Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 90


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 90


Giai Giai nằm trên sàn nhà ghé vào đầu giường, rũ mắt lắng nghe tiếng thì thầm trong chăn.
Diệp Khai vẫn còn đang bị ôm, nghe hơi thở thì đoán được Trần Hựu Hàm có lẽ đã tỉnh táo lại 8, 9 phần rồi, cậu dùng sự bình tĩnh chết chóc mà nói: “Hựu Hàm ca ca, anh có nghe thấy tiếng đóng cửa không?”
Trần Hựu Hàm dùng giọng mũi dày đặc “Ừ” một tiếng, mắt hắn còn chưa mở ra đã hôn lên trán Diệp Khai một cái trước.
Tâm trạng của Diệp Khai đã chết lặng, lạnh lùng nói: “Đó là tiếng đóng cửa khi bà ngoại đi ra khỏi phòng đấy.”
Sau đó cậu liền cảm thấy cơ thể Trần Hựu Hàm cứng đờ lại như ý muốn của mình, lúc hắn mở miệng ra lần nữa, mặc dù giọng hơi khàn, nhưng trong nháy mắt giọng điệu đã lập tức tỉnh táo lại: “Bà ngoại vừa tới sao?”
“Ừ.”
Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn tìm tới ánh mắt tỉnh táo trong trẻo của Diệp Khai, dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Bà thấy rồi à?”
Diệp Khai có chút chế nhạo nói: “Đáng lẽ bà cũng chẳng thấy đâu, nhưng nhờ anh tự nhiên tâm huyết dâng trào nhất định đòi ôm em cho bằng được nên là đã thấy hết cả rồi.”
Trần Hựu Hàm ôm cậu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hắn mò tìm điện thoại, liếc mắt nhìn một cái mới phát hiện giờ đã là hơn chín giờ.
“Anh có còn cơ hội nào để giải thích hay không?”
Diệp Khai nhớ lại sự tức giận suýt nữa đã sập hỏng cửa của bà, nói một cách khách quan: “Có vẻ là không có khả năng cho lắm đâu.”
Trần Hựu Hàm: “.

.

.”
Sau khoảng mười giây im lặng, Diệp Khai ngập ngừng hỏi: “Hựu Hàm ca ca?” Cậu cho rằng Trần Hựu Hàm đang sốt sắng nghĩ đối sách, nhưng lại nghe thấy hắn hững hờ cười một tiếng, giống như đang tự giễu chính mình, sau đó Diệp Khai liền cảm nhận được lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp của hắn khẽ vuốt qua lưng mình.

Cậu không kiềm được mà thấy tê dại một chút, nhỏ giọng hỏi: “.

.

.

Anh làm gì thế hả!”
Trần Hựu Hàm nắm tay cậu, cảm nhận sự vận sức sẵn sàng của mình, ung dung nói: “Anh không thích bị người khác nghĩ oan cho mình.”
Diệp Khai: “?”
Kỹ thuật càng ngày càng điêu luyện của hắn khiến người ta mặt đỏ tim run, Diệp Khai khẽ thở ra, nghe thấy Trần Hựu Hàm nói bên tai: “.

.

.

Thay vì bị bà nghĩ oan cho mình, không bằng anh làm thật luôn cho đỡ phí.”
Không biết đã bị chạm đến chỗ nào, mà Diệp Khai lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức đồng tử giãn cả ra, cả eo lẫn giọng nói đều mềm nhũn.

Khăn trải giường bằng sợi đay trắng tinh bị trùm lên đỉnh đầu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đệm cao su bị lắc lư như những cơn sóng, Giai Giai hưng phấn mà “Gâu” to một tiếng, nó nhảy phắt lên giường, sau đó liền nghe thấy một tiếng “.

.

.

