tui?
Sĩ đang lưỡng lự thì Long quắn đứng sau lưng nói khẽ “Mày cứ xưng em đại đi, coi sao! Đâu có chết ai mà sợ!”. Sĩ gục gặc đầu, nó nhìn anh Long:
– Thôi, xưng em… cũng được!
– Anh Long mỉm cười hỏi tiếp:
– Tại sao em đánh bạn Hoàng? Bạn bè sao lại đánh nhau?
Sĩ gãi đầu đáp:
– Tại nó…
– Bạn ấy chớ! – Anh Long sữa lại.
Sĩ nhìn anh Long với vẻ khó chịu. Nhưng rồi cuối cùng nó cũng chịu sửa:
– Ừ thì… bạn ấy…
– Bạn ấy làm sao?
– Bạn ấy phản bội chớ sao!
Anh Long ngạc nhiên:
– Cái gì? Phản bội là sao? Thằng Sĩ hùng hồn giải thích tại sao thằng Hoàng trở thành kẻ phản bội và nó đã trừng trị xứng đáng kẻ đó như thế nào.
Anh Long gật gù chăm chú nghe. Khi Sĩ đọc xong bản cáo trạng, anh thở dài:
– Em làm vậy là không được. Trước hết, đánh nhau đã là sai, nhất là đánh một người không gây sự với mình. Thứ hai gọi bạn Hoàng là phản bội thì không đúng đâu. Các em mỗi người đều có quyền chọn bạn mà chơi, không ai có quyền ép buộc.
Anh Long đằng hắng một tiếng rồi hói tiếp:
– Bây giờ anh hỏi các em ở khu phố 2 một câu thôi. Tại sao bạn Hoàng không bắt gôn cho đội của các em!
Các chú nhóc đội “Sư tử” lúng túng. Chúng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Hoàng đột nhiên lên tiếng:
– Em không chơi với các bạn ấy vì các bạn ấy chuyên môn chửi bậy, lại hút thuốc đánh bài…
Anh Long đột nhiên khoát tay:
– Thôi, được rồi, chuyện ấy ta sẽ bàn đến sau. Còn bây giờ…
Anh liếc nhìn hai đống dép mà đội “Sư tử” dựng gôn và nhìn trái bóng nhựa nằm lăn lóc sát bờ tường, nghiêm giọng hỏi:p>
– Các em ngày nào cũng đá bóng hả?
Tân trả lời:
– Thường thì hai ngày đá một lần, anh!
– Đá ở ngay đây? Mặt anh Long sầm xuống nhưng Tân vẫ vô tình không để ý, nó khoe:
– Dạ, đá ở đây “đã” lắm anh!
– Hừ, “đã”! Banh văng ra đường thì sao?
– Thì tụi em chạy ra lượm, dễ ợt.
– Không sợ xe đụng hả?
– Xe không đụng đâu anh! Xe thấy tụi em là nó tự động tránh liền.
Anh Long “hừm” một tiếng:
– Hay quá hả? Nhưng nếu có một bữa nào xe đụng thì sao?
Tân ấp úng:
– Nếu xe đụng thì… thì… mà xe không đụng đâu anh!
– Hừ, biết đâu! Thôi được rồi, coi như xe không đụng đi, nhưng đá ở chỗ này, chắc là có khi các em đá vô nhà người ta phải không?p>
Mặt Tân biến sắc:
– Cũng có vài lần… nhưng ít lắm…
– Hừ, ít lắm! Rồi lại sút bóng trúng người đi đường nữa chớ hả? Làm gì khỏi!
– Dạ cũng ít lắm.
– Ít lắm tức là có chớ gì? – Dạ có, nhưng… ít lắm.
Không khí mỗi lúc một ngột ngạt. Tụi nhóc cảm thấy nếu cuộc đối thoại càng kéo dài thì bao nhiêu tội trạng của chúng sẽ bị, kê khai không sót một chi tiết, nhưng lúc này muốn rút lui cũng không thể được.
Anh Long vẫn chưa tha:
– Còn những người đi bộ thì sao?
Tân ngơ ngác:
– Nhưng người đi bộ nào ạ?
– Thôi đừng làm bộ! Những người qua lại trên lề đường này chớ những người nào nữa.
– Thì họ cứ đi như thường chớ sao ạ.
– Còn các em thì cứ đá? – Anh Long nhếch mép.
Tân vẫn tỏ ra ngây thơ:
– Thì cứ đá chớ sao ạ.
– Rồi các em sút bóng vô người ta?
– Cũng ít lắm.
– Cũng ít lắm! – Anh Long bực mình – Nghĩa là có sút trúng, phải không?
– Thì trúng chớ sao ạ!
– Chớ sao ạ, chớ sao ạ! Thiệt là tai hại! Đá bóng ngoài vỉa hè! Gây ra đủ thứ rắc rối mà các em không biết xấu hổ hả?
Hùng bụi tự dưng thốt lên bằng một giọng tức tối:
– Nhưng không chơi ở đây thì biết đá ở đâu?
Anh Long nhướn mắt:
– Sao lại không biết ở đâu? Tại sao các em không chơi ở sân vận động của phường?
– Hừ, anh nói nghe dễ lắm! – Sơn cao làu bàu – Ở đó là chỗ người lớn đá chớ con nít đâu có dám vác bóng tới.
– Bậy! – Anh Long vỗ hai tay vào nhau – Người lớn đá thì cũng có giờ giấc chớ! Mình chia giờ ra mà chơi. Được rồi, để anh bàn với ủy ban và bộ phận thể dục thể thao…
Anh Long chưa kịp nói hết câu, tụi nhỏ đã nhảy cẫng lên:
– Thiệt không anh? Thiệt không anh?
– Thiệt chớ sao không!
Tụi nhỏ vẫn tía lia:
– Anh nhớ hỏi lẹ lẹ nha!
Anh Long mỉm cười:
– Được rồi, anh sẽ hỏi lẹ lẹ. Nhưng các em nhớ là từ giờ cho tới khi anh trả lời, các em không đuợc mang bóng ra đường đá nữa, nhớ chưa?
Tụi nhỏ đồng thanh:
– Dạ nhớ.
– Cũng không được đánh lộn đánh lạo, nghe không?
– Dạ nghe. Anh Long hài lòng quay đi. Nhưng trước khi đi, anh dặn:
– Chiều mai khoảng ba giờ các em cứ tới sân vận động đợi anh nghe. Anh hy vọng sẽ có tin mừng cho các em.
Tụi nhỏ tiễn anh Long bằng một tràng vỗ tay phấn khởi.
Hùng bụi chạy lại bắt tay thằng Tân làm lành:
– Thôi, coi như không có gì xảy ra nghe mày!
Tân không đáp, nhưng tay nó siết chặt tay Hùng bụi.
Đằng kia, thằng Sĩ đang ôm vai thằng Hoàng, thì thầm xin lỗi.
Bầu trời tự dưng xanh hơn. Các chú nhóc quên hết giận dỗi, chúng ngồi xích lại với nhau, sôi nổi bàn tán về ngày mai, về cái sân vận động “người lớn” mà anh Long đã hứa là sẽ can thiệp để cho chúng nó được vẫy vùng.