Bạn đang đọc Trước vòng chung kết – Chương 4
Chương 4
Ba giờ rưỡi chiều, Hùng bụi đã trở về nhà. Nó vừa trúng “mánh”.
Số là nó mới vớt được một mớ bao ny-lông dưới kinh Bà Quéo. Mớ ny-lông này nằm lẫn trong đống rác rến trôi lều bều và tấp vô chân cầu ngay chỗ Hùng bụi “phục kích”. Cộng cái mớ “trời” cho ấy vào với số bao ny-lông nó lượm từ sáng sớm, cả thảy được khoảng một ký rưỡi, chưa kể giấy vụn các loại. Hùng bụi đem mớ ny-lông tới vòi nước máy ở góc phố rửa sạch rồi dồn tất cả vô bao, vác về nhà, cây móc sắt trên tay nó múa tít như cây gậy của hề Sạc-lô.
Sau khi đem phân loại số giấy vụn trong bao và phơi rải rác các bao ny-lông dọc hàng rào, Hùng bụi nửa nằm nửa ngồi trên bộ ván kê sát vách tường đằng trước hiên, miệng ê a hát một bài hát chẳng ra đầu ra đuôi gì cả.
Dì nó đi làm chưa về. bà ngoại nó thì nấu ăn dưới bếp. Cũng như mọi ngày, nhiệm vụ của nó là trông coi nhà. Nhưng cũng như mọi ngày, không bao giờ nó làm nhiệm vụ đến nơi đến chốn.p>
Long quắn ôm thùng thuốc lá dạo ngang qua, dòm vô:
– Làm gì mà hát hò vui quá vậy mày?
Hùng bụi nháy mắt với Long quắn nhưng miệng vẫn không ngừng hát, thậm chí giọng nó còn cất cao hơn trước.
Biết tính “thủ lĩnh” rất khoái đi chơi nhưng sợ bà ngoại, Long quắn ranh ma điểm ngay chỗ yếu của Hùng bụi:
– Mình tới chỗ Tâm sún bàn chiến thuật thi đấu ngày mai với tụi “Mũi tên vàng” đi!
Hùng bụi khoái chí tử nhưng ngoài mặt còn lưỡng lự:
– Thì tụi mày bàn đi!
Long quắn bồi thêm một đòn quyết định:
– Mày là đội trưởng mà. Phải có mặt mày mới được!
Nhớ tới nhiệm vụ đội trưởng, Hùng bụi quên phắt nhiệm vụ coi nhà, nó lồm cồm ngồi dậy:
– Chờ tao chút xíu.
Sau khi quan sát cẩn thận trong nhà, biết bà ngoại còn đang say sưa với mấy ông táo, Hùng bụi ba chân bốn cẳng vọt ra khỏi cổng nhanh như một mũi tên.
Tâm sún và Thuận ròm đang ngồi tán gẫu sau mấy cái rổ khoai mì, khoai lang luộc. Bên cạnh là những hủ kẹo bánh đủ loại. Đó là gian hàng của Tâm sún, bày trước cửa nhà. Thuận ròm ở bên cạnh nhà Tâm sún, suốt ngày đi chơi nhông, chán thì lại về ngồi trong gian hàng của bạn, ba hoa đủ chuyện trên trời dưới đất. Hai đứa trông thấy Hùng bụi và Long quắn đang cặp kè đi tới, liền la lên:
– Ối trời! Chờ tụi mày đến mòn con mắt luôn!
Hùng bụi cười hì hì:
– Tụi nó đâu?
Tâm sún vừa đưa tay đuổi ruồi trên rổ khoai vừa nhìn ra đầu đường:
– Chắc tụi nó gần về tới rồi.
Long quắn vọt miệng:
– Đứa nào chớ Sơn cao thì nó giữ xe tới tối lận.
– Cần cóc gì nó! – Thuận ròm nhổ nước miếng – Thằng đó chuyên môn “xé lẻ” không hà!
