Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 23: Hiểu Biết Thêm Về Thời Không.
– Mỗi thí sinh trước khi lên đều sẽ được phát cho một bảo ngọc. Các thí sinh phải giữ gìn bảo ngọc đó, vì nếu như bị kẻ khác cướp đoạt, số điểm sẽ được truyền cho người cướp kia. Điểm tính như thế nào, thì các người chỉ cần lên đảo, tìm giết yêu thú, tùy yêu thú mà bảo ngọc tính điểm khác nhau.
Lão sư ở Đông Hắn đại lục nói lên những điều cần thiết cho các thí sinh.
– Đã đến Hắc Phong Ẩn đảo, các thí sinh có một khắc để chuẩn bị. Một khắc sau, bắt đầu kỳ tuyển chọn cuối cùng.
Một lão nhân ở Nam Thiên đại lục lên tiếng nói.
Lam Châu Sa thì đi khắp nơi tìm kiếm Huyền Đà La. Một khắc thời gian sau. Tất cả các thí sinh đều rời khỏi thuyền lên Hắc Phong Ẩnh đảo.
Còn lại một số ít thí sinh xuất phát chậm ở lại trên thuyền. Cũng chẳng có luật nào nghiêm cấm các thí sinh không được ở lại thuyền khi thời gian đến một khắc.
– La nhi, con ở đây rồi.
Lam Châu Sa nhìn thấy Huyền Đà La và nhóm của nàng vui vẻ lên tiếng.
– Mẫu thân tìm con?
Huyền Đà La hỏi. Lam Châu Sa gật nhẹ, nàng cười đáp:
– Phải. À La nhi, con không cần phải lên Hắc Phong Ẩn đảo đâu, cứ ở lại đây cho đến khi kết thúc đi.
Huyền Đà La nhẹ lắc đầu, đôi mắt vàng kim sâu thẩm nhìn Lam Châu Sa, nàng nhẹ nhàng cười một cái:
– Không đâu, con muốn lên đó…giảm bớt số người tiến nhập Đế Linh.
Lam Châu Sa kinh ngạc nhìn Huyền Đà La, nàng ngẫm nghĩ, cũng phải, con ta đã lớn rồi, đâu cần phải ở trong vòng tay che chở của ta mãi được.
– Được rồi. Cần thận, mong các ngươi chiếu cố La nhi.
Đông Vi Ân và Lâm Tiêu gật đầu, cả ba người biến mất khỏi không gian nơi đó.
– Chúng ta đi giết yêu thú?
Lâm Tiêu nhìn hai người cứ đi mãi trong rừng, không hiểu rõ là đi đâu, nên tò mò hỏi.
Đông Vi Ân lắc đầu:
– Không, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi.
Lâm Tiêu ngơ ra một lúc, rồi lại cười ha hả một cách gian xảo. Ngón tay cái đưa lên, khen ngợi:
– Hảo ý kiến.
– Thời gian diễn ra cuộc thi là 3 ngày, vậy đợi đến ngày cuối cùng chúng ta sẽ bắt đầu.
Huyền Đà La cười quái dị nói.
Cả ba người tìm một hang động băng sâu ở dưới chân một ngọn núi to lớn. Ở đó một thời gian, ở đây, cả ba cũng không rãnh rỗi nghỉ ngơi như lời Đông Vi Ân nói. Hiện tại cái mà ba người cần chính là tăng lên thực lực.
– Nhị tỷ, Tư Nhã Ân là một nơi như thế nào?
Lâm Tiêu rất tò mò về thế giới khác ngoài Đại La thời không, hắn không biết rõ về thế giới khác, lại càng tò mò về nơi đó.
Không biết rõ, Huyền Đà La có biết nơi đó hay không, không ôm quá nhiều hy vọng Huyền Đà La sẽ giải đáp giúp hắn, nhưng vẫn muốn ít nhiều biết thông tin ở nói đó.
– Tư Nhã Ân là một Cao cấp tứ giai thời không. Chúng ta mười lăm tuổi đạt đến Vương cấp được cho là thiên tài, trong vạn người mới có một người. Nhưng còn nơi đó, mười lăm tuổi, Vương cấp nhị tu, tam tu lại là chuyện hết sức bình thường.
Nghe Huyền Đà La nói sơ lược về con người ở Tư Nhã Ân thời không có một chút thôi, mà đã khiến cho Lâm Tiêu ngây ngất trước sự thật này. Kích động nói:
– Chẳng phải là người đó rất mạnh hay sao?
