Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 25: Con Người Bí Ẩn.
– Bùm bùm bùm.
Trên bầu phát ra ba tiến nổ. Pháo tín hiệu được phát ra, các thí sinh nhìn thấy ba đám khói phát ra từ pháo tín hiệu, liền biết cuộc thi đã kết thúc. Tất cả quay về chiếc thuyền.
Lúc đến thì có hơn 1 vạn người, nhưng hiện tại còn chưa đến trăm người. Tổng cộng chỉ có 84 người, cả 84 người này đều đưa bảo ngọc cho những lão sư của mình.
Tiếp theo những lão sư sẽ họp lại với nhau. Các thí sinh ở bên ngoài nhìn vào một cái phiến đá đen cao 3 trượng.
Chỉ trong nháy mắt, những dòng chữ vàng hiện lên trên phiến đá đen, kèm theo tên là những số thứ tự. Những con số liên tục hiện ra và dừng lại ở con số 50.
Có nghĩa là trong 84 người chỉ có 50 người được phép đến Đế Linh học viện.
Người đứng đầu bảng với số điểm 13.784.000, chính là Huyền Đà La, đồng hạng cũng với số điểm đó không ngờ lại là Huyết Chi Dạ, tiếp 13.650.000 là Đông Vi Ân, đồng hạng là Lâm Tiêu. Tiếp đến hạng thứ 5, lại là người mà Huyền Đà La quen biết Âu Dương Thanh Lâm.
– Toàn người quen không nhỉ?
Đông Vi Ân lên tiếng nói một câu. Huyền Đf La chỉ gật nhẹ, rồi nói nhỏ:
– Nhưng đáng tiếc thay, người quen nhưng ta chẳng nhớ nổi tên của một người.
Nói xong lời này, Lâm Châu Sa liền xuất hiện trước mặt của nhóm Huyền Đà La, kéo nhóm ba người vào một phòng trong thuyền.
– La nhi, con dối ta về tu vi của ba con phải không?
Lâm Châu Sa không giận mà uy lên tiếng hỏi ba người. Huyền Đà La cũng gật gù, nói:
– Phải, con đã nói dối về tu vi.
Dù đã biết trước được đáp án này, nhưng khi nghe xong, Lam Châu Sa cũng bất ngờ không ngớt.
– Vậy tu vi của các con…
– Con là Bán Thánh đỉnh phong, Đông Vi Ân là Thần Linh hậu kỳ, Lâm Tiêu là Bán Thánh sơ kỳ.
Nghe được tu vi của cả ba, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Lam Châu Sa cũng là bất ngờ liên tục. Đứa con này, còn muốn làm cho nàng thêm bao nhiêu bất ngờ đây?
– Các con… La nhi, con thật sự là con của ta, con thật sự chỉ mới mười sáu tuổi?
Huyền Đà La gần nhưng thất kinh. Nàng im lặng một lúc, rồi mới gật nhẹ. Nàng, Mạn Đà La, đã chết, hiện tại nàng là Huyền Đà La, không phải là Mạn Đà La của 1000 năm trước.
Một cuộc sống khác, không phải là cuộc sống như trước kia, đã chuyển thế, thì chẳng còn quan hệ gì với kiếp trước nữa.
– Con…La nhi, con có biết, nếu như thăng cấp quá nhanh sẽ ảnh hưởng thế nào hay không?
Gật đầu, Huyền Đà La đáp:
– Con biết, con biết rõ hơn bất kỳ ai, nhưng không sao cả, chỉ cần một nơi có linh lực nồng đậm con vẫn có thể tu luyện, có khi lại nhanh hơn người bình thường.
– Mẫu thân không cần lo, chỉ cần La nhi trở thành đệ tử hạch tâm thì sẽ có chỗ tu luyện riêng, nơi tu luyện của đệ tử hạch tâm thường có linh lực nồng đậm từ 50 lần trở lên.
Lam Châu Sa nghe lời giải thích của Huyền Đà La, nàng đã lo lắng lại càng lo lắng hơn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của đứa con này, nàng lại thở dài.
– Được rồi, các con sẽ đi đến Đế Linh học viện ngay bây giờ, nên chuẩn bị đi, mẫu không thể ở bên cạnh con mà giúp cho con được nữa.
Huyền Đà La chấp tay, cung kính mẫu thân nàng:
– Đạ tạ mẫu thân quan tâm đến La nhi. Đến Tư Nhã Ân thời không, La nhi nhất định sẽ cố gắng hết mình, không làm cho mẫu thân phải thất vọng.
Lam Châu Sa cười nhạt, nhưng trong nụ cười lại mang vẻ lo âu. Là một người mẹ, không ai mà không lo cho con cái của mình cả.
– Đi đi, đến giờ rồi.
– Vâng.
Cả ba lui xuống, đi đến một trận đồ bên dưới con thuyền. Đây chính là nơi truyền tống đến thời không khác.
Các lão sư hợp sức lại với nhau, sử dụng ma pháp không gian, mở ra cánh cổng thời không.
– Ngươi thấy sao?
