Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 117


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 117


Chương 116
Trợ lý Tư Kỳ gõ cửa phòng làm việc, trong khay nhỏ màu bạc là trà đen giúp cho việc lên tinh thần vào buổi chiều, cô biết gần đây Diệp Khai nghỉ ngơi không tốt lên cố ý pha trà nhạt một chút.

Nghe thấy tiếng Diệp Khai ở bên trong đáp lại cô mới khẽ đẩy cửa ra.
Diệp Khai bước ra khỏi phòng chờ trong khi đang đeo cà vạt.

Tư Kỳ nhấn công tắc rèm điện, tia sáng buổi chiều chồng chéo nhau cùng lướt qua khuôn mặt vị sếp trẻ tuổi của cô.
Ánh mặt trời rực rỡ cuối cùng cũng bao trùm toàn bộ cơ thể cậu.
Diệp Khai đối diện với những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, thắt cà vạt và cài khuy măng sét xong, cậu đứng đó nhìn chừng 2 giây rồi mới quay lại cầm tách trà lên hỏi: “Lịch trình của buổi chiều được sắp xếp ra sao?”
Tư Kỳ báo cáo từng công việc cụ thể theo mức độ nặng nhẹ, quan trọng.
Diệp Khai vẫn còn đang học thạc sĩ ở Mỹ, nhưng cậu đã tham gia vào việc kinh doanh và quản lý ở Ninh Thông.

Lúc cậu ở trường, các cuộc họp đều được Tư Kỳ sắp xếp và sao chép gửi cho cậu, nếu như có việc cần cậu phải có mặt trực tiếp, vậy thì cũng chỉ có thể thức đêm để tham dự.

Trong một năm có hai kỳ nghỉ dài hạn, ngoại trừ mấy ngày đầu vì jetlag mà được ở nhà xử lý việc cá nhận thì tất cả những ngày sau đó đều phải cống hiến cho công ty.
Tư Kỳ đã đi theo cậu gần bốn năm, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy cậu ngày càng trở nên thành thục hơn.
Diệp Khai chăm chú lắng nghe, điều chỉnh một vài chi tiết.

Sau khi người nọ rời đi, cậu ngồi xuống ghế làm việc, nhắm mắt lại xoa ấn huyệt thái dương.

Khi Diệp Khai nhắm mắt lại, tất cả những hình ảnh trong giấc mơ kia liền trở nên sống động, tiếng gầm rú của chiếc xe mô tô vẫn còn vang vọng bên tai cậu, trước khi Trần Hựu Hàm đội mũ bảo hiểm vào có hôn lên cằm cậu một cái, sát vị trí vành tai.

Cảm giác tê dại râm ran vẫn còn lưu lại cho đến giờ phút này.
Những ngón tay trượt từ thái dương lên mang tai trong vô thức.

Ánh mắt của Diệp Khai vừa nhẹ vừa trống rỗng, khóe miệng cậu không khỏi cong lên lúc nhắn tin cho Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm mở Wechat ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị: [Vậy là anh chỉ được có 28 điểm môn Vật Lý thôi sao?]
Mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút cười nhạo và cưng chiều.
Những ngày tháng thời học sinh cấp 3 đã quá xa vời với hắn, Trần Hựu Hàm ngờ rằng Diệp Khai gửi tin nhắn nhầm người.

Trong khi nghe báo cáo, hắn không nhịn được mà dành thời gian để nghĩ ngợi, có lẽ là một nhóc học sinh cấp 3 nào đó tìm đến cậu khóc lóc than thở thành tích không tốt, muốn hỏi cậu phương pháp học tập, không chừng đến cuối cùng còn sẽ thuận lý thành chương mà lấy danh nghĩa muốn cảm ơn mà hẹn cậu cùng đi ăn cơm, xem phim các loại.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, tổng giám của tập đoàn giải trí đang nói đến phần kết thúc bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, tự tin và có tính hàn lâm rằng: “Hiện giờ, phong cách thịnh hành nhất trên thị trường chính là phong cách mỹ nhân ngốc nghếch, xinh đẹp, ngây thơ như những bông hoa trắng bé nhỏ, không chỉ dễ hút fan mà còn rất có duyên với người qua đường.

.

.”
Ánh mắt Trần Hựu Hàm chuyển từ trên mặt vị tổng giám kia sang máy chiếu, trên đó là bản kế hoạch chiến lược với toàn bộ nghệ sĩ trong công ty, hiện giờ nó đang chiếu đến trang của 2 vị idol mới sắp được ký hợp đồng, quả nhiên là rất đẹp, rất ngây thơ, tràn đầy sức sống mà lại không kém phần thuần khiết.

Tổng giám nhìn thấy ánh mắt của Trần tổng chuyển từ mất tập trung sang thâm trầm, sau đó là biến thành không vui.
Trần Hựu Hàm không có thời gian nghiên cứu kỹ càng, hắn cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat, ra lệnh: [Đừng để ý đến mấy kẻ đầu óc không tốt.]
Sau khi tan làm, chào đón hắn không phải một căn phòng với đèn đuốc sáng trưng mà lại là sự lạnh lẽo tối đen.

