Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 7: Nghịch Thể Xếp Hạng.
Lão giả ngơ ngác một lúc, khi nghe những tiếng bàn luận kia càng lúc càng quá lên, lão ho vài tiếng:
– Khụ khụ.
Những người kia im lặng không nói gì nữa, bọn họ mong chờ tiếp theo lão giả sẽ nói gì nàng.
– Ngươi là tử tiểu thư của Huyền gia?
Lão giả nhìn Huyền Đà La lên tiếng hỏi.
Huyền Đà La gật đầu, đáp:
– Phải.
– Ngươi có đến nhầm nơi?
Huyền Đà La lắc đầu, nói:
– Ta không biết, mới sáng dậy ta đã bị kéo đi đến, nói chung ta bị ép đến đây.
Huyền Minh Nguyệt nghe câu nói này, nàng quay lại trợn mắt nhìn Huyền Đà La. Nàng câm tức trong lòng.
Tại sao? Tại sao một phế vật có vinh hạnh được đến Ngự Thiện Thư để học mà còn nói là bản thân bị ép buộc? Thiên lý ở đâu?
– Ngươi theo ta.
Huyền Đà La không biết gì, nhưng vẫn theo sau lão giả. Lão dẫn nàng đến một thư phòng, một lão nhân đang ngồi đọc sách.
Lão giả nói với Huyền Đà La đứng đợi ở cửa, lão giả vào trong nói cái gì đó với lão nhân kia.
Một lúc sau, lão giả đi ra ngoài, lão nhân theo sau. Lão giả lướt qua Huyền Đà La đi tiếp, còn lão nhân thì đứng trước mặt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Huyền Đà La lười biếng hỏi:
– Ta về được chưa?
Lão nhân kia nghe nàng nói một câu mà muốn té ngửa, lão hỏi:
– Ngươi có biết ta là ai không?
Huyền Đà La chớp chớp mắt, ngây thơ đáp:
– Lão nhân gần xuống lỗ.
Lão nhân kia nghe xong câu trả lời, liền gân xanh nổi lên, nhưng trước mặt nàng lão ho hai tiếng rồi trả lời:
– Ta Thiên Ngự Thiên, hiệu trưởng của học viện Ngự Thiên Thư.
Huyền Đà La nghe xong gật đầu:
– Ừm, ừm. Vậy, ta về được chưa?
Vẫn là câu hỏi cũ nàng hỏi lại lão.
Lão Thiên Ngự Thiên đứng đờ người. Thấy lão không nói không rằng, Huyền Đà La tự quyết định:
– Vậy ta đi đây.
Câu nói vừa dứt, Thiên ngự Thiên mới phản ứng lại, kéo nàng vào phòng nói chuyện.
– Ngồi xuống đây, nói chuyện một lúc rồi hãy đi sau.
Huyền Đà La nhìn cái cửa, chỉ tay vào cánh cửa:
– Ngươi bảo ta đi bằng cách nào?
Cánh cửa đã bị Thiên Ngự Thiên cho khóa lại. Lão cười cười:
– Đề phòng có kẻ đến làm phiền thôi a.
Huyền Đà La ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà đặc thơm ngon, ánh mắt của nàng ngay trong phút chốc liền thay đổi. Trở nên lạnh lùng hơn.
– Nói đi, có chuyện gì muốn nói với ta.
Thiên Ngự Thiên nhìn ánh mắt của nàng, lão bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
– Ngươi đã là Đại Ma Pháp sư rồi, còn cần gì đến học viện này để đăng ký?
– Ta đã nói ngay từ đầu là ta bị ép đến đây rồi cơ mà! Học cái nông nổi gì chứ? Ta thích tự thân tự lực.
Huyền Đà La nhìn xung quanh cả căn phòng này, ánh mắt của nàng lơ đãng chỗ khác nói.
Lão Thiên Ngự Thiên lại bất ngờ vô cùng tận:
– Ý ngươi là, ngươi tự học, tự tu luyện, chẳng ai dạy cho ngươi, ngươi tự tu luyện đến cấp bậc này.
Gật đầu một cái, ánh mắt của nàng nhìn vào Thiên Ngự Thiên, đôi môi hồng đào lên tiếng:
– Ta về được chưa?
– Ầm.
Chỉ là cái câu nói này mà nàng làm mặt nghiêm trọng với lão, lão chịu không được cuối cùng vãn ngã xuống.
Định thần lại cả người, lão ho hai tiếng, định nói gì đó.
– Ngươi bị lao à?
Nhưng không ngờ lại bị Huyền Đà La cướp lời nói trước, những gì lão muốn nói nuốt lại vào trong và quên mất, mình muốn nói gì với nàng.
Lão ngẫm một lúc, rất nhanh trả lời:
– Ngươi có muốn trở thành lão sư ở đây?
– Không rãnh.
– Không suy nghĩ?
– Không cần.
