Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 4: Hình Tượng Mạn Đà La.


Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 4: Hình Tượng Mạn Đà La.


Hai người ở trong phòng hàn huyên với nhau cả ngày.
Đến đêm khuya, Huyền Tề Thiếu rời khỏi phòng của Huyền Đà La.
Lúc này, Huyền Đà La mới bắt đầu tu luyện, Huyền Đà La không phải chỉ chú tâm tu luyện ma pháp, cái nàng chú tâm cũng chính là tu luyện võ đạo.
Phân cấp của ma pháp sư:
Đạo sĩ – Ma Đạo sĩ – Đạo sư – Ma Đạo sư – Đại Ma Đạo sư – Pháp sư – Ma Pháp sư – Đại Pháp sư -Pháp Vương – Pháp Hoàng – Pháp Tông – Pháp Tôn – Bán Thánh – Pháp Thần.
Phân cấp của võ đạo:
Thanh cấp – Lam cấp – Tử cấp – Hắc cấp – Bạch cấp – Kim cấp – Linh Huyền – Thiên Không – Đại Địa – Vương Sư – Hoàng Sư – Tông Sư – Tôn Sư – Bán Thánh – Linh Thần.
Phân cấp dược sư:
Dược Đồ – Dược sĩ – Đại Dược sĩ – Dược sư – Đại Dược sư – Đan sĩ – Đại Đan sĩ – Đan sư – Đại Đan sư – Dược Vương – Dược Hoàng – Dược Tông – Dược Tôn – Bán Thánh – Dược Thần.
Mỗi cấp đều có bốn cấp nhỏ chia ra: Sơ kỳ, Trung kỳ, Hậu kỳ, Đỉnh Phong.
Riêng dược tề hay đan dược được chia ra ba bậc: Sơ phẩm từ 1-5 phần hoàn mỹ, Trung phẩm 5-8 phần hoàn mỹ, Thượng phẩm từ 9-10 độ hoàn mỹ.
Đan dược và dược tề được phân ra: Sơ cấp (từ Dược đồ đến Đại Dược sĩ) – Trung cấp (từ Dược su đến Đại Dược sư) – Cao cấp (từ Đan sĩ đến Đại Đan sĩ) – Thượng cấp (Từ Đan sư đến Đại Đan sư) – Dược Vương – Dược Hoàng – Dược Tông – Dược Tôn – Bán Thánh – Dược Thần.
Những cấp bậc mà một người tu luyện tam tu đều phải đồng đều với nhau, hiện tại Huyền Đà La đạt đến Pháp sư và Kim cấp võ đạo. Về phần luyện dược thì nàng đã đạt đến Đan sư.
Đối với nàng tu vi hiện tại là quá yếu, nàng không biết sau một ngàn năm thì một người mười ba tuổi đạt đến Pháp sư, Kim cấp võ đạo và Đan sư có được gọi là thiên tài hay không?
Nhưng ở một ngàn năm trước, tam tu như nàng có rất nhiều, mười ba tuổi mà đạt được thành tựu nhiêu đó cũng được xưng là phế vật hoặc là tốc độ tu luyện kém rồi.
Nhưng cái bấc lợi của Huyền Đà La là tu luyện mới được một tháng, nàng cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
Vì cái cơ thể này không thể tu luyện được nên có phần hơi chậm trễ, chính vì chậm trễ này làm Huyền Đà La bực bội không thôi, việc này đối với nàng chẳng khác gì là thua ngay vạch xuất phát.
Liên tục mấy ngày liền, Huyền Tề Thiên không đến phòng nàng, nàng cũng không ý kiến vì hiện tại cái nàng cần chính là nâng cấp tu vi của mình lên cao nhất có thể.