Mẹ nó!”
Chăn bị vén ra, lộ ra Trần Hựu Hàm đang để trần thân trên, những đường cong da thịt chập trùng một cách gợi cảm theo nhịp thở dốc, nhưng ánh mắt hắn thì rõ ràng không giống như vậy — Giai Giai nức nở một tiếng, con mắt đen láy vốn còn đang hưng phấn lập tức ỉu xìu không dám nhìn thẳng hắn, nó rụt móng vuốt lui về sau, Trần Hựu Hàm chỉ vào nó cảnh cáo: “Xuống mau!”

Giọng nói trầm thấp từ tính nghe đến là dọa người, Giai Giai biết co biết duỗi, nó ngậm miệng gục đầu, ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất một lần nữa.
Con mắt đen láy của nó vẫn không ngừng quan sát.
Nó nghe thấy tiếng Diệp Khai bị chơi đùa đến mức bật khóc, sau đó cậu lập tức bị Trần Hựu Hàm che miệng lại.

Giọng cậu vụn vỡ tan nát, khiến cún đần đau lòng quá chừng.
Chiếc đệm lắc lư khủng khiếp, tiếng nói chuyện của ai đó dưới vườn hoa vang vọng lên đây một cách rõ ràng, tiếp đó liền thấy cả người lẫn chăn đều lăn lộn xuống sàn nhà.

Ga giường quấn quanh eo thành một đám lộn xộn, cảnh xuân không che được chút nào, ánh mắt ướt sũng của Diệp Khai đối diện với cún đần, cậu sắp hỏng mất: “.

.

.

Giai Giai, Giai Giai vẫn còn trong phòng.

.

.

Anh cho nó ra ngoài đi đã.

.

.”
Trần Hựu Hàm ghé bên tai cậu: “Con gái lớn cũng sắp đến lúc gả chồng rồi, em vội vàng đuổi nó làm gì? Em tự dạy cho nó đi chứ.

.

.”
Giai Giai rốt cuộc cũng thẹn thùng nhìn sang chỗ khác, mắt nó nhắm nghiền, đầu gục xuống, cảm thấy toàn bộ cẩu sinh đều ô uế cả rồi.

[người có nhân sinh, chó có cẩu sinh =)))))]
Nửa giờ sau.
Hết thảy chiến sự đều dừng lại, tội danh đã xác định chắc chắn, đoán chừng điểm số bên chỗ Lan Mạn cũng đã bị trừ sạch rồi.

Trong ánh sáng rực rỡ, cánh cửa gỗ cứng màu nâu bị kéo ra một khe hở nho nhỏ, Trần Hựu Hàm bình tĩnh lách ra khỏi cánh cửa, lập tức bị Giai Giai cắn ống quần.

Cún đần tưởng rằng hắn sẽ chơi với mình sau khi xong việc, Diệp Khai ôm gối cười đến gập cả người, bị Trần Hựu Hàm chỉ chỉ một cách cưng chiều mà bất lực.

Toàn bộ gian thông trên tầng hai tràn ngập ánh sáng mặt trời, trong phòng cũng không có ai nói chuyện, có lẽ bọn họ đều đang bận việc riêng của mình.

Trần Hựu Hàm thở phào nhẹ nhõm, đi lên cầu thang lên tầng 3.

Mary đang giúp hắn dọn dẹp giường.
Mary đã được đào tạo một cách bài bản, tuyệt đối sẽ không hỏi bất cứ câu nào về chỗ ngủ của hắn, cô chỉ chào hỏi đơn giản vài câu.


Trần Hựu Hàm đi vào phòng tắm tắm một lượt, lúc hắn ra thì Mary cũng đã đi, cánh cửa sổ đã được mở rộng ra, gió mang theo hương hoa sạch sẽ trong vườn tràn vào phòng.

Trần Hựu Hàm vừa mới thay quần áo xong thì Mary đã gọi với lên mời hắn xuống dùng bữa brunch.

(bữa nửa buổi)
Khi đi xuống tầng 2, đúng lúc gặp được Diệp Khai đang đi ra khỏi phòng, cậu mặc một chiếc áo phông trắng sành điệu, chỉ là trên cổ dán một miếng urgo có vẻ không hợp lắm.

