Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 26
Tự nhiên cảm giác ớn lạnh sau lưng, Huyền Đà La quay lại chẳng thấy ai cả. Nàng nghĩ rằng, mình đang bị ảo giác.
– À đúng rồi con người có một đặc điểm là tóc đỏ, mắt đỏ. Là con gái, nhưng lại ăn mặc khá giống con trai. Mặc đồ theo kiểu hiện đại, nếu thấy người đó ngươi hãy nói cho ta biết.
Lại thêm một âm thanh khác nữa. Huyền Đà La quay về hướng cửa sổ, đúng như nàng đoán, tên nam tử đó lại xuất hiện lần nữa trên cửa sổ.
Hắn ta là ma sao? Tại sao xuất hiện cả rời đi đều như một hồn ma như vậy?
– Ngươi tên gì? Làm sao ta có thể báo cho ngươi?
Huyền Đà La hỏi.
– Tên của ta? Tên của ta là Ác Ma. Chỉ cần ngươi gọi tên của ta, ta sẽ xuất hiện. Nhưng chỉ khi ngươi thật sự gặp con người đó.
Ác Ma trả lời.
– Con người là?
– Ngươi đó sao? Kẻ đó không bao giờ đổi, tên của người đó là Âm.
– Âm?
Huyền Đà La thì thầm nhẩm cái tên đó. Càng nhẩm cái tên này thì lại càng cảm thấy nó kỳ lạ. Ngước lên định hỏi gì đó, nhưng con người đó lại một lần nữa biến mất.
– Tên đó quả thật là Ma mà.
– Phải đấy, phải đấy!
Lại là cái âm thanh phát ra từ phía sau, vẫn là cái giác ớn lạnh như gặp ma. Quay lại một lần nữa. Lần này, người phát ra âm thanh không hề biến mất, mà người này ở trước mặt nàng, còn ngồi ở trên giường của nàng.
Người này rất giống với những gì Ác Ma miêu tả, tóc đỏ, mắt đỏ, tựa như máu huyết, làm cho người ta nhìn vào như là một chiến thần hay là ác thần. Mặc trên người là một bộ đồ đen hiện đại, đối với những người ở cổ đại này nhìn vào thấy là bộ đồ kỳ lạ.
Một cái áo thun trắng có hoa văn đen như hình ngọn lửa, một cái quần jean đen được thiết kế đặc biệt như của một con trai. Mặc bao trùm bên ngoài là cái áo khoác đen trùm đầu, để lệ ra khuôn mặt của mình mà không che lại.
Người này thật trái ngược với Ác Ma, một khối băng chưa bao giờ cười, còn đây cũng là một khối băng lạnh khiến người ta cảm giác lạnh lẽo cùng run sợ, lại nở lên nụ cười vui vẻ.
– Ngươi chính là Âm?
Huyền Đà La hỏi.
– Phải, ta chính là Âm.
Âm gật đầu, cừoi đáp.
– Ác…
Huyền Đà La vừa định quát lên tên “Ác Ma” nhưng lại bị Âm che miệng lại, điểm huyệt. Ngón trỏ đặt lên môi:
– Im lặng nào. Hắn ta sẽ tới thật đấy. chỉ cần ngươi im lặng ta sẽ giả huyệt, được chứ?
Do dự một lúc, Huyền Đà La gật gù. Nghĩ lại thì con người này muốn hại chính mình thì đã ra tay từ trước cũng chẳng đợi đến bây giờ mới ra tay.
Âm giải huyệt cho nàng, Huyền Đà LA nhìn Âm, lên tiếng:
– Ngươi đến từ…không, các ngươi đến từ nơi nào? Các ngươi không phải là người của Tư Nhã Ân thời không.
Âm cười nói:
– Đúng vậy, bọn ta đến từ nơi khác, một nơi rất xa, một thời không khác. Ta đến đây là để trốn nhóm của Ác Ma.
– Sao ngươi phải trốn?
Nàng hỏi.
– Bởi vì ta cảm thấy nhàm chán. Ngày ngày trôi qua ta đều phải làm này làm nọ, hết nhiệm vụ này rồi đến nhiệm vụ khác rất phức tạp, nói ngươi cũng không hiểu đâu. Chỉ cần ta trốn được 1 năm khỏi bọn họ, bọn họ sẽ cho ta tự do. Khi đó ta sẽ quay về “nhà”.
Âm đáp.
– Nhà?
– Phải, “nhà”.
– Nhà của ngươi là nơi nào?
– Nhà của ta là một thời không, do chính ta tạo ra, đó chính là “nhà”.
Một thời không do chính bản thân tạo ra. Cái này chẳng phải là quá giống với Vô cấp hay sao?
– Ngươi là Vô cấp?
Không khỏi tò mò, hỏi.
– Vô cấp? Hóa ra trên cấp Thượng Đế Huyền Linh chính là Vô cấp. Cũng một khoảng thời gian rồi chẳng nói tới khiến ta quên mất, ta chỉ biết được bản thân đã ở trên Thượng Thiên Đế mà chẳng biết nó là cấp bậc gì, hóa ra lại chính là Vô cấp.
