Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 9: Đối Chiến Với Nhị Hoàng Tử.
Có xe ngựa, nhưng Huyền Đà La lại muốn đi bộ hơn là đi ngựa, vả lại đi bộ dễ nói chuyện hơn là đi xe ngựa.
– Có lẽ ta để cho ngươi tự do hơn hai tháng ngươi cũng chẳng còn phân biệt đâu là chủ tớ nữa nhỉ?
Huyền Đà La âm thầm liếc nhìn Đông Vi Ân, nói.
– A…đâu có đâu a. Huyền Đà La vẫn là chủ nhân của ta mà, ta làm sao mà không phân biệt được chứ?
Đông Vi Ân ấp úng lên tiếng, cái mà hắn sợ không phải là nàng mà là cái Khống Nô ở trên tay của nàng.
Nhưng nếu sợ thì cũng sợ luôn cả tính cách thất thường của nàng, lúc thì vui vẻ, nhưng lúc thì đúng là vui vẻ thật, nhưng theo kiểu của ác quỷ, lúc thì quá lạnh lùng và tàn nhẫn, đi theo nàng, hắn cũng chẳng biết được đâu mới là con người thật của nàng.
Hai người đến trước cửa hoàng cung, đưa ra một cái lệnh bài, những thị vệ gác cổng liền cho nàng vào trong.
Tiếp theo, Huyền Đà La đi tìm Huyền Tề Thiếu. Ở 1000 năm này, nàng chỉ thân mỗi Huyền Tề Thiếu ở trong gia tộc, những người khác, từ gia chủ, các vị trưởng lão, đệ tử Huyền gia, huynh muội tỷ đệ,… nàng đều chẳng ưa ai hay tiếp cận đến một ai.
Cảm nhận khí tức của Huyền Tề Thiếu, Huyền Đà La dựa theo khí tức của ông mà đến gần ông hơn.
Giữa đường đi, Huyền Đà La cảm nhận có một loại khí tức khác, có cảm giác như con người mang khí tức này muốn giết người, cả người đầy sát khí.
– Vụt vụt.
– Đinh đinh đang đang.
Tiếng kim loại vũ khí va vào nhau. Huyền Đà La liếc nhìn bên cạnh mình một cái.
Nàng thấy Đông Vi Ân trên tay cầm một thanh kiếm, bên dưới lại là những cây phi tiêu nhỏ như cây kim.
Một cô gái từ hướng những cây phi tiêu đi đến, sắc mặt của nàng ta tức giận, cùng thù hận từ mắt nàng phát ra.
Đâu phải chỉ có một mình Huyền Đà La nhận ra điều này, Đông Vi Ân nhìn nữ tử này cũng cảm thấy ớn lạnh, hỏi Huyền Đà La:
– Rốt cuộc thì ngươi có thù với bao nhiêu người vậy hả, chủ nhân?
Huyền Đà La nhún nhún vai:
– Ai biết, đây là lần đầu ta gặp nàng.
Nữ Tử tóc lam kia âm trầm nhìn Huyền Đà La, quát:
– Đại hoàng tử đã từ hôn với ngươi rồi, ngươi còn muốn đến đây để làm gì?
Nghe nữ tử này này nói, Huyền Đà La ít nhiều cũng hiểu được một chút gì rồi. Cái kết luận cũng như tổng hợp lại là nàng ta đang ghen.
Không biết từ khi nào, Huyền Tề Thiếu và hoàng thượng đã từ xa đi đến, quan sát cảnh ba người nói với nhau.
– Vi Ân, thu kiếm lại đi, chẳng cần đấu với nàng ta. Nàng không xứng để cùng ta và ngươi đấu với nhau.
Huyền Đà La nói xong, Đông Vi Ân thu kiếm lại, thanh kiếm biến thành những luồng khí biến mất trong không gian.
– Phụ thân, hoàng thượng. Ta và đại hoàng tử từng có định hôn?
Huyền Tề Thiếu không biết nói sao, hoàng thượng nhìn hắn cũng hiểu rõ, liền nói thay:
– Để ta giải thích, chuyện của ngươi và đại hoàng tử định hôn là do ta sắp đặt. Lúc trước, ta thấy ngươi có ý với đại hoàng nhi nên ta mới định chuyện này. Nhưng không ngờ chuyện đó lại xảy ra, nên ta cùng với Huyền Tề Thiếu quyết định bỏ hôn. Tất cả là do ta, không liên quan đến phụ thân ngươi.
Huyền Đà La chớp mắt thật lâu nghe hoàng thượng giải thích, ông ta nói xong, nàng hỏi:
– Nói xong chưa?
Cho dù có là hoàng thượng, nàng vẫn chẳng hề hay cung kính cùng kính nhường ai.
Huyền Đà La quay người lại, hướng Huyền Tề Thiếu đi đến, nàng lên tiếng:
– Phụ thân, ta muốn rời khỏi Thiên Thi đế quốc một thời gian.
