Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 6: Ngự Thiện Thư Học Viện.
– Tại sao ngươi lại muốn giết hoàng hậu? Ngươi đến Thiên La đế quốc làm gì? Mục đích thật sự của ngươi là gì?
Huyền Đà La một lúc nói ra những nghi hoặc của mình.
Dạ Chi Huyết một tay siết lấy cổ của hoàng hậu, hắn nhìn nàng, âm thanh lần này có chút khác, một cái gì đó tức giận:
– Bà ta…chính là kẻ đã giết em gái của ta, giết cả đại tỷ của ta, giết đi Thiên bá bá của ta, ta hỏi ngươi, có đáng hận không?
Huyền Đà La nhắm mắt một cái, gật đầu:
– Đáng hận. Nhưng lý do gì, bà ta lại giết đi người thân của ngươi?
Nghe câu hỏi của Huyền Đà La, Dạ Chi Huyết càn tức giận hơn, bàn tay đnag siết lấy cổ hoàng hậu lại càng siết chặt hơn.
– Vì gia tộc có giữ một món bảo vật, vì lòng tham, bà ta đã giết đi người thân của ta để đoạt được báu vật đó.
Huyền Đà La đưa tay vút cầm một cái, nàng nhớ ra một cái gì đó, nói:
– Đó là bệnh nhân của ta, ta không muốn bà ta chết. Ta biết rõ, ngươi đã giết Tề Mạc Hoa đại sư, người đang đứng ở kia chỉ là một con rối do ngươi điều khiển.
– Chúng ta trảo đổi đi, ta đưa ngươi báu vật bà ta đã đánh cắp của gia tộc ngươi, đổi lại, ngươi giao bà ta cho ta, được chứ?
Dù Dạ Chi Huyết chỉ mới tiếp xúc với Huyền Đà La những vẫn hiểu rõ, nàng sẽ không nói dối hắn, nhưng ở trong tình thế này, hắn không muốn tin một ai cả.
– Chứng minh.
Nói lên hai từ. Huyền Đà La đã sớm biết trước, từ không gian giới chỉ lấy ra một cái viên ngọc màu đen, có những lưu tinh như tia điện màu đỏ bên trong viên ngọc giao động.
Cái này chính là báu vật mà Dạ Chi Huyết nói tới. Huyền Đà La đưa vật này ra, Dạ Chi Huyết cũng từ từ thả tay đang siết chặt cổ hoàng hậu ra.
– Ta có một điều kiện.
Không cần nói tiếp, Huyền Đà La biết rõ điều kiện này của Dạ Chi Huyết.
– Ngươi cứ việc thoải mái mà rời đi, bất kỳ ai ngăn cảng ngươi, ta đều giết!
Dạ Chi Huyết cười nhạt sâu lớp mặt nạ, ném hoàng hậu về phía Huyền Đà La, nàng cũng đồng dạng ném viên ngọc về phía Dạ Chi Huyết.
Hắn nhận được viên ngọc, cả người hắn từ từ biến mất trong không gian, trước khi hoàn toàn biến mất, hắn hướng Huyền Đà La, lên tiếng:
– Không ngờ, mười ba tuổi đã là Đại Đan sư, nhưng cái khiến ta còn không dám tin hơn là ngươi có thể luyện ra Dược Vương Đan cấp Thượng phẩm 9 độ hoàn mỹ, thật là khâm phục.
– Nhưng cái khiến ta khâm phục hơn lại là cái phía sau đó, ngươi cũng giống ta cả thôi, một kẻ có nhiều bí mật. Ta thật bái phục ngươi, quốc khố được canh giữ nghiêm ngặc như vậy mà ngươi vẫn có thể lấy được Hắc Lôi Huyết Tinh Cầu.
Lời nói vừa dứt, cả cơ thể của Dạ Chi Huyết biến thành một luồng khói đen bay đi trong không gian.
– Không, ta không rãnh để mà trộn cắp như hoàng hậu này đây, chỉ qua là phụ thân đã tặng cho ta mà thôi.
Nàng đáp lại là vì biết rõ, Dạ Chi Huyết chưa rời đi hoàn toàn.
– Hắc hắc.
Tiếng cười của hắn như u linh đoạt mạng, khiến người ta không rét mà rung, không có bất kỳ ai dám cùng hắn nói chuyện như Huyền Đà La cả.