– Ừm, Vô cấp, nghe cũng không tệ, cũng đúng với cái tên đó. Vô trong vô tận cũng là vô trong hư vô. Sức mạnh vô hạn mà nhìn vào lại như phế nhân không tu luyện, đúng lắm. Vô cấp.
Nghe người này lẩm bẩm một hồi, Huyền Đà La mới lạnh cả người. Vô cấp hóa ra là có tồn tại, người đó còn đang ở trước mặt nàng.
– Âm, ta có nhiều thứ rất muốn hỏi ngươi.
Huyền Đà La kích động nói.
– Được thôi, ngươi hỏi đi, vì ngươi đã giúp ta, không nói ta cho Ác Ma, nên ta sẽ trả lời mọi câu hỏi của ngươi.
Âm gật nhẹ cười nói.
– Thượng Đế Huyền Linh là cấp bậc gì, từ Thần Linh lên tiếp là Hạ vị Thần, Trung vị Thần, Thượng Thần rồi đến Đế Linh, vậy trên Đế Linh là những cấp bậc gì?
– Ngươi nói “lâu quá” vậy ngươi đã sống bao lâu rồi? Ngươi làm sao mà có thể trở thành Vô cấp?
Huyền Đà La một lúc hỏi ra thật nhiều vấn đề, tất cả đều là những vấn đề mà nàng thắc mắc.
– Trên Đế Linh cũng chẳng khác gì Thần Linh đâu, đều được phân ra là Hạ Đế, Trung Đế và Thượng Đế. Mỗi cấp đều có những phân chia như sau: Thiên Thời, Tâm Can, Lâm Vị, Uyển Chi và cuối cùng là Huyền Linh. Tất cả đều phải trải qua bốn cấp cấp nhỏ mới lên được một cấp trung, năm cấp trung mới lên được một cấp đại.
– Ta sống cũng lâu rồi, chẳng nhớ rõ là đã sống bao lâu, điều cuối cùng mà ta nhớ được là ta đã từng sống hơn 99 ức năm rồi, chẳng nhớ rõ cụ thể là bao nhiêu.
– Lên Vô cấp bằng cách nào thì ta chẳng nhớ luôn. Ta lên Vô cấp khi ta mới có 18 tuổi. Hình như lúc đó là ta đến thế giới Của Thiên, đánh một trận tan tành trên đó rồi trở thành Vô cấp thì phải? Sau những chuyện đó, ta càng lúc càng mạnh lên, không có điểm dừng, rồi tiếp đó ta đã chém giết khắp nơi, tự tạo thế lực riêng, tự tạo ra các thời không lớn nhỏ.
– Chuyện dài kể thể kể hết, nói chung là vậy đi.
Ngươi Vô cấp quả nhiên đáng sợ, tùy tiện là có thể tạo ra một thời không, còn nói là tạo ra các thời không lớn nhỏ. Ngươi Vô cấp chính là vậy sao?
– Nhưng Vô cấp không phải là hay ho.
Âm lại nói tiếp. Huyền Đà La kinh ngạc, nhìn Âm, sắc mặt của Âm trở nên lạnh lẽo, nói tiếp:
– Trước khi ta chính thức trở thành Vô cấp, cũng là thảm họa xảy ra, đồng đội phản bội, người yêu vứt bỏ, mọi thứ thuộc về ta như tan biến trong một ngày. Ngày ấy ta mãi không quên.
– Tự đem lên người bao nhiêu phong ấn, trong một phá vỡ toàn bộ, đột phá lên Vô cấp. Nhưng lại không đủ can đảm để giết những đồng đội đó, thành ra ta đã bỏ đi. Gặp được Ác Ma.
– Khi ta gặp Ác Ma, cô ấy đã trở thành Vô cấp trước ta 10 năm, nhìn thấy ta, cô ấy nhận ta là muội muội kết nghĩa, diệt những đồng đội kia.
Nghe được hồi, Huyền Đà La thấy có cái nghịch lý.
– Khoảng đã, chẳng phải Ác Ma là con trai sao?
Âm gật đầu, nói tiếp:
– Đó là kiếp trước của Ác Ma, Ác Ma ở kiếp trước chính là con gái. À ta quên nói với ngươi, người mà chỉ cần đạt đến Vô cấp luân hồi vẫn nhớ được kiếp trước, không chỉ vậy, sinh ra cũng đã là Vô cấp.
Huyền Đà La cười trừ, nàng gật gù, vẫy tay:
– Rồi ta hiểu rồi, ngươi là đang nói đến kiếp trước của ngươi.
Âm lắc đầu:
– Không. Đó là 15 kiếp trước của ta.
Nghe xong cái lời này, Huyền Đà La như muốn té ngửa, 15 kiếp? Người này trở thành Vô cấp từ thời nguyên thủy?
– Ai nói ngươi, ta trở thành Vô cấp ở thời nguyên thủy? Ta trở thành Vô cấp ở một thế giới hiện đại. Nơi đó có công nghệ, khoa học, y học phát triện rất mạnh, từ y học kết hợp với khoa học đến y học cổ truyền từ những thứ thuốc trong thiên nhiên. À nơi đó có cả ma pháp, võ đạo,… Một thời không Cao cấp ngũ phẩm.