Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 91


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 91


Chương 91:
Hơn ba giờ chiều Diệp Khai với Cù Trọng Lễ mới quay về, Lan Mạn đang vùi đầu trong xưởng để thiết kế, cậu đành phải trực tiếp đi tìm Trần Hựu Hàm.

Trần Hựu Hàm đang tổ chức một cuộc họp trên tầng 3, Diệp Khai không chú ý, vừa gọi “Hựu Hàm ca ca” vừa tiến vào màn hình.

Đầu bên kia màn hình là Trần Vi Vũ và Cố Tụ, cả hai người đều nhìn thấy bóng Diệp Khai lóe qua, Trần Vi Vũ còn không kịp phản ứng, “Đây chẳng phải là.

.

.”
Cố Tụ ho khan một tiếng, vội vàng nói: “Hai sếp, cũng đã họp gần nửa tiếng rồi, sao các anh không đi uống một tách cà phê cho tỉnh táo nhỉ.” Trần Vi Vũ như tỉnh khỏi giấc mơ, Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Cuộc họp sẽ tiếp tục lúc 3:45”
Tắt video, Diệp Khai ôm lấy hắn từ sau lưng: “Anh Vi Vũ nhìn thấy em mất rồi, có sao không?”
“Anh Vi Vũ?” Trần Hựu Hàm chau mày: “Em thân với anh ấy lắm sao?”
Diệp Khai buồn cười nói: “Mỗi thế mà anh cũng ghen được à, anh ấy là anh họ của anh, không gọi anh thì gọi chú chắc?”
Nói xong liền muốn chạy, nhưng lại bị Trần Hựu Hàm kéo người vào trong lòng: “Thế sao em không gọi anh ấy là Vi Vũ ca ca?”
Diệp Khai thuận thế ngồi lên đùi hắn, cười theo: “Em cũng có thân với ảnh đâu.”
Trên bàn làm việc có một đĩa trái cây do Mary chuẩn bị, ngày hôm qua Trần Hựu Hàm  từng khen nho ăn ngon, thế là hôm nay cô liền tỉ mỉ đặt lên nguyên một chùm.

Diệp Khai lấy mấy quả, còn chưa kịp cho vào miệng thì đã bị Trần Hựu Hàm lấy đi, hắn như thẩm vấn phạm nhân mà tra hỏi: “Vậy chắc em sẽ gọi Lucas ca ca nhỉ?”
Tới rồi tới rồi kìa.

Diệp Khai cạn lời: “Không có mà, gọi thế nghe khách sao biết bao,” Cậu chớp mắt mấy cái, “Bình thường bọn em toàn gọi nhau là honey, darling, sweetheart các kiểu thôi.”
Trần Hựu Hàm nghiền ngẫm mà nhìn cậu, Diệp Khai bị hắn nhìn đến mức cảm thấy sống lưng mình tê rần, trong lòng chột dạ một cách khó hiểu.

Nhìn đủ rồi Trần Hựu Hàm liền nhếch môi, tốt bụng mà đút cậu ăn nho.

Có mùi thơm của hoa hồng và dư vị của đào mật, long lanh như pha lê trong nắng.

Nước quả ngọt ngào tràn ra trong miệng, Diệp Khai nhai kỹ nuốt chậm, ăn xong một quả mới hỏi: “Sáng nay bà tìm anh làm gì thế?”
Trần Hựu Hàm phớt lờ cậu, tiếp tục hỏi: “Em ở bên Lucas từ khi nào?”

.

.

Cái người này vẫn chưa chịu thôi đi có phải không!
Mặt Diệp Khai tối sầm lại: “Em không có hứng thú ngồi đây nhớ về bạn trai cũ với anh đâu.” Diệp Khai đẩy vai hắn ra muốn chạy.

Thế nhưng lại bị Trần Hựu Hàm ôm chặt về, cánh tay của hắn vòng từ sau lưng đến trước ngực cậu một cách mạnh mẽ bá đạo, nhìn có vẻ quyết không cho cậu có cơ hội bỏ chạy.
“Nói anh nghe coi.” Trần Hựu Hàm bỡn cợt nhướng mắt, nhẹ nhàng dụ dỗ.

