Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 22: Nổi Danh Như Cồn.


Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 22: Nổi Danh Như Cồn.


Huyền Đà La kéo tay của Lam Châu Sa, đi đến một nơi vắng người, nàng hỏi:
– Mẫu thân, rốt cuộc, thân phận của người là gì?
Lam Châu Sa chớp chớp đôi mắt màu vàng nhìn Huyền Đà La, nàng cười nhạt, vuốt ve mái tóc đen huyền của nàng, lên tiếng:
– Mẫu thân của con, có một thân phận đặc thù trong học viện. Mẫu thân là con của Lam Tử Lôi, vừa là hiệu trưởng của Hắc Linh Thần Huyễn, lại vừa là Tông chủ Thiên Lâm Tông, nên chỉ cần một lời nói của ta, chẳng có ai dám không nghe.
Huyền Đà La bây giờ hiểu được tại sao những người kia đều rất kính sợ mẫu thân, hóa ra nàng còn thân phận, phía sau lại có một tòa núi cao.
– Mẫu thân, khi nào thì chúng ta sẽ đi?
– Ngay bây giờ.
– Ngay bây giờ? Nhanh như vậy?
Nàng kinh hô lên. Lam Châu Sa gật gù, Đông Vi Ân và Lâm Tiêu ở phía sau nàng cũng cười nói:
– Không sao đâu a. Đi sớm cũng được, mà tiền đặt phòng cho một ngày… Thôi coi như cho cái khách điếm đó đi.
Lâm Tiêu ngây thơ nói.
Lam Châu Sa kéo Huyền Đà La quay lại chỗ Dược sư công hội. Ở đây, Huyền Đà La chẳng quen lấy ai, đứng nói chuyện với mỗi Đông Vi Ân và Lâm Tiêu.
– Vị tiểu thư này…
Một thị vệ đến trước mặt Huyền Đà La, ấp úng nói.
– Có chuyện?
Huyền Đà La hỏi.

– Đại thiếu của chúng ta muốn gặp người.
– Đưa ta đi gặp hắn.
Nàng nói xong, thị vệ dẫn đường đi cho nàng, hai người kia cũng không đi theo. Đi cùng bọn người này, Huyền Đà La đến khu vực phía sau Dược sư công hội, một con người mặc hắc bào che cả nửa mặt.
– Dạ Chi Huyết? Hay Huyết Chi Dạ? Rốt cuộc tên thật của ngươi là gì?
Huyền Đà La nhìn xung quanh, hai tên thị vệ biến mất, nhưng nàng có thể cảm nhận được linh lực của một vài người xung quanh, có thể là người ở trong đó, nhưng cũng có thể không phải là người.
Không biết từ bao giờ, bàn tay của nàng siết chặt lại, những móng tay dài của nàng đâm vào da thịt ở lòng bàn tay, máu từ lòng bàn tay nhỏ từng giọt xuống đất, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất.
Những giọt máu mang theo thù hận, sắc mặt nàng khó chịu, khó chịu này không phải vì đau trong da thịt, mà khó chịu vì gặp kẻ mà nàng không muốn gặp nhất, nàng rít lên ba từ:
– Hay Huyết Dạ?
Bàn tay nàng càng lúc siết lại càng chặt, Huyết Chi Dạ đi đến, nắm lấy bàn tay của nàng, khẽ đan những ngón tay vào những ngón tay đang siết lấy làm tổn thương da thịt của nàng.
Những ngón tay đó không siết vào da thịt nữa, nhưng giờ lại siết lấy từng ngón tay của Huyết Chi Dạ.
– Vậy tên của ngươi là gì? Là Mạn Đà La hay Huyền Đà La?
Nàng đột nhiên tỏ ra uy áp, Huyết Chi Dạ bị uy áp của nàng đè ép, hắn cùng lúc tỏ ra một uy áp khác, cản bức uy áp của nàng tỏ ra.
– Biết được hình dạng của người, biết được ngươi là ai, ta cũng chẳng muốn gặp ngươi nữa. Tránh xa ta ra đi.
Huyền Đà La thả lỏng đôi tay đang siết chặt của mình, nàng vứt bỏ tay của hắn, quay mặt bỏ đi, không thèm nguấy nhìn lại một lần.
Đôi bàn tay của Huyết Chi Dạ bị Huyền Đà La đâm những móng tay dài vào những đầu ngón tay, hắn đau đớn, nhìn vết máu chảy ra, những dòng máu đen tuôn ra. Hắn uống vào một viên đan dược, máu lại trở thành màu đỏ tươi. Nhìn theo bóng lưng của nàng từ từ biến mất.
Hắn quay lại, nhìn thấy Đông Vi Ân đang lo lắng cho Huyền Đà La, trong lòng hắn lại nhói lên, siết chặt tay thành nắm đấm.