Huyền Tề Thiếu nghe nàng nói, liền kinh hoàng, lắc đầu không cho:
– Không được! La nhi, ngươi có biết ở bên ngoài nguy hiểm như thế nào không? Ta quyết không để cho ngươi đi…
Huyền Tề Thiếu ngừng một lúc, hắn vẫn muốn nói gì đó, nhưng Huyền Đà La cướp lời:
– Từ khi ta có thể đánh bại người mạnh nhất trong thế hệ trẻ.
Huyền Tề Thiếu nghe câu nói của nàng thoáng giật mình. Sao nàng lại không biết ý tứ của phụ thân nàng, từ ánh mắt của ông ấy, nàng đã có thể nói lên tất cả những suy nghĩ của ông.
– Vậy ta muốn đấu vậy nhị hoàng tử.
Hoàng thượng nhìn Huyền Đà La, ông ta kinh ngạc, lấp bấp nói:
– Ngươi có biết là trong tất cả những đứa con của ta, nhị hoàng nhi chính là người mạnh nhất hay không? Nó đã đạt đến Hoàng Sư, không chỉ vậy còn là song tu ma pháp cùng võ đạo đây, ngươi đấu lại không?
– Không đấu sao biết trước được.
Huyền Đà La đơn giản đáp lại một lời. Nàng chỉ tay về phía sau, hỏi:
– Nàng ta là ai?
– Nàng là hôn thê của đại hoàng nhi.
Hoàng thượng trả lời.
Huyền Đà La gật nhẹ một cái. Nàng bước tới gần hoàng thượng, lên tiếng:
– Hãy chuẩn bị đi, ta muốn đấu với Âu Dương Thanh Lâm ngay bây giờ.
Đến bây giờ, đến bây giờ hoàng thượng mới nhận ra, nàng có ánh mắt giống hệt với Mạn Đà La, một đôi mắt vàng như của loài rồng tà ác.
– Ngươi là Mạn Đà La.
Huyền Đà La cười nhạt, ngón trỏ đặt lên đôi môi màu anh đào.
Hoàng thượng sững ra, đây chẳng phải là thú nhận nàng chính là Mạn Đà La. Nhưng câu nói của Huyền Đà La lại khiến hoàng thượng sững thêm lần nữa:
– Sư phụ không thích bị gọi thẳng tên đâu, lần sau hãy cẩn thận hơn, vì cho dù ngươi có là hoàng thượng, thì Mạn Đà La cũng có thể giết ngươi.
Lời nói không một chút cung kính khách khí gì nói ra. Cái này chẳng khác gì là muốn mưu sát hoàng thượng.
– Sư phụ đã 35 tuổi rồi, đừng hiểu lầm sư phụ chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười lăm.
Nói xong lời này, Huyền Đà La quay đi, kéo theo Huyền Tề Thiếu cùng Đông Vi Ân đi.
Hoàng thượng hôm nay gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến cho ông sững ra như trời trồng.
Một canh giờ sau.
Ba người đang ở trong hoa viên, một thái giám đi đến lên tiếng:
– Mời Huyền tiểu thư đến sàn đấu mà hoàng thượng đã chuẩn bị cho người.
Huyền Đà La gật đầu, đi theo thái giám đến sàn đấu, theo sau là Đông Vi Ân.
Còn Huyền Tề Thiếu thì lại ngồi sững ra, ông nhìn theo bóng lưng của con gái mình, thì thầm:
– Con gái ta đã lớn rồi sao?
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, những cánh hoa bay trong xuân gió tươi mát, một cảnh đẹp mê lòng người, nhưng lại mang theo không khí u buồn khó hiểu.
Bước đến sàn đấu, một nam nhân tóc trắng xanh, khuôn mặt u buồn, hắn nhìn Huyền Đà La lên tiếng:
– Ngươi khiêu chiến với ta?
Huyền Đà La nhảy lên sàn đấu, nàng gật nhẹ:
– Phải.
Đôi mắt của con người này từ từ mở ra, một đôi mắt xanh trời nhàn nhạ, nhưng trời khuôn mặt lại không hề có cảm xúc gì, không phải lạnh lùng mà chính là u buồn.
– Muốn ta đấu với ngươi cũng được thôi. Nhưng thắng thì có thưởng thua thì có phạt. Không nói đến chuyện ngươi đặt thắng thua với Huyền đại tướng quân.
Huyền Đà La ngẫm một lúc, nói:
– Được thôi. Vậy ngươi hãy nói phần thưởng đi.
Âu Dương Thanh Lâm nói lên phần thưởng:
– Nếu ta thắng, ngươi phải làm nô bộc cho ta.
Huyền Đà La cười nhạt, nói lên phần thưởng của mình:
– Nếu ta thắng ngươi phải cho ta đỉnh lô trong không gian giới chỉ của ngươi.