Khi hắn đã rời đi hoàn toàn, những vị đại sư cùng hoàng thượng mới thở dài nhẹ nhõm, nhìn Huyền Đà La, hoàng thượng định nói gì đó, nhưng Huyền Đà La đã nói trước một bước:
– Không cán dược liệu mà ngươi đem tới nữa. Hắn đã cho hoàng hậu uống đan dược rồi. Nhưng những gì ta nói lúc trước vẫn sẽ không thay đổi, không ai được làm phiền ta cho dù là chuyện gì đi nữa, ta coi như chưa từng tồn tại trong ký ức các ngươi.
Huyền Đà La đưa hoàng hậu lên giường, nàng bước ra khỏi phòng, vừa đi ra, nàng liền biến mất.
Cuối cùng, Huyền Đà La xuất hiện ở trong phòng của mình, áo choàng và mặt nạ không biết từ lúc nào đã nát vụng thành bột phấn.
– Tên đó… thật là muốn trực tiếp đấu với hắn một trận quá đi!
Huyền Đà La siết chặt nắm đấm của mình lại, nàng lần đầu tiên thấy có người nào khiến cho nàng hứng thú như thế.
Hắn nói đúng, hắn cũng giống nàng, nàng cũng giống hắn, cả hai người đều là tam tu, ma pháp, võ đạo và luyện dược.
Hắn và nàng đều là người đấu vượt cấp, Dạ Chi Huyết có khi còn giữ nhiều hệ ma pháp hơn cả nàng.
Thật sự khiến cho nàng kích thích mà muốn đấu với hắn một trận, để biết rõ, ai kém hơn ai.
Sáng hôm sau.
Huyền Đà La tỉnh dậy, bắt đầu lại như trước, nàng tu luyện khi vưa mở mắt ra, chuyện ăn uống bây giờ nàng chẳng cần nữa.
Vì hiện tại, chỉ cần đan dược cũng đã có thể làm cho nàng ba ngày không ăn không uống rồi. Chưa kể, chỉ cần lên cấp thì khả năng chịu đựng lại hơn thêm một bậc nữa.
Chính vì tu vi càng lúc càng tăng nên Huyền Đà La mới không ngừng luyện chế đan dược vượt cấp.
– Cốc cốc.
Một người đẩy cửa bước vào, dáng người thước tha, mềm mại và uyển chuyển của con gái. Nàng mặc trên người một chiếc váy hồng cánh sen, bên hông còn mang theo một viên ngọc thủy phí.
Nàng nhìn Huyền Đà La ở trên giường. Khi nàng vừa gõ cửa, Huyền Đà La đã ngừng việc tu luyện và làm như bản thân mình vừa mới ngủ dậy.
– La muội, muội chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến Ngự Thiện Thư để học đấy!
Huyền Đà La nhìn con người này, lụt lọi trong ký ức, biết được, vị tiểu thư này chính là nhị đường tỷ của nàng ở trong gia tộc Huyền Minh Nguyệt.
– Ai là người đã sắp đặt việc này cho ta?
Huyền Đà La lạnh nhạt cùng lười biếng ngồi trên giường hỏi.
– Cái này chính là gia chủ gia gia đã quyết định cho muội đấy!
Huyền Đà La nhin mi:
– Có hỏi qua ta chưa?
Huyền Minh Nguyệt sững người một lát, lần đầu tiên nàng thấy Huyền Đà La nói chuyện không khách khí như vậy.
Trước kia, nàng có nói chuyện với tứ muội này mấy, nhưng những câu trả lời của nàng vô cùng rụt rè cùng nhút nhát. Bao nhiêu lần đều như thế, nên sinh ra ở trong gia tộc dễ bị ăn hiếp.
Bây giờ, thấy nàng nói chuyện mạnh bạo như thế cũng có phần bất ngờ a.
Huyền Minh Nguyệt lắc đầu một cái, lên tiếng:
– Không có, nhưng tứ muội hãy đến Ngự Thiện Thư học thử đi, có khi lại kết được bạn bè mới cho vui vẻ, chứ ngày ngày ở trong phòng chán chết đi được.
Huyền Minh Nguyệt vừa nói vừa kéo Huyền Đà La dạy, tìm lấy đồ cho nàng, để cho nàng thay đồ xong lại kéo nàng lên xe ngựa.
Đi được một quãng đường, Huyền Minh Nguyệt mới chợt nhớ tới điều gì đó lên tiếng:
– A, ta quên mất, muội còn chưa ăn sáng a. Có sao không? Do ta thúc muội quá.
Huyền Minh Nguyệt cười cười nói, Huyền Đà La lướt nhìn qua một cái sao lại không đoán ra được, nụ cười giả tạo của nàng.
