Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 5: Dạ Chi Huyết Khó Đoán.
Sau hai ngày, Thanh Âm đã đem đến những thứ mà Huyền Đà La yêu cầu. Tiếp đến ngày thứ ba, Thanh Âm dẫn Huyền Đà La vào trong cung điện.
Vào thời gian này, Huyền Tề Thiếu cũng bị hoàng thượng cho mời vào cung, Huyền Đà La chẳng biết tin này, nhưng cho dù hai người có gặp nhau cũng không sao cả.
Vào trong cung, Thanh Âm không trực tiếp đưa Huyền Đà La đi gặp hoàng thượng, lão nhi tử này để cho nàng ở trong ngự hoa viên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.
Huyền Đà La ở trong ngự hoa viên một thời gian, cũng thấy có chút nhàm chán, nàng định đi dạo xung quanh nơi này.
Nhìn trời cũng đã đến chiều tà, khoảng thời gian này, Huyền Đà La muốn đến một nơi cao để ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực kia.
Nơi ở hoàng cung nhìn rõ được mọi hướng mà không bị cản trở, lại còn là nơi cao nhất, quả thật chỉ có một nơi, chính là nơi mà vua và các quan thần thượng triều – Điện Càn Chánh.
Ở trên nóc điện, Huyền Đà La ngắm mặt trời đỏ rực đang từ từ hạ xuống, cảnh hoàng hôn nhìn nó cứ như bầu trời có ba màu phân biệt, đỏ, vàng và xanh.
Cảnh sắc thật đẹp, nhưng cũng thật buồn.
– Cảnh sắc thật khiến người ta đau lòng a.
Đột nhiên một giọng nói vang lên. Huyền Đà La giật bắn người, nàng nhìn sang hướng của âm thanh vừa phát ra, một người mặc một cái áo choàng đen che khuất cả khuôn mặt.
– Ngươi là ai?
Huyền Đà La nhìn con người này lên tiếng hỏi.
Con người mặc áo choàng kia cũng đồng thời giật mình khi nghe tiếng nàng hỏi, người này quay mặt lại, chỉ thấy một chiếc mặt nạ đen có hoa văn đỏ nửa mặt.
Con người này nhìn nàng, đôi mắt đỏ huyết lạnh lùng đáp:
– Dạ Chi Huyết.
– Tên thật?
Huyền Đà La nhìn tên này, cảm thấy rất đa nghi về cái tên của hắn.
– Dạ Chi Huyết.
Hắn vẫn nói như cũ, rồi lại hỏi nàng:
– Tên ngươi?
– Mạn Đà La.
Giống như Huyền Đà La, hắn hỏi lại:
– Tên thật?
– Mạn Đà La.
– Mạn Đà La Hoa?
Dạ Chi Huyết nhìn nàng hỏi lên một câu, hắn ngừng một chút lại nói tiếp:
– Đúng với cách ăn mặc, nhưng ngươi có phải Mạn Đà La không, thì chưa chắc.
– Không cần ngươi quan tâm ta có xứng với cái tên Mạn Đà La hay không. Nhưng mà, ngươi đã bị trúng độc của ta rồi đấy!
Mạn Đà La cười nhạt một cái, sau lớp mặt nạ đen kia, nàng nhìn thấy đôi mắt của Dạ Chi Huyết là sự kinh ngạc.
Không thích ở nơi này nữa, Huyền Đà La trực tiếp nhảy xuống, đi tìm Thanh Âm lão nhi tử.
Thanh Âm đưa Huyền Đà La đi ăn tối, sau đó lại tiếp tục đưa nàng đến phòng của hoàng hậu.
Huyền Đà La thấy trong phòng chẳng có ai cả, một bên Thanh Âm lui xuống, trong miệng thì thầm mắng nhiếc ai đó.
Cái đó cũng chẳng mấy quan trọng, cái quan trọng hiện tại nàng cần làm chính là khám bệnh cho hoàng hậu.
Huyền Đà La đang đưa tay bắt mạch, một người mở cửa ra, từng người lần lượt bước vào.
Nhưng chuyện này cũng không khiến Huyền Đà La quan tâm, nàng vẫn chuyên tâm bắt mạch cho hoàng hậu.
Những người này chính là những vị đại sư trong cung, những vị đại sư ấy nhìn thấy Huyền Đà La chỉ biết kinh ngạc cùng ngơ ngác. Hai người đến trị bệnh cho hoàng hậu đều là hai đứa trẻ chưa đến mười lăm tuổi.
Dạ Chi Huyết cũng có trong số người đó, hắn đến gần hoàng hậu, nhìn lướt qua người của hoàng hậu, chạm vào người nàng một chút, từ khuôn mặt, cổ rồi đến tim.
Dạ Chi Huyết thu tay lại, Huyền Đà La vừa lúc bắt mạch xong, hai người đồng loạt quay về phía những vị đại sư kia lên tiếng:
– Hoàng hậu bị trúng Ma Mị Hòa Đa độc.