Diệp Khai thuận miệng bịa chuyện:
“.

.

.

Nghỉ hè năm ngoái.”
“Ở Vancouver à?”
“Chứ còn ở đâu nữa.”
“Bà ngoại có thích hắn ta không?”
“.

.

.

Vẫn kém hơn anh một chút.”
Câu trả lời này có lẽ đã khiến cho Trần Hựu Hàm rất vui, Diệp Khai chỉ thấy hắn nở một nụ cười khó hiểu, rồi hắn thay đổi tư thế, tay phải chống lên tay vịn, từ tốn hỏi: “Chắc em vẫn chưa gặp ba mẹ hắn ta đâu nhỉ?”
Diệp Khai nghĩ nghĩ, bịa ra một câu nói dối hợp tình hợp lý: “Vẫn chưa kịp gặp.”
“À,” Trần Hựu Hàm nhíu mày: “Là chưa kịp, nhưng đã có kế hoạch rồi đúng không.”
Cái người này sao đến khi ghen vẫn còn tranh luận giỏi thế chứ? Diệp Khai tìm từ để điều chỉnh bầu không khí, nghiêm túc nói: “Em vẫn chưa có kế hoạch thật mà, còn chưa đến trình độ đó, vậy đã được chưa!”
Ý cười trên mặt Trần Hựu Hàm càng lúc càng sâu hơn, chỉ là hắn vẫn luôn cười nửa miệng, vừa nhìn đã thấy chẳng có ý tốt gì.

Diệp Khai cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, lại muốn chạy trốn, rồi lại bị hắn ôm eo ngăn lại.

Lúc này Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu mà hôn, mút lấy đôi môi cậu mân mê, một lát sau, giọng của hắn đã nhiễm lên một tia ám muội, hai mắt càng sâu hơn, hắn nhìn Diệp Khai chăm chú, hỏi: “Hắn có trộm hôn em bên trong nhà của ông bà không?”
Đôi mắt mờ mịt vì bị hôn lập tức trở nên tỉnh táo: “…!Dĩ nhiên là không rồi!”
“Vậy.

.

.” Trần Hựu Hàm ghé sát vào tai cậu.
Hầu kết trẻ trung không kìm được mà nuốt xuống, Diệp Khai nghe thấy câu hỏi của Trần Hựu Hàm trong nhịp tim hỗn loạn của mình: “Hắn có ở trong nhà ông bà mà.

.

.

cɦịƈɦ em không.”

Rõ ràng chính hắn cũng vì hôn mà sinh ra phản ứng trên cơ thể, ấy vậy mà vẫn còn thời gian rảnh rỗi để hỏi loại vấn đề này.

Diệp Khai đột nhiên sinh ra một cảm giác hoang đường, nỗi hổ thẹn như đang nghiền nát cậu, giữa ban ngày ban mặt, ấy vậy mà Diệp Khai lại cảm thấy sâu trong cơ thể mình nổi lên gợn sóng tình.
Cậu nhắm mắt lại, nghe thấy Trần Hựu Hàm cười một tiếng, lại quay về vẻ nghiêm túc mà tra hỏi: “Hắn ta có tặng quà cho em không?”
“.

.

.

Dĩ nhiên là có tặng,” Trong lòng Diệp Khai thả lỏng, mạnh miệng để vớt vát lại chút mặt mũi: “Rượu này, tranh này, quần áo giày dép đồng hồ, rất nhiều thứ luôn đấy.”
Trần Hựu Hàm nghiền ngẫm mà cong môi: “Đồng hồ gì vậy?”
Diệp Khai hoàn toàn bị hắn dắt mũi, cũng không nghĩ đến chuyện tại sao mình phải đưa ra lời giải thích rõ ràng với hắn, tóm lại chỉ cần Trần Hựu Hàm hỏi gì cậu liền vắt óc đi bịa câu trả lời, trong lòng hoảng hốt, khóe mắt thoáng lướt qua cổ tay, cậu không kịp suy nghĩ liền kiên trì đến cùng mà bịa chuyện: “Panerai.

