Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 21: Ai Dám Phản Đối, Ta Khai Trừ Kẻ Đó!


Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 21: Ai Dám Phản Đối, Ta Khai Trừ Kẻ Đó!


– Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng ta muốn nói…Linh dược bị…
Đông Vi Ân cắt ngang đúng lúc vào tình cảm của hai người đang dâng trào.
Huyền Đà La nghe được lời nhắc nhở nửa câu của Đông Vi Ân, nhìn lại tay của mình, những linh dược vẫn chưa được bỏ vào không gian giới chỉ.
– Sao ngươi không nhắc ta sớm hơn.
Nhìn linh dược bị hủy ở trong tay, Huyền Đà La như muốn khóc. Nàng lại một lần nữa quay lại chỗ của thị nữ một thêm một đống linh dược.
Nhưng lúc này thì lại khác, nàng đã mua những linh dược xong như lại hỏi tiếp:
– Ở đây các ngươi có đổi Tinh Thạch không?
Thị nữ gật đầu, nàng giải thích:
– 1000 kim tệ tương đương với 1 tinh thạch hạ phẩm, 10 vạn là 1 tinh thạch trung phẩm, 1000 vạn là một tinh thạch thượng phẩm.
Huyền Đà La nghe xong, nàng ninh mi, hỏi:
– Có tinh thạch cực phẩm không?
– Cực..cực phẩm…tinh thạch?
Thị nữ kia nghĩ rằng vừa rồi mình nghe lầm, hỏi lại một lần nữa. Huyền Đà La gật gù, thị nữ kinh ngạc, lại nói:

– 10 ức là 1 tinh thạch cực phẩm…
– Đổi cho ta 10 ức tinh thạch cực phẩm.
Thị nữ như hồn bay phất lạc, nàng cúi đầu xin lỗi:
– Xin lỗi tiểu thư, chỗ chúng tôi không có nhiều tinh thạch cực phẩm như vậy…
– Có bao nhiêu?
– 1…1000 tinh thạch cực phẩm mà thôi.
– Đổi hết cho ta.
Huyền Đà La lưu loát, dứt khoát nói.
Thị nữ đi lấy tinh thạch cho nàng, Huyền Đà La đưa ra 1000 không gian chỉ, nhìn đống không gian giới chỉ này, thị nữ như người mất hồn. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy một người mà ném ra một lúc nhiều kim tệ như vậy.
– Mẫu thân, ta cần phải đi về trước a.
Lam Châu Sa kéo tay Huyền Đà La lại, nàng nở lên nụ cười ấm áp:
– La nhi, con đi cùng ta được không?
Huyền Đà La nghi hoặc, hỏi:
– Đi đâu?
– Đến Đế Linh học viện, ở Tư Nhã Ân thời không.
Huyền Đà La kiến thức rộng lớn, xưa khi nàng là một Đế Linh, dĩ nhiên nàng lên được đến cấp bậc cao như Đế Linh là vì nàng từng học ở học viện Đế Linh.
Đế Linh học viện ở một không gian khác, thời không ở đó được gọi là Tư Nhã Ân, cũng giống như nơi này được gọi là Đại La. Đến Đế Linh học viện không có gì là không tốt, nơi đó nguyên khí dồi dào, giúp người ta tu luyện nhanh hơn, không phải một hay mười mà là gấp vạn lần bình thường.
Chính vì nguyên khí ở nơi này quá dồi dào, nên phải đến một cấp bậc nhất định nào đó mới được phép đến nơi đó.
Huyền Đà La gật nhẹ, nhưng sau đó lại như muốn lắc đầu, nàng nhìn mẫu thân của mình, hỏi:
– Hai người họ cùng đi, ta sẽ đi!
Lam Châu Sa nhìn hai người đi cùng Huyền Đà La, nàng gật gù, chấp nhận. Nhưng Bạch Huyền lão sư lại không chấp nhận:
– Ta không đồng ý, bọn chúng không phải là người ở Hắc Uy đại lục chúng ta, lại càng không phải là học đồ của học viện Hắc Linh Thần Huyễn.
Lam Châu Sa hất mặt, kiêu ngạo nói:
– Nó là con ta, chỉ cần có lời của ta nói nó sẽ đi cùng.