– Chúng ta đi thôi.
Âm thanh của Bạch Huyền lão sư vang cả Dược sư công hội, những học đồ lần lượt rời đi, đến bờ biển gần nhất. Tất cả mọi người lên thuyền, nhóm của Huyền Đà La là đi chậm nhất.
– Đông Vi Ân?
Có hai người đồng thanh lên tiếng. Âm thanh rất nhỏ, hai người này ở gần nhau nên nghe được lời của nhau. Huyết Chi Dạ nhìn người đi cùng Huyền Đà La, hắn bây giờ mới nhớ tới, người này chính là người mà ở trên thuyền gia đinh của hắn nhắc tới.
Hai người là Đông Tiểu Xuyên và A Lâm, gia đinh của Huyết Chi Dạ, cũng ở trên thuyền, nhìn thấy Đông Vi Ân kinh hô.
Thuyền vô cùng rộng lớn, đủ để đưa 10 vạn người lên thuyền mà vẫn có thể thấy rộng rãi thoải mái, không lo chặt hẹp. Đi một lúc thuyền lại dừng, có một nhóm người đi lên thuyền.
Nhóm người này là người của Đông Hán đại lục.
Bọn người này đi lên để ý đầu tiên là nhóm của Huyền Đà La, vì nhóm của nàng cách biệt với những người khác, không hề tụ tập lại một nhóm như đám người kia.
– Đông Vi Ân?
Bọn họ thấy hắn liền hô nhỏ. Một tên đệ tử trong đó đi đến gần Đông Vi Ân, khinh bỉ lên tiếng:
– Đông Vi Ân, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây a. Dựa vào được một người…
Hắn chưa nói xong, một cánh tay từ phía sau vòng tới, siết lấy cổ hắn, hung hắn, càng quẩy nói:
– Ngươi đang định nói gì sao?
Hừ.
Hắn hừ lạnh một cái rồi ném tên đệ tử của Đông gia qua một bên, cung kính với nhóm người của Huyền Đà La:
– Không ngờ lại gặp ba vị ở đây. Lần trước ba vị bỏ đi khiến chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, hóa ra là các vị là người của Hắc Uy, thảo nào mà vừa có uy lại vừa bí ẩn.

Đông Vi Ân nhìn hắn một cái, ánh mắt lơ đảo đi nơi khác, sắc mặt lạnh băng.
– Ngươi không cần để tâm chuyện đó. Chỉ qua là khi đó bọn ta có thù hận riêng tư với bọn chúng, vốn dĩ hợp tác là vì muốn cùng các người diệt bọn chúng mà thôi. Cái mục đích chính của ta là giết chết vài người, mục đích đã xong cũng chẳng cần lưu luyến ở lại làm gì.
Xích Hàn cười trừ, nói:
– Quả thật Đông đại hiệp vẫn luôn giữ một khuôn mặt lạnh băng ngàn năm, chẳng biết bao giờ tan. Không biết ai có thể làm cho Đông đại hiệp nở lên sắc xuân?
– A, Lâm Tiêu thiếu hiệp, Đông đại hiệp, Huyền cô nương, không ngờ gặp được ba người ở đây. Ba người cũng đến Đế Linh học viện sao?
– Thật không ngờ gặp được ba vị, ta từ trước đã muốn nói với ba vị, bây giờ mới gặp lại được, ta muốn thay mặt Lâm Thiên Tông cảm tạ ba vị.
– Tại hạ Lâm Bá Thiên, thay mặt Thiên Long Tông cảm tạ ba vị.
– Tại hạ Nguyên Nguy Quân, thay mặt Huyền Linh Tông cảm tạ ba vị.
-. . .
Từng Tông môn lớn nhỏ đứng cảm tạ ba người, những người ở học viện Hắc Linh Thần Huyễn đều ngơ ra, không hiểu lí do.
– Đây là Đế Linh thuyền, đưa chúng ta đi đến nơi khảo sát cuối cùng để đến được Đế Linh học viện sao?
Một nhóm người khác đi lên thuyền nói.
Huyền Đà La đột nhiên đứng dậy, đi về nhóm người đó, nàng rút ra thanh kiếm từ không gian, nàng bước đến đám người đó, khinh thường ngạo mạng, chỉ kiếm vào một người lãnh huyết:
– Đại hoàng tử, Âu Dương Kim Tử, ta cảnh cáo ngươi, chỉ cần ngươi mang theo bên người ít nhất mười người, ta sẽ giết ngươi!
Âu Dương Kim Tử ngơ ra, nhìn nữ nhân trước mặt hồi lâu, hắn cười ha hả:
– Ha ha… tưởng là ai, hóa ra là xú nha đầu ngươi, mất tích 3 năm, cái miệng cũng sắc bén hơn rồi nhỉ?
Huyền Đà La thu nhẹ kiếm lại, cất đi thanh kiếm, nàng quay lưng bước đi, lại thêm lời nói:
– Ta đổi ý rồi, định khi bắt đầu mới giết ngươi, nhưng ta nghĩ nên giết ngươi ngay bây giờ thì hơn.
Một vết xước xuất hiện trên mặt Âu Dương Kim Tử, Âu Dương Thanh Lâm liền xuất hiện ngay trước mặt Huyền Đà La, chấp tay:

