Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 87


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 87


Chương 87:
Tháp Trống của đền Tùng Tán Lâm quay mặt về hướng nam, xế chiều, tiếng chuông báo giờ vang khắp mười dặm xung quanh.
Hoàng hôn dần buông xuống, đàn quạ bay lượn phía xa xa, tiếng kêu  của chúng xuyên qua tầng mây, vọng vào ban công của dãy phòng.
Có một con thậm chí còn dừng lại.
Diệp Khai bị Trần Hựu Hàm ôm vào lòng, tiếng thở dốc vỡ vụn, cậu bị đôi mắt sắc bén của con quạ mỏ đỏ nhìn chằm chằm đến mức rùng mình một hồi.

.

.

Dù nói thế nào thì loài vật này cũng tượng trưng cho điềm lành, là loài chim linh thiêng mỗi ngày đều được thấm nhuần trong đèn bơ và tiếng tụng kinh, nhìn thấy loại cảnh tượng này liệu có ảnh hưởng đến sự tu hành của nó không?
Áo choàng tắm bị lôi kéo lộn xộn, thắt lưng rơi trên nền đất, Diệp Khai đẩy Trần Hựu Hàm ra, hơi thở gấp gáp: “.

.

.

Về, về phòng đi anh.

.

.”
Con quạ mỏ đỏ kêu lên một tiếng, tiếng kêu của nó khàn khàn, nghe không khác gì những con quạ bình thường.

Sau khi kêu xong nó liền nghiêng cái đầu nhỏ đen xì của mình một chút, nhìn Diệp Khai bị tách hai chân ra đặt lên tay dựa của chiếc ghế mây rộng rãi.
Trên đoạn đường lát gạch đá xanh ở tầng dưới, có tiếng xe điện chạy qua, có tiếng nữ du khách trẻ tuổi trò chuyện, cô nũng nịu, khen nơi này trời thanh gió mát.
Trần Hựu Hàm không chỉ trêu chọc khiến cho Diệp Khai cả người bốc hỏa, mà hắn còn cười cười đặt tay che miệng cậu để cậu đừng kêu lên.

Đợi khi tiếng người khuất dần, con quạ mỏ đỏ kia cũng bay mất, Diệp Khai  ngoan cố đẩy hắn ra, quấn áo choàng lại rồi chạy trốn vào phòng.
Thật ra thì sau khi mua gel bôi trơn xong Trần Hựu Hàm  vẫn không nỡ ra tay, ngày đầu tiên tới đây, cả hai lăn lộn từ xế chiều cho đến tận hừng đông, mặc dù đã bôi thuốc cẩn thận, nhưng khi nhìn những vết bầm tím trên đùi và cánh tay của Diệp Khai, tự hắn cũng cảm thấy mình thật đúng là cầm thú.
Tuy không làm đến nơi đến chốn, nhưng trong suốt hai ngày qua, không còn chuyện hạ lưu nào là hắn chưa làm.
Chỉ là trong lúc uống trà chiều ngắm hoàng hôn mà thôi, không biết sao mà tự nhiên trên ban công lại chẳng còn ai cả.

Một quyển sách chưa đọc được mấy dòng đặt ở đó, bị gió lật tung không biết đã đến tận trang nào, người đọc sách cũng không thấy đâu, ngón tay thon dài lật trang sách dính lên bột phấn xa hoa, tất cả kỹ xảo đều được lấy ra để làm hài lòng đối phương,
Rèm cửa bị kéo kín, dưới tia sáng mập mờ của chiều tà, chiếc chăn màu trắng tinh che đi từng tiếng thở dốc, dù có là ai thì nghe thấy cũng đều phải đỏ mặt.

Hai người nắm tay nhau đi dạo trên bờ ruộng, từ bốn giờ đến tận sáu giờ chiều, ánh hào quanh nơi đồng hoang kết thúc, trong không khí tràn đầy là hơi thở ấm áp khiến người ta trở nên lười biếng.

Họ cứ vậy mà hôn nhau.

Hôn rồi lại hôn, rồi trượt chân, cả hai cùng ngã lăn vào trong đất.

