Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 88
Chương 88:
Trong bồn tắm, Diệp Khai sắp khóc đến hỏng mất.
Trong không gian có tiếng nước rất nhỏ, dư vị như sóng triều trong cơ thể đẩy Diệp Khai lên bờ hết lần này đến lần khác, rồi lại kéo cậu về nơi biển sâu hơn.
Chỗ bị cắn trên vai Trần Hựu Hàm còn chưa kịp lành vảy thì đã bị cắn thêm lần nữa, nước mắt nóng hổi từ gò má cậu người yêu nhỏ của hắn rơi xuống vết thương, đau đến mức khiến hắn phải nhíu mày.
Diệp Khai mở to đôi mắt đỏ hoe của mình nhìn hắn chằm chằm, ngón chân được cắt tỉa gọn gàng chìm trong nước, lộ ra màu phấn hồng, không thể kiềm chế được mà co quắp lại.
Trần Hựu Hàm buồn cười lau nước mắt cho cậu: “Sao mà lại khóc dữ thế này?”
Trong nháy mắt đạt đến cao trào khi bị nghẹt thở trong nước, Diệp Khai cảm thấy mình như thể vừa mới chết một lần, hung dữ nói: “Đừng hòng có lần sau!”
Chỉ là khi cậu nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi, giống hệt như trẻ con, nhìn càng khiến người ta muốn bắt nạt.
Hai mắt Trần Hựu Hàm tối sầm lại, da đầu Diệp Khai căng lên, nước trong bồn tắm lại bị xối tràn ra mặt đất.
Trần Hựu Hàm nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cậu: “Đừng chạy, cho anh ôm một lát.”
Bàn tay hắn vuốt dọc theo cánh tay đọng đầy hơi nước của Diệp Khai, lập tức siết chặt các ngón tay lại.
Trần Hựu Hàm nghi ngờ “Hửm” một tiếng, cười cười: “Sao em không tháo đồng hồ ra?”
Diệp Khai không còn sức để đáp lời, nghĩ thầm cái người này hỏi vậy mà chẳng thấy xấu hổ.
Cậu quét mắt nhìn qua mặt đồng hồ, thản nhiên đáp: “Không sao, là Panerai mà.”
Trần Hựu Hàm nâng cổ tay cậu lên nhìn kỹ, mặt đồng hồ màu xanh sẫm, mặt kính pha lê sapphire trong suốt, mang phong cách hoài cổ nồng đậm.
“Là bộ sưu tập đồng đen sao?”
Diệp Khai có chút kinh ngạc, đồng đen là kiểu đồng hồ lặn chuyên nghiệp nhái kiểu dáng cổ điển, cậu rất thích mẫu này, nhưng nó cũng không đắt, chỉ khoảng hơn 9 vạn.
Bình thường mà nói thì với giá tiền này hoàn toàn không đáng để Trần Hựu Hàm liếc mắt nhìn qua, Diệp Khai quay đầu lại nhìn hắn, gương mặt sạch sẽ nhìn càng trắng trẻo hơn dưới ánh đèn, cứ như là một loại ngọc bích nào đó.
Giọng cậu lúc này mặc dù đã hơi khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe, “Vậy mà anh cũng biết.”
Trần Hựu Hàm hôn lên khóe môi cậu: “Không phải Diệp Cẩn đã tặng em một chiếc đồng hồ trong bộ sưu tập đồ cổ của hãng này vào sinh nhật năm 16 tuổi của em sao? Anh vẫn nhớ rõ ràng.”
Diệp Khai lập tức bật cười: “Hựu Hàm ca ca, thì ra anh thù dai đến vậy.”
Hai người lại hôn nhau lần nữa, nhiệt độ nước đã hơi lạnh, trước khi đứng dậy, cậu đột nhiên hỏi: “Anh có mang hộ chiếu theo không?”
Với những người như bọn họ thì việc mang theo hộ chiếu mỗi khi đi xa đã trở thành thói quen, lúc thu dọn hành lý cũng không cần phải nhớ, cứ luôn tự giác mà bỏ vào vali thôi.