Ba tháng thời gian trôi qua.
Ở trong cung điện.
Hoàng thượng cùng các vị dược sư hoàng cung đang nói chuyện với nhau.
– Các vị đại sư có cách nào để cứu chữa cho hoàng hậu nữa không?
Hoàng thườn mặc long bào vàng lên tiếng.
Các vị dược sư lắc đầu, bó tay. Những vị luyện dược sư này đã trăm phương ngàn kế tìm cách cứu trữ cho hoàng hậu nhưng tất cả đều bó tay.
Tất cả đều không hiểu hoàng hậu đã bị trúng độc gì, càng lúc cả cơ thể của nàng càng nóng lên, đôi lúc nóng, đôi lúc lạnh, có khi nàng còn bị thổ huyết.
Bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, bây giờ, hoàng hậu chỉ có thể nằm một chỗ mà chẳng thể đi lại được, muốn đi một bước đối với nàng như đi hết cả giang sơn.
Hoàng thượng hết lần này tới lần khác cho nàng phục dụng rất nhiều đan dược, nhưng tất cả đều không tốt hơn bao nhiêu.
– Các đại sư nghĩ xem, có ai có thể giúp nàng không?
Hai lão già tóc hoa râm bước lên cùng lúc nói:
– Bẩm hoàng thượng, có một người!
Hai lão già nhìn nhau, một lão chính là Thanh Âm đại sư, còn một lão là Tề Mạc Hoa đại sư. Hai lão liếc nhìn nhau.
Hoàng thượng có phần vui mừng như không dám ôm hy vọng quá lớn, vì hy vọng càng lớn thật vọng càng đau.
– Hai khanh nói thử xem. Tề Mạc Hoa đại sư hãy nói trước đi.
Tề Mạc Hoa bước lên một bước, hơi khom người lên tiếng:
– Người này chính là hoàng tử thú nhân ở Đan Thần đảo.
Một vị đại sư tên Lâm Thừa Khanh lên tiếng:
– Ở Đan Thần đảo chỉ có một hoàng tử, người này chẳng phải được xưng là phế vật quần là áo lượt sao?

Tề Mạc Hoa cười nhạt, nhưng mang ý khinh bỉ:
– Lâm đại sư, thông tin của người thật là chậm chạp a, phế vật quần là áo lượt mà người biết là của một năm trước, bây giờ hắn rất nổi danh đấy a.
Hoàng thượng cũng chẳng muốn có thêm tiếng nói nào nữa, liền đổi đề tài, quay sang Thanh Âm hỏi:
– Còn Thanh Âm đại sư?
Thanh Âm khom người:
– Bẩm hoàng thượng, người này người có thể quen, nhưng cũng có thể không quen, người này tên là Đà La…Mạn Đà La.
Thanh Âm ngẫm suy một hồi rất lâu mới thốt lên cái tên “Mạn Đà La”, hắn biết rõ là không nên nói ra tên của Huyền Đà La, nên đành nghĩ ra một cái tên khác cũng tên Đà La giống nàng.
Tên Đà La giống nàng thì Thanh Âm lão nhi tử biết được một loại hoa có tên là Mạn Đà La Hoa (hoa bỉ ngạn trắng), liền lấy ngay tên Mạn Đà La để gọi nàng.
– Ồ!
Hoàng thượng ồ lên kinh ngạc, những vị đại sư khác cũng kinh ngạc không kém, một người trong số đó lên tiếng:
– Thật không biết vị đại sư tên Mạn Đà La kia là ai?
– Sao ta lại thấy tên người này quen quen nhỉ?
– Phải rồi đấy! Hình như…
– Đúng rồi là giống với Huyền Đà La, con gái Huyền Tề Thiếu đại tướng quân.
Những vị đại sư kia cứ ào ào nói.
Hoàng thượng lắc đầu, lên tiếng cắt ngang:
– Tề Mạc Hoa, Thanh Âm hai vị hãy đưa hai người đó đến đây, để cả hai cùng giúp hoàng hậu.
Hai người khom người tuân lệnh.

