Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 86


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 86


Chương 86:
Dưới ánh nắng, Diệp Khai nằm phơi nắng đến mức buồn ngủ, không thể không châm một điếu thuốc.
Trên đường lúc này cũng coi như đông đúc, những xe taxi đi qua cứ ngỡ rằng cậu đang chờ xe, đạp phanh rồi hạ cửa kính xe hỏi cậu muốn đi đâu, sau khi nhận lại câu từ chối liền đạp ga đi ngay.
Sau khi bị chào mời hơn ba lần, Diệp Khai liền dứt khoát dựa vào cột đèn đường mà ngây người.
Một lát sau, có một cô gái nhỏ với bím tóc sặc sỡ, khoác trên mình chiếc khăn choàng, nom có vẻ là khách du lịch tiến đến hỏi cậu một cách rụt rè: “Ừm, anh ơi, anh đi một mình sao? Em có thể thêm we –“
Cánh tay cầm thuốc của Diệp Khai xuôi bên người, ánh mắt thoáng liếc nhìn vào bên trong tiệm thuốc, cười nhẹ đáp: “Bạn trai anh đang ở bên trong đó.”
Bạn trai cậu đang ở trong đó mua gel bôi trơn.
Không có gel bôi trơn đúng thực là không làm gì nổi.
Sau khi Trần Hựu Hàm thú nhận mọi chuyện xong liền đè cậu lên ghế ô pha mà hôn, hôn đến mức hung ác mà tràn ngập tính xâm lược, hôn từ trên ghế sô pha rồi quấn lấy nhau lăn xuống đất, tấm thảm lông dê bằng phẳng cũng bị hai người quậy đến mức nhăn nhúm.

Bầu không khí nóng bỏng đến mức khiến cho người ta không tài nào trốn thoát, chỉ là một số bộ phận bị va đụng đau đến mức nhíu mày.
Trần Hựu Hàm thở gấp cười hỏi cậu: “Khi nãy em ném sướng tay không? Hửm?”
Đường cung xinh đẹp khi ném tuýp gel bôi trơn vẫn như đang hiện ra trước mắt, Diệp Khai nhắm mắt lại, đuôi mắt cậu đỏ ửng, cần cổ dướn lên một đường cong tinh xảo mà yếu ớt.

Cậu khó chịu đến độ hầu kết cũng nhấp nhô, vừa mãnh liệt hôn đáp trả vừa không nhịn được mà cười, cười xong lại thấp giọng mắng một câu “ĐM.”
“LOccitane không được sao?” Trần Hựu Hàm kìm nén tiếng thở dốc, cả giọng nói lẫn biểu cảm của hắn đều rất quyến rũ.
Diệp Khai cảm thấy mình gần như đã mất hết lý trí, chỉ mới sáng nay thôi cậu vẫn còn muốn đưa cái nhãn hàng này vào danh sách đen hoàn toàn, ấy vậy mà lúc này hai mắt cậu ươn ướt, bị Trần Hựu Hàm quyến rũ đến mờ mắt mà mơ màng gật đầu.
Trái lại là Trần Hựu Hàm lại xót cậu nên không nỡ ra tay.
Nhưng giờ mà lại nhờ quản gia đi mua thêm lần nữa thì Diệp Khai quả thực không còn mặt mũi nào để đối mặt với người ta nữa, một giờ dùng hết nguyên một bình, hai ngày còn lại, liệu quản gia sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hai người bọn họ đây?
Cuối cùng hai người đành tự mình đi mua.
Trung tâm thành phố Shangri-La chỉ có một tiệm thuốc duy nhất nằm bên cạnh đường cao tốc bán các loại sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này, nó nằm ngay bên cạnh cổng phía bắc của thành cổ Độc Khắc Tông.

Thầy thuốc người Tây tạng mặc áo bào trắng cảm thấy sản phẩm này ngày hôm nay có vẻ bán chạy hơn ngày thường.
Diệp Khai không chịu nổi cái sự mất mặt này, cậu vừa mới đi vào chừng hai giây liền chạy ra ngoài, đứng trên đường vô công rồi nghề.
Điếu thuốc hút được chừng một nửa thì thấy Trần Hựu Hàm đi ra.
Chỉ với một chiếc áo len chữ T cổ lọ cộc tay thôi mà hắn đã có thể trình diễn ra khí thế của một người mẫu nam với phong cách cấm dục trong tuần lễ thời trang, chỉ tiếc thứ đồ trong túi giấy lại không hề mang phong cách như vậy.

Chẳng biết tại sao Diệp Khai lại đột nhiên bật cười, rồi lại ho sặc sụa vì khói thuốc, đôi lông mày xinh đẹp của cậu giãn ra trong làn khói trắng, cả đôi mắt lẫn nụ cười đều sạch sẽ vô cùng.
Cậu không nhịn được mà chế nhạo: “Anh ở trong tiệm nhà người ta khảo sát hàng hóa sao?”
Trần Hựu Hàm cốc trán cậu một cái: “Anh tiện thể mua thuốc chống viêm cho em.”
“Em vẫn ổn mà.”
Trần Hựu Hàm cười như không cười mà nhìn cậu, một lúc sau mới lịch lãm hỏi: “Vậy về luôn nhé?”
“Thôi đừng, đừng,” Diệp Khai cố ý cười khiêu khích, giọng điệu lúc nói chuyện cũng lộ ra vẻ không sợ hãi, gợi đòn: “Hựu Hàm ca ca, dù sao anh cũng 36 rồi, chỗ này lại còn là cao nguyên, không cần cậy mạnh nha.”
Trần Hựu Hàm nhận lấy nửa điếu thuốc trong tay Diệp Khai rồi đưa lên miệng mình, nheo mắt nhìn cậu, trong mắt có sự hung ác nhàn nhạt.

Mặc dù ánh nắng đang ngập tràn, nhưng mắt hắn lại mang theo cảm giác ẩm ướt, giống như hormone của một loài dã thú giống đực nào đó vừa mới lóe lên.
Diệp Khai bị hắn nhìn đến nỗi tim đập loạn hai nhịp, sâu trong cơ thể dâng lên sự bối rối như sắp bị xâm phạm.
“Muộn chút nữa hẵng về.

.


.” Cậu cúi đầu tránh khỏi ánh mắt Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm cười cười, dụi tắt thuốc lá, một tay hắn cầm túi giấy, tay kia nắm tay Diệp Khai.
Hai người đi về phía cổng bắc của thành cổ Độc Khắc Tông.
“Nãy có người bắt chuyện với em.” Diệp Khai mím môi, “Những hai người.”
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, “Xem tiền đồ của em kìa.”
Diệp Khai thẹn quá hoá giận: “Anh không thể ghen một chút à!”
“Vội gì chứ.” Trần Hựu Hàm nắm chặt bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn lại, “Em mới chỉ 20 tuổi mà thôi, sau này sẽ có thêm rất nhiều người thích em.”
Không biết vì sao, chỉ là một câu trần thuật đơn giản như thế, nhưng Diệp Khai lại nghe ra sự ghen tuông và căng thẳng khó mà miêu tả nổi.
“Anh cũng ghen với Lucas đủ nhiều rồi, có ảnh chụp chung hay là lịch sử trò chuyện, rồi video, thư từ, đồ kỉ niệm gì đó thì em mau giấu kĩ hoặc tiêu hủy ngay đi,” Trần Hựu Hàm nửa thật nửa giả nói: “Nếu không, để anh mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng thật đấy.”
Diệp Khai khẽ giật mình, bất giác quay đầu lại nhìn hắn.
Vẻ mặt Trần Hựu Hàm rất thản nhiên, hắn hỏi: “Lúc em chia tay với hắn ta.

.

.

Hắn không làm khó em chứ.”
Diệp Khai thu tầm mắt lại, khi trả lời có chút do dự.
“Em đưa ra lựa chọn nhanh như vậy, trong lòng thật sự đã buông tay hắn rồi sao?”
Không đợi Diệp Khai kịp trả lời, Trần Hựu Hàm rất thản nhiên, rất nhanh liền đáp, như thể sợ cậu sẽ đưa ra câu trả lời: “Chưa thể buông tay cũng không sao, dù sao hắn ta cũng đã ở bên em khi em đau khổ nhất,.

.

.

anh có thể đợi em.”
Diệp Khai có chút do dự, hỏi: “.

.

.

Hựu Hàm ca ca, anh ghen với anh ấy thật sao?”
“Không ghen.” Trần Hựu Hàm thản nhiên đáp.
Nói là nói như vậy, nhưng biểu hiện mấy ngày nay của hắn hiểu nhiên không phù hợp với hai chữ hời hợt này.

Diệp Khai không chút biến sắc hỏi: “Mấy ngày nay anh ghen với anh ấy như vậy, không phải là diễn sao?”
Trần Hựu Hàm bị câu hỏi của Diệp Khai chọc giận đến mức bật cười, trái tim cũng muốn nhảy ra theo: “Làm người đi Thầy giáo Tiểu Hoa.”
Diệp Khai lén lút cong khóe môi lên.

Cậu cảm thấy mình hư quá đi thôi.
Shangrila cũng chỉ là một vùng trời đất nho nhỏ như thế, nhưng dường như lại được cai quản bởi những vị thần linh khác nhau, chỉ cách nhau một đoạn chẳng xa là bao mà chỗ này thì trời quang mây tạnh, bên kia đám mây lại đang là trời mưa.


Bọn họ đã trải qua một buổi sáng tốt lành với trời quang mây tạnh bên khu vực cạnh đền Tùng Tán Lâm, thế nhưng chỗ thành cổ Độc Khắc Tông này lại là khung cảnh trời rạng sau cơn mưa.
Trận hỏa hoạn lớn năm 2014 đã khiến cho nơi đây có vẻ chia cách nửa mới nửa cũ.

Những nơi chưa bị ngọn lửa ghé qua còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của tường bùn màu vàng, xà nhà bằng gỗ, mái hiên ngói xanh, những nơi mới xây dựng lại thật ra thì cũng đã trôi qua mấy năm, nhưng khi nhìn vào những mái hiên được chạm trổ tỉ mỉ thì dường như vẫn luôn khiến người ta ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng.
Diệp Khai cầm trong tay một tách cà phê Vân Nam được xay thủ công, có mùi thơm nồng, có thể cân nhắc mua về làm quà kỷ niệm.
Mỗi một ngõ hẹp đường tắt ở nơi đây đều có thể tìm ra một quán cà phê nào đó, vỉa hè hướng ra phố lúc nào cũng phải trang trí đẹp một chút, trên tầng 2 phải có sân thượng hướng ra phố, dưới mái hiên treo đèn hình ngôi sao, đến tối sẽ nhấp nháy.

Thứ mà nhiều như quán cà phê ở đây chính là người nước ngoài da trắng, gần như khắp nơi đều là khách nước ngoài đeo balo du lịch, còn có rất nhiều người hippies với mái tóc bù xù cột chiếc khăn chùm đầu ma thuật và mặc áo choàng bằng vải lanh.
“Hựu Hàm ca ca, anh biết không, lúc đầu tên của Shangrila là huyện Trung Điện đấy.”
Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng.

Hiện giờ khi nói đến Shangri-La, ở những nơi phía bắc Vân Nam vẫn còn dùng cái tên huyện Trung Điện.
Shangri-La là một cái tên hoàn toàn được dịch theo tiếng Trung Quốc.

Ban đầu, một người đàn ông tên là James Hilton đã viết một cuốn tiểu thuyết mang tên “Đường chân trời đã mất”.

Nó kể về một chiếc máy bay gặp tai nạn và rơi xuống dãy Himalaya, sau đó phát hiện ra một xã hội không tưởng.

Quyển sách đó rất nổi tiếng ở nước ngoài, 10 người tới đây thì trong ba lô của 9 người có mang theo quyến sách đó, và thêm cả một quyển “Lonely Planet”.
Diệp Khai nhấp một ngụm cà phê, hương vị không tệ, sau đó nói: “Sau này có người bắt đầu nghiên cứu nguyên mẫu, tất cả đều muốn tranh giành nhau, trong nước cũng muốn tranh, mấy quốc gia dọc theo biên giới dãy Himalaya cũng bắt đầu tranh đấu, cái gì mà đồng lúa Lệ Giang, rừng rậm Nepal, chỗ nào cũng nói mình là “Shangrila”, sau đó.

.

.” Diệp Khai không khỏi mỉm cười khi nói đến đây, “Người lãnh đạo của huyện Trung Điện lúc ấy thật đúng là thiên tài, ông ấy tiên hạ thủ vi cường* mà đổi tên huyện Trung Điện thành Shangrila.” *(ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
Ngay cả Trần Hựu Hàm cũng sửng sốt một chút, sau đó lập tức bật cười: “Thế là thắng rồi.”
“Đúng vậy, thắng rồi.”
Cả hai chậm rãi lang thang trên con đường lát gạch đá.

Nghiêm túc đi dạo thế này cũng cảm thấy tẻ nhạt, bên trong các cửa hàng đều là ngọc bích cùng với trang sức làm bằng bạc liên miên vô tận, rất ít thứ có thể hấp dẫn tầm mắt họ.
Ánh nắng ngập tràn khắp nơi, bên bức tường trắng vẽ tượng thánh mờ mờ ngay lập tức liền bị phơi khô.

Tia nắng lóe lên đằng sau tòa tháp trắng, tiếng màn trập máy ảnh của khách du lịch liên tục vang lên.
Suốt quãng đường, hai bàn tay nắm lấy nhau của họ chưa từng buông lỏng, lòng bàn tay dính lấy nhau dâng lên chút hơi ẩm.

Sau khi bị nhìn nhiều lần, Diệp Khai dần có chút cảm giác mất tự nhiên, muốn buông tay ra, lại bị Trần Hựu Hàm không nói gì mà siết chặt lại.
“Thầy giáo Tiểu Hoa, em còn câu chuyện gì để kể trong hành trình làm hướng dẫn viên du lịch của mình không? Kể thêm gì đó đi nào.” Trần Hựu Hàm thản nhiên dời sự chú ý của cậu sang chuyện khác.
Diệp Khai mới chỉ học gạo mấy lần hai ngày nay, Trần Hựu Hàm vừa mới nói vậy cậu liền cuống, dốc ruột dốc gan mà nghĩ, ” “Độc Khắc Tông” trong tiếng Tạng có nghĩa là Thành phố của ánh trăng.

Trước đó đã từng có một thành cổ tên là “Ni Vượng Tông”, có nghĩa là Thành phố của ánh nắng, hai cái này cộng lại chính là “Những năm tháng trong tim”.


.

.”
Trần Hựu Hàm cong môi cười, thản nhiên phá đám: “Học thuộc khó lắm nhỉ.”
“Khó lắm luôn.” Diệp Khai thở hắt ra, “Vậy nên anh đừng có kiểm tra thầy giáo Tiểu Hoa nữa, thầy chẳng biết gì đâu.”
Trần Hựu Hàm đưa tay lên vẫy vẫy, Diệp Khai không hiểu gì nên cúi người lại gần, nghe thấy Trần Hựu Hàm ghé vào tai mình nói: “Em đừng có đáng yêu như vậy.”
Cả hai đi dọc xuống theo con dốc, hai bên đường là những ngôi nhà cũ kỹ làm bằng bùn vàng, trên nóc nhà mọc đầy cỏ dại và hoa cúc ba tư.

Cúc ba tư có đủ loại sắc màu, nhưng nhiều hơn cả vẫn là màu trắng và màu hồng, thân cây mảnh mai khẽ đung đưa trong gió nhẹ.