Những ngọn đèn cao tầng quét qua cửa sổ sát đất, lóe lên trên khuôn mặt chìm trong bóng tối của Trần Hựu Hàm.

Ban ngày không có cơ hội, vốn hắn định chờ đến khi về nhà sẽ bắt người lại để thẩm vấn cho đàng hoàng, lúc này mới nhớ Diệp Khai đã nói từ sớm rằng tối nay cậu phải dự tiệc xã giao.
Trần Hựu Hàm không bật đèn, suy nghĩ vẫn dừng lại ở chuyện ban ngày mà chưa hồi thần lại.
Cùng là đeo nhẫn cưới, nhưng rõ ràng là nó có tác dụng khác nhau khi đeo trên tay hắn và trên tay Diệp Khai.

Những lúc thế này thì ưu thế của tuổi trẻ càng được thể hiện.

Hắn đeo nhẫn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã quay đầu thật rồi, nói đến chuyện cưới xin thì ai cũng ngưỡng mộ mối duyên trời tác hợp của hắn.

Diệp Khai thì lại khác, cậu còn chưa đến 25 tuổi, ai nấy đều cho rằng đó chỉ là một trò đùa, có nhìn thấy nhẫn cưới cũng coi như không, mỗi ngày không phải là “Đàn anh ơi đề tài lần này em muốn ở cùng tổ với anh” thì lại là “Đàn anh, anh có thể cho em xin một vài chỉ dẫn về paper này không ạ?”.

Những người trẻ tuổi chẳng màng đến chuyện vượt rào, tâm tư họ còn cao hơn cả trời, luôn cảm thấy sức quyến rũ của mình có thể chinh phục mọi thứ một cách dễ dàng.
Ghen thì lại có chút chuyện bé xé ra to, nhưng yêu xa vốn đã nhạy cảm dễ vỡ, du học sinh ở nước ngoài vốn dĩ đã tình cảm và thân thiết với nhau hơn bình thường, nếu nói là hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ thì cũng quá là lừa mình dối người.
Nước nóng dần đổ đầy bồn tắm, Trần Hựu Hàm hoàn hồn lại, hắn vừa kéo cà vạt ra vừa lạnh lùng nghĩ, đùa sao, một người đàn ông công thành danh toại như hắn sao phải ghen với một tên ngốc chỉ thi được có 28 điểm cơ chứ?

.

.

Tuy rằng lúc còn đi học hắn cũng không thi được điểm cao hơn tên kia là bao.
Đến tận khuya Diệp Khai mới về nhà, là do Trần Hựu Hàm đích thân đến đón.

Diệp Khai vẫn còn chút tỉnh táo, tốt xấu cũng biết tự bò lên ghế phụ lái, nhưng chỉ là giữa lúc đang cài dây an toàn cũng đã ngủ thiếp đi.

Trần Hựu Hàm đánh thức cậu dậy, mở nắp chai nước cho cậu uống một ngụm, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khai lại bắt đầu mơ màng hắn liền vỗ tay trước mặt cậu, gọi một tiếng “này” cứ như đang chọc chó, hắn nắm lấy bả vai cậu hỏi: “Em đang nói chuyện với tên ngốc nào thế?”
Ánh mắt Diệp Khai bình tĩnh dừng trên mặt hắn 2 giây, tay cậu mềm nhũn túm lấy cổ áo Trần Hựu Hàm: “Đồ lừa đảo.”
Trần Hựu Hàm hơi nheo mắt lại để quan sát Diệp Khai, kiên nhẫn phân cao thấp với một con ma men thần trí mơ hồ: “Ai là đồ lừa đảo?”
Diệp Khai không trả lời hắn, cậu khẽ quay mặt đi, để lộ ra khuôn hàm thanh tú.
Ánh mắt Trần Hựu Hàm thâm trầm xuống sau khi nhìn thấy động tác nghiêng đầu của cậu, sau đó hắn hôn lên.

Hắn hôn rất sâu, rồi chuyển thành mút mát.

Diệp Khai nhắm mắt ngửa đầu, dùng hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, cậu say đến nỗi nơi sâu xa trong cơ thể không kiềm được mà run lên trong hơi thở của Trần Hựu Hàm.
Không biết vì sao mà đêm nay cậu lại không nằm mơ.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa nhìn vào gương đã thấy dấu đỏ bên cổ mình.

.

.

Mẹ kiếp, đúng là muốn chết mà.

Lúc Diệp Khai bước ra khỏi phòng tắm thì sắc mặt đã sầm xuống một cách đáng sợ, tiện thể tức giận trừng Trần Hựu Hàm một cái.
Cửa phòng thay đồ mở ra, Diệp Khai chỉnh tề với áo sơ mi và quần tây, cổ áo cậu không thắt cà vạt nên hơi mở, cậu đang tìm một chiếc khăn lụa có thể che dấu hickey.


Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu từ phía sau: “Để anh giúp em nào.”
Tấm gương khảm trên cửa tủ phản chiếu những ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của hắn, hắn dừng lại trong đống khăn lụa phong phú chừng một giây rồi rút ra một chiếc khăn màu xanh lá cây đậm.