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, hỏi: “Em muốn đi ra nước ngoài sao?”
Chiếc khăn dày đã bị nước nóng làm ẩm hoàn toàn, Diệp Khai vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, lúc vừa mới đứng lên chân vẫn còn hơi mềm.
Cậu mở của phòng tắm ra, đáp một tiếng rồi vặn vòi hoa sen.
Trần Hựu Hàm vẫn còn đang ngâm mình trong nước nóng, Diệp Khai đi rồi, hắn giãn người ra rồi nằm xuống, châm cho mình một điếu thuốc, sau khi nhấp vài hơi mới lại hỏi: “Em không muồn về nhà sao?”
Tiếng nước chảy rất lớn, Diệp Khai không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Trần Hựu Hàm chờ mãi mà không thấy cậu trả lời, không tránh khỏi nhếch môi tự giễu.
Diệp Khai đi ra, sương mù màu trắng và hơi nước mịt mờ bao quanh cậu, cánh tay rắn chắc của Trần Hựu Hàm đang đặt trên thành bồn tắm, nhìn mặt hắn có chút mệt mỏi.
Diệp Khai vừa lau người vừa lấy đi nửa điếu thuốc trên tay hắn, “Anh vừa hỏi gì em thế?”
Hút thuốc sau khi làʍ ŧìиɦ, quả nhiên không tệ chút nào.
Diệp Khai thầm nghĩ hình như cái gì xấu cũng dễ học hết, sau đó lại nhận ra rằng mình chẳng có cơ hội nào để làm chuyện xấu với người khác.
Trần Hựu Hàm không đáp lời cậu, hắn đứng dậy khỏi bồn nước đã lạnh: “Không có gì.”
Diệp Khai nắm lấy cánh tay hắn, vừa buồn cười vừa không còn gì để nói: “Sao nào? Tự nhiên đi từ xích đạo đến Nam Cực à?”
Trần Hựu Hàm cười cười, đưa tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm của Diệp Khai: “Không có gì thật, em mau đi sấy tóc đi.”
Diệp Khai suy nghĩ một chút, không đoán ra được tại sao hắn lại đột nhiên trở nên uể oải thế, cậu vừa lau tóc vừa đi ra ngoài: “Ngày mai đi đến Lệ Giang trước đã, rồi xem xem bay bên nào thì tiện đến Vancouver hơn.” Diệp Khai ngừng một chút, dùng giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: “Có khi mình vẫn phải về sân bay Lưu Hoa.”
Trần Hựu Hàm đang vặn vòi hoa sen cũng dừng lại, rướn nửa người ra từ trong phòng tắm kính: “Em muốn đi Vancouver?”
Diệp Khai đáp lời, giọng cậu chợt xa chợt gần theo bước chân: “Đã lâu rồi bà ngoại không gặp anh, giờ bà mà thấy anh chắc là sẽ vui lắm.”
Trần Hựu Hàm trong nháy mắt cảm nhận được một cơn rung động khó tả.
Hắn gần như bị đánh bay bởi niềm vui sướng tột cùng, đến kɦoáı ƈảʍ khi làʍ ŧìиɦ còn không thể khiến những ngón tay hắn run rẩy, vậy mà chỉ một câu ngắn ngủi này của Diệp Khai lại có thể làm được.
Hắn không kìm được mà nuốt xuống một chút, sau đó mới dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể mà hỏi: “Anh lấy thân phận gì để qua thăm bà đây?”
Tiếng máy sấy vang lên, Diệp Khai lại không nghe thấy, cậu sấy tóc với tâm trạng vô cùng thoải mái, khi nhìn vào chính mình trong gương, khóe miệng cậu thậm chí còn đang tự nhiên mà nhếch lên.
Trần Hựu Hàm yên tâm đi tắm, hắn nín thở dưới dòng nước nóng.
Mặc dù đã 36 tuổi, nhưng năm tháng chẳng hề để lại dấu vết nào trên người hắn, bỏ qua hào quang của tiền tài thì sự anh tuấn, phong độ, thậm chí sức quyến rũ tìиɦ ɖu͙ƈ của hắn hai năm qua không những không giảm mà trái lại còn tăng thêm.
