Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 18: Trăm Trận Thắng Liên Tiếp (2)


Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 18: Trăm Trận Thắng Liên Tiếp (2)


– Đại tỷ ở đây sao?
Lâm Tiêu ở trong khu vực của những thí sinh thi đấu, vừa thấy Huyền Đà La, cậu có một chút vui vẻ, nhưng không ngờ Huyền Dà La lại thi đấu ở nơi này. Từ nơi đó nhảy xuống lôi đài thứ hai, lên tiếng:
– Ta muốn đấu với ngươi.
Sự xuất hiện của Lâm Tiêu làm cho những người khác bàn tán đến sôi nổi.
– Đó chẳng phải là Lâm Tiêu sao?
– Phải rồi, thiên tài mười ba tuổi, chín mươi lăm trận thắng rồi, chẳng lẽ hôm nay cậu ta muốn dành 100 trận thắng liên tiếp?
– Rất có thể a.
Huyền Đà La đang bận chiến đấu, hết người này lại ngay lập tức có người khác nhảy lên khiêu chiến, nàng khá bận nên cũng không thể quan tâm được sự xuất hiện của Lâm Tiêu được.
– Ầm.
Một tiếng vang trời đất. Cùng lúc đó, Huyền Đà La vừa giết xong tên thứ bảy trong ngày, ngay lúc tiếng “ầm” vang lên, nàng mới để ý đến sự xuất hiện của Lâm Tiêu trên sàn đấu.
Bên cạnh lâm tiêu là một con quỷ, nhìn thì giống con người đeo một cái mặt nạ quỷ hơn. Nhưng với kinh nghiệm của Huyền Đà La thì tên bất nam bất nữ đeo mặt nạ quỷ kia 100% là quỷ, không phải con người.
Một con quỷ muốn nhận biết được thì chỉ cần dồn linh lực lên đôi mắt, sẽ thấy ngay sự khác biệt, loài quỷ sẽ có những oán khí như những hồn ma bay xung quanh mà mắt bình thường sẽ không thấy, trừ khi là những đôi mắt nghịch thiên như là đôi mắt Âm Dương.
Một đặc điểm để người bình thường có thể nhận ra là quỷ không có bóng, nhưng một số loại quỷ cao cấp sẽ có bóng, như của Lâm Tiêu đang điều khiển là một con quỷ cao cấp có bóng, cần dùng linh lực lên đôi mắt để nhìn thấy những oán khí xung quanh mới nhận ra được.
– Không ngờ thằng nhóc này lại là một Quỷ Hồn sư.
Những người điều khiển quỷ, ma và linh hồn thường được gọi chung là Quỷ Hồn sư, những người này rất đặc biệt trong thế giới này, những phế vật không có khả năng tu luyện, những quỷ Hồn sư sẽ gội rửa linh hồn cho những phế vật, giúp bọn họ có thể tu luyện như người bình thường, có khi lại sẽ trở thành một thiên tài.
Những Quỷ Hồn sư ở trên thế giới vô cùng hiếm có,nó không vượt qua khỏi một bàn tay.

Huyền Đà LA dơ tay lên, rồi bước xuống, đến chỗ của lão nhân đặt cược, lên tiếng:
– 10000 vạn ức đặt cược Lâm Tiêu trăm trận thắng.
– Phụt.
Lão nhân vẫn bị nội thương do Đông Vi Ân gây ra, bây giờ Huyền Đà La lại chạy đến đặt cược, lão sao chịu nổi.
– Nếu hắn thắng ngươi sẽ được 50.000 vạn ức.
– Tại sao lại chỉ có 50.000 vạn ức?
– Vì hắn đã thắng 95 trận liên tiếp rồi, à bây giờ là 96 trận liên tiếp.
Huyền Đà La gật đầu, không nói gì, quay về phía lôi đài một lần nữa nhảy lên lôi đài.
Nàng vừa nhảy lên, một kẻ mặc hắc bào theo sau nhảy lên, cười khúc khích:
– Khắc khắc, một độc sư, được lắm, khắc khắc đấu với ta độc sư trẻ.
Huyền Đà La nhìn kẻ mặt hắc bào này, khinh thường chỉ tay hỏi:
– Lão à, lão đã 187 tuổi rồi mà vẫn còn sung đến thế sao?
Lão nhân mặc hắc bào giật mình, hỏi:
– Sao ngươi biết ta đã 187 tuổi?
– Làm sao lại không biết, kẻ chuyên đi khiêu chiến với các độc sư ở Đông La này?
Nàng đơn giản nói ra. Nhưng lão nhân mặc hắc bào vẫn nghi hoặc, lên tiếng:
– Dù ta có đấu với bao nhiêu ngươi, bọn chúng vẫn không thể nào biết được ta đã bao nhiêu tuổi, trừ khi… ngươi là một Quỷ Hồn sư.

