Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 11: Đấu Giá Hội.
Lời nói vừa dứt, dưới chân của Huyền Đà La một vết rạn nứt, bàn ghế ở trong phòng từ từ bị nát ra như bị một vật nặng đè ép.
– Bình tĩnh đi. Cho dù kẻ đó có nghe cũng vô dụng mà thôi. Ta chắc chắn rằng kẻ nghe lén đó cũng đã có kiếm ý của hắn rồi.
Huyền Đà La liếc nhìn Đông Vi Ân, nàng thở dài một hơi, thu hồi uy áp lại.
– Ngươi luyện xong rồi?
– Xong rồi. Có gì a?
Đông Vi Ân gật đầu, nói.
– Xong rồi thì biến!
Huyền Đà La kéo hắn ném ra bên ngoài, rồi nàng đóng cửa phòng lại rất nhanh. Suốt những ngày tiếp theo rất yên tĩnh, Mộc Nam Anh đi tu luyện, cả hai người đều chỉ ở trong phòng của mình mà tu luyện, đợi đến ngày khởi hành.
Năm ngày sau.
– Khách nhân, ngài không vào phòng của mình sao?
Thị nữ có mái tóc hồng đến bên cạnh Huyền Đà La hỏi nàng.
Huyền Đà La nhìn biển rộng mênh mông, nàng nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không ta muốn ở ngoài chỗ này.
Thị nữ cũng không làm phiền nàng nữa.
– Khách nhân tối nay có một buổi đấu giá trên thuyền, ngài có định tham gia không? Ngài có tể mua hoặc đem vật phẩm đi đấu giá.
Nghe đến đấu giá, mắt của Huyền Đà La lại sáng lên, nói:
– Ta có một số dược tề cùng đan dược muốn đem bán.
Thị nữa kia nghe Huyền Đà La nói nàng muốn bán dược tề cùng đan dược liền bất ngờ.
Bây giờ nàng mới biết rõ cái tin đồn là nàng không bỏ tiền mà được phòng chữ Thiên là thật, nàng khi đó không dùng tiền mà dùng dược tề cùng đan dược để đổi lấy phòng.
Giờ thì nàng còn muốn đem đan dược đi bán, thì nói thẳng ra thân phận của nàng chính là luyện dược sư còn gì.
Cho dù có ở ngàn năm trước hay ngàn năm sau, nghề luyện dược sư vẫn là nghề vô cùng cao quý. Luyện dược sư đâu phải ai cũng làm được, trong một trăm người mới có một người có thiên phú làm luyện dược sư.
Cái thế giới này tôn sùng nhất chính là luyện dược sư, vì có luyện dược sư thì bọn họ có thể chữa lành vết thương nhanh chóng, hồi phục sức khỏe, hơn hết là tuổi trẻ thanh xuân do dược đem lại, cái quan trọng nhất của họ muốn từ luyện dược sư chính là nâng cấp tu vi.
Đi vào trong phòng, Huyền Đà La lấy một cái không gian giới chỉ ở trong một cái hộp gỗ để trong phòng ra, nàng đưa không gian giới chỉ cho thị nữ kia, bảo:
– Trong đó tất cả đều là đan dược cùng dược tề, mỗi loại ta đều đã ghi công dụng và cách phục dụng lên đó hết rồi đấy! À đúng rồi, nơi này có cho phép đấu giá độc dược không?
Thị nữ kia cung kính lấy không gian giới chỉ từ tay của Huyền Đà La, sau đó nàng mới gật đầu nói:
– Có, bất kỳ sản phẩm gì tại nơi này đều bán hết, vấn đề là có người mua hay không.
Huyền Đà La gật gù, rồi vẫy tay với thị nữ, cho nàng lui xuống.
Đêm đến.
Huyền Đà La được sắp xếp một phòng thượng cho nàng. Trong thuyền có phòng thượng tương ứng với ba phòng chữ Thiên.
Đấu giá hội chỉ mới bắt đầu, nàng đã xem qua hết vật phẩm trong đấu giá hội, những vật phẩm đầu tiên chẳng đáng gì để nàng quan tâm cả.
– Vật phẩm tiếp theo chắc mọi người ở đây sẽ rất hứng thú đây a. Ta nghĩ mọi người ai cũng có kẻ thù của mình phải không nào? Muốn giết hắn trong im lặng mà chẳng ai hay biết. Vậy thì chỉ cần một chút thứ này thì mọi người sẽ giết ngay được kẻ thù của mình. Độc dược Ma La Nhĩ. Ở đây chúng tôi bán một bộ gồm có dược tề, đan dược và bột dược, bán cùng lúc ba bộ mỗi bộ mười khỏa, giá khởi điểm là ba mươi vạn. Mỗi lần ra giá không được thấp hơn một vạn.
Cái giá vừa được đưa ra nhiều người trong khán phòng xì xầm to nhỏ, cái giá ba mươi vạn cũng phải là nhỏ, đủ để mua một viên đan dược Thiên cấp (Thượng cấp). Những rất nhanh cái giá ba mươi vạn đã được chạy lên:
– 40 vạn.
– 45 vạn.
. . .
Cái giá cứ từ từ đi lên, Huyền Đà La cười nhạt ở trong phòng sai Đông Vi Ân hô lên một cái giá:
– 100 vạn.
100 vạn vừa được hô ra, ở trong phòng im lặng như tờ, rất nhanh sau đó, một đám người chửi rủa:
– Con mẹ nó, 100 vạn đã đủ để mua Vương Dược rồi còn gì?
– Cái này đúng là phá của mà!
– Muốn làm loạn đấu giá sao?