.

.”
“Là chiếc đồng hồ đồng đen này sao?”
Diệp Khai cắn răng gật đầu.
Trần Hựu Hàm “Hừ” một tiếng, “Keo kiệt quá thể.” Sau đó lại hỏi với phong cách hoàn khố đặc trưng của mình: “Em đã cɦịƈɦ với anh trong khi vẫn còn đeo đồng hồ bạn trai cũ tặng sao?”

.

.

Mẹ nó.
Diệp Khai  hết cách hoàn toàn, bất chấp nói: “Anh có ý kiến gì sao? Em thấy thích cảm giác đạo đức suy đồi đấy, không được à?”
Trần Hựu Hàm cúi đầu bật cười: “Được thôi, anh thấy em ấy mà –” Hắn nhéo chóp mũi cao thẳng của Diệp Khai: “Quá hư rồi.”
Cuối cùng thì Diệp Khai cũng thoát khỏi vòng tay của hắn mà chạy mất, vừa hay cũng đến giờ họp tiếp.

Hiện giờ Trần Phi Nhất đã ở trong tình trạng nửa về hưu.

Trần Hựu Hàm sẽ trở lại hội đồng quản trị với tư cách là giám đốc điều hành, thực sự quản lý và kiểm soát toàn bộ GC.

Hắn ta đã rút lui khỏi tập đoàn thương mại một cách tuyệt vời, vừa là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, vừa là công thành lui thân, nhưng ai cũng biết rằng hắn sẽ trở lại vào một ngày nào đó.

Những kẻ địch xung quanh chưa từng buông lỏng cảnh giác với hắn dù chỉ một ngày, đồng thời, những người của hắn cũng chưa từng buông xuống sự mong chờ về việc một ngày nào đó hắn quay về GC.


Dù là hoa tươi hay những tràng pháo tay cũng được, mà sự nghi ngờ chất vấn hay cục diện hỗn loạn cũng được, sương trắng mênh mông, nước trong chảy siết, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Khai cũng biết nhất định sẽ có ngày đó.
Diệp Khai cầm chốt cửa, bình tĩnh nhìn bóng lưng Trần Hựu Hàm, khóe môi cậu thoáng cong lên, sau đó lập tức giúp hắn đóng cửa lại.
Khi đi xuống tầng 2, đúng lúc Lan Mạn vừa bước ra khỏi phòng làm việc với dáng vẻ mỏi lưng đau chân, ngay cả kính lão cũng quên tháo xuống.

Diệp Khai vội vàng đi tới bóp vai cho bà, vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng hỏi thăm: “Bà ngoại ơi, bà đã nói chuyện gì với Hựu Hàm ca ca vậy ạ?”
Lan Mạn liếc cậu một cái: “Con sợ bà bắt nạt cậu ấy sao?”
“Dĩ nhiên không phải vậy!” Trước mặt Lan Mạn và Cù Trọng Lễ, Diệp Khai còn làm nũng nhiều hơn bình thường, “Bà ngoại là người dịu dàng nhất đáng yêu nhất thích Hựu Hàm ca ca nhất, sao có thể bắt nạt ảnh cơ chứ?”
Đầu ngón tay mảnh như cây hành của Lan Mạn chọc chọc vào trán cậu: “Con đừng có tới đây nữa, tối nay cũng không được phép làm loạn, có nghe chưa?”
Diệp Khai vội vàng vội vàng gật đầu, vâng dạ liên tục, cậu ôm vai Lan Mạn nói: “Bà ngoại, mẹ của Hựu Hàm ca ca đã mất từ sớm, bà đổi một loại nước hoa khác cho anh ấy có được không? Để vậy mãi ảnh sẽ không ngủ được.”
Lan Mạn khẽ giật mình, được Diệp Khai đỡ xuống cầu thang, hỏi: “Sao hôm qua con không nói ngay chứ?”
“Con sợ bà thất vọng mà.”
Lan Mạn nghĩ nghĩ, quở trách nói: “Khách sáo hão huyền!”
Hai người ngồi uống trà trong căn phòng nhỏ ngoài trời, đúng lúc ánh hoàng hôn hắt qua, khiến cho những đồ đạc mang phong cách cổ điển trong nhà đều được mạ thêm một tầng màu vàng đẹp đẽ, rèm treo phong cách Địa Trung Hải bị điều hòa thổi cho lay động.

