Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 92
Chương 92:
Giường bị bọn họ lăn lộn đến mức lệch khỏi vị trí, Diệp Khai cuối cùng cũng được cởi cà vạt ra, hai cổ tay cậu bị hằn lên một vết đỏ au.
Cậu dựa vào trong ngực Trần Hựu Hàm, vẻ mặt lười biếng xoa cổ tay, oán giận nói: “Mai bà lại giận cho mà xem.”
Không chỉ cɦịƈɦ đến mức trời long đất lở, lại còn hút thuốc trên giường.
Cậu đoạt lấy nửa điếu thuốc hút dở trên tay Trần Hựu Hàm, nhấp một hơi thật sâu.
Trần Hựu Hàm nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa: “Về phòng anh ngủ nhé?”
Diệp Khai chớp mắt mấy cái, coi như đã chấp thuận lời đề nghị này.
Trong làn khói vương vấn, hàng mi dài đen nhánh của cậu bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, phối hợp với ánh mắt hờ hững, có một cảm giác lạnh lùng đáng thương.
Tìиɦ ɖu͙ƈ và ham muốn sẽ thay đổi khí chất và trạng thái của một người, như là dòng sông vỗ mòn vách núi vậy, nếu có một ngày nào đó Diệp Khai được quá nhiều người theo đổi bởi sự gợi cảm quyến rũ của mình, vậy thì Trần Hựu Hàm ít nhất cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.
“Tại sao lại nói dối anh chuyện Lucas?”
Diệp Khai cầm điếu thuốc lười biếng nói: “Bởi vì em hư mà.”
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, nhếch môi cười: “Đừng có tự đánh giá mình cao như vậy.”
Diệp Khai cũng cười: “Thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Cậu vịn vai Trần Hựu Hàm, ghé sát bên tai hắn nói: “Hựu Hàm ca ca, anh không biết lúc anh so đo kỹ xảo trên giường của mình với anh ấy nhìn đáng yêu thế nào đâu.”
Trần Hựu Hàm dừng lại một chút: “Anh xem em có vẻ là đang thèm cɦịƈɦ đấy.”
Hắn nhận lấy điếu thuốc từ tay Diệp Khai, nhấp một hơi rồi dụi tắt trong chiếc nắp sứ.
Trong phòng này không có gạt tàn, đành tùy tiện để vào thứ gì đó, giờ mới nhận ra có vẻ như nó là một tách trà hoa hồng.
Hắn hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Diệp Khai, vén chăn đi xuống giường, “Hạng mục trường học công ích đã tiến hành gần xong, sau khi về nước anh sẽ quay lại hội đồng quản trị GC.” Tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, thì ra là hắn đi rửa cái nắp sứ kia.
Diệp Khai đã sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, cũng không thấy bất ngờ gì cho lắm, chỉ mừng thay cho hắn.
“Chiều nay Cố Tụ nhắn cho anh hỏi là liệu có phải chúng ta đã quay lại rồi hay không.” Dáng người cao lớn của Trần Hựu Hàm đi ra khỏi bức bình phong, hắn rút ra vài tờ khăn giấy để lau vết nước trên cái nắp sứ màu trắng, rồi lại mở cửa ra để thông gió.
Trong một loạt các hành động liên tiếp, hắn trầm ổn nói: “Anh nói đúng vậy, cậu ta lại hỏi –” Nói đến đây, Trần Hựu Hàm lườm Diệp Khai một cái: “Có phải anh không có lòng tự trọng hay không.”
Sau đó lập tức bất lực bật cười: “Hai năm qua cậu ta là người chăm sóc cho anh nhiều nhất, có điều hình như cậu ta thấy mối quan hệ của chúng mình không lạc quan cho lắm.”
Diệp Khai không biết nghĩ đi đâu, trí tưởng tượng bay cao tít tắp nói:
“.
.
.
Liệu có phải ảnh yêu thầm anh không?”
Trần Hựu Hàm cạn lời: “Hôm nào em thử nhìn ổ cứng chứa đầy tệp Kiro Asuka của hắn đã rồi hãy nói như vậy.” Diệp Khai mờ mịt hỏi: “Kiro Asuka là ai?” Mãi sau đó mới nghĩ ra, hỏi lại bằng thứ giọng điệu rất phức tạp: “Hai người còn trao đổi cả những thứ ấy kia à?”