Khuôn mặt lạnh lùng như một pho tượng lập thể của hắn được đèn chiếu ra vẻ trẻ trung trắng bợt, chỉ là đôi môi lại đang cong lên một độ cong nhàn nhạt, hắn thầm nghĩ, sinh nhật này quả thật không tệ chút nào.
Khi hắn quay trở lại phòng khách thì Diệp Khai đã sấy tóc xong.
Cậu choàng áo choàng tắm lên cho Trần Hựu Hàm, còn tỉ mỉ thắt đai lưng cẩn thẩn quanh eo, vừa nhìn hắn vừa nói: “Khi nãy em có xem vé máy bay, vẫn phải bay về Ninh Thị rồi mới đi được.
Hựu Hàm ca ca, anh sắp xếp được thời gian chứ?”
Trần Hựu Hàm quyết định không hỏi câu hỏi kia nữa, hắn kéo Diệp Khai qua rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái: “Mọi chuyện nghe theo em hết.”
Họ ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, sau khi lười biếng ăn bữa sáng muộn trên ban công, hai người lái xe về Lệ Giang, rồi lại từ Lệ Giang bay về sân bay Lưu Hoa của Ninh Thị, tiếp đó lại từ Ninh Thị lên chuyến bay đến Tokyo, sau đó mới chuyển chặng ở đó để bay qua Vancouver.
Thật là đủ vất vả.
Khoang hạng nhất của A380 rộng rãi mà khiêm tốn, Diệp Khai quấn chăn bông mà ngủ, lúc tỉnh dậy chợt nhớ đến Tết năm đó.
Cậu nghiêng đầu nhìn Trần Hựu Hàm, phát hiện ra hắn đang xem tài liệu hạng mục, cậu tháo tai nghe ra rồi với qua chọc chọc tay hắn, nhỏ giọng nói: “Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên ipad, “Còn năm tiếng nữa mới đến nơi, trong cốc giữ ấm có nước nóng đấy em.”
“Lúc trước anh bay đến đó một mình, có phải là rất chán hay không?”
Trần Hựu Hàm cười cười, rốt cuộc cũng dời mắt khỏi ipad mà nhìn Diệp Khai: “Giờ em mới thấy cảm động?”
Đó là một chuyến bay dài dằng dặc, là khoảng thời gian trống được hắn chắt chiu ra trong lịch trình bận rộn của mình, đồng thời cũng là một lần điên rồ mất trí của hắn.
Sau khi vượt qua cửa hải quan, trong lúc chờ máy bay, tiến vào đường bay, trong sự chuyển động kết hợp bởi động cơ nặng nề và cảm giác siêu trọng khi cất cánh, hắn mới bắt đầu giấu đầu hở đuôi mà tự hỏi mình, rằng mình đang toan tính thứ gì đây? Câu hỏi kia không cho phép hắn truy hỏi đến cùng, hắn tự nói với mình, hắn chẳng màng gì cả.
Ấy vậy mà dáng vẻ nhẹ nhàng trôi chảy đó lại hoàn toàn biến mất ngay trong nháy mắt khi hắn gặp Diệp Khai.
Hắn toan tính, mong cầu một nụ cười của Diệp Khai, mong cầu Diệp Khai đưa mắt nhìn về mình trong ánh hoàng hôn, mong cầu một tiếng [ Hựu Hàm ca ca] ngạc nhiên của Diệp Khai.
Diệp Khai được hời còn ra vẻ, làm bộ mà kín đáo nói: “Anh thích em cũng sớm quá đi chứ.”
“Anh có thích đâu, em suy nghĩ nhiều rồi.” Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng vặn lại, ngón tay vẫn lướt trên ipad.
Thấy Diệp Khai không có động rĩnh gì, Trần Hựu Hàm lập tức liền nhìn qua, cảm thấy buồn cười, “Mỗi thế mà cũng giận sao?” Hắn đặt ipad xuống, nghiêm túc dỗ dành: “Lúc đó chưa tính là yêu, nhưng tình cảm cũng đã rất sâu đậm.”
