Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 10: Mộc Nam Anh.
Hai người Huyền Đà La và Đông Vi Ân rời khỏi Thiên Thi đế quốc, hiện tại cả hai đang ở trên một con thuyền ở giữa biển cả mênh mông.
– Đại ca, hay là để ta vào đó đuổi hai tên nhóc kia ra cho người vào đó.
Một tên béo trư ở trước một cái phòng tiếp khách trên thuyền.
Nơi này, không khác gì quán trọ, có phục vụ món ăn, phòng ở như một quán trọ cao tầng bên ngoài.
Trong một bàn ăn, tên béo trư tức giận âm trầm nói với một vị đại hán mặt đầy sẹo.
Vị đại hán mặt đầy sẹo này lườm hắn một cái, lên tiếng:
– Hồ đồ! Ngươi nghĩ những có thể ở trong phòng chữ Thiên là những người mà ngươi có chạm vào sao? Nếu ngươi không muốn sống nữa thì đừng có rủ ta vào đó.
Tên béo trư kia giật mình, không lên tiếng gì nữa.
Một trong ba phòng chữ Thiên.
Bên trong phòng chữ Thiên thứ 3.
– Vi Ân… tuổi thật của ngươi là mười bảy?
Đông Vi Ân đứng dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng gật đầu. Huyền Đà La thoáng cái đã bóp nát ly trà trong tay.
– Cái ta không ngờ hơn là người đã hơn cả ngàn tuổi.
Hai người ở trong thuyền cũng đã ba ngày, trong khoảng thời gian nhàm chán này, cả hai nói chuyện với nhau, hàn huyên với nhau cả đêm.
Khi cả hai đều uống say nói ra những lời không nên nói, những bí mật của bản thân đều nói toạc ra hết.
Huyền Đà La thì nói ra tiền kiếp của mình. Còn Đông Vi Ân thì nói ra cuộc sống của hắn.
Bất ngờ làm sao là cho dù bị say, nhưng cả hai đều ở trên cấp Vương, nên khi say vẫn còn tỉnh táo, chỉ qua là không khống chế được cái miệng mà thôi, còn tâm trí thì không bị ảnh hưởng.
Qua hết cơn say của đêm, qua cả hai tỉnh rượu thì mới bất ngờ hỏi nhau.
– Ta không muốn tin là ngươi đã mười bảy mà với cái cơ thể mười lăm, chắc là Nguyên Huyền Nghịch Thể. Mà vấn đề là giờ ta mới biết khi ngươi mới mười tuổi đã bị đuổi ra khỏi tộc, vừa ra khỏi tộc hai năm lại trở thành tên sát nhân khét tiếng, tiền thưởng với cái giá trên trời, không ngờ.
Huyền Đà La thả đi một đống bột trên tay, cười nói.
– Ta còn không ngờ hơn, ngươi lại chính là Mạn Đà La của 1000 năm trước, kẻ mà ta hận vì đã sáng tạo nên Đông gia độc sư ở Tây Hán đại lục.
Hai người im lặng hồi lâu.
– Các vị khách nhân thuyền đã đến Thâm Thiên đảo, chúng ta sẽ ở Thâm Thiên đảo một tuần, sau một tuần thuyền sẽ khởi hành lại.
Thị nữ vừa vào liền lên tiếng, khi lên tiếng xong nàng mới nhìn thấy không khí ở trong phòng này thật ngột ngạt.
– Đi ra thôi.
Huyền Đà La lạnh nhạt nói lên ba từ, rồi bước ra ngoài.
Đi xuống thuyền, Huyền Đà La muốn đi dạo xung quanh Thâm Thiên đảo một chút. Đông Vi Ân thì vẫn đi theo sau nàng không rời.
Giữa đường đi, Đông Vi Ân nhìn bóng lưng Huyền Đà La, hắn thở dài, nói:
– Chuyện ta nói với ngươi quên đi được không. Coi như chúng ta chẳng nói gì cũng chẳng nghe được chuyện gì cả.
Đầu của Huyền Đà La gật nhẹ một cái, nàng đột nhiên dừng lại. Khó hiểu, Đông Vi Ân hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Đông Vi Ân đến bên cạnh nàng, nhìn về hướng mà nàng nhìn, rồi lại nhìn về đôi mắt của nàng.