Trần Hựu Hàm dùng đầu ngón tay chạm lên: “Sao vậy kìa?”
Còn có mặt mũi hỏi cơ đấy.

Diệp Khai hất tay hắn ra, lạnh lùng đáp: “Bị chó cào.”
Mắt Trần Hựu Hàm tối lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ghé vào tai cậu nói: “Bà ngoại sẽ xót em lắm cho xem.”
Khi họ đến phòng khách, Cù Trọng Lễ dắt Giai Giai đi vào, Lan Mạn thì đang cắm hoa.

Bà chỉ nghiêng người liếc mắt nhìn hai người họ một cái, dáng vẻ điềm nhiên như không của Diệp Khai ngay lập tức sụp đổ.

Đúng lúc này Giai Giai lại tiến đến làm nũng, Diệp Khai cầm dây xích chạy trốn, để lại Cù Trọng Lễ nghển cổ hô sau lưng: “Này con — ông vừa mới cho em nó đi chơi về mà! Con để Giai Giai nghỉ chút đi!”
Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, hắn cầm lên một cành hoa oải hương thân dài từ trong giỏ hoa đưa cho Lan Mạn.

Bà cụ liếc hắn một cái, lẳng lặng nhận lấy, cắt xéo đoạn giữa rồi cắm vào lọ thủy tinh.
Trần Hựu Hàm lập tức ngồi xuống tay vịn của ghế sofa, đút tay vào túi mà xem Lan Mạn cắm hoa, một lúc sau, hắn dịu dàng mà tự nhiên nói chuyện phiếm: “Mấy năm trước con ở đây về, lo lắng nhất trong đầu chính là vườn hoa này.

Tối qua con đứng gọi điện ngoài ban công, cứ cảm thấy gió thổi qua thơm ngọt ngào quá đỗi.”
Cù Trọng Lễ cười nói: “Vườn này có cả trăm đóa hoa, con thì cảm thấy thơm, chứ ông thì điếc hết cả mũi rồi!”
Lan Mạn hừ một tiếng, khóe miệng bà cong lên, nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Ông đừng có mà được lợi còn khoe khoang nữa đi.”
Trần Hựu Hàm thuận thế hỏi: “Đây là Dior hay blue rain? Nghe nói hoa hồng màu tím xanh rất dễ bị nở hỏng.”
Có hàng trăm giống hoa hồng, Trần Hựu Hàm có thể hỏi ra câu hỏi này, ngay cả Cù Trọng Lễ cũng kinh ngạc kính nể: “Không tệ đâu, con cũng trồng hoa sao?”
Trần Hựu Hàm khiêm tốn tự giễu mình: “Thấy vườn hoa của bà ngoại được chăm sóc đẹp như vậy, trước đây con cũng từng mơ tưởng hão huyền mua một vài loại, chỉ là không sống được mấy ngày.

Trồng hoa hồng là một môn học, chỉ tiếc là con vừa không có thời gian lẫn kiên nhẫn, so với bà ngoại thì thua xa.”
Lan Mạn cuối cùng cũng lên tiếng: “Hoa hồng quý giá mà dễ hỏng, nếu con đối tốt với nó thì nó sẽ xinh đẹp, nếu con mang nó về nhà rồi lại bỏ bê không quan tâm đến nó, ấy chính là phụ lòng, là lãng phí, thà rằng đừng có trồng!”
Bà đồng ý tiếp lời là tốt rồi.
Trần Hựu Hàm bật cười, liên tục nói “Đúng vậy”, hắn làm trò bí hiểm thật thật giả giả với bà, vừa thản nhiên vừa khiến người ta cảm thấy hắn tự nhiên chân thành, chờ khi Diệp Khai trốn tránh xong quay về, nhận thấy hai người họ đã lại nói chuyện về khu vườn của biệt thự mới mua nên trồng loại hoa gì cho đến chuyện làm thế nào để biết một người làm vườn có đủ tiêu chuẩn từ lúc phỏng vấn.

