Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 19: Hai Năm.
– Mạn Đà La thánh địa muốn vào cần phải có một cái lệnh bài, ngươi có?
Đông Tiểu Xuyên gật đầu, Huyền Đà La lại nói tiếp:
– Chứng minh.
– Sao ta lại phải chứng minh cho ngươi?
Huyền Đà La nheo mắt nhìn hắn, miệng nàng lẩm bẩm:
– Quỷ Bộ.
Cả người nàng đột nhiên biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện một đám khói quay quanh Đông Tiểu Xuyên rồi dừng lại ở vị trí Huyền Đà La vừa mất.
Cầm trên tay một cái lệnh bài trắng vàng có khắc hình hai cái Mạn Đà La Hoa.
Huyền Đà La nhìn thấy lệnh bài, Huyền Đà La siết chặt nó, nhưng không dùng nhiều sức, nhìn nó, đôi mắt nàng lại hiện lên đau thương, ném trả lại cho Đông Tiểu Xuyên, lên tiếng:
– Trên đó không có thứ ngươi cần tìm đâu.
– Tại sao ngươi lại biết?
Đôi mắt vàng kim của nàng nhìn chằm chằm vào Đông Tiểu Xuyên, nói lên suy nghĩ của hắn:
– Chủ nhân của ta bảo ta lên đó, xem tình hình nơi đó, hy vọng tìm được một chút gì đó còn sót lại…phải không? Nếu đúng thì tiết cho ngươi, trên Mạn Đà La thánh địa chỉ là một bãi hoang tàn.
Nói xong lời này, nàng hướng lên đỉnh núi mà đi tiếp.
Đến đỉnh núi, trước mặt ba người là một bãi đất trống không, Lâm Tiêu nhìn tứ phía, hỏi:
– Nơi này?
Lấy ra một cây chủy thủ, Huyền Đà La chém lên một đầu ngón tay, máu trên ngón tay chảy xuống mặt đất. Xuất hiện ngay sau đó là một trận đồ, hút lấy ba người biến mất khỏi nơi đó.
Xuất hiện lại một lần nữa, cả ba đang ở trong một tòa bảo điện.
– Mạn Đà La thánh địa?
Đông Vi Ân hướng Huyến Đà La hỏi, nàng gật đầu.
Đúng như những gì Huyền Đà La nói, nói này, chỉ còn là một bãi hoang tàn. Nhiều thứ đỗ vỡ, hơn mười cây cột long trụ ngọc bị đỗ vỡ, mọi thứ ở đây thật hoang tàn, lạnh lẽo.
Ở đây tu luyện đi, hai năm sau chúng ta mới rời đi.
– Hai năm?
Lâm Tiêu kinh hô.
– Để ta dẫn các ngươi đi, có một nơi mà nguyên lực rất dồi dào, để các hấp thụ. Nhưng đối với Đông Vi Ân cao nhất của ngươi chỉ có thể đưa bản thân lên đến Dược Thần, còn võ đạo thì chỉ ở mức Tôn sư đỉnh phong mà thôi. Muốn lên nữa thì cần phải đến một nơi khác như ở Hắc Uy đại lục.
Huyền Đà La dẫn cả hai người đến một nơi khác, nơi này tất cả bốn phía đều là những thảm cỏ trải dài đến tận chân trời. Khắp nơi đều là những linh dược trên vạn năm, có khi lại trên vạn năm. Một khu rừng rộng lớn, giàu nguyên lực, có ả ma thú cùng huyền thú.
Để cả hai ở nơi này tu luyện, Huyền Đà La thì đi đến nơi khác, nơi nàng đến chính là luyện dược phòng, nơi mà nàng từng chết ở đó.
Đến luyện dược phòng, nàng thấy Đông Tiểu Xuyên đang ở đó. Huyền Đà La thì không bất ngờ gì, Đông Tiểu Xuyên thì lại bất ngờ, nhưng chỉ là một cái bất ngờ thoáng qua.
Nhìn cái lò luyện đan to lớn ở kia, nàng cứ nghĩ rằng nó đã bị nổ tung, nhưng thật không ngờ vẫn còn nguyên vẹn, lại còn rất sạch sẽ, không dính một chút bụi nào.
Huyền Đà La không để tâm đến sự xuất hiện của Đông Tiểu Xuyên, nàng cứ đi đến gần đỉnh lô khổng lồ, chạm tay vào đỉnh lô, nàng truyền linh lực vào đỉnh lô, rồi lại thu tay về, miệng thì thầm:
– Âm Dương Nghịch Chuyển, thu.
Âm Dương Nghịch Chuyển đỉnh lô từ từ thu nhỏ lại lên tay của Huyền Đà La rồi tạo ra một dấu ấn trên tay nàng.