– Độc a, toàn là độc, độc dược…
Đông Vi Ân đơ người, hắn từ khi biết được nàng chính là Mạn Đà La, thì theo như những kiến thức mà hắn biết thì nàng từ đầu tới cuối là một người rất thích độc dược.
Bây giờ được chứng kiến, quả nhiên là đúng như vậy thật.
– Đúng là Mạn Đà La, thích độc đến cuồng.
Huyền Đà La đi đến những chỗ có độc dược liền nhanh tay hái lấy, mỗi loại nàng lại có cách hái khác nhau.
Có loại nàng dùng tay không để nổ lấy, có loại thì đào đất xung quanh để lấy cả cây, có loại thì nàng chỉ lấy một số bộ phận trên cây,…
Mất hai canh giờ.
Huyền Đà La đã thu xong độc dược, hai người đi đến nơi có người dân trên đảo này.
– Trong một tuần ở đây ngươi hãy luyện chế Tinh Ảnh Huyền Nguyệt đi.
Gật nhẹ thay cho lời đáp, hai người tìm đến một ngôi làng trên đảo, tạm thời cả hai ở trong ngôi làng này một thời gian.
– Cốc cốc.
Huyền Đà La đang tu luyện thì liền mở mắt ra.
Âm thanh gõ cửa hối hả, Đông Vi Ân lập tức đi vào ngày rồi đóng cửa lại. Đang tu luyện bỗng dưng bị người khác làm phiền, là không nói lại là Đông Vi Ân, cái này thật khiến cho Huyền Đà La khó hiểu:
– Không phải bây giờ là ngươi đang chế luyện Tinh Ảnh Huyền Nguyệt sao?
Đông Vi Ân thở mệt nhọc nói:
– Phải…nhưng mà ta suốt năm ngày qua cứ bị làm phiền…không thể chế luyện Tinh Ảnh Huyền Nguyệt được.
– Ai?
– Một tên nhóc thiên tài.
Huyền Đà La ồ lên một tiếng, nếu được Đông Vi Ân gọi là thiên tài thì cũng chẳng phải dễ dàng gì. Nàng bắt đầu tò mò về con người mà được hắn cho gọi là “thiên tài” đó.
– Ở đâu?
– Bên ngoài…ngoài cửa ấy.
Vất vả nói xong, Đông Vi Ân ngồi bệt xuống đất, điều tức lại hô hấp.
– Ngươi ở đây đi, ta muốn xem kẻ mà ngươi gọi là “thiên tài” kia.
Huyền Đà La đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng vừa đóng cưa rlaji, quay lưng liền thấy một nam tử bằng tuổi nàng.
– Đông sư phụ đây?
Tên nam tử này chẳng hề kính trọng ai nói.
– Ngươi tìm hắn để làm gì?
– Ta muốn lĩnh ngộ kiếm ý từ sư phụ.
-Kiếm ý?
Huyền Đà La ngẫm một lúc, nàng nhớ ra được thứ gì đó. Từ không giới chỉ lấy ra một thanh kiếm hắc sắc, chém vào không trung.
Một lưỡi liềm, mang theo sự sắc bén của kiếm chém vào trong không khí, từ xa, những cái cây lớn tuổi bị kiếm ý chém qua liên tục ngã xuống hơn chục cây.
– Ý của ngươi là cái này?
Nam tử này trợn mắt nhìn Huyền Đà La, hắn liên tục gật đầu.
– Ta là Mộc Nam Anh, còn ngươi?
– Huyền Đà La.
Mộc Nam Anh gật đầu một cái, hắn cười híp mắt:
– Ngươi có thể dạy ta kiếm ý không?
Huyền Đà La cười nhạt lắc đầu.
Hắn không hiểu tại sao nàng lại không đồng ý.
– Ngươi và Đông sư phụ thật giống nhau, đều không muốn dạy ta kiếm ý. Nếu ngươi không dạy, ta sẽ bám theo ngươi, đến khi nào ngươi chịu dạy ta mới thôi.
Hóa ra là như vậy.
Thì ra từ khi đến Thâm Thiên đảo, Đông Vi Ân cứ Mộc Nam Anh bám theo hắn ngày đêm. Khiến hắn không thể tu luyện, thì đừng nói là đến việc chế luyện Tinh Ảnh Huyền Nguyệt.