– Ba ngày sau, hai vị đại sư hãy đưa hai vị đại sư ấy đến đây, trẫm sẽ đích thân đi tiếp đón họ.
. . .
Ngày hôm sau.
– Cốc cốc.
Huyền Đà La đang tu luyện, nàng đột nhiên dừng lại, từ từ mở đôi mắt vàng kim của mình ra, nhìn đến cửa chính.
Huyền Tề Thiếu đẩy cửa vào, thấy con gái của mình ông lên tiếng:
– La nhi, Thanh Âm đại sư muốn gặp con, con có muốn gặp ông ta không?
Huyền Đà La nhìn Huyền Tề Thiếu, không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Phụ thân, việc này người có thể sai người hầu đến nói với La nhi mà?
Huyền Tề Thiếu cười nhạt:
– Ta biết La nhi không thích gặp kẻ khác ở trong gia tộc nên ta mới đích thân đến đây.
Huyền Đà La chợt tỉnh, cái này…quả thật đúng là do nàng mà ra.
– Vậy lần sau, phụ thân cứ sai người hầu đến, La nhi sẽ làm quen được thôi.
– Nếu La nhi quen rồi thì phụ thân sao đây? Phụ thân bị La nhi bỏ rơi a.
Huyền Đà La cười vui vẻ, lần đầu tiên nàng cười tươi như thế:
– Khi phụ thân bận, ít nhất có kẻ khác giúp con làm việc hơn nữa có thể ở bên cạnh La nhi. Không làm phiền phụ thân khi đang bận.
Huyền Tề Thiếu gật đầu, nhưng ông xém quên việc chính:
– Vậy giờ, La nhi có muốn gặp Thanh Âm không?
Gật đầu một cái, Huyền Đà La bước xuống giường, lên tiếng:
– Được, La nhi sẽ đích thân ra đón ông ta vào trong, phụ thân còn việc bận, người hãy đi làm việc của người.
Huyền Tề Thiếu gật nhẹ một cái, hai người cùng đi một đoạn đường với nhau rồi chia ra.
Huyền Đà La ra đến cửa chính, trực tiếp gặp mặt Thanh Âm. Gặp lão, nàng cũng chẳng khác khí gì, nói:

– Ta không muốn đứng nói chuyện với ngươi, vào phủ đệ của ta mà nói chuyện đi.
Thanh Âm cũng chẳng ý kiến gì, đi theo sau lưng nàng vào trong phủ đệ.
Vừa vào trong, đập vào mắt của lão là cái bàn đầy đồ vật. Những đồ vật mà Huyền Tề Thiếu cho Huyền Đà La, nàng đều đem cất cẩn thận, những cái mà ở trên bàn đều là dược liệu cùng dược tề và đan dược.
Ngửi mùi còn rất mới, chứng tỏ những dược tề và đan dược này, Huyền Đà La mới luyện không lâu cách đây.
– Những dược này?
Thanh Âm nhìn một đống dược tề và đan dược hỏi. Huyền Đà La đáp:
– Một chút dược mà ta luyện tối qua.
Một chút?
Thanh Âm nghe câu này thấy giống như đang gặp quỷ. Một chút của nàng mà hơn mười khỏa đan, cùng hơn hai mươi bình dược tề. Vậy mà còn nói là một chút.
– Ngươi đến đây là có chuyện gì, nói đi!
Huyền Đà La không phải không biết dụng ý của Thanh Âm khi đến đây, cũng như câu, người tốt không bao giờ đến, người đến không bao giờ tốt.
Cũng như vậy mà trong mắt của Huyền Đà La, Thanh Âm chưa bao giờ là người tốt.
Thanh Âm bắt đầu đem chuyện ở trong cung nói ra cho Huyền Đà La, về sự tình của hoàng hậu và cả việc hắn đem tên khác nói nàng.
Huyền Đà La nghe có bất ngờ khi biết được hắn dùng tên “Mạn Đà La” để gọi nàng.
Nghe hết câu chuyện của Thanh Âm, Huyền Đà La gật nhẹ một cái, lên tiếng:
– Muốn ta không phải không được, nhưng ta có một yêu cầu.
Thanh Âm nghe được, dù không biết là yêu cầu gì nhưng vẫn cứ mừng điên lên:
– Đừng một yêu cầu, vạn yêu cầu ta cũng đáp ứng.
– Được, thứ nhất ta cần một cái áo choàng màu trắng, một cái mặt nạ có hình Mạn Đà Là Hoa. Chỉ có vậy mới đúng là Mạn Đà La ta.
Thanh Âm nghe xong gật gù, liền chạy đi làm ngay.
Vốn dĩ khi xưa Huyền Đà La khi xuất hiện với thân phận là Mạn Đà La cũng là như vậy, mang trê người là một cái áo choàng trắng che phủ cả người và một cái mặt nạ hình Mạn Đà La Hoa che đi khuôn mặt, thể hiện rõ tên danh của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.