Trần Hựu Hàm chịu thua, “Đó mà là trọng điểm hả?” Tuy vậy, trước ánh mắt kỳ quái đó của Diệp Khai, hắn đành phải nghiêm túc làm rõ: “Anh không xem thứ đó, cũng không trao đổi với cậu ta, có một lần cậu ta mang nhầm ổ cứng nên anh mới vô tình nhìn thấy, được chưa?”
Diệp Khai đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều sự kiện trong quá trình trưởng thành, mãi lâu sau cậu mới giận dữ nói: “Em cũng chưa xem bao giờ, thiệt thòi chết đi được.”
Trần Hựu Hàm sững sờ, hỏi một cách khó tin: “Em muốn xem sao?”
“Lỡ đâu xem xong lại phát hiện ra mình thích con gái hơn thì sao.
.
.” Mỗi khi cậu nói thêm một từ, ánh mắt Trần Hựu Hàm lại lạnh hơn một chút, hắn áp bức mà nhìn Diệp Khai mấy giây, Trần Hựu Hàm trèo lên giường đè cậu xuống dưới thân mình: “Được thôi, phải xem chứ, chúng mình xem ngay bây giờ đây.”
Hắn mò ra điện thoại từ đống chăn mền lộn xộn: “Giờ anh cho em xem đã mắt luôn, được rồi chứ?” Một tay hắn ôm lấy cổ Diệp Khai, một tay chỉ vào thanh tìm kiếm trên điện thoại: “Em muốn xem hàng Châu Âu, Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc hay là anime?”
Giọng hắn mang ý xấu, hô hấp cũng nặng nề, giam chặt Diệp Khai vào trong ngực, ấn mở bảng xếp hạng.
Diệp Khai hơi bị dọa bởi biểu cảm và hành động của hắn, teaser của video chỉ là một đoạn ngắn cũng đã đủ gây ấn tượng, nhưng so ra thì Trần Hựu Hàm vẫn đáng sợ hơi một chút.
Từ nhỏ đến lớn Trần Hựu Hàm chưa từng hung dữ với cậu như thế, mặc dù cả giọng điệu lẫn động tác của hắn đều rất kiềm chế, thế nhưng Diệp Khai biết chắc chắn là hắn đang không vui.
“Không muốn xem sao? Còn có thể chọn thể loại kìa, em thích gì? Hả? Thiếu niên? 3p? Lσạи ɭυâи?”
Hắn hung dữ dọa người, ép Diệp Khai phải nhìn vào điện thoại trong tay hắn.
Diệp Khai vùi mặt vào trong chăn, nghẹn họng nói: “Em không xem! Không xem nữa mà!”
Trong phòng yên tĩnh mấy giây, Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Mới ban đầu Diệp Khai cũng còn hờn dỗi giãy dụa, thế nhưng động tác của Trần Hựu Hàm mặc dù nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định.
Không lay chuyển được, Diệp Khai cứ thế mà bị ôm vào trong lòng hắn.
Trần Hựu Hàm hôn lên gáy cậu, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Mắt Diệp Khai đỏ lên, nhẹ nói: “Anh dữ chết đi được.” Cánh môi Trần Hựu Hàm áp lên bờ vai cậu, hắn trầm giọng nói: “Lần sau đừng cố ý nói những lời đó.”
Diệp Khai có chút hoảng hốt: “.
.
.
Khi nãy em chỉ nói đùa thôi.”
Trần Hựu Hàm khẽ nói: “Dù vậy anh cũng sẽ coi là thật.”
Chủ đề về Cố Tụ cứ thế mà bị bỏ sang một bên, Trần Hựu Hàm quên sạch những lời mà Cố Tụ đã chất vấn mình lúc chiều, cái gì mà sẹo lành quên đau, cái gì mà số rượu uống trong 2 năm qua đều biến thành nước dâng lên não rồi à, giọng điệu của anh cay nghiệt mà nghiêm khắc, Trần Hựu Hàm nghe mà không nhịn được nghĩ, việc đầu tiên mà hắn sẽ làm sau khi trở lại hội đồng quản trị chính là giáng chức giảm lương của Cố Tụ, cũng không nhiều, chỉ chừng 50% mà thôi.
Nhưng sau đó cân nhắc đến câu chúc [ Trăm năm hảo hợp ] mà Cố Tụ nói lúc kết thúc câu chuyện, Trần Hựu Hàm quyết định mình vẫn là nên làm một ông chủ tốt vậy.
