Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 24: Sát.
– Nga, hóa ra ta lại chính là cái loại yêu nữ đó a.
Nghe những âm thanh nói chuyện từ những người mới vào băng động này, Huyền Đà La dừng lại việc tu luyện, đi ra đón tiếp những vị khách không mời này bằng một nụ cười hết sức “thân thiện”.
Nhóm người mới vào nói chuyện với nhau này, khi nhìn thấy Huyền Đà La thì mặt của người nào cũng tái mét, cả bọn đồng tâm đồng hô:
– Ma nữ!!!
Hô xong cái bọn người này không biết là não gì, đợi hô xong rồi mới cấm đầu chạy đi. Huyền Đà La lấy ra thanh kiếm từ trước.
– Nếu đã đến thì ở lại đây luôn đi.
– Thù hận kiếm ý.
Quát lên một tiếng. Một đoạn kiếm ý vung ra, Huyền Đà La không nhìn bọn họ nữa, nàng quay lại đi sâu vào động băng.
Đi được hơn năm bước, nhớ tới một điều, Huyền Đà La dừng lại, quay về hướng đám người bị kiếm ý của nàng chém ra thành hai kia.
Thu thập toàn bộ bảo ngọc, có tổng cộng là 6 bảo ngọc, nàng đem vào trong, phân ra cho mỗi người hai bảo ngọc, chuyển điểm vào bảo ngọc của mình.
Trước khi chuyển điểm vào, Huyền Đà La lấy bảo ngọc ra xem, thấy trên bảo ngọc đã có sẵn từ lúc nào 600 điểm. Còn hai người Đông Vi Ân và Lâm Tiêu chẳng có điểm nào trong bảo ngọc.
– Chẳng lẽ giết người cũng được cộng điểm?
Huyền Đà La cảm thấy nghi hoặc lên tiếng.
Đông Vi Ân ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại bình tĩnh như trước, lên tiếng:
– Đúng vậy. Trước khi đi, Lam bá mẫu có nói qua giết người cũng được cộng điểm, chỉ cần giết bất kỳ sinh vật sống nào cũng được cộng điểm, tùy theo cấp độ mà được cộng bấy nhiêu. Nhị muội, vừa rồi muội đã giết bao nhiêu người?
– 6 người, 6 bảo thạch.
– 6 người, 600 điểm… 1 người 100 điểm vậy vừa rồi nhị muội giết chính là Tôn sư.
Huyền Đà La gật gù, cả ba người chuyển điểm vào bảo ngọc của mình, sau đó lại quay về tu luyện.
Ngày cuối cùng của cuộc thi.
Cả ba người xuất quan, Huyền Đà La sắc mặt không tốt như đang bực bội cái gì đó, Lâm Tiêu nhận thấy được điều này, hỏi:
– Nhị tỷ, tỷ sao vậy?
– Mất hai ngày tu luyện nhưng chẳng thể nào nhích lên nổi một phân.
Huyền Đà La hầm hực trả lời.
Lâm Tiêu cười hắc hắc:
– Nhị tỷ, đó là do tỷ lúc trước đấy thôi. Một người chỉ mới có Hoàng cấp chỉ trong hai năm liền nhảy lên đến Bán Thánh. Nên tốc độ tu luyện bây giờ liền chậm đi rất nhiều lần đó a.
Đông Vi Ân nhìn Huyền Đà La thở dài một hơi:
– Nhị muội, muội cứ nhanh chóng lên cấp lại không có gặp bình cảnh nên việc lên cấp sau này có ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, ở bên trong Mạn Đà La thánh địa, linh khí nồng đậm gấp năm mươi lần so với ngoại giới khiến cho muội quen với linh khí nồng đậm, không quen với linh khí tầm thường bên ngoài, nếu muốn tăng lên, chỉ có thể đi đến một nơi khác có linh khí gấp hơn 50 lần.
Huyền Đà La không nói gì, ở trên bầu trời, ba người bay lướt qua cánh rừng âm u, rộng lớn. Nhìn khắp nơi cũng chẳng có nhiều người gì. Trên đường đi, quả thật cả ba đều có làm ăn cướp một phen nhưng thu được lại cao nhất có từ 500 đến 900 điểm mà thôi.
– Đại ca, nhị tỷ nhìn kia, trước kia có một đám người đánh nhau. Chúng ta có cướp nữa không? Hay là…
Đôi mắt của Lâm Tiêu đột nhiên trở nên nham hiểm, Đông Vi Ân cười lạnh:
– Đã cướp thì phải diệt khẩu, không để cho một kẻ nào sống hết cả.
Cả ba người nhanh chóng bay tới. Hai gây chiến là 3 với 3, thuận lợi cho ba người Huyền Đà La đánh tới.
– Keng.
Âm thanh kim loại qua vào nhau. Hai người đang giao đấu, lại thấy một thanh kiếm cắt ngang đường đấu của bọn họ.
Hai người đang giao đấu liền lùi lại, một nữ tử khuôn mặt khả ái, lên tiếng:
– Không biết Huyền muội ngăn cản chúng ta giao đấu là vì chuyện gì?
Huyền Đà La cười nhạt, chẳng nói gì, liếc nhìn nữ tử bên kia, nhìn nàng, Huyền Đà La liền nhận ra ngay, nàng chính là vị tiểu thư mang tên Ngọc Nhan Tâm, lần trước đã ngăn cản nàng tiến nhập đến Đế Linh học viện.
Cầm thanh kiếm trong tay, Ngọc Nhan Tâm siết chặt thanh kiếm, lại chỉ vào mặt Huyền Đà La, quát:
– Ở đây không có chuyện của ngươi, biến đi!