Diệp Khai không muốn nghe, có lẽ là do mới tỉnh dậy nên vẫn còn gắt ngủ, cậu lạnh lùng hừ một tiếng, khẽ quấn chiếc khăn mỏng quay mặt về phía cửa sổ.
Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, kéo người vào lòng mình, ôm lấy vai Diệp Khai, nhéo mũi cậu một cái rồi hôn lên gò má mềm mại và đôi mắt lạnh lùng, nói một cách cực kỳ không có nguyên tắc: “Thích, đương nhiên là thích rồi, bay những mười mấy tiếng chỉ để gặp mặt em, không thích thì còn là gì được chứ.
Đâu chỉ thích em từ lúc đó, anh còn thích em từ sớm hơn nữa ấy chứ, mỗi lần gặp em xong lại không thể kiềm chế được mà thích em hơn một chút, một năm 365 ngày, ít nhất cũng gặp em 100 lần, đợi tới năm em tròn 18 tuổi thì anh đã thích em hết thuốc chữa luôn rồi, nếu như em mà không đáp lại anh, mỗi ngày anh sẽ đến cửa trường học chặn đường em, giống như một tên côn đồ cắc ké chặn đường hoa khôi trường ấy, cả Thiên Dực đều biết Diệp Khai có một kẻ theo đuổi mặt dày mày dạn, được cái là mặt mũi của hắn ta cũng không tệ, lại còn lái Lamborghini, chẳng đến mấy ngày các bạn học trong trường sẽ làm ầm lên kêu em đồng ý yêu anh.”
Trần Hựu Hàm chém gió thành bão, Diệp Khai không nhịn được mà bật cười.
Khi hắn nói những lời đó, hắn chỉ là thì thầm vào tai Diệp Khai một cách nhẹ nhàng mà trầm thấp, người ngoài không nghe thấy lời hắn, chỉ cảm thấy hai người này dính lấy nhau hết thuốc chữa rồi.
“Vui rồi chứ? Em mà còn chưa vui thì anh lại chém thêm mấy câu nữa, chém đủ 5 tiếng không ngừng.”
Diệp Khai cạn lời, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh chém tiếp xem, 5 tiếng đồng hồ đủ để anh chém gió đến năm 80 tuổi đấy.”
Trần Hựu Hàm dỗ dành đến là thạo tay, nhưng lại có vẻ chân thành bình thản, hắn nhếch khóe môi: “90 tuổi thì có gì hay mà phải chém, mình cứ giống như ông ngoại bà ngoại là được rồi.
Mình cùng nhau uống trà, trồng hoa, mùa hè đi ngắm núi tuyết, mùa đông đến bờ biển phơi nắng, còn có gì nữa nhỉ?” Hắn trầm ngâm, thấp giọng xuống: “Chờ đến khi em 80 tuổi, anh cũng đã 96 rồi.
Rượu anh đã cai rồi, từ ngày mai anh sẽ cai nốt thuốc lá.” Hắn hôn lên đỉnh đầu Diệp Khai một cái, chỉ là dỗ dành một chút mà thôi, sao lại khiến cho tự mình thấy đau lòng thế này? Lời của hắn vẫn còn chưa nói hết, chờ đến khi hắn 96 tuổi, Diệp Khai phải làm sao bây giờ? Em ấy vẫn còn vài chục năm trên đời.
.
.
Một mình Diệp Khai phải sống thế nào đây?
Diệp Khai nắm lấy tay hắn dưới tấm chăn mỏng, cậu bình tĩnh, không hề quá cố ý.
Sau đó lập tức nói một cách thản nhiên: “Em sống đến 80 tuổi là đủ rồi.” Diệp Khai ngẩng mặt lên, khuôn mặt sạch sẽ nhìn bình tĩnh mà ngây thơ, “80 tuổi cũng coi là thọ rồi, anh nhỉ?”
Trần Hựu Hàm không nghe vào, trái tim hắn vô cùng đau đớn, không thể không cười nhạt mà lảng đi: “Mình không nói chuyện này nữa được không?”