Huyền Đà La cười tủm tỉm:
– Chính xác, nhưng chỉ là làm cho vui thôi.
– Làm cho vui? Đúng là nói khoác không biết ngượng.
Huyền Đà La vẫy vẫy bàn tay trắng nõn, cười gượng nói:
– Làm gì có a, người ta toàn nói sự thật không a. Ta lúc trước có chút tò mò, nên tìm hiểu xem, ai ngờ xuất hiện cả một bầy quỷ vương, đòi bái ta là chủ nhân, thấy phiền quá nên ta thôi không làm Quỷ Hồn sư, nữa, gặp bọn chúng là cứ bám theo ta phiền đến mức muốn đi tử tự mà thôi.
Bên kia Lâm Tiêu đang bận chiến đấu nên không nghe được, cả Đông Vi Ân cũng vậy, nếu mà họ nghe được chắc sẽ nổ phổi mà đột tử. Một Quỷ Hồn sư luôn muốn có thật nhiều quỷ cao cấp bái làm chủ nhân, còn nàng thì lại xem nó là phiền phức, có chịu nổi không đây?
– Khắc khắc, nhưng nói chuyện nãy giờ, chắc ngươi cũng không biết ta đã hạ độc cho ngươi phải không?
Huyền Đà La từ trong không gian giới chỉ lấy ra một lọ dược tề, uống hết lọ dược tề đó, nàng ném lọ đi, nói:
– Chắc người không ngờ nãy giờ ta nói chuyện với ngươi là để tìm hiểu độc của ngươi phải không?
Lão nhân mặc hắc bào sững ra, làm sao có thể? Nàng lợi dụng lúc nói chuyện để tìm phương pháp giải độc?
– Khắc khắc, nhưng nói chuyện nãy giờ, chắc ngươi cũng không biết ta đã hạ độc cho ngươi phải không?
Như câu nói của lão nhân hắc bào, Huyền Đà La lại dùng cái câu nói đó của lão đáp lại cho lão, dùng giọng điệu giống y như lão để nói, nhưng của nàng lại có pha thêm âm điệu của đùa giỡn.
– Ngươi…
Lại lấy ra một cái lọ dược tề, Huyền Đà La vẫy vẫy nói:
– Ngươi có cảm giác ngứa ngáy có phải không? Cảm thấy trong bụng hơi mệt phải không? Ngươi có cảm thấy đầu ngươi hơi hơi đâu không? Ngươi đã bị trúng độc của ta mất rồi đấy! Thuốc giải ở trên tay của ta, có giỏi thì đến đây để mà lấy.

Lão nhân mặc hắc bào nghe nàng nói lại bắt đầu cảm thấy ngứa, đã ngứa rồi sau đó ôm bụng, rồi lại xoa đầu.
Hắn nhìn lọ dược tề trên tay Huyền Đà La. Không biết từ lúc nào, lão đã lấy đi lọ dược tề.
Nhìn được tốc độ của lão, Huyền Đà La cảm thán, mình không trực tiếp đấu với lão ta. Nếu như nàng đoán không lầm lão đã đến bán thánh, chuẩn bị đạt đến cấp Thần.
Lão cầm lấy lọ dược, ngửi một chút rồi uống hết một hơi. Huyền Đà La thấy lão uống, nàng bất giác lui về sâu vài bước.
– Tiểu nha đầu, bây giờ là giờ ngươi phải chết.
Huyền Đà La siết chặt kiếm trong tay, chém ra một đoạn kiếm ý:
– Tuyệt vọng kiếm ý.
– Keng.
Lão nhẹ nhàng đánh bay kiếm ý của nàng. Cười khúc khích:
– Tiểu nha đầu, ta muốn ngươi là dược nô cho ta, rất thú vị, lần đầu tiên có người hạ độc ta thành công.
– Vậy sao?
Huyền Đà La cười gượng, hỏi.
Lão nhân hắc bào gật đầu. Lão chém ra một đoạn kiếm ý về phía Huyền Đà La.
Vừa thấy thanh kiếm, Huyền Đà La liền biết không ổn, nên tránh đi, nhưng dù tránh được, kiếm ý của lão quá nhanh, vẫn khiến cho nàng bị thương một vết ở ngay cánh tay phải.
Đặt tay lên cánh tay phải, vết thương và máu nhanh chóng kép lại, lão nhìn một cách kinh ngạc:
– Ngươi sở hữu một ma pháp viễn cổ?
Huyền Đà La đột nhiên trừng mắt nhìn lão. Nàng cười quái dị, đứng dậy.
– Nè, ngươi có biết ngươi ngu ngốc lắm không?
Lão tiến tới, đánh Huyền Đà La, nàng vừa tránh né lão, cách duy nhất của nàng hiện tại là tránh né. Cùng bảo vệ bản thân.

