Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 3: Phụ Tử.
Huyền Đà La nhìn lão nhi Thanh Âm này, nàng cười cười, có vị đại sư nào mà cư xử như một kẻ nịnh bợ như ông ta chưa?
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, trên đời này không có một dược sư nào mà không ham muốn kiến thức, không tham muốn danh vọng, vì những thứ này, bọn họ bất chấp tất cả để mà đoạt được không trừ thủ đoạn nào cả.
– Được rồi, thấy ngươi có lòng như vậy ta sẽ giải thích cho ngươi một phen.
– Lý do mà ta biết được ngươi bỏ Nhã Mị Hoa cùng lúc với Huyền Linh Nhu là vì khi hai loại cây này kết hợp cùng lúc với nhau sẽ tạo ra một mùi hương thơm nhè nhẹ của hoa hồng, nhưng nếu ngửi kỹ sẽ lại có mùi rất ngọt, khi ngửi vào người cứ như được nếm phải một vị ngọt như nước đường, lại có thêm hương thơm của hoa hồng, quá dễ dàng để nhận ra, chỉ có hai loại này kết hợp mới làm ra được mùi vị đặc biệt như thế mà thôi.
– Thanh Yên Quả mười năm đâu thể so với Thanh Yên Quả năm năm, ngươi thử đi mà lấy màu dược tề của ngươi so với màu dược tề của Thanh Yên Nhã Mị được bỏ Thanh Yên Quả năm năm mà xem, ngươi sẽ thấy màu dược tề của ngươi đậm hơn màu của dược tề được cho vào Thanh Yên Quả năm năm.
– Mặc dù Thanh Yên Quả mười năm có thể làm cho công dụng của Thanh Yên Nhã Mị tăng lên gấp đôi, nhưng độ khó lại tăng lên gấp mười, nó là nguyên nhân chủ yếu gây ra nổ dược trong lúc luyện chế.
– Cái này coi như bỏ qua, cái nguy hiểm hơn là ngươi đã thay Kim Hoàng Lục Diệp bằng Mị Âm Linh Diệp, ta thật sự không biết ai đã dạy ngươi cái kiểu này nữa a.
– Nghe cho rõ đây, Mị Âm Linh Diệp chính là khắc tinh của Thanh Yên Nhã Mị, nếu cho Mị Âm Linh Diệp vào ngươi chẳng khác nào cho độc dược vào Thanh Yên Nhã Mị dược tề cả.
– Muốn khắc chế sự nổ tung của dược tề, thứ nhất cần cho vào đó lại một lần nữa Hoàng Kim Lục Diệp khi dược tề chuẩn bị nổ sau ba nhịp hô hấp.
– Cùng lúc đó, ngươi cần cho thêm vào một loại dược liệu có thể khắc chế Mị Âm Linh Diệp, trong tay ta có những dược liệu đó, nhưng ta cần những dược liệu này không thể lấy ra được, nghĩ lại thì lá của U Lam Minh Thảo, có thể khắc chế được Mị Âm Linh Diệp. Thật uổng tiếc cho chiếc lá nhỏ bé ấy mà!
Huyền Đà La vừa nói vừa uất ức võ ngực.
Thanh Âm chớp chớp nhìn Huyền Đà La, hỏi:
– Một chiếc lá trên cây U Lam Minh Thảo sắp ra bông thì có gì quan trọng?
Nghe cái câu hỏi từ Thanh Âm, Huyền Đà La đập bàn, quát:
– Rầm!
– Cái thứ học không đến nơi đến chốn như ngươi thì biết cái gì! Lá trên cây hoa của U Lam Minh Thảo có thể là tăng khả năng thanh đan, tăng khả năng thành công của luyện dược tề, ngươi có biết không?
Thanh Âm ngơ ngác, cúi đầu ấp úng nói như một đứa trẻ bị phạt:
– Ta…ta thật sự không biết…
Huyền Đà La thở ra một hơi, trên tay của nàng vuốt ve Hắc Long Phương Đỉnh, dù gì bây giờ nàng cũng đã đạt được mục đích của mình rồi, cũng chẳng còn nợ nần gì tên Thanh Âm lão già này.