– Không sao, ta có đan dược do phụ thân ngày ngày cho ta, có thể giúp ta nhiều ngày không cần ăn.
Huyền Minh Nguyệt nghe xong không nói gì nữa, nhìn theo mắt của Huyền Đà La, nhìn ra bên ngoài xe ngựa.
Đến nơi, Huyền Minh Nguyệt được người hầu đưa xuống xe, còn Huyền Đà La thì tự thân đi xuống, nàng không có người hầu bên cạnh nên cũng chăng có ai giúp đi xuống.
Nhưng cho dù có, nàng cũng không cần.
Huyền Minh Nguyệt nắm tay của Huyền Đà La, kéo nàng vào trong Ngự Thiên Thư học viện.
Đi theo Huyền Minh Nguyệt, Huyền Đà LA nghe cũng chẳng ít lời bàn tán vê nàng:
– Nhìn kìa, kia chẳng phải là tứ tiểu thư phế vật của Huyền gia sao?
– Không biết nàng đến đây để làm gì nhỉ?
– Rõ ràng chẳng thể tu luyện ma pháp hay võ đạo vậy mà lại còn đến nơi này.
– Nghe nói, tứ tiểu thư phế vât cùng với đại hoàng tử đánh nhau. Đại hoàng tử còn đánh cho nàng hôn mê mấy ngày liền cơ mà.
– Phải rồi, hôm nay, đại hoàng tử cũng đến đây, xem ra chuẩn bị có kịch hay để xem rồi a.
– . . .
Huyền Đà La nghe được thì đã làm sao, nàng cứ như mắt điếc tai ngơ, không nghe tháy gì cả.
Nhưng cái tức của nàng lại nổi lên khi nghe cái tên đại hoàng tử cũng đến đây học. Nhưng rồi nghĩ lại thì có lẽ nên cảm ơn hắn, nếu không có hắn nàng cũng sẽ không có được cái cơ thể này.
Nửa thì bực tức hắn, nử thì lại biết ơn hắn.
– Ngươi đặt tay lên tinh cầu này đi.
Huyền Minh Nguyệt đứng trước Huyền Đà La, một lão giả lên tiếng nói nàng.
Bên cạnh lão giả là một quả thủy tinh cầu trong suốt. Huyền Minh Nguyệt đặt tay lên quả, quả cầu từ trong suốt chuyển dần sang màu xanh lam, rồi dừng ở đó.
– Lão giả nhìn thủy tinh cầu, gật đầu nói:
– Thủy hệ ma pháp, thông qua, vào trong đi. Người tiếp theo.
Huyền Minh Nguyệt đi vào trong, trên đôi môi của nàng lộ ra một nụ cười xảo trá, để xem ngươi có nhục mặt trước mọi người không?
Huyền Đà La nhìn thủy tinh cầu, rồi đặt tay vào đó. Thủy tinh cầu từ trong suốt chuyể dần sang màu đỏ, rồi lại chuyển tiếp sang màu xanh lam, quả cầu còn đang muốn chuyển sang màu khác thì Huyền Đà La liền rút tay về.
Lão giả nhìn nàng, bất ngờ lên tiếng:
– Song tu ma pháp hỏa hệ cùng thủy hệ… thông qua.
Huyền Đà La nghe được từ “Thông qua” liền trực tiếp đi về phía trước, theo sau Huyền Minh Nguyệt. Tiếp tục tới một lão giả khác.
Huyền Minh Nguyệt lại một lần nữa đặt tên lên một quả tinh cầu khác.
Trên quả tinh cầu phát ra ánh sáng xanh lam rồi đến tử và dừng lại ở màu đen.
– Đạo sư trung kỳ, thông qua. Người tiếp theo.
Đến phiên Huyền Đà La, nàng đặt tay lên tinh cầu, tinh cầu rất nhanh chuyển đổi màu sắc. Từ xanh lam, tử, hắc, bạch, kim, rồi quay lại là trong suốt.
Những người ở phía sau nhìn thấy đều cười khinh bỉ lên tiếng:
– Ha ha, làm ta mất hồn cứ, tưởng phế vật lột xác thành thiên tài, ai ngờ cũng chỉ là phế vật mà thôi.
– Có hệ ma pháp như lại không thể tu luyện a.
– Phế vật vẫn là phế vật.
– . . .
Những người phía sau cười lạnh lên tiếng mỉa mai. Huyền Minh Nguyệt ở phía trước nghe được những tiếng mỉa mai kia vui vẻ, cười thầm trong lòng.