Lan Mạn tiện tay cầm một tờ tạp chí thời trang lên xem, vừa đọc vừa hỏi: “Bao giờ thì con về? Hôm nay mẹ con vừa gọi điện cho bà, nó tưởng con vẫn đang ở Vân Nam.”
Diệp Khai suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Dạ, vậy ngày mốt con về.”
Lan Mạn ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt già nua xuyên qua cặp kính lão vậy mà vẫn còn trong veo: “Không sợ sao?”
Diệp Khai bật cười: “Sợ gì chứ? Từ năm con tốt nghiệp cấp 3 xong đã muốn làm chuyện này rồi, chậm mất 2 năm thật là lãng phí thời gian.”
Lan Mạn lại cúi đầu nhìn xuống tờ tạp chí một lần nữa, lười biếng nhìn màu sắc trang phục và phụ kiện phối trên người người mẫu, rồi nhanh chóng lướt qua những từ vựng và chữ viết tinh xảo thuyết minh về sản phẩm, dưới con mắt khắc nghiệt và khóe miệng hơi nhếch lên của bà, có vẻ lại là một kỳ khó mà đạt chuẩn qua cửa.

Mãi lâu sau, bà mới nhàn nhạt nói: “Nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho bà.”
Phải hơn một tiếng đồng hồ sau Trần Hựu Hàm mới kết thúc cuộc họp, mặt trời sắp khuất núi đến nơi, ngoài trời không còn quá nóng, Diệp Khai đứng ngồi không yên, liền lôi hai chiếc xe đạp từ nhà kho ra, muốn đi một vòng quanh hồ với Trần Hựu Hàm.

Cậu dựa vào hàng rào màu trắng điều chỉnh độ cao của yên xe, chiếc áo Polo trắng được tìm ra từ trong tủ quần áo của cậu, không biết đã để quên ở đây từ năm nào, vừa mặc vào liền trông như học sinh cấp 3.

Diệp Khai đội một chiếc mũ ngư dân màu đen, vành nón không rộng lắm, mới phơi nắng một lát đã đỏ bừng mặt mũi.

Trần Hựu Hàm không ngốc chút nào, hắn khoanh tay đứng bên cột hiên nhìn cậu loay hoay.
Một lúc sau, Diệp Khai  chạy về, uống một hơi hết nửa cốc nước đá mà Mary đưa cho mình.
Chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, hầu kết cậu nhấp nhô lên xuống, sau đó biến mất vào đường viền cổ áo.

Trần Hựu Hàm chăm chú nhìn một hồi rồi mới hài hước nói: “Đồng chí Pinocchio, anh quên không nói cho em biết, anh ấy mà –” Hắn dừng một chút, rồi nhếch môi phong độ, nói một cách tiếc nuối: “Không biết đi xe đạp đâu.”
Diệp Khai bị sặc suýt chết, vừa ho khù khụ vừa nhìn hắn chằm chằm, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra Pinocchio là có ý gì.
“Anh không biết đi xe đạp?” Cậu hỏi lại.
Trần Hựu Hàm xác nhận sự thật một lần nữa.
Diệp Khai cảm thấy không thể tin nổi: “Không phải anh biết đi xe máy sao?”
Trần Hựu Hàm nói một cách ngầu lòi: “Hai loại khác nhau mà.”
“Bà mẹ nó,” Diệp Khai kinh hoàng liếc hắn một cái, sau đó lập tức đối mặt với Mary: “Mary, chị từng thấy ai không biết đi xe đạp bao giờ chưa.”
Mary lắc đầu, Diệp Khai lạy chạy đến phòng khách nhỏ như một cơn gió, giọng cậu to đến độ Trần Hựu Hàm đang đứng ở cửa ra vào cũng nghe thấy rõ ràng: “Bà ngoại ơi! Trần Hựu Hàm  không biết đi xe đạp kìa!”
Không biết Lan Mạn trả lời thế nào, cậu lại vội vàng chạy như bay đến phòng làm việc tầng 2, tiếng bước chân rầm rập như thể sắp sập nhà đến nơi.