Gió thổi làm cánh đồng lúa mì thanh khoa trông như những đợt sóng, không thấy bóng người đâu nữa, chỉ thấy chòm lúa mì xanh mướt cuộn mình đung đưa, mặt đất xốp mềm bị nén chặt.

Chốc lát sau truyền đến tiếng cười nhẹ mang theo tiếng thở dốc, cũng không biết là ai đang cười nhạo ai.
Khi cả hai quay về khách sạn, sau lưng Trần Hựu Hàm dính đầy bùn, chiếc áo phông trắng của Diệp Khai thì vẫn là trắng tinh tươm.

Quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đoán ra được 9 phần 10 tư thế ngã vào bùn của họ.
Đến tối, vạn vật yên tĩnh, dải ngân hà treo ngược, hai người ngồi hóng gió trong vườn hoa, nghe tiếng hát bên đống lửa xa xa, nhân viên người Tây Tạng của khách sạn nhảy vũ điệu Quách Trang xung quanh đống lửa, giọng của họ rõ ràng mà xa xăm.
Rồi đột nhiên nổi hứng, cả hai chạy đến thành cổ Độc Khắc Tông dạo chơi lúc nửa đêm.

Trên con đường ẩm ướt không có người đi bộ, chỉ có vài quán bar nép mình trên tầng hai là còn sáng ánh đèn, truyền ra tiếng trống mơ hồ.

Diệp Khai kéo Trần Hựu Hàm lên tầng 2, tìm tới một bàn gần với sân khấu nhất, cạn một ly.

Quán bar là do người nước ngoài mở, ban nhạc cũng toàn là người Anh, phong cách pha trộn, vừa là Vaporwave vừa là England.

Ca sĩ chính hát xong liền đi xuống tìm bọn họ nói chuyện, Trần Hựu Hàm đối đáp tự nhiên trôi chảy, cách phát âm thuần Mỹ, tràn ngập phong độ và nhẹ nhàng như khi hắn nói tiếng Trung.
“Anh.

.

.

anh.

.

.” Diệp Khai  sửng sốt, mãi lâu sau mới khâm phục hỏi: “Anh học đâu ra vậy?”
Câu hỏi vừa bất ngờ mà lại rất đáng yêu, Trần Hựu Hàm cười đến mức suýt nữa thì sặc bia.
Sau khi thanh toán xong, Diệp Khai chạy như điên xuống cầu thang, nhào thẳng vào trong vòng tay Trần Hựu Hàm.


Dù sao cũng đã là nửa đêm, nhiệt độ xuống thấp hơn ban ngày, khi nói chuyện liền có nhiệt khí bốc ra, gần đó có một hiên nhà treo ngọn đèn vàng ấm áp, Diệp Khai ghé vào bên tai hắn nói: “Vừa nãy ông chủ hỏi em rằng anh có phải là người yêu của em không.”
“Vậy có phải không?” Trần Hựu Hàm hỏi.
“Không phải,” Diệp Khai cố ý nói, “Là bạn cɦịƈɦ.”
Trần Hựu Hàm nâng khuôn mặt cậu lên, khuôn mặt anh tuấn của hắn chìm vào bóng tối dưới ánh đèn, “Có phải em đang thèm cɦịƈɦ hay không đây?”
Diệp Khai hôn một cái cực nhanh lên môi hắn, sau đó liền chạy ra xa mấy bước, cười như không cười mà nhìn hắn, nói: “Ông chủ kêu em nên cố gắng thêm chút nữa.

Có phải ổng nhầm lẫn ở đâu không? Hựu Hàm ca ca,” Tia sáng trong mắt cậu lúc này nhìn như là ánh đom đom trong đêm khuya, nó yếu ớt, mờ ảo, mang theo sự kiêu căng ngấm ngầm, “Nói thế nào thì người nên cố gắng phải là anh mới đúng chứ.”
Trần Hựu Hàm cúi đầu châm thuốc.