Nàng nhìn xung quanh, cái xác nàng của nàng cũng chẳng thấy đâu, nhìn về phía Đông Tiểu Xuyên, hỏi:
– Ngươi đã lấy cái xác đó?
Hắn gật đầu. Nàng cũng chẳng nói gì nữa, đi vòng quanh nơi này, tìm xem còn thứ gì hay, nhưng kết quả là chẳng còn gì.
– Ta thấy ngươi rất quen thuộc nơi này.
Huyền Đà La đang đi thì dừng lại khi nghe câu hỏi của Đông Tiêu Xuyên, nàng gật nhẹ một cái. Đông Tiểu Xuyên cũng không biết phải gì nữa, bởi xung quanh nàng tỏa ra ám khí nặng nề.
– Cáo từ
Nói lên một câu rồi biến mất khỏi nơi đó. Hắn vừa biến mất, Huyền Đà La liền ngất đi. Nàng rơi vào giấc ngủ sâu. Nàng ép bản thân nàng ngủ tại nơi này, ngủ ở đây hai năm.
Hai năm sau.
Tại Đông Đấu đế quốc.
– Ầm.
– Rầm.
Huyền Đà La ngồi trên ghế ngọc ở Huyền Thiên Tông, dưới chân nàng là Huyền Thiên Tông – Tông chủ, nàng nhìn hắn một thân tàn tạ, rách nát như một cái dẻ rách, nàng dùng giọng điệu mỉa mai, lên tiếng:
– Huyền Thiên Tông chủ a, không ngờ ngươi cũng có ngày thế này đây.
– Các ngươi…các ngươi sẽ không…
– Phốc.
Hắn chưa nói xong, đầu của hắn đã lìa khỏi thân, Đông Vi Ân lạnh nhạt không một chút cảm xúc nào, nhìn Huyền Đà La, chờ đợi mệnh lệnh từ nàng.
– Không được để cho bất kỳ kẻ nào của Huyền Thiên Tông còn sống. Tránh để lại tai họa sao này.
Diệt Huyền Thiên Tông đâu phải chỉ có mình nhóm ba người Huyền Đà La, xung quanh Huyền Thiên Tông còn có rất nhiều Tông môn lớn nhỏ khác. Nàng tập hợp lại tất cả các Tông môn lớn nhỏ, cùng nhau đồ sát Huyền Thiên Tông.
– Giết.
– Giết.
– Giết.
Cả một đoàn người đồng loạt hô “giết”, bước chân bọn họ tới đâu, máu tươi đổ đến đó. Chỉ trong một đêm, người của Huyền Thiên Tông từ bé đến lớn đều chết hết, chẳng còn một ai sống sót.
Tất cả hai người Đông Vi Ân và Lâm Tiêu, tập hợp hai người lại rồi rời đi.
– Ngươi đã thỏa mãn rồi chứ, Vi Ân?
Huyền Đà La hỏi Đống Vi Ân một câu. Cả người của hắn hiện tại nhiễm đầy máu tươi, hắn gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng:
– Cảm ơn ngươi, Đà La.
Cười một cái, cả ba người biến mất khỏi nơi đó, duy chuyển đến Đông Hy đế quốc.
Đi dạo ở Đông Hy. Đến trước cổng phủ của Đông gia, ba người nhìn một cái lại rời đi khỏi Đông Hy đế quốc, đến bờ biển ở Đông Hy, hiện tại chẳng có lấy một con thuyền nào, Huyền Đà La ngó nhìn xung quanh, lên tiếng:
– Vậy chúng ta bay trên biển đi, như vậy sẽ nhanh hơn a.
Hai người gật đầu, rồi lướt ở trên biển mà đi. Lướt qua một con thuyền, những người ở trên thuyền vừa ngưỡng mộ cả ba, mà cũng vừa ghen tỵ với bọn họ.
– Chúng ta đáp ở trên hòn đảo gần với Hắc Uy đại lục nhất đi.
Lâm Tiêu chỉ tay vào một hòn đảo to lớn, vừa nhìn nó, Huyền Đà La vừa nhận ra ngay đó chính là Đan Thần đảo. Nàng gật nhẹ một cái, nói:
– Cũng được, nơi đó có lợi cho chúng ta để tìm Bán Thánh linh dược và Thần cấp linh dược.
Ngẫm lại thì, cái tên Dạ Chi Huyết cũng ở Đan Thần Đảo. Huyền Đà La muốn đấu với hắn một lần nữa, nàng không biết liệu hắn có còn ở trên Dược Thần đảo hay không?
– Các người đi tìm chỗ ở đi, ta đi một chỗ.
Ở với Huyền Đà La một thời gian, cả hai cũng khá hiểu rõ nàng, luôn thích làm chuyện mờ ám.
Huyền Đà La đi khắp Đan Thần đảo, nàng trên đường đi hỏi đến Dạ gia, nhưng lại không có Dạ gia nào trên Đan Thần đảo cả.