Vừa mới cãi nhau xong mà đã tách ra ngủ riêng thì rất dễ làm tổn thương tình cảm, Trần Hựu Hàm thuận thế hỏi: “Em đừng về nữa nhé, ngủ luôn ở đây có được không?”
Diệp Khai vẫn làm bộ rụt rè: “Bà sẽ viết giấy phạt cho anh đấy.”
Trần Hựu Hàm nhìn cậu làm bộ làm tịch như vậy mà thấy đáng yêu không chịu được, không nhịn được mà lặng lẽ cười cười: “Anh sẽ đặt báo thức cho em.”
Hắn làm như thật mà đặt báo thức vào lúc 5 giờ sáng, vì phòng ngừa giẫm lên vết xe đổ, lại đặt thêm vài cái khác cách mỗi 5 phút.
Hai người cùng đi tắm với nhau, lúc Diệp Khai đi xuống khỏi giường liền cảm thấy căn phòng này quả thực không thể ở nữa rồi, mặc dù đã mở cửa sổ để thông gió từ lâu, thế nhưng vừa mới vén chăn lên đã nồng nặc mùi hormone.
Trên sàn nhà còn có cả đống khăn giấy, cậu không biết cơ thể của Trần Hựu Hàm tập tành với chăm sóc kiểu gì, ngày nào họ cũng làm thế mà hắn vẫn còn dồi dào như thế.
Lúc Diệp Khai gội đầu mới phát hiện có một lọn tóc bị dính cứng lại, cậu níu xuống ngửi một cái, ngay lập tức mặt mũi liền đỏ bừng.
Mẹ kiếp, đúng là điên mà, lúc rút ra không hiểu hắn làm thế nào mà bắn từ bụng lên đến tận trên tóc!
Sau khi tắm xong, Diệp Khai mặc đồ ngủ đứng trên ban công hóng gió một lúc, đêm đã khuya, xung quanh tối om khiến cho các vì sao trên trời trở nên sáng ngời một cách đặc biệt.
Diệp Khai đứng một lúc liền cảm thấy mỏi lưng, lúc ngủ liền sa sầm mặt mũi với Trần Hựu Hàm, cậu chơi xấu mà nằm sấp trên người hắn để hắn xoa bóp cho mình.
Kỹ thuật xoa bóp của Trần Hựu Hàm rất được, Diệp Khai từ từ nhắm mắt lại rồi trò chuyện câu được câu không với hắn, kết quả là khiến cho cả hai người càng lúc càng tỉnh táo, chờ đến khi xem giờ thì thấy đã là hơn 3 giờ.
Thế này còn ngủ cái quái gì.
Cậu xoay người đi xuống giường, “Hựu Hàm ca ca, thật ra em dẫn anh tới Vancouver là vì có thứ này muốn tặng anh.”
Ban đầu cậu định sẽ đưa cho Trần Hựu Hàm vào ngày về, thế nhưng sự kích động trong lòng cậu lúc này đã vượt quá mọi kế hoạch đã định trước.
Trần Hựu Hàm bị cậu kéo khỏi giường, hai người rón rén bước ra phòng, phòng khách, hành lang, bước xuống thang lầu rồi đi đến phòng của Diệp Khai.
Ánh sáng nhẹ nhàng của đèn ngủ phác họa ra hai đôi chân trần nhẹ nhàng linh hoạt.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, vì cửa sổ đóng chặt nên trong phòng khá lạnh.
Khung cửa sổ mang phong cách Rome hướng về phía mặt trăng, dưới cửa sổ là một chiếc bàn cổ điển bằng gỗ hoa hồng sẫm màu.
Hôm nay là một ngày trăng tròn, ánh trăng trong xanh lung linh nhảy nhót trên sàn nhà.
Diệp Khai mở ngăn bàn ra dưới ánh trăng.
Trần Hựu Hàm đứng đối diện, cúi đầu nhìn cậu.
Dưới ánh trăng, chỉ có bóng hai người đối diện nhau, giống như đêm sinh nhật 18 tuổi nhiều năm trước.
Hộp trang sức bằng vải nỉ được mở ra, Trần Hựu Hàm hơi giật mình, đứng thẳng người dậy.
Chiếc đồng hồ Breguet sáng lấp lánh dưới ánh trăng xanh, mặt đồng hồ tinh xảo phức tạp, 12 chữ số La Mã, kim đồng hồ làm bằng bạch kim, gợn sóng màu lam dưới ánh trăng nhìn như là mặt nước biển đang dâng lên.