Tay không cầm kiếm của Huyền Đà La đưa lên, nàng khẽ búng vào thanh kiếm của Ngọc Nhan Tâm một cái.
Thanh kiếm của Ngọc Nhan Tâm nhanh chóng biến thành bụi kim loại bay trong gió, Huyền Đà La sắc mặt lãnh huyết vô tình:
– Lúc trước đã thấy không ưa nổi người, nên bây giờ mới có cơ hội ra tay, chỉ là một thanh Tôn khí mà cũng dám lấy ra để chỉ vào ta, chưa nói người chỉ là một Tôn sư, thật là vô lễ.
Nói dứt lời, bàn tay của Huyền Đà La khẽ vẫy, đầu của Ngọc Nhan Tâm liền đứt lìa rơi xuống. Trước khi cơ thể nàng hoàn toàn rơi xuống, Huyền Đà La đã nhanh chóng lấy đi bảo ngọc trên người của Ngọc Nhan Tâm.
– Huyền muội, thù đã trả xong, vậy muội có thể cho ta xin bảo ngọc của Ngọc Nhan Tâm? Cái chúng ta cần vốn là cái đó, không phải là nàng.
Mặt của nữ tử này không biết dày thế nào, ở trước mặt của Huyền Đà La nàng còn dám xin xỏ này nọ?
– Có thể.
Huyền Đà La cười nói lên hai chữ.
– Thật sao?
Nữ tử kia hỏi. Nàng gật gù, rồi lại mở miệng nói tiếp:
– Nếu nàng có thể đến đây.
Nữ tử bay đến chỗ của Huyền Đà La, định đưa tay lấy bảo ngọc, liền phát hiện tay mình không còn, nhìn lại tay bên kia. Thấy cả cơ thể đang bị mục rửa, nữ tử hoảng lên nhìn Huyền Đà La.
Huyền Đà La đáp lại nàng bằng cách đưa lên trước mặt nàng thêm một bảo ngọc, nữ tử tái mặt, nàng hối hận vì tiếp xúc với Huyền Đà La, có lẽ nàng nên sớm hơn nghe những người khác nói.
Gặp Huyền Đà La, chạy tốt hơn ở lại.
– Xong chưa?
Huyền Đà La quay lại hỏi. Hai người Đông Vi Ân và Lâm Tiêu gật gù, đáp:
– Muội/tỷ là người sau cùng đấy!
Cười trừ, Huyền Đà La chỉ vào mình hỏi:
– Ta chậm đến vậy?
Cả hai người không đáp mà gật ăn ý với nhau, trên mặt lại có thêm biểu cảm “rất chậm”. Lắc đầu, không biết nói gì hơn, đưa mọi người rời đi.
– Đi bên cạnh lại chỉ có ba người?
Ngồi ở trên không trung nhìn xuống, Huyền Đà La vô cảm nói lên một câu.
– Ai?
Lâm Tiêu hỏi.
– Âu Dương Kim Tử.
Huyền Đà La nói lên một cái tên cũng đủ để cho cả hai người hiểu rõ chuyện gì.
– Ba tên theo hắn để hai người bọn ta giải quyết, muội giải quyết tên đó đi.
Đông Vi Ân nói xong, liền kéo theo Lâm Tiêu xuống dưới chơi đùa với ba tên đi theo Âu Dương Kim Tử.
– Xẹt.
Một vệt kiếm vừa đi qua. Âu Dương Kim Tử phát giác, kinh hô:
– Ai?
Xuất hiện trước mặt hắn là một ảo giác, không gian xung quanh thanh đổi, những cảnh vật xung quanh như bị bóp méo, uốn tròn, khiến người ta nhìn vào mà đau đầu.
Hình của một con người hiện ra, một nữ tử mái tóc đen huyền, đôi mắt vàng kim như của loài rồng.
– Chẳng phải ta đã nói với người rồi sao?
Huyền Đà La vô cảm nói.
– Huyền Đà La.
Âu Dương Kim Tử mới nói lên tên của nàng, ngay tức khắc bị một thanh kiếm đâm vào bụng. Hắn loạng choạng ngã xuống.
Nhìn lên trên bầu trời, bốn thanh kiếm đột nhiên rơi xuống. Rơi vào hai tay và hai chân của hắn.
– Ngươi…muốn…cái gì?
Âu Dương Kim Tử vất vả hỏi một câu. Nhưng Huyền Đà La không trả lời, nàng chậm rãi bước tới, rút mạnh thanh kiếm ra, rồi lại chặt đứt đi bộ phận mà thanh kiếm đâm vào. Một cánh tay bị chặt đứt, thêm một cánh tay. Lại đến chân, rồi lại một cái chân nữa ra đi.
– Aaaaaaa…
Tiếng la mãi chẳng dừng lại. Hắn càng la to hơn, trên khuôn mặt của nàng lại càng tô đậm nụ cười quái dị hơn.
Không giết hắn ngay, nàng lấy thanh kiếm rạch một đường dài, nhìn trái tim đẫm máu màu đỏ, đập: “thình thịch”
– Khích Khích…
Huyền Đà La cười quái dị, nàng đưa tay vào, nắm lấy trái tim. Siết nó. Siết nó thật chặt. Siết đến khi hắn chết, nàng mới dừng lại.
Không gian xung quanh trở lại bình thường, thấy ba người theo hắn đã chết, hai người Đông Vi Ân và Lâm Tiêu đợi Huyền Đà La vui đùa xong, mới cùng nàng rời đi.