Chủ đề trải dài từ phòng khách đến phòng ăn, Diệp Khai kéo ghế ra, cảm thấy địa vị của mình ở trong nhà đã bị hạ xuống mức thấp nhất trong lịch sử — vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, mới chớp mắt một cái thôi mà đến cả ăn cơm cũng không thèm đợi cậu nữa rồi!
Bữa sáng được làm theo kiểu Âu, Mary bưng phần của Diệp Khai lên, Lan Mạn thuận thế nhìn sang cậu, hỏi: “Bảo Bảo, cổ của con bị sao vậy?”
Diệp Khai nghẹn họng nói: “Dạ không sao, là Giai Giai cào đấy ạ.”
Lan Mạn “À” một tiếng, ngây thơ — nhưng hoàn toàn không vội vã nói: “Vậy thì con phải đi tiêm vắc xin đó.”
Trần Hựu Hàm đang uống nước cam một cách ngon lành, sững sờ đến độ sặc một trận.

Hắn giấu đầu hở đuôi dùng khăn ăn lau miệng, lại nghe thấy Diệp Khai yếu ớt nói: “Là muỗi ạ.


.

.”
Xong đời thật rồi.
Cô thiếu nữ lâu năm vừa mới được dỗ dành vui vẻ ngay lập tức lại trở nên lạnh lùng như băng, Lan Mạn ưu nhã cắt trứng ốp la, mí mắt khẽ nhướng lên, chậm rãi nói: “Không có lần sau đâu đấy.”
Trong nháy mắt đó Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng nhận ra rằng, Cù Gia quả thực là con gái ruột của bà.
Sau khi dùng bữa xong, Cù Trọng Lễ muốn đến công ty xem sao.

Ông và Lan Mạn cùng điều hành một thương hiệu thiết kế độc lập, chủ yếu là sản xuất đồ may sẵn và thời trang cao cấp.

Mấy năm trước Lan Mạn còn thỉnh thoảng sẽ ghé qua tuần lễ thời trang xem sao, thế nhưng 1, 2 năm nay bà đã hoàn toàn ở ẩn.

Học trò đáng tự hào nhất của bà, Vanessa đã đảm nhận vị trí giám đốc thiết kế, Cù Trọng Lễ vẫn kiểm soát quyền quản lý thương hiệu như cũ.
“Càng lớn tuổi càng lười hơn, càng ngày ông càng ít khi đến công ty con ạ.” Cù Trọng Lễ bẻ lái ra khỏi ga ra, cười rồi nói tiếp: “Vanessa sẽ chính thức được thăng chức quản lý sau kỳ quan sát năm nay.

Sau này con với tiểu Cẩn chỉ cần làm cổ đông ở nhà đếm tiền là được rồi.”
Diệp Khai dỗ dành nói: “Ông kêu chị con tìm minh tinh trong nước quảng cáo đi ạ.”
Cù Trọng Lễ cười ha ha: “Ý hay đó!”
Trên thực tế MxM không hề thiếu cơ hội tiếp xúc với vòng thời trang ở Âu Mỹ, chỉ có điều sức lực của ông và Lan Mạn có hạn, thực sự không còn sức lực đâu để khai thác thị trường Trung Quốc.
Cù Trọng Lễ dự định là chờ khi bọn họ trăm tuổi, thương hiệu này sẽ giao cho hai chị em họ cổ phần khống chế, còn việc vận hành và thiết kế thực tế sẽ giao cho giới thời trang chuyên nghiệp lo liệu.

Hoặc là — hiện tại quả thực đang có những tập đoàn xa xỉ phẩm nổi tiếng quốc tế có ý bàn chuyện thu mua, chỉ là Lan Mạn vẫn không nỡ bán đi, nếu nhất định muốn bán thì phải đợi đến khi bà nhắm mắt xuôi tay mới được, tránh cho bà thấy mà đau lòng.
“Chút nữa đợi đến khi con gặp Vanessa thì hãy trò chuyện với cô ấy một chút.”
Diệp Khai nghe Cù Trọng Lễ có vẻ nghiêm túc nên cũng thu lại vẻ mặt đùa giỡn, có điều cậu vẫn hỏi: “Bà ngoại tìm Hựu Hàm ca ca để làm gì ạ?”
Cù Trọng Lễ cười mà như không: “Nói tóm lại thì không phải là đưa cậu ấy 200 triệu để cậu ấy rời khỏi con đâu.”
Trần Hựu Hàm đi theo sau Lan Mạn, bà lão đi thang lầu có chút mất sức, hắn tiến lên đỡ tay bà.