Nghe xong câu nói của Huyền Đà La, Âu Dương Thanh Lâm cả kinh. Nàng làm sao biết được hắn có không gian giới chỉ, lại càng làm sao biết được hắn có một cái đỉnh lô.
– Được thôi.
Một lão thái giám nhìn thấy hai người đã ở tư thế bắt đầu, lão liền cười lên tiếng ẻo lã:
– Bắt đầu.
Không biết là do từ kiếp trước mang hay sao, nhưng mà nghe cái giọng của thái giám vẫn khiến cho Huyền Đà La buồn nôn.
– Xẹt xẹt.
Tiếng gió xé trong không khí. Huyền Đà La làm một lá chắn trước mặt. Lá chắn bằng nước rồi nhanh chóng biến thành băng.
– Nghịch chuyển thủy băng.
Huyền Đà La thì thầm nói.
Âu Dương Thanh Lâm bất ngờ, hắn không ngờ, một kẻ được cho là phế vật lại có thể biến đổi thủy thành băng. Nếu như lúc trước hắn nghe không lầm thì nàng chính là hỏa thủy song tu.
– Thật khiến người ta bất ngờ.
Lời nói này không xuất phát ra từ phía trước, nó phát ra từ phía sau lưng của Huyền Đà La.
Một thanh kiếm trong tay, Âu Dương Thanh Lâm chém về phía Huyền Đà La. Cả người của nàng lập tức biến thành một vũng nước.
– Hỏa quyền.
– Quỷ bộ.
Tốc độ của Huyền Đà La nhanh đến kinh người, trong mắt của Âu Dương Thanh Lam chỉ là cái chớp nhoáng màu đen như tia sét lướt qua trước mặt hắn.
Một nắm đấm không biết có từ bao lâu, cứ như nó đã ở đó từ nãy đến giờ, ở ngay trước mặt Âu Dương Thanh Lâm, hắn cảm nhận được ngọn lửa cháy rực lên, nhưng rất kỳ lạ, nó không nóng, nó lạnh như băng. Một ngọn lửa không có màu đỏ, mà sắc màu của nó là xanh.
– Ngươi thắng.
Huyền Đà La thu lại nắm đấm, ngọn lửa trên tay dập tắt đi. Âu Dương Thanh Lâm rất tò mò về ma pháp của nàng, trước khi nàng rời đi hắn hỏi:
– Sao ngươi lại có thể biến thủy thành băng, làm sao ngươi có thể tạo ra một ngọn lửa lạnh?
Huyền Đà La đối diện với hắn, trả lời:
– Rất đơn giản, kết hợp ma pháp. Nếu ngươi cảm nhận rõ rệt, ngươi có thể biến đổi thủy thành băng bằng cách giảm đi nhiệt độ của thủy, đông cứng nó lại. Hỏa thì ngươi không thể giảm nhiệt độ, vậy hãy dung hợp nó với băng, ngươi có biết trên thế giới này còn có thứ được gọi là lửa băng không?
Giải thích đơn giản, nhưng vừa giải được thắc mắc, khiến Âu Dương Thanh Lâm mở rộng kiến thức, vừa làm cho hắn có một tầng sương mù dày trong tâm trí của hắn.
Huyền Đà La đưa bàn tay ra trước mặt hắn, cười tủm tỉm:
– Đỉnh lô.
Âu Dương Thanh Lâm cười trừ, hóa ra từ đầu tới giờ, cái nàng muốn vẫn chỉ là đỉnh lô. Hắn lấy ra từ trong không gian giới chỉ một cái đỉnh lô màu trắng, trên đỉnh lô lại có hai cái điêu khắc hình ảnh kì lạ, với hai màu xanh và tím nhạt, nếu nhìn thật kỹ thì sẽ biết được, đây là ảnh điêu khắc mặt trăng, ngôi sao và một số hình ảnh dãy mây.
Huyền Đà La ôm lấy cái đỉnh lô, vui vẻ cầm lấy nó vuốt ve, nhưng sau đó lại có sự tiếc nuối trên khuôn mặt của nàng.
Đi xuống sàn đấu, Huyền Đà La cầm lấy đỉnh lô ném cho Đông Vi Ân, nàng lạnh nhạt lên tiếng:
– Giữ gìn cho cẩn thận vào, đây là một cái đỉnh lô quý đấy, chỉ cần ngươi nhỏ máu vào và bắt nó nhận chủ, nó sẽ là của ngươi, hãy nhớ rõ, tên của nó là Tinh Ảnh Huyền Nguyệt.
Đông Vi Ân nhận lấy Tinh Ảnh Huyền Nguyệt, hắn bây giờ vẫn chưa thể làm theo lời của Huyền Đà La được. Đành phải cất nó vào trong không gian giới chỉ một thời gian. Khi nào có dịp lại lấy nó để luyện chế.