Dưới màu trời đầy sao màu quạ xanh, dáng hình hắn lười biếng, hững hờ cười với Diệp Khai, sau đó hắn thản nhiên đi về phía cậu: “Anh còn phải cố gắng cỡ nào nữa? Hửm?” Đốm tàn thuốc lấp lóe giữa các ngón tay hắn, hắn nhếch môi, giọng điệu bình thản nhàn nhạt, “Ngày mai nếu như anh gặp tai nạn xe cộ mà chết đi, ngoài trừ cổ phiếu GC ra thì tất cả tài sản bên ngoài và bảo hiểm đều đứng tên của em.”
Nụ cười của Diệp Khai cứng lại ở trên mặt.
Cậu bỗng nhiên hoảng sợ: “.

.

.

Ý em không phải vậy,” Diệp Khai lấy lại bình tĩnh, “Thật ra vừa rồi ông chủ nói là chúng ta rất xứng đôi, ổng khen anh đẹp trai, hỏi em rằng liệu chúng ta đã kết hôn hay chưa.

.

.”
Trần Hựu Hàm đứng bên cạnh cậu, trực tiếp cắt ngang lời nói lộn xộn của cậu: “Sau lần bị ốm kia anh liền viết như vậy, Bảo Bảo, anh không phải là đang dỗ em vui, cũng không phải thuận miệng nói chơi.”
Diệp Khai muốn nổi giận cũng không được, cảm thấy Trần Hựu Hàm thật vô lý, hắn điên rồ đến không thể tưởng tượng nổi: “Lúc đó anh cũng đâu biết liệu em có muốn gặp lại anh hay không.”
Trần Hựu Hàm đưa tay vuốt ve vành tai lành lạnh của cậu, cúi đầu nhìn cậu chăm chú: “Không muốn gặp lại anh cũng không sao.

Em không cần phải cảm động như thế, chỉ cần người chưa chết thì di chúc vẫn có thể thay đổi, nói không chừng một ngày nào đó anh thấy em sống rất tốt, rồi anh cũng kết hôn, anh lại đi viết lại thì sao?” Hắn im lặng cười cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu không lỡ như ngày nào đó anh gặp phải chuyện bất trắc, chẳng phải vợ anh sẽ đến tìm em liều mạng à?”
Diệp Khai quay người, cúi đầu đi về phía trước.

cậu cũng không đoán được mình sẽ đi hướng nào, rối bời nói: “Em không muốn, anh viết lại đi.

.

.


Em chẳng cần gì hết.”
“Cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Diệp Khai vẩy rơi tàn thuốc, “Chắc chừng mấy tỷ thôi, giờ anh cũng không nhớ rõ nữa, cổ phiếu của GC anh cũng không thể giao cho em, nếu không em sẽ bị đám người kia làm phiền đến chết mất.”
Diệp Khai đột nhiên lớn tiếng nói: “Em đã nói là em không muốn rồi mà!”
Trần Hựu Hàm níu lại cánh tay cậu: “Em sợ sao? Em đang sợ cái gì chứ?” Hắn nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn rất dịu dàng, như thể hắn biết đáp án của câu hỏi này.

Chỉ là hắn vẫn muốn ép buộc Diệp Khai, bức bách Diệp Khai: “Em vẫn yêu anh, trút hết giận rồi liền ở bên anh hết đời này, đây chính là lời em nói, anh vẫn còn nhớ rõ ràng, giờ em muốn trốn nợ sao? Chậm rồi.

Mấy tỷ kia có xứng để anh ở bên em hết đời này hay không? Nếu không xứng thì anh lại cố gắng thêm chút nữa.

Người nhà họ Diệp các em mắt cao hơn đầu, nhưng ngôi sao là em này anh đã định là phải hái xuống bằng được rồi.”
Diệp Khai lắc đầu, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp.
Trần Hựu Hàm nhìn cậu chăm chú, ánh mắt vừa dịu dàng vừa quyết liệt: “Em cảm thấy tình yêu quá nặng nề? Cảm thấy chuyện tương lai không thể nói chắc chắn, cảm thấy mình còn quá trẻ, hiện giờ mà đã nói đến chuyện cả đời thì quá vội vàng?”
Diệp Khai bất ngờ bị hắn ép cho có chút sụp đổ, nhưng vẫn bác bỏ những suy đoán của Trần Hựu Hàm theo bản năng: ” Không phải, em không có, em không nghĩ như vậy.

.