Hùng bụi bênh Sơn cao:
– Kệ, nó bận làm ăn mà mày! Miễn vô sân, nó đánh đầu tốt là được rồi. – Ai như thằng Sĩ tới kìa! – Tâm sún kêu lên.
Cả bọn dòm ra. Đúng là thằng Sĩ. Bữa nay hình như nó làm ăn không khấm khá lắm nên cái bao trên vai nó thấy nhẹ hều. Nó xỏ cây sắt vô bao quảy đi như mấy bà già đi chợ.
– Sao cái bao của mày “nặng” quá vậy? – Thuận ròm chọc quê.
Sĩ ném cái bao trên vai xuống, miệng cười tươi như hoa:
– Hồi sáng tao vô “khẳm” nên chiều nay tao đếch thèm đi moi móc làm gì ệt xác.
Hùng bụi khoe:
– Hồi nãy tao cũng “vô” gần một ký bao ny-lông ở kinh Bà Quéo.
Sĩ`cười nhăn nhỡ:
– Hồi sáng tao cũng rảo dọc mé kinh Bà Quéo. Ngang qua nhà không biết của thằng “khứa” nào, tao “chơi” một lúc hai cái thau nhôm, khỏe re!
Thuận ròm “nghố” nhất đám, ngạc nhiên hỏi:
– Thau bể ở đâu nhiều vậy mày?
Long quắn cười hích hích: – Nó “chôm” thau lành của người ta chớ bể đâu mà bể!
Thuận ròm ngớ ra một chút rồi bật cười:
– Thì ra vậy!
Đứa nào cũng có vẻ tán thưởng thằng Sĩ. Chỉ có Hùng bụi là bất bình. Nó sầm mặt hỏi mỉa mai:
– Mày kiêm thêm nghề ăn trộm vặt từ hồi nào vậy?
Thấy Hùng bụi gọi thẳng thừng hành động của mình là ăn trộm với vẻ khinh bỉ, Sĩ nổi nóng:
– Tao làm gì kệ mẹ tao! Mày cũng dân lượm bao ny-lông như tao mà bày đặt làm tàng.
– Nhưng ông lượm bao ny-lông là chỉ lượm bao ny-lông thôi. Ông cóc thèm ăn trộm vặt. Ông chơi theo luật giang hồ, thứ nào ra thứ nấy!
– Tao cần quái gì thứ luật giang hồ “dỏm” của mày! – Sĩ` không chịu thua.
– Mày nói cái gì “dỏm”? Nói lại lần nữa coi!
Thấy Hùng bụi gầm lên, thằng Sĩ run trong bụng và biết rằng mình đã đi quá trớn. Dù sao, đụng đến Hùng bụi cũng là điều dại dột. Cả bọn, dù nghề nghiệp khác nhau, ban ngày mỗi đứa đi làm một nơi, nhưng khi về xóm, tụ tập lại với nhau đều mặc nhiên coi Hùng bụi là “thủ lĩnh”. Sở dĩ Hùng bụi được ngự trên ngai vàng chót vót đó là vì nó rất “bụi”, chịu chơi hết cỡ, đánh nhau số một. Dù nó thấp hơn Sơn cao nửa cái đầu nhưng bắp thịt nó cứng như đá. Nhiều lúc đá bóng, thay vì sút vô trái bóng thì vì ba chớp ba nhoáng, nó quất thẳng vô cục gạch một cú sấm sét, gặp đứa khác thì què cẳng từ lâu rồi, nhưng nó thì cứ tỉnh bơ, nhảy cà nhắc hai ba cái rồi tiếp tục đuổi theo bóng như ngựa phi. Ở trong xóm hay ra ngoài, thấy đứa nào trong bọn bị người ta ăn hiếp là nó nhảy vô giải vây ngay, bất kể đối thủ là ai. Nắm đấm như sắt nguội của nó dùng vô những việc này rất hiệu quả. Nhưng cái chính khiến cho tụi bạn khoái nó và phục nó là nó đối xử với bạn bè rất thẳng thắn và công bằng, nhứt là tính công bằng, đó là tiêu chuẩn hàng đầu của một người muốn làm thủ lĩnh. Ngoài ra, mặc dù coi như mù chữ – gọi là coi như bởi vì trước đây nó có học vài buổi ở lớp hai, nhưng rồi sau đó nghỉ luôn sáu, bảy năm cho tới bây giờ nên chữ nghĩa trả lại cho thầy hết sạch – nó lại là đứa có vẻ có văn hóa nhứt bọn, văng tục chửi thề ít hơn mà phá phách cũng ít hơn.