“Là đồng hồ anh tặng em.”
“Anh còn tưởng rằng em đã vứt đi rồi.”
Trong thùng giấy được trả lại chỉ có ván trượt và nhẫn sapphire, chiếc đồng hồ Breguet này là lúc trước cậu chủ động xin Trần Hựu Hàm, còn là cái mà Trần Hựu Hàm từng đeo, hắn cho rằng Diệp Khai khi ấy đã ghét mình đến độ ném đi rồi.
Diệp Khai lấy đồng hồ từ trong hộp trang sức ra, “Em cũng định vứt bỏ nó rồi, nhưng vẫn là không hiểu sao mà mang nó tới đây.
Khi đó ngày nào em cũng đeo nó, sau này nghĩ lại, thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên để nó lại Vancouver.” Cậu nâng cổ tay Trần Hựu Hàm lên, giữa hàng lông mày xinh đẹp có vẻ chăm chú mà dịu dàng: “Hơn sáu trăm ngày rồi, hai ngày trước em có lén mang nó ra xem thì phát hiện thời gian vẫn còn rất chuẩn, thì ra bà ngoại vẫn luôn chỉnh lại giúp em.”
Trần Hựu Hàm nhìn cậu siết chặt dây đồng hồ trên cổ tay mình: “Sao em lại nghĩ đến việc trả lại nó cho anh?”
“Không phải trả lại anh,” Diệp Khai kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lập tức cười nhẹ, “Là tặng cho anh đấy.”
Thời gian khắc khoải như bánh răng, không ngừng tiến về cõi vĩnh hằng trong sự giao thoa của ngày đêm.
Họ ở lại Vancouver thêm ba ngày nữa, Lan Mạn quả nhiên sẵn lòng bỏ ra loại trà ngon nhất và bộ ấm trà đẹp nhất để chiêu đãi bọn họ.
Nó được làm thủ công, mạ vàng, hoa và chim trên đó được vẽ tay, màu xanh nhạt tuyệt đẹp và phù điêu hoa văn chỉ xuất hiện sau khi nung ở nhiệt độ trên 4000*C liên tục 4 lần, chén trà và khay trà mỗi khi va vào nhau liền phát ra âm thanh lanh lảnh gây nghiện, nghe còn dễ chịu hơn tiếng chuông gió ngoài biển.
Khi hoàng hôn buông xuống cũng là thời điểm tốt nhất, nó nổi bật, mang theo những cơn gió nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua cũng cảm thấy xa xỉ.
Những bông hoa cũng là loại đẹp nhất, tranh nhau đua nở, tên của chúng cũng tuyệt đẹp, khói tím, Saint Ezebuga, Monet, Maltese Castle, trân châu — dĩ nhiên loại mà Trần Hựu Hàm yêu nhất vẫn là Juliet.
Có đôi khi họ sẽ đạp xe quanh hồ sau khi mặt trời lặn, cũng sẽ đạp xe đến công viên Stanley, sau đó lại đạp xe dọc theo đường bờ biển.
Trần Hựu Hàm đột nhiên nhớ đến đêm mưa mùa đông ở nơi này nhiều năm trước, nhớ về câu nói mà Diệp Khai từng nói, “Hình như em cũng có người mình thích vào năm 17 tuổi.”
“Người em thích sẽ thờ ơ với em sao?”
“Sẽ không đâu.”
“Anh cảm thấy người có liệu có thích em không?”
“Không có ai là không thích em cả.”
Diệp Khai nghĩ, chính mình quả thực rất được thiên vị, thì ra câu chuyện năm xưa vừa viết ra đã có một cái kết hoàn mỹ.
Vào ngày họ quay về, vẫn là Lan Mạn và Cù Trọng Lễ lái xe đưa hai người ra sân bay, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Lan Mạn ôm Diệp Khai, nghẹn ngào nói nhỏ: “Đừng sợ, Bảo Bảo, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.” Sau đó lại ôm Trần Hựu Hàm, thì thầm vào tai hắn: “Hựu Hàm, hãy mãi luôn bảo vệ Tiểu Khai nhé.”
Trần Hựu Hàm dùng tay đeo đồng hồ của mình vuốt ve mái tóc bạch kim của bà, chỉ nói một chữ.
Hắn nói: “Vâng.”