Tơ lụa mềm mại trượt xuống khỏi giá kim loại, rơi vào trong tay Trần Hựu Hàm.

Hắn cầm lấy nó, ướm lên cần cổ của Diệp Khai, sau đó hôn lên má cậu một cái, hỏi: “Cái này nhé?”
Diệp Khai tìm đến khuôn mặt của Trần Hựu Hàm trong gương, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt không chút cảm xúc, nhưng khóe môi cậu thì đã hơi nhếch lên.

.

.

Nhìn thế này là đã giận thật rồi, đang chờ người đến dỗ.
Trần Hựu Hàm bật cười: “Sao em lại không nói lý thế này? Hôn là em chủ động muốn hôn, cɦịƈɦ cũng là em chủ động muốn cɦịƈɦ.

.

.” Môi hắn ghé bên tai cậu, thấp giọng nói: ” [Còn muốn nữa] cũng là tự em nói, thế mà vừa ngủ dậy liền không chịu nhận à?”
Trong lúc bên tai trở nên nóng bừng bởi hơi thở của Trần Hựu Hàm, Diệp Khai hơi giãy ra một chút, rồi bỗng nhiên cậu cau mày, đỡ eo nghiến răng nghiến lợi mắng: “.

.

.

Đồ khốn.”
Trần Hựu Hàm không nhẹ không nặng giúp cậu xoa bóp, thừa nhận: “Quả thực anh có hơi quá đáng.”
Hắn ấn vào huyệt vị bị trật, Diệp Khai hít hà một tiếng, mặt biến sắc.
Trần Hựu Hàm nói tiếp: “.

.

.

Chủ yếu là bởi vì anh ghen.”
Hắn nói rất thản nhiên, nhưng Diệp Khai lại không hiểu gì: “Ghen? Anh ghen với ai cơ?”
“Ai nói với em là hắn được 28 điểm Vật Lý?” Trần Hựu Hàm ôm chặt eo cậu, kéo người vào trong lòng mình: “Nam hay nữ? Cao bao nhiêu? Có nhân cơ hội mời em đi ăn không?”
Mãi một lúc sau Diệp Khai mới phản ứng lại được, hai mắt cậu chậm rãi mở to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, không đợi cậu trả lời Trần Hựu Hàm lại hỏi tiếp: “Em có theo đuổi idol không?”
Diệp Khai: “?”
Trần Hựu Hàm nói ra tên của 2 ngôi sao nữ, tiếp theo lại nghiêm túc thêm một ngôi sao nam khác, đều là những ví dụ về hình tượng ngây thơ như bông hoa trắng nhỏ, hắn hỏi Diệp Khai: “Em có thích ai không?”
Diệp Khai tưởng rằng đó là mấy người mới ký hợp đồng với tập đoàn của Trần Hựu Hàm, khách sáo nói “Cũng được”, ai ngờ liền thấy vẻ mặt Trần Hựu Hàm không vui ngay sau đó, thế là đành lập tức sửa lời: “.

.

.

À thì thật ra em cũng không thích cho lắm.”
Trần Hựu Hàm từ tốn nói: “Thực ra thì những người IQ thấp chẳng có gì hay ho để thích cả.”
Diệp Khai nhướng mắt lên, vui vẻ hỏi: “Vậy người thi được 28 điểm Vật Lý là IQ thấp đúng không?”
Trần Hựu Hàm hỏi: “Chẳng lẽ không phải à?”
Diệp Khai không khỏi bật cười thành tiếng, Trần Hựu Hàm cau mày: “Em cười cái gì?”
“Cảm thấy anh đáng yêu quá.

.

.” Diệp Khai cười híp mắt, đỡ trán muốn kìm lại, kết quả là càng nghĩ càng thấy buồn cười, khóe môi cong lên đến độ khiến người ta muốn hôn cậu.
Trần Hựu Hàm lùi lại một bước, nhìn cậu với ý tứ sâu xa, hơi thở cũng thâm trầm xuống, cái nhìn này đan xen giữa sự nghiền ngẫm và bờ vực của nổi giận.
Diệp Khai cười đủ rồi, cố gắng ổn định lại hơi thở của mình mà nói: “Cũng không hẳn vậy mà.” Cậu nói, giọng điệu tự nhiên bênh vực cho đối phương: “Có lẽ mặc dù người đó chỉ thi được 28 điểm Vật Lý, nhưng lại giỏi những thứ khác thì sao? Với lại có lẽ là người đó không chịu nghe giảng lúc ngồi học, vậy nên lúc thi cũng toàn khoanh bừa thôi.”
Cậu nói xong, không biết tại sao mà biểu cảm vẫn luôn là nhẹ như mây gió nắm chắc phần thắng của Trần Hựu Hàm liền có chút không kìm chế được, hắn cứng nhắc nói: “Không thể nào.”
Diệp Khai nín cười: “Sao lại không thể chứ, thế mà em lại có quen một người đấy.”
Trần Hựu Hàm siết chặt nắm đấm, cố gắng hết sức để kiềm chế giọng điệu và biểu cảm của mình, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, nhưng bởi vì Diệp Khai từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng về phe đối phương mà nói chuyện, vậy nên trong mắt hắn lộ ra vẻ ghen tị và tổn thương khó mà kiềm chế.
Diệp Khai quay người đối mặt với chiếc gương soi toàn thân, vừa lười biếng buộc khăn lụa lên vừa nhìn Trần Hựu Hàm trong gương, cậu nói: “Người kia cũng chơi xe mô tô, lại còn rất ngầu nữa, dáng người cũng không tệ, dù sao cũng là người chơi bóng rổ.”
Trần Hựu Hàm đáp lại một cách vô cảm: “Vậy sao.”
Chiếc khăn lụa được buộc lên, màu xanh đậm quả thật rất hợp với cậu, nó được mua ở Argentina trong tuần trăng mật của 2 người năm đó.