Đứng dậy, Huyền Đà La bỏ đi ra ngoài, Thanh Âm lão già nhìn thấy nàng định rời đi lại kéo nàng lại, hỏi:
– Huyền tiểu thư ngươi đi đâu a? Ta xin người đừng đi a, ta có rất nhiều thứ muốn thỉnh giáo người a!
Huyền Đà La phớt lờ bỏ đi.
Thanh Âm một mực đi theo sau nàng, lải nhải:
– Huyền tiểu thư, dược lý của người rất cao siêu, là ai đã dậy người? Người cảm thấy ta thế nào? Ta muốn nhận người làm sư phụ a.
Đang đi, Huyền Đà La nghe được lời nói của Thanh Âm lão nhi tử, nàng đứng lại, quay lưng lại nhìn lão, nàng âm lãnh:
– Ngươi có quyền chọn bất cứ ai làm sư phụ của mình, vậy ta cũng có quyền chọn người để làm đệ tử của ta.
Nói xong, nàng liền quay lưng bỏ đi một mạch về Huyền gia.
Thanh Âm lão nhi tử nhìn bóng lưng của nàng, hắn hoàn toàn không biết, tại sao đôi mắt của nàng khi đó nhìn hắn lại cứ như là một ánh mắt hận thù mà đau buồn làm sao.
Giống như một con người đã từng trải qua một chuyện gì đó, như là một kẻ đã khiến cho nàng bội tin, làm cho nàng cảm giác thù hận người đó cùng đau thương vì người đó.
Lão nhi tử Thanh Âm thầm nghĩ, nàng đã từng có một đệ tử và bị đệ tử đó phản bội?
Như sau đó lại hoàn toàn lắc đầu. Làm sao có thể, nàng trong kinh thành này, không ai là không biết tứ tiểu thư phế vật, Huyền Đà La.
Không lí nào nàng lại có đệ tử được, chuyện àny là vô lí. Nhưng cái vô lí hơn là ngày hôm nay nàng giảng đạo cho ta! Vô lí, vô lí hết sức. Phải đi ngủ thôi, có thể là ta đã quá mệt mà sinh ra ảo giác, hay nơi này chỉ là mơ mà thôi, ngủ một giấc là chẳng còn gì nữa.
Thanh Âm lão nhi đi ngủ mộ giấc.
Ngày hôm sau.
Thanh Âm thức dậy với một tinh thần sảng khoái và đầy sức sống.
Lão tươi cười, đi ra đại sảnh, nhìn vào chỗ trưng bày các đỉnh lô mà lão tự hào, nhìn qua lão vô cùng thích thú.
Nhưng có gì đó sai sai, lão vẫy tay:
– Cái đỉnh lô màu đen ở trung tâm đâu rồi?
Một thị vệ đi đến, bên cạnh hắn là một thị nữ ngày hôm qua phục vụ cho Huyền Đà La.
Cả hai người liếc nhìn nhau khó hiểu, thị vệ nhìn Thanh Âm lên tiếng:
– Thanh Âm đại sư, hôm qua chẳng phải người đã đem cái đỉnh lô đó tặng cho Huyền tiểu thư rồi sao?
Thanh Âm như hóa đá, lão đứng đờ ra đó không nói một tiếng gì, miệng thì há to không phát giác được.
Thị vệ nhìn thị nữ kia, hai người lắc đầu rồi quay lại công việc của mình.
Có lẽ hai người không nghe được tiếng âm của Thanh Âm lão phát ra vì quá nhỏ, mà còn là âm bụng nữa.
– Không phải là mơ, không phải là mơ, ta bị một phế vật giáo huấn, còn muốn nhận nàng làm sư phụ. Không phải là mơ, không phải là mơ…
Lão cứ lẩm bẩm đi một câu không ngừng nghỉ.
Huyền gia.
Huyền Tề Thiếu hôm nay rãnh rỗi, lại không có việc gì, điều duy nhất mà hắn nghĩ tới bây giờ chính là đi đến phòng của con gái, ở bên cạnh con gái của mình.
– Cốc cốc.
Dù biết hay không con gái tỉnh dậy chưa, nhưng Huyền Tề Thiếu vẫn gõ cửa vài tiếng rồi mới mở cửa bước vào.