Đến tầng 2, Lan Mạn vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, dẫn hắn đến căn phòng cuối hành lang.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Trần Hựu Hàm đã hiểu, đây chính là xưởng làm việc của bà.
Lan Mạn đeo kính lên.

Kính lão của bà được viền lụa vàng toàn bộ, tương phản mà tôn lên mái tóc xoăn cổ điển dài ngang vai màu trắng bạc mềm mại của bà.

Những bà cụ khác đều hận không thể đi hấp dầu đôi ba lần mỗi tháng, mà bà thì lại chủ động đi nhuộm màu trắng bạc, phối hợp với dáng người cao gầy của bà, cảm giác như bà có thể bước lên bục catwalk ngay lập tức.

Chỉ là càng lớn tuổi càng thấp bé đi dần, từ lâu bà đã đau lòng không buồn đi đo chiều cao.
Bà lấy xuống một chiếc thước mềm màu trắng trên kệ rồi nói: “Đứng vững con nhé.”
Chiều rộng vai, sải tay, cổ tay, vòng cổ, vòng ngực, vòng giữa eo, đường chéo thẳng, đường giữa đũng, vòng eo, vòng hông, vòng chân…!bà tỉ mỉ đo từng bộ phận chi tiết, bà kiên nhẫn, cẩn thận, lại tỉ mỉ và gọn gàng.

Khi đến gần, Trần Hựu Hàm có thể ngửi thấy mùi nước hoa thanh nhã trên cổ tay bà, là mùi táo xanh sau cơn mưa, phong cách rất thiếu nữ.
Trần Hựu Hàm không xa lạ gì với trình tự này, hắn gạt đi sự ngạc nhiên của mình, hỏi một cách bình tĩnh: “Bà ngoại, bà muốn …”
Lan Mạn treo thước đo trên cổ, nhìn hắn một cái rồi cúi đầu dùng bút chì ghi lại số liệu trên mặt giấy, trả lời: “Đã lâu rồi ta không làm đồ may đo cao cấp, lễ phục kết hôn của hai đứa sau này, ta không yên lòng giao cho người khác.”
Trần Hựu Hàm giật mình, trong lòng bị chấn động mạnh, thậm chí còn chưa kịp nói lời khách sáo nào.
Hắn không ngờ Lan Mạn lại muốn tự tay may lễ phục kết hôn cho bọn họ, bắt đầu từ việc đo size, tự tay lên mẫu thiết kế, chọn chất liệu, cắt may …!Dù chỉ là tuxedo dành cho nam thì một bộ đồ may đo cao cấp cũng vô cùng hao tốn tinh lực.
Không, điều kinh ngạc hơn nữa là hắn vừa nghe thấy hai chữ [ kết hôn ] từ người lớn nhà họ Diệp.

Bao lì xì có chữ [ Hỷ ], giữa tên của hai người có vẽ hình trái tim, ở chung như là người một nhà.

.

.


Trần Hựu Hàm không phải là không nhận ra, chỉ là hắn không dám hy vọng xa vời, thậm chí đến cả hỏi cũng không dám hỏi.
“Ta đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi.” Lan Mạn thản nhiên nói: “Từ rất lâu trước ta đã hứa với Tiểu Khai, nếu sau này thằng bé gặp được người muốn bên nhau trọn đời, nhất định phải dẫn đến cho ta gặp trước tiên.