Mặc dù quàng khăn lụa vào mùa hè có thể giải thích là theo mode, thế nhưng vẫn có gì đó hơi giấu đầu hở đuôi.

Diệp Khai đành chịu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, không phải lần thứ 2, đương nhiên.

.

.

cũng không phải là lần cuối cùng.

Cậu quay lại, đi đến nắm bàn tay đang buông xuôi bên người của Trần Hựu Hàm.

Wow, cứng quá đi, Trần Hựu Hàm có vẻ là không thèm để ý đến cậu nữa rồi.
Diệp Khai tách ngón tay hắn ra, mười ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay cậu cào vào lòng bàn tay hắn: “Hựu Hàm ca ca,”, cậu ngẩng mặt lên nhìn Trần Hựu Hàm: “Anh giận đấy à?”
Trần Hựu Hàm hừ lạnh một tiếng, rũ mắt nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ khoe mẽ của cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hôn lên khóe môi cậu một cái: “Không.” Hắn cưỡng ép nỗi ghen tuông đầy bụng xuống.

Diệp Khai  không phải là người như vậy, hắn cũng không có quyền can thiệp vào vòng bạn bè của cậu với bất kỳ tư cách nào.

Tất cả những khó chịu kia đều chỉ là sự bất hòa đơn phương của hắn, người cần phải điều chỉnh tâm lý là hắn chứ không phải Diệp Khai.
Diệp Khai ôm lấy hắn, ngoan ngoãn xuôi theo ý hắn mà mắng: “Anh nói đúng, mấy kẻ ngốc nghếch học dốt thì có gì hay đâu mà thích.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Trần Hựu Hàm thả lỏng dần.
“Nhưng mà,” Diệp Khai chớp mắt, “Anh chỉ thi được có 28 điểm, sao phải nói dối em là 40?”
Trần Hựu Hàm sững sờ, mãi sau mới phải ứng lại được, “Anh nói anh chỉ thi được có 28 điểm bao giờ?” Không đợi Diệp Khai trả lời hắn đã hiểu ra: “Là trong mơ.”

Diệp Khai không nhịn được cười, nhào tới vòng tay ôm cổ hắn: “Muốn nói dối cũng nên nói điểm nào ra dáng một chút chứ, chỉ mỗi 40 điểm mà anh đã hài lòng rồi sao?”
Trần Hựu Hàm nắm lấy vai cậu, mạnh mẽ bắt cậu đứng thẳng dậy: “Bảo bối.” Hắn dừng lại một chút: “Đó là mơ, không phải thực.”
Ánh mắt Diệp Khai ngỡ ngàng.
“Em không thể lấy những chuyện trong mơ để áp vào đời thực được, Trần Hựu Hàm trong mơ chỉ thi được 28 điểm Vật lý không có nghĩa là anh đang nói dối em.” Hắn vuốt ve gò má Diệp Khai, dịu dàng nói: “Bảo Bảo, mơ là giả.”
Diệp Khai thì thào lặp đi lặp lại “Mơ là giả”, ánh mắt cậu hoảng hốt rũ xuống, lúc ngước mắt lên thì miễn cưỡng mỉm cười, ra vẻ thoải mái mà nói: “.

.

.

Em biết mà, mơ dĩ nhiên là giả.”
“Cũng giống như lời em vừa nói đó, nếu anh muốn gạt em thì sao không nói điểm cao hơn? 60, 70, dù là 80 hay 90 điểm đều được mà.”
Diệp Khai gật gật đầu, “Dạ”.