– Ngươi nói cái gì?
– Bộp.
Lão nhân mặc hắc bào đột nhiên ngã xuống, Huyền Đà La lúc này mới cười nói:
– Sự thật ngươi không có trúng độc gì của ta cả. Ta chỉ nói ngươi bị trúng độc cho vui mà thôi, ai ngờ, ngươi lại tin là thật. Để ta nói cho người biết nhá. Cái thứ mà ngươi uống, mới chính là độc thật sự, chẳng phải là thuốc giải gì cả. Hắc hắc, đúng là ngu ngốc hết mức mà, vậy mà ngươi cũng tự xưng mình là độc sư sao?
– Một độc sư, một khi đã muốn hại ai đó, thì mắc gì cần phải tạo ra giải dược? Ngu ngốc, đến đần độn. Độc sư họ sẽ không bao giờ tạo ra giiar dược cho chính thuốc họ tạo ra. Thuốc mà ta lúc trước uống, là thuốc mà ta dùng để giải được bất kỳ loại độc nào, nó có tác dụng như độc dược.
– Độc dược có công dụng như giải dược. Để ta giải thích cho người biết, độc dược ta uống, người bình thường uống vào sẽ chết, người bị trúng độc uống vào sẽ giải độc, một cơ thể không thể có hai loại độc, nên hai cái ở với nhau sẽ đánh nhau, và đánh nhau cả hai cùng chết. Ta được giải độc.
Lão nhân mặc hắc bào không cam tâm, hỏi:
– Vậy tại sao, khi hai loại độc đánh nhau, ngươi lại không bị thổ huyết, ngươi lại ra vẻ rất bình thường, vốn dĩ những độc đấu với nhau sẽ gây ra thương tổn, mà ngươi thì lại như không có gì.
Huyền Đà La cười lạnh:
– Sao lại không có gì chứ? Đau đớn, nhưng ta đã quen với nó rất nhiều rồi, tự mình hạ độc rồi tự giải bằng chính độc của mình, ta đã quen với nó từ lâu lắm rồi. Nếu như khi đó ta thể hiện ra sự đau đớn, thì ngươi làm sao sẽ rơi vào bẫy của ta? Nên ta cần phải đóng kịch, để ngươi tin và rơi vào cái bẫy của ta.
Lão nhân mặc hắc bào nghe được lời giải từ nàng, nhưng chỉ nghe được có nửa đoạn thì lão đã hộc máu mà chết tại lôi đài.
Người tiếp theo nhảy xuống, Huyền Đà La đang vui vẻ, nên nàng chơi với hắn thật sự chẳng khác gì là một con chuột đang bị một con mèo hành hạ. Trên khắp cả lôi đài, nàng hạ độc cực mạnh khắp nơi, kẻ đầu tiên trụ được để chơi với nàng là mười nhịp hô hấp, kẻ thứ hai thì được một khắc là chết.
Đi xuống lôi đài, Huyền Đà La thấy Đông Vi Ân đã đấu xong từ lâu, Lâm Tiêu cũng tương tự, hai người ở hai vị trí khác nhau, vì chẳng quen gì nhau nên không dám tới gần.
Huyền Đà La nhảy xuống trung tâm của hai người, rời đi đến chỗ của lão nhân đặt cược, nàng lấy tiền của lão, Đông Vi Ân đi theo sau lưng nàng cũng đến lấy tiền thưởng, cả Lâm Tiêu cũng có đặt cược.
Nhìn thấy Huyền Đà Là lấy ra thật nhiều tiền, Lâm Tiêu hỏi:
– Đại tỷ, tỷ cũng đặt cược sao?
Huyền Đà La gật nhẹ, cười nói:
– Phải a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.