Chính vì Hùng bụi là một đứa “ngon” như thế nên khi nó nổi sùng thực sự thì thằng Sĩ ớn ngay. Tụi bạn cũng không muốn nội bộ mất đoàn kết nên xúm vô giải vây cho Sĩ:
– Thôi, nó nói chơi chút xíu mà mày!
– Bỏ qua đi!
– Thôi, mình bàn chuyện ngày mai đi, khỏi cần đợi mấy đứa kia!
Trong các lời can gián thì câu thứ ba của Long quắn có tác dụng nhất. Hùng bụi nguôi giận và cùng cả bọn quay sang bàn chuyện đá bóng.
Tâm sún nhận định:
– Bên đó chỉ có thằng Tân là nguy hiểm nhứt. Ngày mai phải kèm chặt nó hơn nữa mới được.
Thuận ròm “xì” một tiếng:
– Lần nào thằng Sĩ kèm nó cũng đễ cho nó qua mặt cái một.
Thằng Sĩ cự:
– Mày ngon mày kèm nó đi! Nó phóng như tên lửa mà kèm với cặp! Mày chuyên đá ở trên, biết quái gì mà nói!
– Bộ mày tưởng đá hàng trên đễ lắm hả? – Thuận ròm bẻ lại.
– Chớ gì nữa! Tao mà đá ở hàng trên tao làm bàn còn nhiều gấp mấy lần mày.
Thấy cuộc bàn về chiến thuật coi mòi đi trật đường rầy, Hùng bụi xen vô: – Thôi, cãi hoài! Tập trung vô chuyện chính đi!
Long quắn lên tiếng:
– Tao thấy ngày mai phải phân công cả thằng Sĩ lẫn Tâm sún kèm thằng Tân. Còn Thuận ròm đá lùi về một chút, “lo” thằng Thịnh, đừng cho hai đứa này đưa “rơ” với nhau.
Hùng bụi gật đầu:
– Có lẽ phải chơi kiểu như vậy. Còn thằng Minh Mông Cổ phải thường xuyên lên tham gia tấn công bên cánh trái lấp chỗ trống của Thuận ròm. Ủa, bữa nay thằng Minh đi đâu mất tăm vậy cà?
Long quắn giải thích:
– Bữa nay thứ ba mà!
Hùng bụi không hiểu:
– Thứ ba thì thứ ba, dính dáng gì tới nó?
– Sao lại không dính dáng! Bữa nay báo Thể dục Thể thao ra mà. Nó đi bán báo từ sáng sớm.
– À, tao quên khuấy cái vụ đó!
Hùng bụi quên thiệt. Không như Long quắn hay một số đứa khác, nó chẳng bao giờ để ý báo nào ra ngày nào, bởi vì nó chẳng bao giờ đọc báo đọc chí cả. Nó nhìn đồng bọn:
– Vậy há? Tụi mày thấy sao?
Thuận ròm chép miệng:
– Nói chung thì mình cũng không ngán hàng tiền đạo tụi nó lắm. Cứ kèm sát rạt là thằng Tân cũng chịu chết thôi. Nhưng sao tao sùng thằng Hoàng quá! Nó ăn rồi cứ lo cản những cú sút của tụi mình.