– Ngươi…ngươi…ngươi… không nói với ngươi nữa.
Bạch Huyền lão sư chỉ tay vào nàng lên tiếng ba chữ “ngươi” rồi cắn răng, nặng nề lắm mới nói lên hết một câu.
Nhìn theo tình hình này, Huyền Đà La lại nghi ngờ thân phận của Lam Châu Sa, ngoại trừ việc nàng là mẫu thân của nàng ra thì còn có thân phận gì nữa đây?
– Châu Sa lão sư, ta không chấp nhận được không?
Một nữ nhân đưa tay bước lên trên, nói. Nàng chính là Ngọc Nhan Tâm. Từ đầu tới cuối nàng đều không có ý tốt gì với Huyền Đà La.
– Đến được Tư Nhã Ân thời không thì cần phải có cấp bậc trên Tông sư thì mới được đến đó, bọn họ đã đến sao?
Lúc này, Lam Châu Sa mới sực nhớ ra chuyện này, nàng nhìn Huyền Đà La, đôi mắt đột nhiên trầm xuống, nhưng rất nhanh lại sáng lên lần nữa:
– La nhi, con và họ đã làm gì? Ta nhớ rõ con đáng lẽ phải ở Nam Thiên đại lục, tại sao lại đến Hắc Uy?
Huyền Đà La cười, trả lời:
– Gần 3 năm trước con đã rời khỏi Nam Thiên đại lục đi chu du rồi. Vốn dĩ là con đến Đông Hán đại lục một thời gian, rồi mới đến Hắc Uy này. Con dự định là ở lại Hắc Uy 2 năm rồi mới đi về Nam Thiên.
Lam Châu Sa gật gù, mặt nàng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm lại là một hồi chấn động, nàng không ngờ, nữ nhi của mình còn nhỏ tuổi như vậy mà đã đi khắp nơi rồi. Mười sáu năm xa cách, nữ nhi đã lớn vậy rồi sao?
– Cấp bậc hiện tại của bọn con?
Lam Châu Sa không mong đợi gì nhiều từ câu trả lời, nhưng dù có nhận được câu trả lời không mong muốn thì nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần, quyết không rời xa con của mình, sẽ làm mọi cách kéo nàng theo.
– Con hiện tại là Tông sư Sơ kỳ, Đông Vi Ân là Tôn sư Đỉnh phong, Lâm Tiêu là Tông sư Sơ kỳ giống con.
Huyền Đà La chỉ từng người nói, sau đó lại mới giới thiệu từng người:
– Ách… quên mất… mẫu thân. Đây là Đông Vi Ân, lão đại mà con kết nghĩa, còn đây là Lâm Tiêu, lão tam a.
Đông Vi Ân và Lâm Tiêu chấp tay, cung kính đồng thanh:

– Ra mắt bá mẫu đại nhân.
Lam Châu Sa cười gật đầu, nàng vui vẻ:
– Cảm ơn các ngươi đã chiếu cố La nhi.
Đông Vi Ân lắc đầu, đáp lời:
-Bá mẫu khách khí rồi.
Lam Châu Sa cười nhạt, nàng quay lại nhìn Ngọc Nhan Tam, hỏi:
– Vậy được rồi chứ?
Ngọc Nhan Tâm cắn môi, nàng căm tức lại nói tiếp:
– Như nàng là người ở Nam Thiên đại lục, ai biết được nàng sẽ phản bội chúng ta khi nào?
Sắc mặt của Lam Châu Sa càng lúc càng buồn bực, lạnh xuống. Ngọc Nhan Tâm biết rõ mình gây họa mất rồi.
– Mẫu thân, con không sao. Nếu được con muốn chiến đấu một mình… con chỉ cần hai người này làm một nhóm vậy là quá đủ rồi a. Không cần phải thêm người nữa, với lại, đến Đế Linh học viện còn có đợt tuyển chọn ra những người không thuộc môn phái nữa cơ mà. Khi đó con sẽ tự chính sức mình trở thành đệ tử nội môn, chỉ cần thiên phú đạt đến 500 năm khó gặp, vậy là có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn rồi.
Huyền Đà La tự tin nói. Lam Châu Sa lại lắc đầu, lên tiếng:
– Ai dám phản đối, ta khai trừ kẻ đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.