Bởi vì hiếm khi có thể nhìn thấy chúng trong thành phố, nên khi nhìn thấy loại thực vật này, Diệp Khai kiểu gì cũng sẽ quên rằng chúng đến từ đâu và sẽ quay lại nơi nào.
Bánh xe cầu nguyện lớn màu vàng trong công viên Kameyama vô cùng bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Diệp Khai bị ánh mặt trời làm cho nheo mắt, cậu dùng tay che lại, bắt đầu kiểm tra Trần Hựu Hàm: “Hựu Hàm ca ca, anh có biết kia là cái gì không?”
Trần Hựu Hàm mím môi lại, phối hợp nói: “Anh không biết.”
“Đó là kinh luân lớn nhất trên thế giới! Ngầu lắm phải không!”
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng cũng rất cường điệu mà nói: “Wow.”
Diệp Khai: “.

.

.”
Cậu cứ luôn cảm thấy giọng điệu này của hắn rất quen thuộc.

Sau khi bỏ ra chừng hai giây để nhớ thì cậu đã nhớ ra, giọng điệu qua loa vừa rồi của hắn có khác nào giọng của cô giáo mẫu giáo nói với cậu lúc 3 tuổi đâu cơ chứ.
“Bảo Bảo, có đôi khi anh cảm thấy em thật sự không thay đổi chút nào.” Trần Hựu Hàm nhận ra cậu đã hơi giận rồi, thế là kéo tay cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Lúc em còn nhỏ, có con bướm bay vào vườn em cũng nói như vậy, [Hựu Hàm ca ca, anh từng thấy con bướm nào — TO — như vậy chưa?] “
Có lẽ do mặt trời quá gay gắt, mà mặt Diệp Khai bị nắng chiếu đến nóng cả lên.
“Lúc em vừa từ công viên về thì sẽ là, [ Hựu Hàm ca ca, anh có biết hôm nay em ngồi tháp rơi tự do cao cỡ nào không?] “
Diệp Khai vô cùng thê thảm mà hít sâu một hơi.
Trần Hựu Hàm cố ý ngừng hai giây, sau đó mới cong khóe môi cười một cách cấu xa: “Cao – – HƠN MỘT —TRĂM — mét lận đó –“
Diệp Khai rốt cục không thể nhịn được nữa: “.

.

.

Trần Hựu Hàm!”
Trần Hựu Hàm bật cười, vừa siết chặt tay cậu vừa ôm người vào lòng, đè chặt không cho cậu nhúc nhích, hắn rất dịu dàng mà dỗ dành: “Sao em lại đáng yêu như vậy? Hửm? Có phải em ăn đáng yêu mà lớn không? Ở trước mặt người khác em cũng đáng yêu như thế sao?”
Hai mắt đen láy đầy tức giận phập phồng, Diệp Khai tức chết mất, lớn tiếng nói: “Đúng vậy đó! Đáng yêu chết đi được rồi!”
Du khách đều đang nhìn về phía bọn họ, Trần Hựu Hàm hoàn toàn thờ ơ với những ánh mắt mang theo dò xét này, hắn cười cười rồi hôn lên mái tóc đen bị phơi nóng của Diệp Khai: “Anh thu hồi quyền hạn rồi, không có lần sau nữa.”
Dưới chân công viên Quy Sơn, có vài vị lạt ma trẻ tuổi khoác vai nhau cười nói đi ngang qua đài phun nước.

Hầu hết họ đều có gương mặt non nớt, có lẽ còn kém Diệp Khai vài tuổi.

Tăng bào màu đỏ bay trong gió.

Đại Lạt Ma đang bước xuống bậc thềm với một chuỗi hạt dài trên tay.

Những khách du lịch đi lên đều cúi đầu nói “Tashi Delek” với ông.

Diệp Khai thuận theo ngước mắt liền, sau đó cằm cậu cũng hơi nâng lên.

Từ chân núi lên đến kinh luân còn gần một trăm bậc nữa, cậu có chút hối hận, đáng lẽ nên để đến ngày cuối cùng rồi mới đến đây.
Sắc mặt cậu tái nhợt dưới ánh mặt trời, cứ như một khối băng trong suốt được mang ra phơi dưới ánh nắng.

Trần Hựu Hàm mở túi giấy, lấy ra một chai đường glu-cô.