Diệp Khai tựa sát vào hắn, thực sự không nói thêm gì nữa.
Mãi lâu sau, Trần Hựu Hàm mới nghe cậu nhẹ giọng nói: “Em sẽ không tìm được anh đâu.
Anh đừng để em không tìm được anh.”
Tiếp viên hàng không tiến hành phục vụ, khi đi qua chỗ hai người họ thì không chuyên nghiệp mà đưa mắt nhìn hai lần.
Chỉ là cảm thấy họ rất xứng đôi.
Xứng đôi từ trong xương thịt.
Cô đã nhìn thấy tình yêu trong nháy mắt lướt qua họ, lúc trở về phi hành đoàn thì đã gạt bỏ ý định đưa số điện thoại của mình cho Trần Hựu Hàm.
Máy bay hạ cánh xuống Vancouver lúc chạng vạng.
Sau khi lấy hành lý, họ đi qua đám đông lộn xộn để tiến về phía lối ra, Lan Mạn và Cù Trọng Lễ đang giơ tấm biển chào đón họ.
Giấy bìa cứng màu trắng, bút dạ màu đen, phía trên viết tên Diệp Khai và Trần Hựu Hàm, ở giữa còn có một trái tim tình yêu.
Lan Mạn ôm Trần Hựu Hàm trước.
Khi con người già đi, chiều cao của họ sẽ dần bị rút ngắn lại.
Trần Hựu Hàm cảm thấy Lan Mạn có vẻ đã thấp hơn rất nhiều, hắn thân mật mà lịch thiệp cúi người ôm bà.
Thân ảnh gầy yếu của Lan Mạn được hắn ôm vào lòng, đôi bàn tay già nua nhưng được chăm sóc rất tốt vỗ vỗ lưng Trần Hựu Hàm: “Hựu Hàm, chúng ta đã chờ con 2 năm rồi.”
Trần Hựu Hàm nghẹn ngào vì một câu than nhẹ như có như không này của bà cụ.
Nhà họ Trần không có người lớn như vậy trong nhà.
Ninh Xu – mẹ của hắn là một đứa trẻ mồ côi với thân thế mơ hồ, bà nội thì đã mất từ sớm, ông nội hắn vì khi còn trẻ đã vất vả quá nhiều, nên cũng không sống thọ.
Trần Hựu Hàm vẫn luôn coi người lớn nhà họ Diệp như trưởng bối của mình mà đối đãi.
Nhiệt độ cơ thể, mùi nước hoa, sợi tóc mềm mại, hai mắt hiền lành nhưng vẫn sáng ngời thông tuệ như cũ của Lan Mạn, khiến cho Trần Hựu Hàm cảm thấy mình như là con cháu trong nhà hơn bao giờ hết.
Cù Trọng Lễ cũng lập tức tiến lên ôm cả hai, Lan Mạn có chút thất lễ, hai mắt bà hoe đỏ, Cù Trọng Lễ ôm bà vào lòng mình, như là dỗ một cô bé mà nói: “Không khóc không khóc mà, Mạn Mạn, bà nhìn Hựu Hàm xem, có phải sắp đẹp trai bằng tôi lúc trẻ rồi hay không?”
Lan Mạn nín khóc mỉm cười: “Ông kém xa Hựu Hàm!”
Cả bốn người đều bật cười.
Diệp Khai nói: “Hựu Hàm ca ca, anh vẫn chưa chào hỏi ông bà.”
Trần Hựu Hàm liền gọi lần lượt “Ông ngoại”, “Bà ngoại”.
Ánh mắt Lan Mạn nhìn hắn dịu dàng như thể sắp tràn ra nước, bà lấy ra một lì xì màu đỏ rất dày từ trong túi đưa cho Trần Hựu Hàm: “Đây là lễ nghi của thế hệ trước ở Ninh Thị, biết con không thiếu tiền, nhưng cái này thì nhất định phải nhận.”
Đã nhiều năm Trần Hựu Hàm không nhận lì xì, hắn dùng hai tay nhận lấy nó, phát hiện trên bao lì xì có một chữ [Hỷ] làm bằng nhung.