Thiên Ngự Thiên thấy nàng nói một cách dứt khoát như vậy lão cũng chẳng biết làm gì, nghĩ đến, nàng cũng chỉ là tiểu thư mười ba tuổi của Huyền gia mà thôi. Nghĩ đến nàng là trẻ con, lão dùng trò trẻ con, dụ nàng:
– Chỉ cần ngươi dạy một ngày liền sẽ có ba xiên kẹo hồ lô cho ngươi ăn.
– Rầm.
Huyền Đà La đập tay xuống bàn, cái bàn bị đánh nát ra nhiều mảnh. Nàng nhìn Thiên Ngự Thiên, đôi mắt vàng như muốn giết người, sát khí đùng đùng tỏ ra.
– Ta đã 35 tuổi rồi.
Thiên Ngự Thiên nghe xong lão há hốc mồm, 35 tuổi? Mà với cơ thể 13 tuổi? Ai tin nổi? Với lại làm sao lão không biết được nàng, tứ tiểu thư phế vật, cả kinh đô ai cũng biết.
– Rầm!
Lại thêm một âm thanh động trời, Huyền Đà La một cước đạp vào nền đất, tạo cho nền đất một lỗ hổng thật sâu, nàng u lãnh nói:
– Chuyện hôm nay, chỉ có ta và ngươi biết mà thôi, nếu ngươi còn muốn tìm ta, thì ngươi, chuẩn bị nhận cái chết đi!
Huyền Đà La nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng, nàng âm thầm cười lạnh, rồi quay lưng bỏ đi.
– Ầm.
Đến cánh cửa, Huyền Đà La một đấm đánh bay cánh cửa, rồi bỏ đi thong dong về Huyền gia.
Về phủ của nàng, nàng vẫn như trước tu luyện trong phòng.
Đến đêm.
Huyền Đà La ném một quyển vũ kỹ qua bàn. Trên bàn thì lại có đến năm quyển vũ kỹ khác.
– Từ viết ra thật mệt a. Vũ kỹ ở một ngàn năm sau đúng là phế đi một nửa, hiện tại vẫn chẳng có vũ kỹ nào hợp với ta cả. Chẳng lẽ phải đi đến đó một chuyến? Xa quá đi.
Trong lúc Huyền Đà La buồn bực về vũ kỹ, một tiếng gõ cửa vang vào, Huyền Tề Thiếu bước vào, bên cạnh Huyền Tề Thiếu còn có một nam tử khoảng mười lăm tuổi đi theo sau.
Huyền Đà La nhìn con người cảm thấy người cha của mình thật tinh mắt, chọn ra một người con trai tuyệt mỹ như vậy.
Nam tử này cũng đáng được xưng là mỹ nam đấy chứ! Đôi mắt xanh như mắt của một con bạch hổ. Mái tóc có màu tím sẫm gần như màu đen, dài nửa lưng được cột thấp. Mới nhìn lướt qua Huyền Đà La còn tưởng lầm là nữ, nhưng nhìn rõ hơn thì là nam.
– La nhi, người này sẽ là nô bộc riêng của con, ta đã mua hắn từ chợ buôn nô lệ đấy! Chỉ cần hắn làm sai cái gì, con cứ việc sử lí hắn, cái này sẽ khống chế hắn.
Huyền Đà La nhận lấy một khối ngọc đen từ tay của Huyền Tề Thiếu. Nhìn qua nó, Huyền Đà La liền nhận ra nó chính là Khống Nô.
Nhìn lại tên nam nhân kia, Huyền Đà La nhìn khắp người hắn, để ý lên cổ của hắn có cái sợi dây màu đen.
Truyền nguyên lực vào miếng ngọc đen kia, tên nam nhân kia rên lên một tiếng đau đớn, khoảng một khắc sau, Huyền Đà La dừng lại, quay sang Huyền Tề Thiếu, nói cảm ơn.
Huyền Tề Thiếu nói với Huyền Đà La vài câu rồi bỏ đi.
Nhìn tên nam tử đang nằm dưới nền kia, Huyền Đà La lẩm bẩm:
– Có lẽ hơn bị nặng tay, một người chịu đựng cực hình của Khống Nô đến một khắc cũng là xuất sắc rồi. Nếu là kẻ bình thường chưa chắc chịu được b nhịp hô hấp mà chết.
Không để ý nhiều, Huyền Đà La đến gần tên nam nhân đó, nàng vừa chạm vào hắn liền rút tay ra.
– Hắn…là người hay yêu?
Dù là hắn đang bị hôn mê, nhưng vẫn có thể tu luyện như đang thức. Cái này, không khỏi quá nghịch thiên đi.
Huyền Đà La nâng hắn lên giường của mình, nàng muốn xem cơ thể của hắn. Nàng bắt mạch cho hắn, một lúc sau lại xâm nhập vào người của hắn ta.
– Nguyên Huyền Nghịch Thể? Thật không ngờ a! Dùng lớp vỏ bên ngoài là Huyền Âm Nguyên Thể xếp thứ 7 trong bảng xếp hạng những thân thể nghịch thiên tu luyện, để che đi Nguyên Huyền Nghịch Thể xếp thứ hai trong bảng nghịch thiên tu luyện.