Nàng đành phải hỏi về Huyết gia, tất cả mọi người đều chỉ nàng đường đi đến Huyết gia. Đến được Huyết gia, từ bên ngoài nàng hỏi hai thị vệ:
– Ta muốn hỏi Huyết Chi Dạ có đây không?
Nếu như không có Dạ gia vậy cũng như không có người tên Dạ Chi Huyết, nàng chỉ biết đọc ngược lại.
Hai thị vệ liếc nhìn nhau, bọn họ liếc mắt đưa tin gì đó. Rồi một kẻ lên đáp:
– Đại thiếu gia không có ở phủ.
– Vậy hắn đã đi đâu?
– Hắc Linh Thần Huyễn học viện, ở trung tâm Hắc Uy đại lục, Hắc Nhĩ đế quốc.
– Đa tạ.
Huyền Đà La chấp tay cảm tạ một cái rồi rời đi.
Khi nàng rời đi, hai thị vệ kia mới lên tiếng tám chuyện:
– Kỳ lạ, đến bây giờ lại có người đến hỏi về đại thiếu?
– Còn là nữ nhân nữa a. Không biết bên ngoài đại thiếu phong lưu cỡ nào lại có được một nữ nhân xinh đẹp như thế. Thật sự có rất nhiều nữ nhân đều đến là vì đại thiếu.
Tên thị vệ kia nhìn bóng dáng rời đi của Huyền Đà La luyến tiếc vô cùng tận, lại cảm thấy khâm phục đại thiếu gia của hắn.
– Trong tất cả nữ nhân mà ta biết được từ đại thiếu, nàng ta chính là ngươi đẹp nhất a.
Tên thị vệ kia cũng gật gù, đáp:
– Phải a, so với vị tiểu thư Ngọc Nhan Tâm lại còn đẹp hơn nhiều.
Vừa dứt lời, một thiếu nữ mái tóc xanh trời, đôi mắt như bầu trời cao biết nhìn hai người thị vệ, dáng người nàng uyển chuyển lại mềm mại, nàng đúng chính là tiểu thư đài cát của một gia tộc phú quý nào đó.
– Các ngươi vừa nói cái gì?
Nàng cắn đôi môi đỏ mộng của mình, hầm hừ nói.
Hai thị nữ kia vẫn còn đang say đắm trong sắc đẹp của Huyền Đà La, lên tiếng lập lại:
– Ngọn Nhan Tâm tiểu thư không đẹp bằng cô nương vừa rồi kia…ách.
Hắn nói xong mới thấy có gì đó không đúng, hắn quay lại mới phát hiện đó là Ngọn Nhan Tâm, ấp úng:
– Ngọc…Ngọc…Ngọc Nhan…T…Tâm tiểu thư… cô về rồi sao? Vậy là thiếu chủ cũng về à?
Ngọc Nhan Tâm, tức giận, mặt đỏ hồng lên, quát:
– Hỏi thừa. Cái tên đó đâu rồi? Lão sư tìm hắn khắp nơi rồi đấy! Mới quay về đã đi lung tung.
Một thiếu nữ tóc vàng kim khác không kém gì Ngọc Nhan Tâm đi đến, nàng xinh đẹp, ma mị nhìn Ngọc Nhan Tâm tức giận cười ha hả:
– Ha ha… không ngờ Ngọc Nhan Tâm ngươi mà cũng đi so đo với một nữ nhân không quen biết mới gặp kia, à còn chưa gặp mặt nữa chứ. Nhưng ta muốn nói cho người biết, hắn không phải là quyền sở hữu của ngươi để ngươi dám sát hắn.
– Nhu Mi Lệ, ta không cần ngươi quan tâm chuyện của ta và hắn, hắn đã định sẵn là nam nhân của ta.
– Của người? Mắc cười, hắn ngay từ đầu là của ta. Ngươi nên nhớ, chính ngươi là kẻ đã từ hôn với hắn.
Nhu Mi Lệ cười khinh bỉ, chỉ vào trán nàng, giọng nói kinh thường.
– Đó là của 5 năm trước, ai mà có thể ngờ được, từ một kẻ quần là áo lượt lại biến thành một thiên tài?
Ngọc Nhan Tâm tức giận phản bác.
– Ngươi tài, chứ ngươi không yêu hắn.
– Ta yêu hắn.
Hai người cải qua cải lại chẳng biết lúc nào mới xong. Lúc này, một con người mặc áo choàng đen, để lộ ra ngoài là một đôi mắt đỏ, hắn lướt qua hai người, lên tiếng:
– Ta chẳng yêu ai cả. Kể cả hai người, nên bớt ồn lại đi.
Âm thanh của hắn không to như đủ để nghe rõ từng chữ một từ miệng hắn, hai nàng ngừng cải lại, nhìn bóng lưng của hắn rời đi vào phủ Dạ gia.