Cửa sổ phòng làm việc của Cù Trọng Lễ đang mở, đối diện với vườn hoa bên này, giọng Diệp Khai mơ hồ truyền ra: “Jesus Christ! Ông ơi, ông có biết hay không! Hựu Hàm ca ca thế mà lại không biết đi xe đạp đấy ông ạ!”
Trần Hựu Hàm đỡ trán trước cái nhìn buồn cười mà đầy phức tạp của Mary, một lúc sau, cả Lan Mạn lẫn Cù Trọng Lễ đều đi ra sảnh, hắn không thể không đứng thẳng dậy, vừa nghiêm túc vừa bất lực mà thú nhận một lần nữa: “Con không biết đi thật.”
Diệp Khai “Hừ” một tiếng, rất đắc ý mà hỏi: “Bà ngoại ơi, có phải từ hồi con mới 5 tuổi đã biết đi xe đạp không bà?”
Lan Mạn gật đầu, Trần Hựu Hàm rất nể mặt mà vỗ tay: “Giỏi quá đi à, thông minh cực kỳ luôn, không hổ là thiên tài.”
Lan Mạn chỉ vào con đường hẻo lánh bên ngoài: “Chính là học được ở chỗ đó.”

Dây thần kinh trong đầu Trần Hựu Hàm run lên, cảm thấy không xong rồi, quả nhiên ngay giây tiếp theo Diệp Khai liền hào hứng nói: “Hựu Hàm ca ca, em dạy anh đi xe đạp nhé!”
Cả Lan Mạn lẫn Cù Trọng Lễ đều nói đó là một ý kiến hay, Diệp Khai tranh thủ thời gian, bịa chuyện nói: “Sao con người ta lại có thể không biết đi xe đạp cơ chứ! Sống trên đời mà không biết đi xe đạp thì chính là một cuộc đời không hoàn hảo!”
Trần Hựu Hàm không chịu nổi muốn xoay người bỏ đi, muốn chửi bậy, nhưng lại nghĩ đến sự có mặt của hai người lớn còn ở đây, hắn kiềm chế mà lạnh lùng nói: “Venus còn không có tay kìa, không hoàn hảo cũng là một loại vẻ đẹp em à.”
Diệp Khai trong cái khó ló cái khôn, cắn răng nói với bóng lưng hắn: “Em muốn tổ chức một buổi hôn lễ đi xe đạp!”
Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh vô cùng, Trần Hựu Hàm dừng bước, xoay người lại, không thể tin được mà hỏi: “Em vừa nói gì vậy?”
Diệp Khai kiên trì nói: “Hôn lễ đi xe đạp, đúng vậy, chúng ta sẽ lái xe đi đầu, khách mời sẽ đi sau.

.

.” Quá là xấu hổ rồi, cậu vừa nói vừa xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ mình đang nói cái quỷ gì vậy?
Cù Trọng Lễ vỗ vỗ vai Lan Mạn, Lan Mạn cũng nhìn lại ông, hai người nín cười rồi đỡ nhau rời đi.
Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi, sải bước về phía Diệp Khai, thấp giọng: “Em cứ muốn nhìn anh mất mặt thế sao? Hửm?”
Diệp Khai rũ mắt tránh khỏi ánh mắt thẩm vấn của hắn.
Trần Hựu Hàm bất lực cười cười: “Em không cần phải vất vả như vậy,” Hắn ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Dùng phép khích tướng là được rồi mà.”
Diệp Khai lại trúng kế, ngơ ngác hỏi: “Khích tướng thế nào?”
Trần Hựu Hàm ghé vào lỗ tai cậu khẽ cười một tiếng, dùng chất giọng càng từ tính trầm thấp hơn áp vào vành tai nhạy cảm của cậu nói một cậu.