Huyền Đà La gật gù, nói tiếp:
– Đại La chỉ là một thời không Trung cấp tam giai, làm sao có thể so sánh với Cao cấp tứ giai?
Lâm Tiêu nghe một lúc, rồi thắc mắc:
– Nhị tỷ, Trung cấp và Cao cấp cách biệt nhau như thế nào về giai?
– À, các thời không có ba loại cấp bậc, Hạ cấp, Trung cấp Cao cấp. Mỗi cấp chia ra theo năm giai, từ nhất giai đến ngũ giai. Nhất giai là kém nhất rồi đến nhị, tam, tứ cuối cùng cao nhất là ngũ giai.
Đôi mắt của Lâm Tiêu sáng lên, hỏi:
– Vậy Tư Nhã Ân chính là thời không rất khủng khiếp rồi?
Huyền Đà La gật gù, nói:
– Tuy mạnh thì mạnh thật, nhưng tứ và ngũ lại cách xa nhau như đất với trời. Chỉ có một thời không đạt đến Cao cấp ngũ giai, chính là Thiên Đế thời không. Nơi mà, con người có thể đạt đến cấp bậc cuối cùng, Thiên Đế cấp. Nhưng, người đạt được đến Thiên Đế cấp lại rất khó khăn.
Đông Vi Ân im lặng từ đầu, lúc này mới đột ngột lên tiếng:
– Một thôi ư? Nhưng, sư phụ của ta từng nói là có đến ba cái Cao cấp ngũ giai thế giới? A…
– Có chuyện gì?
Huyền Đà La có chút tò mò hỏi.
Đông Vi Ân trầm mặt một hồi rồi nói:
– Không phải, sư phụ ta từng nói, dù nơi đó được gọi là Cao cấp ngũ giai, nhưng nó được gọi với cấp bậc vượt qua Cao cấp, chính là Vô cấp.
– Vô cấp?
Huyền Đà La và Lâm Tiêu đồng thời kinh ngạc hô. Đông Vi Ân gật đầu, Huyền Đà La không khỏi tò mò về người sư phụ này của Đông Vi Ân, hỏi:
– Sư phụ ngươi là ai?
Nhận được câu trả lời là cái lắc đầu của Đông Vi Ân.
– Nhưng sư phụ cũng có nói qua cho ta. Vô cấp thời không, không được tạo ra do vũ trụ, tất cả Vô cấp thời không đều được tạo ra từ những người đạt đến Vô cấp cấp bậc.
Đông Vi Ân nhìn hai người Huyền Đà La và Lâm Tiêu, khỏi cần đợi hai người đó hỏi, hắn cũng biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.
– Vô cấp cấp bậc chính là cấp bậc trên cả Thiên Đế. Những người đạt đến Vô cấp thoạt nhìn bọn họ không khác gì người bình thường không có chút nguyên lực hay linh lực nào, giống như những người không tu luyện.
– Nhưng một cái ý chí của họ cũng có thể hủy diệt một thời không từ Cao cấp nhị giai trở xuống.
Khuôn mặt của Huyền Đà La và Lâm Tiêu biểu hiện lên một loại biểu cảm như muốn nói: “Ta không tin.”
– Đại ca, người chứng minh đi.
Lâm Tiêu hồi hồn vào xác nói.
– Sư phụ nói người đến từ Vô cấp thời không.
Đông Vi Ân đơn giản nói lên một câu.
– Không thuyết phục.
Huyền Đà La phản bác.
– Vậy các người có tin là trong vòng một tuần tiếp xúc ta từ Thiên Không Trung cấp nhanh chóng lên Vương sư Đỉnh phong?
Cả hai người Huyền Đà La và Lâm Tiêu đồngt hời lắc đầu. Dù có khủng bố thế nào thì cũng không thể trong vòng một tuần ngắn ngủi nhảy lên đến ba cấp lớn.
– Đó là sự thật, sư phụ cũng có nói chỉ khi nào ta đạt được cấp bậc Thiên Đế thì ta mới có thể gặp lại được người, cũng khi đó, người sẽ giúp ta lên Vô cấp cấp bậc. À có nói, nếu bằng hữu của ta có duyên với những bằng hữu của sư phụ, rất có thể người sẽ đưa đi luôn.
Hai người nhìn nhau, lại nhìn Đông Vi Ân, bán tin bán nghi. Đông Vi Ân cũng không giải thích gì nữa, quay lại tiếp tục tu luyện.
Không biết từ lúc nào, một nhóm người đi vào trong băng động của ba người, từ miệng động đã ồ ồ nói:
– Trong này có yêu thú thật sao?
– Không có yêu thú thì chắc có yêu nữ.