– Hoàng hậu bị trúng Ma Mị Hòa Đa độc.
Hai người cùng lúc mở miệng. Hoàng thượng nghe đáp án, liền đau đầu hỏi:
– Ma Mị Hòa Đa là gì?
Huyền Đà La liếc nhìn Dạ Chi Huyết, nàng chọn cách im lặng. Dạ Chi Huyết biết vậy liền giải thích:
– Ma Mị Hòa Đa là một độc có trong rừng rậm, thường thì chỉ xuất hiện khi hoa loại hoa Ma Mị và Hòa Đa ở gần nhau mà thôi.
– Trường hợp hai loại hoa này ở gần nhau rất hiếm gặp. Bệnh nhân khi bị trúng Ma Mị Hòa Đa thì sẽ sinh ra triệu chứng lúc nóng lúc lạnh, có khi lại lên cơn sốt rất cao rồi lại bình thường.
– Vì lúc nhiệt độ cơ thể tăng rồi lại hạ xuống một cách thất thường khiến cho cơ thể càng lúc càng suy yếu, để lâu ảnh hưởng đến nội thể, khiến cho bệnh nhân bị thổ huyết, ngày một suy yếu cho đến chết.
– Theo tình hình mà ta thấy, hoàng hậu chỉ sống được ba ngày nữa thôi.
Những kia nghe xong liền như được mở mang kiến thức, nhưng đồng thời cũng như bị đá đè nặng lên đầu. Đặc biệt là hoàng thượng.
– Vậy…có cách gì để cứu nàng không?
Dạ Chi Huyết gật nhẹ một, nhưng sau đó lại lắc đầu:
– Có thì có, nhưng đáng tiếc…
Hoàng thượng vừa vui lên nhưng rồi chợt buồn lắng:
– Có chuyện gì sao Dạ đại sư?
– Loại giải dược này chỉ là ta đọc qua trong sách, chứ chưa bao giờ thấy qua. Nhưng tiếc một điều, giải dược này chỉ có một nửa, một nửa kia đã bị mất.
Những người ở đây không biết nên nói thế nào, có một nửa mà không có nửa còn lại chẳng khác gì làm tăng độ khó cho việc luyện ra giải dược.
– Sư phụ, vậy còn người?
Huyền Đà La nghe xong giật mình, trợn mắt liếc nhìn Thanh Âm lão nhi, nàng lại câu nói cũ:
– Ngươi có quyền tự do chọn bất kỳ ai làm sư phụ, ta cũng có quyền tự do chọn ai là đệ tử cho mình.
Nàng nói xong lại nhìn hoàng hậu, nói:
– Có, đan phương hoàn chỉnh đang ở chỗ ta, nhưng mà…
Ngừng một lúc, Huyền Đà La liếc nhìn Dạ Chi Huyết lên tiếng:
– Ta muốn các người chuẩn bị dược liệu, hơn nữa, ta muốn các ngươi không bao giờ được tìm ta thêm một lần nữa và cho dù có chuyện gì, cũng đừng tìm ta giúp đỡ, cũng đừng tìm ta bái sư.
Huyền Đà La nói xong đứng dậy, nàng đến trước mặt hoàng thượng, lạnh nhạt lên tiếng:
– Ta cần, Ma Mị hoa, Hòa Đa hoa, Tử Tinh Ma Thú Yêu Nữ, Kinh Tâm thảo, Tử Ngọc Sắc thảo và Kim Hương Diệp.
Hoàng thượng cũng chẳng nói nhiều, lập tức sai người đi lấy những dược liệu kia cho Huyền Đà La.
Lúc này, Dạ Chi Huyết lấy ra một viên đan dược đỏ huyết nuốt vào. Huyền Đà La thấy viên đan dược đó, liền cười nói:
– Vậy ra ngươi đã tìm được cách giải độc của ta.
Dạ Chi Huyết nhìn nàng, hắn lạnh nhạt như khối băng:
– Tại sao ngươi lại biết được đan phương?
– Hừ.
Huyền Đà La cười lạnh một cái, lại tiếp tục nói:
– Ta không tin ngươi nói là thật, đan phương chỉ có một nửa là nói dối, hoàng hậu và ngươi đều xuất thân từ Đan Thần đảo đúng không?
Trong mắt của Dạ Chi Huyết xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất đi, hắn cũng như trước, không một cảm xúc nào:
– Phải đấy! Nhưng cái duy nhất bây giờ của ta chính là giết chết bà ta!
Dạ Chi Huyết vung tay lên một cái, hơn mười vòng ma pháp hiện ra, những sinh vật hắc ám xuất hiện.
– Triệu hồi hệ ma pháp?
Huyền Đà La thấy những vòng ma pháp cùng sinh vật ma pháp này liền kinh ngạc lên tiếng.