Một cảm giác mệt mỏi khó tả và hoảng hốt chợt ập đến trong đầu cậu, cậu kéo chiếc khăn lụa vừa buộc lên xuống: “Hựu Hàm ca ca, hôm nay em hơi mệt, có thể không đi làm không?”
Trần Hựu Hàm quan sát vẻ mặt của cậu, cũng không hỏi thêm gì, chỉ vuốt ve sau gáy cậu: “Ừ, không muốn đi làm thì nghỉ ngơi một ngày.”
Khi Trần Hựu Hàm đi đến cửa trước, cậu lại đuổi theo sau: “Hựu Hàm ca ca,” Diệp Khai nuốt xuống một chút, hỏi: “Sao anh lại nhớ rõ điểm Vật Lý như vậy?” Trong lời cậu ẩn giấu ý khác, ví dụ như, có lẽ anh thực sự chỉ thi được 28 điểm chứ không phải 40 điểm thì sao?
Trần Hựu Hàm trả lời câu hỏi này rất nhanh: “Bởi vì đó là lần duy nhất,” Hắn cười cười, “Trước đó anh đi thi toàn là khoanh bừa, chỉ có bài điểm tra cuối kỳ lần đó là tự mình nghiêm túc tính toán cẩn thận từng câu một.”
Diệp Khai cũng nhếch môi cười theo: “Thì ra là vậy.”
Trần Hựu Hàm mở rộng vòng tay: “Lại đây nào.”
Diệp Khai sà vào vòng tay hắn, đầu gối lên vai hắn, cảm nhận được cảm giác an toàn tràn ngập mà Trần Hựu Hàm đang bao bọc lấy mình, giọng hắn trầm ấm nhẹ nhàng bên tai: “Đừng nghĩ lung tung nữa.”
Diệp Khai ngoan ngoãn gật đầu.
Vòng tay Trần Hựu Hàm không buông lỏng, hắn đặt cằm lên đầu cậu, nửa thật nửa giả nói: “Em mà cứ coi là thật như thế là anh sẽ ghen đấy.” Đầu ngón tay hắn đè ép lên môi cậu, “Trong mơ em cũng chưa hôn đâu nhỉ.”
Diệp Khai không nói lời nào, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “.

.

.

Không phải ngày đầu tiên đã hôn rồi sao.”
Trần Hựu Hàm bật cười: “Thế là anh tự cắm sừng mình rồi hả?”
Diệp Khai đẩy hắn ra: “Thần kinh.”
Chờ Trần Hựu Hàm đi làm rồi cậu liền tự làm một bữa sáng đơn giản cho mình, hai lát bánh mì nướng nguyên cám, bơ, việt quất và một miếng trứng chiên, tay nghề của cậu cũng chỉ đến đây thôi, và món trứng chiên không phải lúc nào cũng thành công.

Đang hâm nóng sữa được nửa chừng thì cậu lại chạy vào thư phòng lôi cuốn album ra.

Trần Hựu Hàm nói đúng, mơ là giả, hẳn là do cậu đã xem ảnh quá nhiều nên mới thay nó vào trong mơ.

Chẳng phải đêm qua cậu đã không còn mơ nữa sao? Chỉ cách một ngày mà thôi, thế giới trong mơ liền trở nên mơ hồ, cậu phải vắt óc suy nghĩ mới có thể nhớ ra dáng vẻ trẻ trung năng động của Trần Hựu Hàm, thế mà mới chớp mắt một cái đã lập tức quên đi.
Cậu lật mở từng trang của cuốn Album ảnh, thoáng dừng lại ở mấy trang khi hắn ở trại huấn luyện thành phố — Diệp Khai giữ góc trang, ánh mắt ngơ ngác nhìn.
Tại sao? Tại sao dây đeo tay của Trần Hựu Hàm lại là màu trắng?
Không thể là do cậu nhớ nhầm được.

Nó vốn là màu đen, từ trước tới nay vẫn luôn là màu đen.

Khi họ nằm trên giường vào ngày hôm đó, Trần Hựu Hàm ôm cậu vào lòng cùng cậu lật xem từng trang một.

.

.

Nhất định là màu đen.
Móng tay vô thức gảy băng dính, Diệp Khai chớp mắt.

Là màu đen sao?.

.

.

Hình như cũng không phải vậy.

Là do cậu đã nhớ nhầm, thật ra thì nó vốn luôn là màu trắng.

Ảnh chụp của mấy trận thi đấu liên tiếp phía sau, kể cả bức ảnh nhóm cuối cùng đều là dây đeo tay màu trắng.
Diệp Khai khép lại album ảnh, từ từ ngồi xuống ghế.

Đầu óc cậu mê man, một vài suy nghĩ không hề có quy luật chìm nổi trong đầu, cậu như là đang phí công bơi trong một biển sáng, cố gắng muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không bắt được bất cứ thứ gì.
·
“Này, đi thôi.”
Cuốn sách che trên mặt bị lấy đi, giờ đã là tháng mười, nhưng mặt trời vẫn vẫn còn rất sáng dù đã 5 giờ chiều nhưng Diệp Khai vẫn bị chói đến nheo mắt lại, sau đó có một bàn tay che lên mắt cậu.
“Ngủ rồi à?”
Buổi tập cuối cùng của Trần Hựu Hàm trong đội trường đã kết thúc, hắn đã nộp đơn xin rút khỏi đội.

Trần Hựu Hàm tắm rửa xong bước ra, trong ba lô vận động là quần áo và giày thể thao, bên cạnh là một quả bóng rổ màu đỏ sậm lăn bên cạnh.

Hắn ngồi xuống bên người Diệp Khai, dùng một tay khép lại bìa sách, tên nó là « Khu vườn của những con đường rẽ nhánh ».