Con xem, hai đứa có phải là từ Vân Nam trực tiếp bay tới Vancouver không? Thằng bé vẫn còn nhớ rõ, nếu nó không mang con đến gặp ta, ta sẽ giận.” Bà nửa thật nửa giả nghiêm mặt nói, rồi lập tức lại cười.

Nụ cười của bà như gió xuân, mang theo ánh sáng dìu dịu màu ngây thơ.
Hốc mắt Trần Hựu Hàm nóng lên vì nụ cười này của bà.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc có thể nhận được sự ủng hộ từ người nhà của Diệp Khai — ít nhất là không nhanh như vậy.

Nhưng Lan Mạn không chỉ chấp nhận hắn mà còn tự tay may lễ phục cho hắn.

Trong sa mạc với mây mù dày đặc bỗng nhiên nở ra hoa hồng, bụi gai vẫn còn đó, nhưng dường như khi nắm tay nhau bước qua, có vẻ nó không còn đau đớn đến vậy.
“May mà là con đấy, nếu thằng bé mà dẫn về đâu một cô gái thì quả là — for gods sake!” Lan Mạn đẩy kính lão lên trán, vẫn còn lẩm bẩm nói: “Ta còn phải may cho con bé một chiếc váy cưới đẹp đẽ cầu kỳ nữa kìa!”
Trần Hựu Hàm định thần lại, cúi đầu cười cười, nghe thấy Lan Mạn than vãn nói: “Chỉ mỗi việc đính ngọc trai lên thôi cũng đủ mệt chết ta rồi!”
Bà kéo tay Trần Hựu Hàm, dẫn hắn đẩy cửa một gian phòng trong xưởng làm việc ra.

Điều hòa nhiệt độ ở đó để thấp hơn, ánh sáng lộng lẫy, thảm lông dài không dính một hạt bụi, bốn tấm gương phản chiếu manocanh màu đen ở giữa, đuôi váy cưới màu trắng xếp tầng như cánh hoa.
“Con xem đi, đây là váy ta chuẩn bị cho tiểu Cẩn,” Lan Mạn vừa nói đến việc này lại buồn lòng, “Đứa nhỏ đó quá mạnh mẽ, nhìn cũng biết khéo đến năm 40 tuổi nó cũng chẳng chịu kết hôn đâu mà, ta thấy là do nó quá dữ.”
“Thà chậm mà chắc, cô ấy cũng không phải người sẽ chịu tạm bợ.” Trần Hựu Hàm trấn an nói.
“Trong gia đình như nhà họ Diệp, con gái kết hôn còn khó hơn con trai.

Đã có bao nhiêu cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa cơ chứ? Nó quả thực không phải người chịu tạm bợ, người kém hơn nó, chỉ lo người ta lấy nó vì tiền, mà người tốt hơn nó thì sao lại cam tâm dưới cơ nó? Tháng trước con bé có qua đây chơi với ta mấy ngày, bảo là không có kế hoạch kết hôn, nó sẽ ra nước ngoài mua tinh trùng để tự sinh con luôn — nó là đứa thích trẻ con, con xem trước kia nó chăm sóc Tiểu Khai tốt thế nào là biết.”
Lan Mạn nắm lấy tay Trần Hựu Hàm nói liên miên, tiếc nuối nhìn áo cưới chằm chằm, nếp nhăn ở đuôi mắt nhíu chặt rồi lại giãn ra, ánh mắt bà lưu luyến mà phiền muộn, mang theo sự tiếc nuối khôn nguôi.
Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng ôm bà vào lòng, vuốt ve mái tóc bạch kim được chăm sóc tỉ mỉ của bà: “Vậy thì tốt rồi, bà có thể chuẩn bị quần áo trẻ sơ sinh cho cô ấy.”
Lan Mạn bị hắn chọc cười, thở dài một hơi rồi đưa tay đóng cửa, cười nói: “Con đó, may mà con thật sự yêu Tiểu Khai, bằng không chúng ta vĩnh viễn cũng không yên tâm mà giao Tiểu Khai cho con.”
“Sau này chắc chắn Tiểu Khai sẽ còn ưu tú hơn xa con, nếu ngày nào đó em ấy phụ lòng con,” Trần Hựu Hàm dừng một chút, nói đùa: “Con phải đến đây tìm bà ngoại với ông ngoại để đòi công bằng cho bằng được.”
“Nó phụ lòng con?” Lan Mạn dù là khi trừng mắt nhìn vẫn rất ưu nhã, “Hai năm trước nó đến đây ở, suýt chút nữa thì hồn phách cũng đánh mất luôn rồi! Mỗi ngày ta đều phải uống trà, trồng hoa, dắt chó đi dạo với thằng bé, lúc trước nó hay làm nũng với chúng ta thế nào cơ chứ? Có bao giờ ngừng đâu.