.”
Trần Hựu Hàm mấp máy khóe môi, cười cười: “Khi trước anh cảm thấy em còn nhỏ, nên không dám nói với em những lời này, sợ làm em sợ, sợ xúc phạm đến em, sợ em cảm thấy áp lực rồi lại giận anh, trốn tránh anh, anh tự nhủ với lòng hết lần này đến lần khác rằng mình phải tôn trọng em, chờ đến khi em hoàn toàn trưởng thành, chờ em suy nghĩ thấu đáo.

Hiện giờ em đã trưởng thành chưa? Hả? Bảo Bảo, anh muốn em tự mình nói ra, em đã trưởng thành chưa? Nói anh nghe đi.”
Diệp Khai đối mặt với hắn, cảm xúc hỗn loạn dần lắng xuống.

Cuối cùng thì cậu cũng dám nghiêm túc mà nhìn vào nội dung nghiêm túc trong mắt Trần Hựu Hàm.

Một lúc lâu sau, ánh mắt cậu từ bình tĩnh kiên định chuyển thành hoảng hốt vội vàng, Diệp Khai  cúi đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Đường cong nơi khóe miệng Trần Hựu Hàm kéo rộng ra: “Anh nói chứ, hôm nay kể cả em có nói là mình chưa trưởng thành đi nữa thì anh cũng sẽ mặc kệ thôi.

Xin lỗi em nhé, trước kia cảm thấy việc tôn trọng em, bảo vệ em lớn hơn việc mình yêu em, nhưng hôm nay nếu anh không ép em đi đến bước này, không liều lĩnh tranh đấu với em, tương lai anh sẽ hối hận mất.

Anh sợ rằng sau này mình sẽ hối hận, rồi cả đời này sẽ sống không tốt được.”
Diệp Khai bị dồn vào đường cùng.

Ánh trăng màu lam bao phủ trên thân hai người.
“Em đừng sợ,” Trần Hựu Hàm bóp nhẹ khuôn mặt lạnh lẽo của Diệp Khai, cười dỗ dành cậu: “Chỉ là di chúc thôi mà, tai họa sống ngàn năm, người như anh đã định là sẽ sống lâu trăm tuổi, em có muốn thừa kế sớm một chút cũng khó ấy chứ.”
Diệp Khai muốn mắng Trần Hựu Hàm, vừa mở miệng thì nghĩ sao lại thôi, bỏ đi, cậu vòng tay qua cổ hắn rồi hôn hắn một cái.
Hóa ra sau lưng họ chính là tòa Bạch Tháp có lịch sử lâu đời kia, nó đã tồn tại một cách thần kỳ trong trận hỏa hoạn năm đó.

Những lá cờ cầu nguyện đầy màu sắc được tắm mình dưới ánh trăng, Diệp Khai bị hắn hôn đến nhẹ nhàng dựa vào chúng, kinh luân cầu nguyện đã xoay được hai vòng.
Có con ma men uống nhiều quá đi ngang qua, huýt sáo với bọn họ.
Diệp Khai ổn định lại hơi thở, hỏi: “Đây không tính là cầu hôn đấy chứ?”