Những tiếp ồn ào chửi mắng như vẫn còn muốn tiếp tục, một người khác hô lên:
– 150 vạn.
Huyền Đà La liếc mắt nhìn qua phòng thượng đầu tiên, nơi phát ra cái giá 150 vạn.
– Tiếp tục.
Không biết người ở trong phòng đó có ý đồ gì, nhưng với nàng thì chỉ muốn nâng cái giá của độc dược lên mà thôi.
– 200 vạn.
Đông Vi Ân theo lời của Huyền Đà La hô lên thêm một cái giá cao ngất.
Những người ở dưới nghe hai người hô cái giá trên trời, liền nhịn không nổi:
– Tiền là rác à?
– Bọn họ là người ở phòng thượng, ngươi làm gì được?
Một người khác an ủi lên tiếng. Hai người vẫn tiếp tục đấu giá.
– 250 vạn.
Người ở phòng thượng đầu tiên lên tiếng.
– 300 vạn.
Đông Vi Ân hô tiếp.
– 500 vạn.
– Ồ!
Một lúc nhảy lên 200 vạn, những người kia nghe xong không khỏi cảm thán, bọn người này quá là xem tiền như rác.
Huyền Đà La ở trong phòng thượng thứ 3 nghe cái gì này cũng gật đầu, lên tiếng:
– Không cần đấu nữa.
– Ta cũng chẳng còn ý định đấu tiếp nữa.
Đông Vi Ân nghe cái giá này cũng mất hồn cả buổi, hắn quay về ghế ngồi, uống một hớp trà ngon.
– 500 vạn có ai ra giá cao hơn hay không? 500 vạn lần thứ nhất… 500 vạn lần thứ hai…500 vạn lần thứ 3. Thành giá. Chúc mừng vị khách ở phòng thượng thứ nhất đã thu về bộ độc dược Ma La Nhĩ.
Vì ở trên phòng thượng, nên món đồ được mua liền lập tức đưa lên cho người ở trong phòng.
Bên trong phòng thượng thứ nhất.
Một nam nhân tóc nâu hạt dẻ, mặt ủy khuất đi đến ghế ngồi, hắn quay qua bên cạnh, hỏi:
– Chủ nhân tại sao người lại mua loại độc này với giá cao như vậy?
Một nam nhân tuấn mỹ đôi mắt nhắm lại đang thưởng thức ly trà trong tay, hắn từ từ mở ra đôi mắt đỏ huyết của mình, mái tóc tựa như tuyết trắng nhẹ nhàng, nhìn nam tử tóc nâu hạt dẻ lên tiếng:
– Ngươi không biết, Ma La Nhĩ là loại độc dược đã thất truyền cách đây 1000 năm, cho đến bây giờ vẫn chưa ai thành công tái diễn lại loại độc này mà đủ ba bộ, tề, đan, bột cả. Kẻ tạo ra được bộ Ma La Nhĩ không phải là kẻ tầm thường, giá trị thực của Ma La Nhĩ có lẽ còn cao hơn thế này.
Nam tử kia nghe được từ chủ nhân của mình giải thích hắn gật đầu, cười vui vẻ lại nói:
– Vậy là có lí do của chủ nhân. Quả nhiên lần này ra ngoài là có thu hoạch a. Nhưng ta thật sự không biết có loại thuốc nào có thể làm cho mái tóc của chủ nhân biến lại như trước hay không?
Nam nhân tóc trắng tựa tiếu phi tiếu nhìn tên gia đinh này, nói:
– Sẽ không, ta cũng thích mái tóc này, nhờ có khi đó, mà ta mới luyện thành công Nhật Nhật Quỷ Kinh. Phải cảm ơn người đó, nếu như một kẻ đã luyện thành công bộ Nhật Nhật Quỷ Kinh thì mái tóc sẽ không bao giờ có màu sắc như cũ nữa, mãi mãi là mái tóc trắng kim. Cứ khi nhìn mái tóc này, ta lại nhớ tới con người đó, nếu nó mất đi, ta sẽ luyến tiếc lắm.
Nam tử gia đinh kia gật đầu. Bộ độc dược Ma La Nhĩ được đưa đến, buổi đấu giá tiếp theo nam tử này đều không để tâm đến, một mực ngồi nghiên cứu Ma La Nhĩ.
Những vật phẩm phía sau đa phần đều là độc, tất cả số độc đó đều là do nàng bán ra nên, có phần nâng giá một chút, may mắn là tất cả những kẻ ở đây đều bị nàng lừa cho một vố đau đớn.
– Chủ nhân, tên nam nhân ở phòng thượng thứ ba kia hắn như là đều muốn mua hết độc dược ở đây vậy.
Tên nam nhân tóc trắng liếc mắt qua nhìn phòng thượng số ba một cái, hắn cười nhạt, nói:
– Không, bọn chúng là cố tình nâng giá đó.
Nam tử gia đinh kinh ngạc nhìn chủ nhân của hắn, lên tiếng:
– Vậy có khi nào lúc đó bọn chúng là cố tình nâng giá với chúng ta?
– Có thể.
Nam nhân tóc trắng gật đầu nói một cái. Nam tử gia đinh không hiểu sao tức giận:
– Để ta qua đòi lại công đạo.
– Nếu ngươi muốn chết, thì cứ việc.
Nam tử gia đinh đơ người, nam nhân tóc trắng nói tiếp:
– Bọn họ cố ý nâng giá là vì đó là đồ bọn bán ra, Ma La Nhĩ ta nghĩ cũng do bọn họ bán.
Bây giờ gia đinh đã biết tại sao, chủ nhân của hắn lại nói như vậy, hóa ra những người kia sở trường về độc.