Nhìn trên bàn, những món đồ ông đem tặng cho con gái vẫn không có dấu hiệu thay đổi gì cả.
Ông có phần thất vọng, nhưng ngay sau đó, ông lại đa nghi, khi nhìn thấy một bóng người ở phía sau màn che.
– Ai ở trong đó?
Bóng người càng lúc hiện ra càng rõ, Huyền Đà La, bước ra ngoài, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp gấm.
Nàng thật không ngờ, phụ thân của nàng lại đến thăm nàng vào giờ này, khiến nàng có bất ngờ, nhưng lại cảm thấy là lạ sao ấy.
Vì từ kiếp trước, nàng không có cha lại không có mẹ, không có tình cảm gia đình, bây giờ, nàng thật sự không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào cho phải.
Suốt cả một cuộc đời, nàng chỉ có biết cấm đầu vào nghiên cứu dược lý, tạo ra đan dược và dược tề mới những chuyện ở thế giới bên ngoài nàng hoàn toàn không mấy quan tâm đến.
– Phụ thân…
Quả thật, bây giờ chỉ còn hai cái chữ này, Huyền Đà La chẳng còn biết cách nói gì cả, chỉ có thể nói ra hai từ này mà thôi.
Huyền Tề Thiếu nghe hai âm từ này, ông không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra, ông chỉ có nhào tới, ôm lấy con gái yêu quý của ông vào lòng.
Lúc này, những ký ức về người cha này trong đầu của Huyền Đà La ùa đến, nàng nhận ra, người cha này quan trọng thế nào.
Bất cứ ai khi dễ hay ức hiếp nàng đều có người cha này đứng ra bảo vệ nàng, những thứ đẹp nhất, quý nhất trong gia tộc Huyền Tề Thiếu đều dành hết cho Huyền Đà La.
Những huynh đệ, tỷ muội trong gia tộc càng lúc càng ghen tỵ với nàng vì có một người cha như vậy, chính vì sự ganh tỵ mà Huyền Đà La chẳng tiếp xúc với ai trong gia tộc ngoài cha của nàng.
Nghĩ lại, người cha này đã giúp nàng quá nhiều, mà nàng lại chẳng thể nào giúp được người cha của mình.
– Phụ thân, trên người của người có rất nhiều vết thương ảnh hưởng đến nội thể, cứ khi trời chuyển lạnh phụ thân lại hay bị đau nhức ở những vết thương có phải không?
Huyền Tề Thiếu sững sờ, ông nhìn con gái của ông.
– La nhi, sao con lại biết?
Huyền Đà La cười đáp:
– Đơn giản mà, vì bất kỳ ai cũng vậy thôi, những vết thương sâu vào bên trong da thịt thì cứ thường trời trở lạnh, những vết thương đó lại đau nhức lên.
– Phụ thân, ta vừa mới luyện chế ra một ít đan dược trị thương, người hãy đem về dùng, một ngày uống một viên vào giờ ngọ hoặc giờ mão, liên tục trong vòng một tháng, đảm bảo sẽ không còn bị đau nhức nữa, không chỉ vậy, những vết sẹo cũng từ từ biến mất.
Huyền Đà La đưa hộp gấm trên tay cho Huyền Tề Thiếu, Huyền Tề Thiếu nhận lấy hộp gấm này từ tay con gái, nhưng sau đó ông lại nghi hoặc:
– Con là luyện dược sư? Mà khoan đã, cái này con cất đi, có khi lại cần dùng.
Huyền Đà La lắc đầu:
– Đúng vậy con là luyện dược sư, nhưng con xin người phụ thân đừng nói ra thân phận luyện dược sư của con được không? Khi nào đến nó sẽ tự đến, đừng để nó đến quá nhanh và tai họa đến cũng nhanh.
– Phụ thân, đan dược này, người cứ giữ lấy mà dùng, những đan dược này chẳng có ai luyện ra được trừ con đâu.
Huyền Tề Thiếu tiếp nhận nó, ông giữ nó thật chặt, gật nhẹ một cái, ông ôm lấy con thật chặt vào lòng.
– Được, ta hứa với La nhi, ta sẽ không nói ra thân phận của con, ta cũng sẽ phục dụng đan dược theo lời của La nhi, ta tin tưởng vào La nhi nhất.