– Xin Huyền Đà La tứ tiểu thư hãy giải dược cho đại hoàng huynh.
Nghe đến cái danh “Huyền Đà La tứ tiểu thư” những người đến từ Man Thiên đại lục đều giật mình.
Những người khác từ Đông Hán đại lục không quen biết gì nàng giờ cũng thành quen mất rồi.
– Huyền Đà La… Hóa ra là Huyền Ma Nữ, vậy hai người này… chẳng lẽ lại là Đông Vi Ân, Ma Sư Thời Không và Lâm Tiêu, Quỷ Hồn Sư thiên tài?
– Bọn họ là ai?
Một người khác lên tiếng.
– Ngươi không biết?
Một kẻ khác hỏi. Hắn lắc đầu.
– Thiên a. Ba người bọn họ đã lập nên một kỷ luật chưa từng có, cùng tạo ra ba trận 100 thắng liên tiếp, chiếm hết ba vị trí của ba lôi đài Khắc Lệ.
– Phải đấy, Huyền Ma Nữ từ đầu tới cuối chỉ dùng độc để hại người, những kẻ đấu với nàng đều rất đáng thương, tất cả đều bị nàng đùa giỡn cho đến chết. Thảm nhất là tên Lão Ma Đầu chuyên đi khiêu chiến với những độc sư mạnh, đến tay nàng, hắn chỉ như bị nàng đùa giỡn, cho uống độc mà chết. Ngươi nên biết hắn là Bán Thánh còn nàng khi đó chỉ mới là Hoàng Sư.
– Tàn nhẫn thì nói đến Đông Vi Ân, bất kỳ kẻ nào khiêu chiến với hắn, may mắn thì hắn chỉ đuổi xuống lôi đài, còn nếu đấu thật sự với hắn thì kẻ đó sẽ bị cắt ra ít nhất hai đoạn, chưa ai đấu với hắn mà còn sống rời đi cả.
– Người nhỏ tuổi nhất là Lâm Tiêu, nhưng hắn là Quỷ Hồn Sư, đấu với tiểu tử đó chẳng khác gì ngươi đang đặt cược linh hồn của mình, nếu thắng thì không sao, thua sẽ bị mất đi linh hồn, nhưng chẳng có một ai thắng qua được Lâm Tiêu cả.
Nghe từ những lời này, không phải là một người nói mà nhiều người khác lại nói thêm, khiến cho người người trên thuyền lại càng sợ ba người bọn họ hơn, lan ra thêm cái tin chính ba người này lãnh đạo các Tông môn lớn nhỏ đánh nát Huyền Thiên Tông trong một đêm.
Một Tông môn có hơn vạn năm lịch sử, chỉ bị đánh nát trong đêm, tin này truyền ra ngoài ai cũng đều biết, nhưng chẳng ai biết rõ là do ai khởi xướng hay lãnh đạo, bây giờ biết ra lại càng kinh hồn.
Ầm ầm một hồi trên thuyền, khi để ý lại thì ba người đó đã mất tích, độc của Âu Dương Kim Tử được giải từ lúc nào không hay biết. Người của Nam Thiên đại lục một nửa thì sợ ba người đó, một nửa lại đi tìm ba người đó.
– Ai còn dám đặt tên danh cho bọn ta, coi chừng cái mạng của các ngươi.
Giọng của Lâm Tiêu vang vọng khắp cả con thuyền, sau đó lại vụt tắt đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.