– Đi theo ta.
Huyền Đà La lạnh nhạt nói lên, nàng lướt đi qua mặt hắn nhẹ nhàng mà vô thức như một cơn gió thoáng thổi qua.
Mộc Nam Anh bất giác một lúc, khi nhận ra thì thấy Huyền Đà La cách xa hắn vài dặm mất rồi.
Đuổi theo sau nàng, cuối cùng hắn chạy ra ngoài bờ biển, nơi cát vàng mênh mông.
Nàng lặng lẽ đứng trước gió nhẹ của biển, gió biển thổi mái tóc đen huyền của nàng, nhẹ nhàng tung bay.
– Biết tại sao ta và cả Đông Vi Ân đều không thể dạy ngươi kiếm ý không?
Mộc Nam Anh lắc đầu, đây chính là thắc mắc hắn luôn muốn biết câu trả lời.
– Vậy ta hỏi ngươi, kiếm ý của ta và Đông Vi Ân có giống nhau không?
Nhắm mắt suy nghĩ một lúc, khi mở mắt ra, Mộc Nam Anh lại lắc đầu.
– Không giống.
– Vậy ngươi nói ra điểm không giống đó đi.
Mộc Nam Anh nhớ theo ký ức nói ra:
– Kiếm ý của Đông sư phụ rất sắc bén và dứt khoát. Nó mang vẻ tà ác và hủy diệt, lẫn cả trong đó là hận thù. Của ngươi thì lại phiền muộn, u buồn, trong kiếm ý toát ra sự tuyệt vọng cùng hối hận.
Huyền Đà La gật nhẹ, nàng quay về phía hắn, lên tiếng:
– Vậy giờ ngươi đã hiểu tại sao chưa?
Mộc Nam Anh lại lắc đầu.
Huyền Đà La nhắm đi đôi mắt vàng kim, giải thích:
– Kiếm ý của mỗi người không giống nhau. Có ngươi mang kiếm ý như tuyệt vọng, có người mang kiếm ý như hủy diệt mọi thứ, lại có người mang kiếm ý như vô tận. Có rất nhiều loại kiếm ý, không ai giống ai cả.
– Trong một trăm người chỉ có một người mới lĩnh ngộ được kiếm ý, trong một trăm người lĩnh ngộ được kiếm ý chưa chắc đã có hai người lĩnh ngộ giống.
– Muốn lĩnh ngộ kiếm ý không phải chỉ là học, mà phải qua chiến đấu, sinh tử quyết đấu may ra còn hiểu được kiếm ý là gì. Ngươi có muốn lĩnh ngộ nhanh nhất kiếm ý không?
Mộc Nam Anh gật đầu, trả lời dứt khoát:
– Muốn dĩ nhiên là muốn.
Huyền Đà La gật nhẹ một cái, lại nói tiếp:
– Vậy ngươi xem kiếm là gì? Đồ vật? Công cụ chiến đấu? Hay là một thứ vũ khí? Kiếm ý là sự kết hợp giữa kiếm và người cầm kiếm. Hiểu kiếm như hiểu ta, hòa hợp ta với kiếm, kiếm ý tự sinh ra.
– Hiểu kiếm như hiểu ta, hòa hợp ta với kiếm, kiếm ý tự sinh ra? Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi Huyền sư phụ.
Mộc Nam Anh cúi đầu cung kính, lại nói tiếp:
– Bây giờ ta muốn đi lĩnh ngộ kiếm ý của riêng ta, ta xin phép.
Nói xong, Mộc Nam Anh liền nhanh chóng rời đi. Huyền Đà La cũng quay về phòng của mình.
Về đến chỗ của mình, nàng thấy Đông Vi Ân đã luyện chế thành công Tinh Ảnh Huyền Nguyệt.
– Sao rồi?
Đông Vi Ân lên tiếng hỏi.
– Tên nhóc đó đi lĩnh ngộ kiếm ý rồi.
– Nhanh như vậy? Đúng là khâm phục ngươi thật, ta chẳng thể nào dạy nổi tên nhóc đó cả.
Huyền Đà La gật đầu. Nhưng rồi sắc mặt nàng âm trầm, tức giận:
– Nhưng lại bị một kẻ thứ ba nghe lén!