Hùng bụi đằng hắng một tiếng, không nói gì. Nhưng thằng Sĩ thì nổi nóng ra mặt:
– Đồ khốn nạn! Đồ phản bội!
Tâm sún cũng không nén được sự bực tức:
– Thằng đó đúng là kỳ đà cản mũi. Mấy lần Hùng bụi và Sơn cao sút tưởng ăn rồi, không dè nó đấm được hết. Hừ, không có nó thì tụi mình “dứt đẹp” tụi “Mũi tên vàng”!
– Bữa trước tao có kêu nó về bắt cho đội mình, nó nói ở trên trường nó chơi chung với tụi thằng Tân quen rồi nên về xóm nó cũng khoái chơi với tụi đó hơn! – Thuận ròm tố cáo. Thằng Sĩ nhổ nước miếng:
– Thiệt không biết xấu! Dân khu phố 2 lại đi bắt gôn cho tụi khu phố 1, chống lại đội nhà! Bữa nào tao “dần” cho nó một trận mới được!
– Thôi, kệ nó, cần quái gì! Tụi mày làm như nó là ông trời không bằng!
Long quắn nãy giờ im lặng, thốt lên một cách hằn học. Nó hằn học vì nhiều lẽ. Nó tức thằng Hoàng vì thằng này bỏ qua chơi với tụi “Mũi tên vàng” cũng có. Nhưng cái chính là nó cảm thấy tự ái khi tụi bạn cứ tâng bốc tài nghệ của thằng Hoàng, mặc dù tâng bốc để nhiếc móc cái tội “phản bội”, nhưng như vậy có nghĩa là tụi bạn đánh giá thằng Hoàng cao hơn nó. Thậm chí Thuận ròm còn có ý định dụ Hoàng về gôn cho đội “Sư tử” nữa kia mà.
Như vậy thì nó, thủ môn Long quắn mà tài nghệ không đến nỗi tồi, sẽ đứng ở đâu trong đội hình thi đấu. Khi đó, chắc là nó sẽ trở thành thủ môn “rờ-dẹc” cho thằng Hoàng. Hừ, cầu thủ dự bị, một vị trí chẳng ai ao ước! Càng nghĩ ngợi, nó càng cay đắng, vừa tức thằng Hoàng vừa giận đồng đội. Những lúc như thế, nó không tiếc lời dè bỉu tư cách người đồng nghiệp ở khung gỗ bên kia.
Hùng bụi cũng không ưa gì thằng Hoàng. Cũng như tụi bạn, nó cho việc thằng Hoàng đi bảo vệ khung thành cho đội “Mũi tên vàng” là một hành động không thể tha thứ được. Và thằng Hoàng lại là đối thủ trực tiếp của nó trong các trận đấu, kẻ thường xuyên đón bắt hoặc đẩy ra các cú kết thúc hiểm hóc của nó, kẻ đã làm cho nó nhiều phen tức đến ói máu vì mừng hụt.
Nhưng không bao giờ nó có ý định dằn mặt thằng Hoàng bằng những trận đòn như thằng Sĩ vẫn thường hăm he. Nó có cách trả thù riêng của nó, theo một thứ luật lệ giang hồ mã thượng mà nó cho là phải như thế. Đó là nó tìm đủ mọi cách chọc thủng lưới thằng Hoàng, quyết bắt đôi tay nhựa “phản bội” kia phải khuất phục. Cứ sau mỗi cú dứt điểm thành công, nhìn vẻ mặt rầu rì thất vọng của thằng Hoàng, nhìn thằng này thất thểu chạy đi lượm trái bóng văng tuốt đằng xa, Hùng bụi cảm thấy một niềm khoái trá dâng lên trong lòng. “Đồ khỉ gió, ày biết thế nào là khu phố 1! Cứ chạy theo tụi kia đi!”, Hùng bụi nhủ bụng với một sự hài lòng pha chút giận dỗi.