Giọng điệu của hắn lạnh lùng mà trịch thượng, nhưng Diệp Khai nghe xong lại giống như lập tức liền bốc hỏa.
Con ngươi đen láy chợt mở to, Diệp Khai trầm mặc một hồi, rồi mới nhẹ giọng nói: “…!Được thôi.”
Đã đánh cược với nhau rồi như vậy rồi thì còn dạy dỗ gì nữa chứ, Diệp Khai hận không thể khiến cho Trần Hựu Hàm mãi mãi cũng không học được cách đi xe đạp từ giờ cho đến hết đời luôn, còn cố ý chơi xấu mà đưa cho hắn chiếc xe đạp của quý bà Lan Mạn.

Chiếc xe nọ màu trắng, mang phong cách cổ điển, phía trước có một cái giỏ mây, đằng sau có yên xe.

Vì nhà trồng được rất nhiều hoa, vậy nên có đôi khi bà cụ sẽ cắt đầy một giỏ hoa rồi bày sạp ở một góc phố nào đó, chào bán theo tâm trạng, lấy đồ vật khác đổi hoa cũng được, có một lần thú vị nhất là khi một cô bé hát một bài hát dân ca Bắc Mỹ cổ điển cho bà nghe, vậy là bà liền tặng cho cô bé đó cả một xe hoa.
Chiếc xe này hoàn toàn không hề hợp với Trần Hựu Hàm, hai chân của hắn còn không thể duỗi thẳng được.

Hắn vừa mới ngồi lên Diệp Khai liền bật cười nghiêng ngả, phải đỡ lấy hàng rào mới đứng được.

Cậu bật máy ảnh lên, tia nắng đang vừa đẹp, Trần Hựu Hàm dúi tay phải vào túi, khuỷu tay trái đặt lên tay phanh, lười biếng nhìn cậu giày vò mình.

Khi Diệp Khai nhấn chụp, khung cảnh dừng lại, cậu nhìn thử, nụ cười trêu tức trên mặt dần đọng lại, sự dịu dàng tràn ra trong mắt cậu.

Một chuỗi tiếng chuông vang lên trên đường phố yên tĩnh lúc chạng vạng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang hờ hững bóp còi, “Em có dạy hay không đây?”
Diệp Khai như chợt tỉnh mộng, chạy về phía hắn với nhịp tim đập thình thịch của mình, cậu vòng tay ôm cổ Trần Hựu Hàm, hôn hắn.
Rèm cửa trên tầng hai lắc lư, cùng với tiếng nhạc của đĩa than, Lan Mạn tắm mình trong ánh hoàng hôn lặng lẽ, đung đưa điệu khiêu vũ trong phòng, từ từ ngả đầu vào vai Cù Trọng Lễ.

Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, Trần Hựu Hàm đã học được kỹ năng đi xe đạp [ nếu không biết thì cuộc đời sẽ không hoàn hảo ] vô vị này.

Khi màn đêm buông xuống, tay bị trói vào đầu giường, bị người kia trêu đùa đến nỗi kiệt sức, phải gọi “Chồng ơi chồng à” hết lần này đến lần khác, tất cả đều là hậu quả của việc thua cược.

Trong lúc đầu óc quay cuồng, khóc không ra nước mắt, Diệp Khai mới chợt nhận ra, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cậu lại tham gia vào ván cược đã định là sẽ thất bại với Trần Hựu Hàm như vậy chứ?
Vào khoảnh khắc Diệp Khai chật vật nhất, Trần Hựu Hàm trước mắt cậu vẫn rất rất ổn, hắn nhìn xuống Diệp Khai từ trên cao, mẹ kiếp, cái người này đến cả quần áo cũng chưa cởi hẳn ra.

Cậu đã cảm thấy Trần Hựu Hàm ngày hôm nay có gì đó sai sai, mãi cho đến khi Diệp Khai thở hổn hển, gần như sắp sụp đổ đến nơi, hắn mới trêu ghẹo nói: “Bảo Bảo, em vốn không hề ở bên Lucas, em nói đi, anh nên phạt em thế nào đây?”
Con ngươi trong mắt Diệp Khai tan rã, bị hắn đưa thẳng lên thiên đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.