Hựu Hàm, lúc đó ta đứng ở trước cửa sổ phòng khách tầng 1 nhìn nó, nó khoác thảm ngồi trong vườn hoa, mặt trời hoàng hôn chiếu lên người của nó, nhìn nó lúc đó cô độc hơn bất cứ ai trên đời.

Có lần Tiểu Khai nói với ta, bà ngoại, con muốn bộ ấm trà đẹp nhất kia của bà.

Ta dùng bộ ấm trà đó pha cho nó uống, mới nhấp được vài ngụm thì nước mắt đã cứ vậy mà chảy dài.”
Bà lão vừa nói đến đây liền lau nước mắt, sau đó bà hít sâu một hơi: “Bỏ đi, đều là chuyện đã qua rồi.

Hai đứa có thể ở bên nhau lần nữa thế này ta là người vui mừng hơn bất cứ ai khác.

Hựu Hàm, Tiểu Khai là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, thằng bé chưa từng phải chịu tổn thương, cho nên nó mới có được năng lực tiến lên vì tình yêu, còn con –” Lan Mạn nắm lấy tay hắn, lắc lắc một hồi, nhìn hắn rồi trịnh trọng hỏi: “Con có thể bảo vệ năng lực này của Tiểu Khai không?”
Trần Hựu Hàm giật mình, hắn nhìn vào đôi môi đang cong lên của bà, thấp giọng nói: “Bà ngoại, sao con nỡ lòng làm em ấy thất vọng thêm lần nữa?”
Lan Mạn chậm rãi che ngực, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Đây chính là số phận, trước đó có một người tên là Lucas theo đuổi nó, hắn cũng sống cách đây bốn con đường, vì Tiểu Khai mà thậm chí còn có thể từ bỏ công việc! Đến bà nhìn vào mà còn thấy cảm động, nhưng mà Tiểu Khai lại không chịu buông tay.

May mà thằng bé không buông tay, nếu không –“
Trần Hựu Hàm siết chặt tay, Lan Mạn bị hắn nắm đến hoàn hồn, “Sao vậy con?” Đến khi phản ứng lại mới cười nói: “Ghen đấy ư? Tiểu Khai không kể cho con nghe à? Vậy thì con cứ coi như không biết đi, bằng không nó lại đến tìm ta tính sổ mất.”
Trần Hựu Hàm cúi đầu, nghiền ngẫm mà nhìn bà: “Người kia không theo đuổi thành công ạ?”
Lan Mạn không rõ đầu đuôi câu chuyện, liền đáp: “Đúng vậy, giờ mỗi lần ta dắt chó đi dạo đều sợ sẽ chạm mặt mẹ cậu ta đấy!”
Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, xác định lại lần nữa: “Vậy là hai người họ chưa từng ở bên nhau đúng không ạ.”
“Không thật mà, sao vậy –” Lan Mạn nheo mắt, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Hựu Hàm, con đâu phải kiểu người tính toán như vậy chứ?”
“Không, không, bà hiểu lầm ý con rồi.” Trần Hựu Hàm không kìm được mà nhếch môi cười, hắn ho khan một tiếng rồi mới giấu đầu hở đuôi mà nói: “Con từng gặp Lucas, nhìn cũng có vẻ không tệ lắm –“
“Nhưng dĩ nhiên là vẫn kém xa con.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.