Lần này cũng vậy, mặc cho tụi bạn lên án, nguyền rủa, đòi trị tội tên phản phúc kia, Hùng bụi ngồi im móc thuốc ra hút, vừa nhả khói thành những vòng tròn vừa nghĩ ngợi mông lung.
Thuận ròm vừa ba hoa tán chuyện vừa thỉnh thoảng liếc trộm Hùng bụi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nó thấythằng này ngồi trầm ngâm nhả khói y hệt ba nó ở nhà. Nó từ từ xích lại gần Hùng bụi, tò mò hỏi:
– Ngon không mày?
– Ngon chớ!
Thuận ròm liếm môi, vẫn còn sờ sợ:
– Chắc nóng lắm hả mày? Không biết hút, hút vô phỏng miệng chết!
Hùng bụi bật cười: – Phỏng miệng thì ai hút làm gì!
Nghe vậy, Thuận ròm yên tâm chìa tay ra:
– Mày cho tao hút thử một hơi coi!
Hùng bụi không đưa điếu thuốc hút dở. Nó rộng rãi móc túi lấy ra một điếu thuốc nguyên, châm lửa rồi đưa cho Thuận ròm.
Thấy vậy, Tâm sún bèn bắt chước:
– Tao một điếu nữa!
Nhưng cả Thuận ròm lẫn Tâm sún đều chưa lần nào rớ tới cái của nợ này nên vừa hít một hơi là đã ho tóe khói. Đến khi cơn ho đã chấm dứt và biến thành những hơi thở hổn hển thì Thuận ròm và Tâm sún mới biết là mình chảy nước mắt. Chúng phun nước miếng phì phì.
– Tao mới xin được một đôi giày đinh của chú tao. Đôi giày cũ rích nhưng đá còn tốt lắm! – Long quắn bỗng khoe.
Sĩ dụ khị:
– Mày bắt gôn mà mang giày làm quái gì! Đưa tao mang cho!
– Điên sao đưa mày! Mày làm như bắt gôn thì không phải đạp đá sỏi vậy!
– Vậy thì đổi đi! – Sĩ không chịu thôi – Tao đổi ày con diều giấy lấy đôi giày. Chịu không? Con diều bay cao hết biết. Tao phải mua tới mười đồng bạc chỉ lận.
– Hì, hì mười đồng! Còn đôi giày của tao đáng giá tới mấy trăm bạc!
– Xì, giày cũ mà mấy trăm bạc! Mấy hào thì có!
Hùng bụi luôn luôn chứng tỏ một cách xuất sắc vai trò đội trưởng trong những trường hợp như thế này. Nó chấm dứt ngay cuộc đổi chác phi pháp:
– Tụi “Mũi tên vàng” không chịu ình mang giày đinh đâu! Bộ nó ngu sao để mày mang giày đinh đá què giò nó?
– Giày ba-ta được không mày? – Giày ba-ta thì cũng như chân đất thôi, đá không đau.
Long quắn cười toe:
– Vậy thì ngon rồi! Ở nhà tao hình như có một đôi ba-ta không biết của ai, để hôm nào tao lấy mang thử.
Thằng Sĩ nheo mắt nhìn Long quắn, vẻ ganh tị với sự “giàu có” của thằng này. Nó trề môi:
– Ba-ta người lớn rộng thấy mồ, chân mày mang sao vừa?p>
Long quắn vẫn lạc quan:
– Thì nhét giẻ vô chứ khó gì.
– À, hình như trong nhà tao cũng có một đôi ba-ta thì phải. Để tao chạy vô tìm coi! – Tâm sún đột ngột xen vô.
Số là nãy giờ Tâm sún bị điếu thuốc hành nên nó ở trong một tình trạng choáng váng và buồn nôn kỳ lạ, nhưng trước mặt tụi bạn nó không dám oẹ.