Chẳng trách mà cậu nói chuyện với Đỗ Đường còn nhiều hơn với hắn, thật đúng là có cùng sở thích.
Diệp Khai chạm vào bàn tay đang che mắt mình, lòng bàn tay rộng và dày, ngón tay rất dài, đó là bàn tay của người chơi bóng rổ, lòng bàn tay với những vết chai mỏng.

Chỗ da thịt kề nhau truyền đến cảm giác ấm áp, chân thực đến mức không thể chân thực hơn.
Cậu phát ra tiếng thở mạnh từ mũi, “Nắng quá, em rám nắng mất rồi.”

Trần Hựu Hàm bật cười: “Xin lỗi mà, đi thôi, tôi mời em ăn kem.”
Diệp Khai kéo tay hắn ra khỏi mắt mình, cậu mở mắt ra, nhìn thấy rõ khuôn mặt Trần Hựu Hàm qua ánh hoàng hôn xiên xẹo.
Trẻ trung và đầy sức sống, vẫn giống như lần gặp đầu tiên, vẫn là tính cách kiệt ngạo đó.
Bởi vì vẫn còn nhớ rõ sự hoảng hốt khi không nhớ được hắn sau khi tỉnh dậy, nên lần này Diệp Khai nghiêm túc chưa từng có.

Tất cả mọi người trong trường đều tản ra, những con côn trùng mùa thu kêu ầm ĩ, cậu nằm ngửa trên bãi cỏ xanh mướt như một tấm thảm, lặng yên ngẩng đầu nhìn Trần Hựu Hàm mãi, tay cậu vẫn nắm lấy năm ngón tay hắn.

Xung quanh không có ai, chỉ có cơn gió nhẹ thoảng qua bụi cây.
Trần Hựu Hàm cúi đầu, chạm nhẹ vào môi cậu.
Diệp Khai đưa tay ngăn không cho hắn đi, đồng thời hé môi để nụ hôn sâu hơn.

Khi hơi thở tiến vào sự quen thuộc chết người, cậu không nhịn được mà nỉ non một tiếng “Hựu Hàm ca ca”.
Trần Hựu Hàm ổn định trở lại, tách khỏi môi cậu, nhìn vào mắt cậu nói: “Gọi lại lần nữa đi.”
Diệp Khai liền nghe lời gọi thêm lần nữa, giọng cậu rất nhỏ, trầm lắng tan biến trong làn gió đêm lành lạnh.
Trần Hựu Hàm câu môi, giữ lấy gáy cậu, nói: “Mấy ngày trước tôi đã mơ một giấc mơ.”
Trần Hựu Hàm trong mơ cũng sẽ nằm mơ, là mơ trong mơ.

Diệp Khai ngồi dậy trên bãi cỏ, được Trần Hựu Hàm tiện tay kéo lên, hai người sóng vai nhau bước ra khỏi sân tập.
Vào buổi chiều thứ bảy, trường học gần như không có người, chỉ có hai con mèo do bác bảo vệ nuôi đang bước đi chậm rãi trên hàng rào thấp bé.

Trần Hựu Hàm giơ tay, quang minh chính đại ôm Diệp Khai vào lòng, nếu như bị chủ nhiệm Trương của phòng giáo dục nhìn thấy thì kiểu gì cũng sứt đầu mẻ trán một trận cho mà xem.
“Anh mơ thấy gì?” Diệp Khai vừa đi vừa nghịch quả bóng rổ trong tay.
“Mơ thấy em gọi tôi là Hựu Hàm ca ca,” Hắn cố gắng nhớ lại, liền nhớ đến rất nhiều hình ảnh trong giấc mơ kia, “Mơ thấy tôi bỗng nhiên già đi cả chục tuổi, mặc vest thắt cà vạt, có điều em thì vẫn như cũ, đứng ở trước mặt tôi, nhìn cứ như thoắt cái đã trẻ hơn tôi mười mấy tuổi, cứ như là một học sinh cấp ba vậy.”
Bước chân Diệp Khai bất giác chậm lại, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi cứ như là đang bắt nạt em vậy đó, em thì cứ kéo tay áo tôi mà khóc, gọi tôi là Hựu Hàm ca ca, nói với tôi rằng đừng chia tay em.” Trần Hựu Hàm dừng lại một chút rồi mới nói, “Tôi đã nói rất nhiều lời quá đáng với em.”
Vẻ mặt của Diệp Khai cứng đờ, giống như đột nhiên rơi vào một khoảng không gian trống rỗng, nhưng cậu rất nhanh liền điều chỉnh lại.