“Xem em thấy thế nào, em tính thì tính thôi.”
“Anh không nên làm long trọng một chút sao?”
“Em muốn long trọng cỡ nào nữa? Hay để anh thuê toàn bộ màn hình LED trên cao ở Ninh Thị để chạy dòng chữ [ Trần Hựu Hàm yêu Diệp Khai ] liên tục suốt một tháng nhé, vậy đã được chưa?”
“Anh quê mùa chết mất.” Cậu dựa vào bả vai Trần Hựu Hàm, không nhịn được mà bật cười.
“Em thật sự rất khó chiều đấy nhé.” Trần Hựu Hàm xoa xoa đầu Diệp Khai: “Trước kia Lucas làm thế nào mà theo đuổi được em? Đừng bảo là chỉ trượt tuyết với nhau hai lần đã xong nhé.”
Diệp Khai im lặng, cố kìm chế để mình không trợn trắng mắt: “Đến lúc này rồi mà anh cũng không quên nhắc đến anh ấy, em thay mặt ảnh cảm ơn anh.”
Hai người yên tĩnh lại một lát, Diệp Khai lại hỏi: “Phải có qua có lại chứ, em có nên lập di chúc không?”
Trần Hựu Hàm buồn cười lên tiếng: “Em có tiền à? Vẫn là thôi đi em.”
Sự dịu dàng đã mất sạch, Diệp Khai cuối cùng cũng không nhịn được mà nhéo hắn một trận: “Em nghèo đến thảm luôn rồi đây, tối nay anh cứ cẩn thận, không là em mài đao bên cổ anh đấy.”
Đi hai bước, sau nghĩ suy nghĩ lại một chút, Diệp Khai  quay đầu nhìn Trần Hựu Hàm, “Sao em cứ có cảm giác mình bị anh gài bẫy nhỉ?”
Tự ý ghi tên mình vào trong di chúc, lại chọn thời điểm thích hợp như vừa rồi để nói cho mình biết, sau đó còn được voi đòi tiên mà ràng buộc nửa đời sau của mình — từng bước từng bước đều trơn chu trôi chảy, ép sát mình từng bước một, hoàn toàn không cho cậu bất cứ cơ hội nào để do dự, chờ đến khi lấy lại tinh thần, không hiểu sao lại có cảm giác đời này coi như chắc chắn không thay đổi rồi?
Trần Hựu Hàm dùng dáng vẻ hoàn khố mười phần mà huýt sáo với Diệp Khai: “Thầy giáo Tiểu Hoa phản ứng nhanh quá đi à, chỉ tiếc đã muộn rồi.”
Hai người lái xe về khách sạn, trên con đường yên tĩnh không có một ai.

Prado lái rất chậm, Diệp Khai dùng một tay đỡ đầu, trong không khí ấm áp đột nhiên nói: ” Hựu Hàm ca ca, nếu như đến năm 80 rồi mà em còn gọi anh là ca ca, liệu người khác có cảm thấy em điên rồi không?”
Trần Hựu Hàm bỏ một tay ra khỏi vô lăng để nắm lấy tay cậu: “Yên tâm đi, truyền thống kính già yêu trẻ vẫn luôn tồn tại mà, cùng lắm là họ mắng em ở trong lòng thôi, bề ngoài vẫn sẽ gọi em một tiếng [Ông Diệp].”
Diệp Khai cong khóe môi, nở một nụ cười lạnh nhạt nhưng chân thành.
“Em gọi tên anh cũng được mà.” Trần Hựu Hàm dùng sức nắm lấy tay Diệp Khai, “Em thử gọi xem sao?”
“Trần Hựu Hàm?”
“Trần Hựu Hàm?”
“Trần Hựu Hàm.”
Diệp Khai gọi 3 lần, dùng ba loại giọng điệu, loại nào cũng khiến cho người ta muốn hôn cậu.
Thời gian dần trôi qua, giọng điệu dần bình tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng lặp lại như đang ở trong mơ: ” Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm.

.

.”
“Đừng gọi nữa, anh đây.” Trần Hựu Hàm dịu dàng mà trầm giọng đáp lời cậu.
“Chúc mừng sinh nhật anh.”
Kim giờ và kim phút chỉ đến mười hai giờ, tạo thành một đường thẳng trên mặt đồng hồ phức tạp.
Trần Hựu Hàm hơi ngẩn ra, sững sờ, xe lái vào trong thôn, hắn cười cười: “Em đúng giờ thật đấy.”
“Vậy anh có thấy vui không?”
“Em hát bài hát chúc mừng sinh nhật đi.”
Diệp Khai hắng giọng một cái, vừa vỗ tay vừa hát, lời bài hát vẫn y như cũ.
“Happy birthday to you, “
“Happy birthday to you, “
“Chúc anh luôn vui vẻ, hạnh phúc.”
“Happy birthday forever.”
Trong xe an tĩnh, dưới bầu trời đêm, giọng hát của Diệp Khai như một chú cá lang thang trong dải ngân hà, trong veo, ngọt ngào, mỗi một âm tiết đều giống như ánh sao lơ lửng trên bầu trời, lấp lánh trên không trung.
“Hựu Hàm ca ca, sau này anh không cần phải uống một mình vào ngày sinh nhật của mình nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.