Nó ngồi nghe tụi bạn nói chuyện mà tưởng như nghe những tiếng nói ở cõi xa xăm nào vọng lại. Đã mấy lần nó tính chuồn vô nhà nhưng không tìm được một lý do chính đáng để rút lui “hợp pháp”. Nếu tự dưng biến đi thì tụi bạn sẽ đoán ra liền. Thế là chộp ngay chuyện giày dép linh tinh của Long quắn, nó bèn bịa ra một đôi ba-ta tưởng tượng ở trong nhà và lủi ngay sau khi nhờ Thuận ròm coi hàng giùm.
Thuận ròm tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng không biết ăn nói làm sao. Bởi vì cũng như Tâm sún, nó là một nạn nhân đau khổ của thứ thuốc lá chết tiệt kia. Và, cũng như Tâm sún, nó rất muốn kiếm một chỗ vắng vẻ để mặc sức trút bỏ mọi hậu quả của cơn buồn nôn trong bụng. Dĩ nhiên, Tâm sún thừa biết tình cảnh thảm hại của nó, vậy mà trước khi tự giải thoát ình, Tâm sún lại nhờ nó coi giùm gian hàng, khiến nó không thể chuồn đi đâu được. Thiệt là một “đòn” đau ác liệt!
Thuận ròm ngồi rầu rĩ đuổi mấy con ruồi đang lượn qua lượn lại trên rổ khoai, thầm rủa Tâm sún như tát nước, không hay thời gian đã trôi qua khá lâu.
Long quắn thắc mắc:
– Ê, thằng Tâm sún làm gì trong nhà mà lâu quá vậy cà?
Sĩ đoán mò:
– Hay nó liệng đôi giày vô thùng rác rồi mà nó không biết, cứ lục tung mọi thứ để tìm?
Chỉ có Thuận ròm là biết rõ tại sao Tâm sún ở trong nhà lâu như vậy. Bất chợt, nó nảy ra một ý hết sẩy:
– Tụi mày coi hàng đi! Để tao chạy vô kêu nó cho!
Không cần đợi tụi bạn đồng ý hay không, vừa nói xong là Thuận ròm ba chân bốn cẳng vọt tuốt vô nhà, vui mừng như chim được sổ lồng.
Dĩ nhiên không cần nói, chúng ta cũng thừa biết là Hùng bụi, Long quắn và thằng Sĩ chờ hai đứa kia đến dài cổ luôn.
Sĩ văng tục một tiếng, cằn nhằn:
– Hết thằng này đến thằng kia, không hiểu tụi nó làm gì mà trốn kỹ torng đó vậy không biết!
– Hay là có món gì hấp dẫn trong đó mà tụi nó giấu mình? – Long quắn nhận định.
Hùng bụi cũng đợi hết nổi, ra lệnh:
– Thằng Sĩ ngồi ngoài coi hàng, để tao với Long quắn vô coi sao!
Một cảnh tượng vừa buồn cười vừa thảm hại đập vô mắt Hùng bụi và Long quắn.
Ở nhà trên, Thuận ròm nằm sấp trên bộ ván, đầu thò ra ngoài, đang ráng sức oẹ mửa mong tống hết mọi thứ trong bụng ra.
Ở nhà dưới, Tâm sún đang nằm ngửa trên giường, mền chiếu xộc xệch, mắt lim dim nửa thức nửa ngủ.
Bấy giờ, Hùng bụi và Long quắn mới hiểu ra cớ sự. Hai đứa vội vàng đi kiếm khăn nhúng nước lau mặt cho hai thằng bạn khốn khổ, rồi đưa chúng ra đặt ngồi ngay ngắn ngoài gian hàng. Sau đó Hùng bụi, Long quắn và tằng Sĩ mới có thể ra về một cách thanh thản được.
Ba Tâm sún chạy xe lam chưa về. Còn má nó thì bán hàng ngoài chợ đến tối. Nhờ vậy nó mới khỏi bị nát đít.