Diệp Khai  nín thở, cố gắng để cho âm cuối của mình không run lên, hỏi: “Anh đã nói gì?”
Trần Hựu Hàm không muốn thuật lại từng câu từng chữ, qua loa nói: “Nói tôi chán rồi, nói rằng em mà cứ quấn lấy mãi thì tôi sẽ thấy rất phiền, nói rằng tôi không thể ở bên cạnh một mình em mãi.”
Bóng rổ lăn xuống đất, nó phát ra âm thanh khi bật nảy hết lần này đến lần khác, lăn xa khỏi chân Diệp Khai.
Trần Hựu Hàm thấy thế, ôm lấy vai cậu lắc lắc, buồn cười nói: “Những chuyện trong mơ sẽ trái ngược với hiện thực.”
Ánh mắt thất thần của Diệp Khai dừng lại trên mặt hắn, khuôn mặt cậu nhìn tái nhợt trong ánh hoàng hôn.
Lúc này hắn mới bắt đầu luống cuống, Diệp Khai bây giờ rất giống cảnh trong mơ khi cậu đứng trước cánh cửa kia, khuôn mặt của Diệp Khai lúc đó cũng tràn đầy vẻ sợ hãi, cố gắng trừng to mắt mà níu lấy góc áo của hắn, cậu vừa chớp mắt vừa lắc đầu theo bản năng.

Nước mắt cậu cứ thế tuôn rơi không ngừng, cậu nói năng lộn xộn, liên tục cầu xin hắn đừng buông tay.

Cái gì mà sapphire, cái gì mà đồng ý rằng sẽ kết hôn, Trần Hựu Hàm không hiểu, nhưng trái tim hắn thắt lại đau đớn, nỗi đau đó thật đến nỗi nó như xuyên thấu khắp người hắn.

Toàn thân hắn đau đớn thấu xương, liều mạng muốn ôm lấy Diệp Khai, nói rằng tôi sẽ không rời xa em, nhưng mặc cho nội tâm hắn có đấu tranh thế nào thì lời nói ra vẫn bình tĩnh đến tàn nhẫn.
“Em là người hiểu rõ anh nhất, đã hơn một năm rồi, anh đã chán ngán từ lâu rồi.”
“Hai người yêu nhau xem trọng ở chỗ hảo tụ hảo tán.”
“Vốn ban đầu không muốn nói trực tiếp như vậy, nhưng em cứ quấn lấy anh mãi, cũng rất phiền.”
— “Con mẹ nó mi câm miệng đi! Không phải như vậy, đừng nói nữa, đừng nói nữa! Câm miệng!.

.

.

CMN ông kêu mi câm miệng lại ngay!” Mỗi một lần người trong mơ kia nói ra một chữ, hắn liền hốt hoảng chửi bới trong lòng.
Nhưng không có kết quả gì.
Trần Hựu Hàm đứng trước mặt Diệp Khai, nắm lấy đôi vai cậu, làm chuyện mà hắn luôn muốn làm trong mơ: “Trong mơ tôi đã nói như vậy, nhưng thật ra tôi sẽ không bao giờ cảm thấy chán ghét, vĩnh viễn cũng không bao giờ cảm thấy em phiền.” Thuở yêu đương ban đầu, những câu sau đây không khỏi quá nặng nề — nhịp tim của hắn đập như trống trận, nhưng hắn vẫn nói ra: “.

.

.

Tôi muốn ở bên em mãi mãi.”
Diệp Khai rất miễn cưỡng mà mím môi cười cười, nhưng ánh mắt thì không hề tập trung.
Trần Hựu Hàm buông tay ra, lúng túng nói: “Tôi chỉ là đang an ủi em mà thôi, em nhất định không được coi là thật đấy.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Khai hỏi với một giọng điệu rất kỳ quái, cứ như là đang mộng du vậy, “Hết rồi ư?” Loại giọng điệu này của cậu khiến cho người ta tự hỏi rốt cuộc là cậu khao khát muốn nghe được câu trả lời là “Có” hay “Không”.
“Hết rồi.” Trần Hựu Hàm bước đi, đuổi theo quả bóng rổ đã lăn ra đằng xa, giọng nói của hắn dần mơ hồ.

Hắn nghiêng người nhặt bóng, khi quay lại bên cạnh Diệp Khai  mới thản nhiên nói: “Sao tôi có thể nói những lời đó với em được.”
Nhưng dù thế cũng không làm Diệp Khai cảm thấy được an ủi.

Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu, dỗ vui: “Em biết không, tôi mặc vest nhìn được lắm đấy nhé.”
Diệp Khai đã đến nhà họ Trần ở đường Tư Nguyên mấy lần, mỗi lần Trần Phi Nhất đều nói bóng nói gió, khiến cho Trần Hựu Hàm thấy phiền không chịu nổi, đành chuyển thành làm bài tập ở quán cà phê.

Diệp Khai lúc giảng bài rất kiên nhẫn, đối mặt với người có nền tảng yếu kém như Trần Hựu Hàm mà cũng chẳng ngại phiền, cậu giúp hắn liệt kê ra những phần trong điểm, phân tích cặn kẽ, làm từng bước một từ phân tích đề rồi hướng dẫn cách áp dụng vào bài tập, cuối cùng còn tìm thêm mấy bài tập tương tự để cho hắn luyện lại.

Đến khi cả hai làm xong bài tập vật Lý thì cũng đã gần 8 giờ, nhân viên phục vụ đã đi vào đổi cốc ba lần, qua một tháng ròng rã đã không còn thấy lạ với họ nữa rồi
Ra khỏi quán cà phê, gió lồng lộng thổi, mang đến hơi lạnh của thành phố về đêm.