Đông Vi Ân truyền âm nói với Huyền Đà La, nàng đáp lại:
– Trận đồ hơi lỏng lẻo, ở ngàn năm trước, chỉ mất khoảng ba nhịp hô hấp là có thể mở ra ngay cánh cổng thời không. Nhưng với cái đà hiện tại, ít nhất cũng là hai khắc mới xong.
Đúng như Huyền Đà La nói. Hai khắc thời gian sau. Một cánh cổng màu trắng xuất hiện, cửa tự động mở ra, bên trong cánh cổng lại là một vòng xoáy tím như thôi miên người khác.
Một lão giả lên tiếng:
– Cổng thời không đã mở ra, 50 người được phép đến Đế Linh học viện đi theo ta.
Nhóm 50 người nối tiếp đi với nhau theo sau lão nhân.
Bước vào cánh cổng thời không, một bước, như một cái chớp mắt. Trước mặt 50 người là một khuôn cảnh hoàn toàn khác lạ.
Đều là phong cách cổ xưa, nhưng lại xen vào đó một chút hiện đại. Những ngôi nhà bằng đá ngói, mang theo phong cách kiến trúc cổ xưa, như những ngôi nhà gỗ.
– Nơi này chính là Tư Nhã Ân thời không, Đế Ân đại lục, kinh đô Tinh Thuy. Hiện tại các ngươi sẽ ở lại đây một năm bồi dưỡng, sau một năm sẽ có kỳ thi tiếp tục. Khi kỳ thi đó diễn ra, cũng chính là lúc quyết định xem các ngươi có thể vào Đế Linh học viện hay không.
– Ở chỗ ta có tổng cộng 50 kim bài, tương đương với 50 chỗ ở cho các ngươi ở Tinh Thuy kinh đô này. Các ngươi mỗi người nhận lấy một cái kim bài rồi đến chỗ của mình nghỉ ngơi đi. Ba ngày sau tập trung tại nơi này, tất cả phải đến vào đúng giờ này, ai đến trễ sẽ bị khai trừ.
– Rõ!!!
Tất cả đồng thanh hô. Sau đó từng người đi lên lấy kim bài, trên mỗi kim bài có một con số, Huyền Đà La được lão nhân được cho kim bài số 13.
Nàng tự thầm trách, tại sao mình lại mang theo con số 13 này chứ? Chẳng phải nói là số 13 là xui xẻo sao? Tại sao lại xuất hiện trong tay mình chứ? Thôi thì cứ coi như số 13 là con số may mắn đi. Tự mình an ủi lấy mình.
Đến một ngôi nhà, bên ngoài có in lên chữ nổi “13”, Huyền Đà La liền biết ngay đây chính là chỗ ở của mình.
Mỗi người có một chỗ ở riêng, như một ngôi nhà nhỏ riêng của mình, tất cả sẽ tạm ở nơi này trong suốt 1 năm.
Đếm đến.
Huyền Đà La vừa tắm xong, liền ngã người lên giường. Nhưng vừa ngã lưng xuống lại nghe một âm thanh vọng nói:
– Này, người có thấy một người đi vào đây không?
Bất giác, Huyền Đà La nhìn ở cửa sổ, thấy một con người đang ngồi ở trên cửa sổ. Một người con trai mười tám.
Mái tóc tím sẫm, đôi mắt cũng là màu tím, nhưng là một màu tím nhạt, mang theo sự huyền ảo trong đôi mắt tím đó. Khuôn mặt lạnh nhạt như chưa cười một lần. Nếu là một tác phẩm thì chính là một khối băng điêu khắc hoàn hảo.
Nhìn nam tử này, Huyền Đà La như rơi vào sức quyến rũ của hắn. Một phản xja từ cánh tay của nàng, những ngón tay siết lại, đâm vào da thịt. Một cảm giác đau đơn truyền đến.
Cuối cùng, Huyền Đà La cũng thoát khỏi sức quyến rũ của nam nhân này, nàng lắc đầu liên tục.
Sắc mặt của con người này nhanh chóng thay đổi, từ lạnh lùng thành tức giận. Chân mày cau lại. Một bàn tay thì siết lại thành nắm đấm, một tay đấm vào nhắn đấm, tức giận đùng đùng.
– Nhóc con, nếu để ta tìm được người, thì người chết chắc.
Vừa noia lời này, bóng dáng của con người đó cũng biến mất đi. Huyền Đà La giật mình một cái, nàng cảm thấy nhưng hắn chưa từng xuất hiện ở nơi này, chưa từng tiếp xúc qua hắn, dù là vừa rồi hắn ta còn ở đây.
Giống như kẻ đó xóa đi nửa phần ký ức của nàng với hắn vậy. Nhưng ngay lúc này, Huyền Đà La mới để ya, con người mà nàng vừa gặp hoàn toàn ko có khí tức, hoàn toàn không cảm nhận sự tồn tại của kẻ đó, giống như một con người bình thường không tu luyện.
Đột nhiên nghĩ đến những gì Đông Vi Ân từng nói, Vô cấp. Nhưng sau đó Huyền Đà La lại lắc đầu không nghĩ đêan nó nữa. Quay lại giường, ngồi xuống. Một âm thanh ma mị vang lên bên tai:
– Đi rồi may quá a. Cảm ngươi rất nhiều đấy… Tiểu La La.