Có thể uống trực tiếp, ống nhựa trong suốt, chữ in trên đó là màu hồng, chỉ hai đồng một chai, là thứ có tác dụng khi đi đến cao nguyên còn hơn cả dược liệu Hồng cảnh thiên.
Diệp Khai từng uống thứ này lúc ở chỗ Khương Nham, nó ngọt gắt, nhưng có tác dụng.
Diệp Khai mở nắp chai, uống một hơi cạn sạch, sau đó lập tức suy nghĩ đến ẩn ý trong đó, cậu lười biếng nghiêng đầu hỏi: “Hựu Hàm ca ca, anh mua cái này làm gì?”
Trần Hựu Hàm vừa nghe đã biết cậu đang nghĩ cái gì, hắn nhếch môi, lạnh lùng nói: “Đêm qua anh thấy em thở gấp quá.”
Diệp Khai: “.

.

.”
Được rồi, câu hỏi này chính là tự rước nhục vào thân.

Không biết là do thể chất hay là do tư thế, mà phản ứng cao nguyên của cậu nghiêm trọng hơn Trần Hựu Hàm rất nhiều, huyệt Thái Dương đau nhức cả ngày, mỗi lần làm đến cao trào cậu đều cảm thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi.
Trần Hựu Hàm lại dắt tay cậu một lần nữa: “Em đi tiếp được không?”
Diệp Khai bước chân lên bậc thang đầu tiên.
Dọc theo bậc thang trồng thông xanh và tùng bách xanh ngắt, hai người họ sóng vai nắm tay nhau, chậm rãi bước qua màu xanh biếc của cây cối và ánh mắt trời, tiến về phía trước.
Trụ cầu nguyện 5 tầng làm bằng đồng nguyên chất được mạ vàng, quay chầm chậm dưới sức đẩy của du khách, mỗi vòng quay sẽ phát ra một tiếng “ding”, âm thanh đó sạch sẽ, thánh khiết, như một chú chim bồ câu trắng lướt qua những đám mây, bay dưới mái vòm của quảng trường ánh trăng, bay về phía cổ thành phương xa.
Giọng của hướng dẫn viên du lịch người Tạng vang dội giữa không gian: “…!Con dấu chạm nổi trên vách đá của ống đồng …!Trong ống có chứa 1,24 triệu câu kinh chú.

.

.

Một vòng thuận theo chiều kim đồng hồ tương đương với …”
Khách du lịch đông đúc, trái ngược lại với họ là những tín đồ mặc áo cà sa Tây Tạng đang dùng sức kéo lấy ống đồng.

Trên trán họ buộc sợi dây ngũ sắc đã biến thành màu đen, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt màu đồng, ánh mắt họ tập trung nhìn mặt đất phía trước, chuyên tâm, trầm mặc, thành kính.
Diệp Khai đứng trong bóng râm quan sát chừng mười phút.

Gió làm khô mồ hôi trên người cậu, từ đầu đến cuối cậu không hề di chuyển.

Không biết tại sao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tâm tình vốn đang kích động của cậu đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Sau khi tiếng “đinh” vang lên không biết bao nhiêu lần, có thể là 45, là 60, hay là 66, cậu nắm tay Trần Hựu Hàm, nói: “Đi thôi anh.” Nói xong liền quay người rời đi.
Nguyện vọng của cậu rất đơn giản, thần linh đã nghe thấy rồi.
Hơn nữa, còn thực hiện rồi.
——————————————–
He he, tự dưng hôm qua vô tình bắt gặp tận 2 lần có bạn recommend về bộ Trúc mã trên trang cfs với trong gr, mình nhìn thấy hết rồi nè.

Tuy ko biết có ai khác làm bộ này ngoài nhà mình không, nhưng vẫn cảm ơn các bạn đã yêu thích Diệp Khai, Trần Hựu Hàm nhé ???? Ko nghĩ mình có thể đi được đến đây và đồng hành cùng mọi người.

Mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ này trước Noel???? coi như là chấm dứt cái sự đau mỏi xương khớp trong năm nay, nói chứ edit một bộ truyện mệt thực sự á ???? nếu ko phải do cách ly và dịch bệnh chắc mình sẽ ko bh làm mất ???? Oce, chúc mn đọc vui nha ????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.