Diệp Khai vẫn luôn mất tập trung, Trần Hựu Hàm cởϊ áσ khoác đồng phục khoác cho cậu, rồi hắn dùng sức ôm chặt cậu vào lòng.
Trên vỉa hè có người đang chạy đêm, hai bên bờ sông rộng thênh thang.

Hơn một thập kỷ trước, sông Tây Giang còn kém lộng lẫy so với sau này rất nhiều, ánh đèn cũng hiu quạnh, những tòa nhà còn sót lại từ thời Dân Quốc ở phía bên kia vẫn đang được sửa chữa, trái lại với nó là những con tàu cát được neo đậu trên con sông.

Từ đây cách nhà Diệp Khai không xa, Trần Hựu Hàm tiễn cậu đến dưới lầu, sắp đến lúc phải tạm biệt, ánh đèn đường màu cam ấm áp bao trùm lấy hai người.
Hắn chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung của Diệp Khai, thuận thế cốc lên trán cậu một cái: “Đừng buồn nữa.”
Diệp Khai gật gật đầu, lặng lẽ nhìn thẳng hắn.
Trần Hựu Hàm cười cười: “Thật ra thì giấc mơ đó cũng không tệ hại đến vậy đâu.” Hắn vòng qua vai Diệp Khai, cúi người ghé vào tai cậu nói: “Cũng có những cảnh tốt lắm, tôi mơ thấy tôi với em đi nghỉ ở đảo Fiji, em yêu thầm tôi, tưởng là tôi không biết, thật ra thì lúc em ngủ tôi đã lén hôn em đấy.

Còn mơ thấy mình cùng nhau đi dạo trên bãi biển ở Vancouver, em nắm lấy tay tôi, có một con Alaska rất giống Zeus đi theo chúng mình.

Tôi còn mơ thấy em ngồi trong vòng tay tôi, tôi đã gọi em là.

.

.” Hắn dừng một chút, một lần nữa tìm tới đôi mắt Diệp Khai, nhẹ nhàng bộc bạch hai chữ:
“Bảo Bảo.”
Diệp Khai ngước mắt, ánh mắt hai người đan vào nhau, nhưng lại gần trong gang tấc.
“Tôi có thể gọi em như vậy không?” Trần Hựu Hàm trân trọng nhẹ giọng hỏi.
Diệp Khai ngập ngừng gật đầu.
Trần Hựu Hàm liền gọi cậu: “Bảo Bảo.”
Diệp Khai nói: “Anh gọi lần nữa đi.”
“Bảo Bảo.”
Tiếng hắn càng lúc càng nhỏ, dưới ánh trăng, trong sự yên tĩnh của tiếng dế, tiếng côn trùng và tiếng TV trong căng tin, gần như không rõ ràng.
Trần Hựu Hàm gọi cậu, trong lòng hắn không biết vì sao mà nổi lên từng đợt sóng mềm mại như tấm lụa treo dưới gió.

Đây là một loại tâm tình hoàn toàn khác với khi đối mặt với Đỗ Đường, giống như là làm gì cũng sợ sẽ quấy rầy cậu, mạo phạm cậu.


Các bạn học nữ đưa nước cho hắn khi kết thúc trận đấu, hắn có thể từ chối mà không hề chớp mắt.

Hoa khôi trường trung học số 1 đứng ngoài cửa  chờ hắn tan học, hắn nửa thật nửa giả mà đồng ý kết giao, sau khi comeout hầu như ngày nào cũng đánh nhau, nhận được đủ loại thư từ nặc danh trong bàn học, có thư tỏ tình, cũng có thư nhục mạ, hắn hoàn toàn không thèm để ý đến.
Trần Hựu Hàm của tuổi 18 không sợ trời không sợ đất, thích làm gì thì làm, không biết bốn chữ “Ép dạ cầu toàn” viết thế nào.

Nhưng khi đối mặt với Diệp Khai, hắn không có gì cả.

Hắn như một người bị lột sạch da, cứ thế mà lao vào cơn mưa xối xả.
Hắn ôm chặt eo Diệp Khai, kéo cậu lại sát mình, rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Khi hắn muốn hôn Diệp Khai, tất cả thanh âm bên ngoài đều dừng lại, chỉ có một ánh đèn chói mắt soi tới.
Nó như một chiếc đèn pha, tàn khốc chiếu vào một giấc mơ.

.

.

Rốt cuộc thì nụ hôn này cũng bị gián đoạn.
Trần Hựu Hàm bình tĩnh buông tay ra, kéo Diệp Khai về phía mình.

Chiếc xe chầm chậm lướt qua, thế giới trở lại trong bóng tối, nhưng bầu không khí vừa rồi đã biến mất.

Hắn đưa cặp sách cho Diệp Khai: “Em về đi.”
Diệp Khai đi hai bước, cửa khu dân cư tối om, chỉ có người bước vào mới sáng lên.

Nhưng Diệp Khai biết rằng đây là một giấc mơ, cậu sