Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 20: Mẹ Con Gặp Nhau.
– Hắn sao vậy chứ?
Ngọc Nhan Tâm thì thầm.
– Không hiểu tại sao, từ hai năm trước hắn đột nhiên thay đổi một cách lạ lùng.
Nhu Mi Lệ nhìn bóng lưng của Dạ Chi Huyết bước vào phủ của Huyết gia.
Ngọc Nhan Tâm nhớ tới lúc hai người thị vệ nói chuyện, nàng đến chỗ của bọn họ, hỏi:
– Ta hỏi các ngươi, nữ nhân kia vóc dáng như thế nào?
Thị vệ ấp úng, không biết trả lời thế nào, thì thị vệ bên cạnh trả lời thay hắn:
– Nàng là một nữ tử chưa tới mười tám, mái tóc đen xỏa dài, đôi mắt màu vàng kim rất ma mị thu hút ánh mắt của người khác, khuôn mặt của nàng thì… cực phẩm trong tuyệt phẩm, có thể nói thế gian chỉ có một không có hai, đẹp nhất không thể đẹp hai.
Tên thị vệ này rất thẳng thắng, có gì hắn đều nói toạc ra hết.
Lời của hắn dù là nói thật lòng nhưng vẫn khiến Ngọc Nhan Tâm tức giận, dậm chân.
– Thay ca a.
Đột nhiên có hai người thị vệ bước ra đổi ca cho hai người này, hai người vui vẻ đi vào trong, không phải ở ngoài đây chịu cơn thịnh nộ của vị tiểu thư Ngọc Nhan Tâm.
Hai người đi vào tim ngay đại thiếu chủ, nói chuyện:
– Thiếu chủ, vừa rồi có một nữ nhân đến tìm người đấy a!
Huyết Chi Dạ đang ngồi đọc sách, hắn nghe hai thị vệ nói như vậy liền chẳng quan tâm tiếp tục đọc sách. Hai người này hiểu rõ thiếu chủ của mình, lại nói tiếp:
– Nữ nhân này là lần đầu tiên chúng thuộc hạ thấy được, nàng rất lạ. Nàng có mái tóc đen, đôi mắt vàng kim, rất hấp dẫn a.
– Phải đó, lại còn rất hiền thục, xinh đẹp tuyệt trần a. Nàng còn đẹp hơn cả Ngọc Nhan Tâm cô nương.
Huyết Chi Dạ nghe hai người này giải thích, hắn dừng việc đọc sách lại, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của một ngườ con gái xinh đẹp mười tám.
– Nàng có để lại tên không?
Hắn lên tiếng hỏi một câu.
Hia tên thị vệ lắc đầu. Huyết Chi Dạ dù muốn hay không cũng muốn gặp mặt người con gái mà bọn họ nói một lần, hắn siết tay thành nắm đấm, nói:
– Tìm nàng cho ta.
– Rõ.
Hai tên thị vệ vừa nghe được lệnh thì lập tức đi ngay.
Một nơi khác ở Đan Thần đảo.
Huyền Đà La đang đi dạo phố, nhìn bên đường có một nữ nhân đang trả giá dược liệu, nàng ghé lại xem sao.
– Linh dược này đã mất đi ba phần linh lực của nó rồi, quyết định vậy đi, 500 kim tệ không nói nhiều nữa.
Người phụ nữ này thoạt nhìn chỉ mới hai mười, sự thật tuổi của nàng đã hơn ba mươi, nhưng vóc dáng của nàng lại rất mềm mại, thước tha như nữ tử hai mười xin đẹp.
– Nhưng đây là Tôn cấp linh dược, 650 kim tệ, giá quyết định, không thì không bán nữa.
Huyền Đà La nhìn hai người tranh cải, nàng cười nhạt, lên tiếng:
– Cây Phỉ Linh Nguyên này dù là Tôn cấp linh dược, nhưng chỉ mới đến 100 năm dược tính, không đúng hơn là chỉ mới được 99 năm dược tính, khi nó đnag chuẩn bị chính mùi 100 năm dược tính ngươi đã hái nó đi, lại còn không hái đúng cách, giảm đi 4 phần dược tính.
– Ngươi nhìn xem, ngay cả rễ cũng không nguyên vẹn, Phỉ Linh Nguyên này chẳng khác gì là phế dược cả, dù đem nó đi luyện chế cũng sẽ không đạt được thượng phẩm. Nếu đem nó làm dược liệu hỗ trợ thì còn may ra a. Cái giá của Phỉ Linh Nguyên giá chuẩn có nó chỉ là 400 kim tệ mà thôi.
– Nhưng ta muốn mua thêm cây Ngọc Khả Anh Thảo kia, giá của cây Ngọc Khả Anh Thảo ta lấy với giá là 100 kim tệ. Ta đưa cho ngươi 500 kim tệ cả hai cây dược liệu này thế nào?
Tên bán dược vem đường á khẩu chỉ biết nghe theo lời của nàng nói, bán cả hai cây linh dược cho nàng.
– Đây cho phu nhân.
Huyền Đà La kéo người phụ nữ kia đi một đoạn rồi lấy ra hai cây linh dược đưa cho nàng.
– Cảm ơn ngươi.
Bây giờ, Huyền Đà La mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này. Trên khuôn mặt nàng mang nét u buồn quanh năm, như một khối băng lãnh không thể tan.
Đôi mắt của nàng thật sự khá giống Huyền Đà La, nhưng không phải là một màu vàng kim như Huyền Đà La, mái tóc của nàng lại có màu tím sẫm.
– Phu nhân… người không sao chứ?
Vị phu nhân này nhìn Huyền Đà La, nàng lên tiếng hỏi:
– Tên của ngươi là gì? Trông người rất quen a.
Huyền Đà La đang định nói lên tên của mình, thì đột nhiên Đông Vi Ân đến bên cạnh nàng nói:
– Đà La, bọn ta tìm được chỗ ở rồi, đi đâu tiếp theo đây?
Huyền Đà La nhìn Đông Vi Ân, lập tức lên tiếng:
– À đi đâu đó ăn uống một chút a.
Nàng nói với Đông Vi Ân, Đông Vi Ân gật đầu, rồi rời đi. Huyền Đà La nhìn vị phu nhân này đáp:
– Ta tên Huyền Đà La.
Nói xong cái tên, Huyền Đà La rời đi. Trong mắt của vị phu nhân hiện lên tia kinh ngạc không thôi, trong miệng thì lẩm bẩm:
– Huyền Đà La… Đà La, con gái của ta? Lớn vậy rồi sao? Lại còn đến nơi này?
Vị phu nhân kia dù chỉ nghe tên của nàng như đã ngay lập tức xác định nàng chính là con của nàng. Đôi mắt tựa như vô cảm chảy xuống hai hàng lệ.
Nàng muốn đuổi theo con gái của mình, nhưng khi biết được, thì nàng đã mất dấu Huyền Đà La.
– Ăn ngon thật a.
Lâm Tiêu vừa ăn trong miệng lại vừa khen món ăn ngon.
Huyền Đà La và Đông Vi Ân ở bên cạnh thưởng thức cũng khen lên một tiếng “ngon”.
– No rồi a. Giờ chúng ta đi đâu?
Lâm Tiêu nhìn Đông Vi Ân và Huyền Đà La, chờ đợi quyết định của hai người.
– Đến dược sư công hội đi.
Đông Vi Ân lên tiếng quyết định.
Hai người cũng không phản đối, cả ba cùng đi đến Dược sư công hội.
Ở trong dược sư công hội.
– Các ngươi tìm được nàng chưa?
Huyết Chi Dạ đnag ở dược sư công hội, nhìn hai thị vệ hỏi. Cả hai người đều lắc đầu, không tìm thấy người.
– Lão sư Châu Sa, đừng có như vậy nữa, chúng ta chuẩn bị xuất phát ngay, nếu không sẽ không kịp mất.
Một lão nhân già đi theo vị phu nhân vừa rồi.
Những học đồ xung quanh xì xầm, hỏi nhau:
– Châu Sa lão sư bị sao vậy, tại sao Bạch Huyền lão sư lại lớn tiếng với nàng như vậy?
– Bọn họ cải nhau sao?
– Hình như sắc mặt của Lam Châu Sa lão sư có gì đó rất khác xa với bình thường?
. . .
Huyết Chi Dạ nhìn Lam Châu Sa lão sư một cái, quả thật, thấy nàng có vẻ vội vả, să mặt cũng có lạnh nhạt như trước.
– Ta đã nói rồi…
Lam Châu Sa vội vã thu dọn cái gì đó, Bjahc Huyền lão sư quát lớn cắt giữa lời nói:
– Chúng ta không còn thời gian!
Ông ta quát lớn, chẳng lẽ nàng không biết quát lớn:
– Con gái của ta đang ở đây, nó đang ở đây, ta phải đi tìm nó! Những chuyện khác, ta mặc kệ. Ngươi có biết ta vì học viện mà bỏ lại chồng con, cách biệt mười sáu năm. Ta phải đi tìm con gái của ta, Huyền Đà La của ta!
Huyền Đà La bước vào bên trong từ đầu tới giờ, nghe tin dữ như sét đánh ngang tai, nàng đứng đờ ra. Nàng thật không ngờ, mình còn có một người mẹ. Nhưng nghĩ lại thì thấy đúng thật, có cha thi phải có mẹ.
– Thiếu chủ, chính là nàng người mà ta nói đến, đẹp hơn cả Ngọc Nhan Tâm tiểu thư.
Huyết Chi Dạ nghe được lời nói của hai người hìn về phía bọn họ chỉ. Cùng lúc đó, Ngọc Nhan Tâm cũng phát giác ra âm thanh của bọn họ nói chuyện, nhìn về phía Huyền Đà La.
– Huyền Đà La? Chẳng phải là tên của nhị tỷ sao?
Lâm Tiêu lên tiếng nói, nhìn thấy Huyền Đà La như người mất hồn, Đông Vi Ân nắm lấy vai nàng đun đưa:
– Huyền Đà La, Huyền Đà La tỉnh dậy đi… Huyền Đà La tỉnh dậy cho ta!!!
Đưa kéo hồn về từ âm thanh của Đông Vi Ân, Huyền Đà La chớp chớp đôi mắt, nhưng sau đó lại ngơ ra, lảo đảo đi đến chỗ của thị nữ, nàng liên tục nói:
– Ta cần, Thanh Nguyên Huyền Thảo, Bạch Tinh Linh Diệp, Bạo Thiên Hồn Quả, Âm Lâm Nguy Diệm Quả, Hòa Tinh Chi Thảo,…
Một lúc lâu sau Huyền Đà La nói xong, thị nữ kia cũng đem đến dược liệu cho Huyền Đà La. Nàng cầm lên một cây dược liệu, cắn, nuốt.
Hồn của nàng lúc này mới hiện về hoàn toàn, nhìn Lam Châu Sa, chớp chớp đôi mắt, nhìn Đông Vi Ân, lên tiếng:
– Chắc ta nằm mơ.
Nói dứt lời, Lâm Tiêu đến bên cạnh Huyền Đà La, nhéo nàng một cái, hỏi:
– Đau không?
Huyền Đà La lắc đầu.
Lấy ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng vào cánh tay của Huyền Đà La.
– A…đau a…
Huyền Đà La quát lên. Lâm Tiêu cười tủm tỉm:
– Vậy là không phải mơ.
Huyền Đà La cười vui vẻ, để Lâm Tiêu nói hết câu, rồi nàng vung tay đánh Lâm Tiêu một cái, một cái đánh khiến Lâm Tiêu bay đụng tường mới dừng lại, nàng cười như lời nói thi không cười:
– À đúng rồi Lâm Tiêu, mấy ngày nay đệ yếu đi nhiều đấy, để ta kèm đệ võ đạo nha. Từ chối là, chết.
Nàng cố ý kéo thật dài từ “chết”, Lâm Tiêu xanh mặt muốn bỏ trốn.
Nàng lại quay về hướng Lam Châu Sa, cười nói:
– Chắc hiểu lầm thôi a. Có thể trùng tên thì sao?
Lam Châu Sa đi đến ôm lấy Huyền Đà La vào lòng, lên tiếng:
– Ta không lầm, con là con gái của ta, tên Huyền Đà La, cha con là Huyền Tề Thiếu, đại tướng quân của Thiên Thi đế quốc, là bạn của hoàng thượng Âu Dương Giang Nam.
Nhưng lời nói này của Lam Châu Sa hoàng toàn thuyết phục Huyền Đà La, nhưng nàng không thể khóc, vì nước mắt của nàng đã cạn kiệt từ lâu.
– Chúng ta… khi nào đó… chúng ta lại xum họp một nhà ba ngươi…được không Đà La?
Không biết từ lúc nào, Huyền Đà La chạm tay lên đôi mắt, nước ẩm từ đôi mắt tuôn ra.
Kiếp trước nàng không hiểu, kiếp nàng mới hiểu, gia đình là gì, gia đình ấm áp thế nào đối với con người.
– Nhất định.
Huyền Đà La gật đầu, nói.