Huyền Âm Nguyên Thể là một cơ thể đặc thù tu luyện ma pháp, người sở hữu thân thể này thường tu luyện rất nhanh hơn so với những người khác, nhưng nó ngược với những cơ thể khác.
Nếu tu luyện hệ thì khả năng thăng cấp càng nhanh, nhưng nếu tu luyện chỉ một hay hai hệ thì khả năng thăng cấp lại vô cùng chậm hơn so với người thường.
Nhưng có cái thân thể này thì vượt cấp chiến đấu chỉ là chuyện bình thường chẳng có gì ngạc nhiên cả. Vì cái thân thể này vô cùng hiếm có, trăm vạn chưa chắc đã có một người, nên nếu có kẻ biết được, một là sẽ nhận hắn làm đệ tử, hai là giết chết hắn.
Còn về Nguyền Huyền Nghịch Thể thì càng khủng bố hơn, kẻ sở hữu cơ thể này thì đúng nghĩa của từ nghịch thiên. Cho dù ở trong trạng thái nào cũng có thể tu luyện được, dù là bị đánh, ngủ hay hôn mê đều có thể tu luyện được tất.
Nguyên Huyền Nghịch Thể có thể tu luyện bất kỳ loại nào cũng được, có thể tu luyện võ đạo, ma pháp hay dược sư. Nhưng chỉ riêng độc sư thì không thể theo. Kẻ có được cơ thể đó, thường làm cho độc dược bị hư hoặc bị thất bại trong luyện chế.
Huyền Đà La vừa mừng mà cũng vừa sợ, hắn ta có thể giúp nàng nhưng lại có thể hại nàng, nếu hai cái cơ thể này mà bị bại lộ ra ngoài chẳng khác gì là rước họa vào thân.
Nếu là Huyền Âm Nguyên Thể thì cơ may sống còn cao, mà Nguyên Huyền Nghịch Thể thì chẳng khác gì cừu non trong bầy sói.
Huyền Âm Nguyên Thể có người còn muốn nhận làm đệ tử, nhưng Nguyên Huyền Nghịch Thể thì trăm người đều muốn giết.
Tại sao họ lại muốn giết? Đơn giản vì Nguyên Huyền Nghịch Thể có thể tự đổi chủ, chỉ cần chủ thể mà chết, nó sẽ liền đi tìm chủ thể mới.
Chủ thể mới thường là kẻ vừa giết chủ thể của nó, hoặc là kẻ gần nhất xung quanh.
Nghĩ đi nghĩ lại thì quá mức nguy hiểm, tu vi hiện tại còn chưa thể lo cho bản thân nói gì lo cho tên này.
Nhưng sau khi kiểm tra xong, Huyền Đà La mới thở phào nhẹ nhõm, cái tên này hắn chỉ qua là ẩn giấu thực lực, cấp bậc thật sự của hắn là Hoàng sư.
Nhưng cái khiến Huyền Đà La thắc mắc là tại sao hắn có Huyền Âm Nguyên Thể mà không hề tu luyện lấy một cái ma pháp hệ?
Nghiên cứu không ra, Huyền Đà La cũng bỏ qua nó, nhưng khi nàng nhìn lại cơ thể của tên nam tử này thì thấy khắp người hắn nổi đầy vân ấn màu đen.
Hiểu rồi.
Bây giờ, nàng đã hiểu ra tại sao, hắn không tu luyện được ma pháp rồi, đơn giản là vì hai cái nghịch thể này đang đối đầu với nhau, cái này ngăn cản cản cái kia, cái kia ngăn cản cái nọ.
Cuối cùng từ hai cái hỗ trợ tu luyện ma pháp cuối cùng chỉ có thể tu luyện võ đạo mà không thể tu luyện ma pháp.
Huyền Đà La vẽ lên một trận đồ trong không gian, một vòng ma pháp trắng hiện ra, hai quả cầu, một trắng vàng một tím xanh, đối đầu với nhau kịch liệt.
Trong không gian, hai quả cầu này càng đánh nhau, nam nô kia lại càng đau đớn. Cách duy nhất hiện tại mà Huyền Đà La biết đó là lấy đi một trong hai cái nghịch thể.
Cái mà Huyền Đà La chọn là Huyền Âm Nguyên Thể, nàng lấy đi quả cầu màu trắng vàng thu vào trong người.
Cơn đau kịch liệt nổi lên, da thịt nàng như bị điện giật, sau đó lại như bị một con dao nhỏ cắt vào từ đoạn mạch.
Nguyên Huyền Nghịch Thể nhập lại vào trong người nam nô, hắn thì bình thường rồi, còn Huyền Đà La thì đau đớn da thịt.
Huyền Đà La không chọn Nguyên Huyền Nghịch Thể là vì nó sẽ ảnh đến việc luyện độc của nàng. Mà nàng thì lại tu luyện nhiều hệ, nên đang phải chọn lấy Huyền Âm Nguyên Thể.
Một canh giờ sau. Cơn đau đã lặn xuống, Huyền Đà La cả người đầy mồ hôi chịu không được đi tắm ngay trong đêm khuya canh ba.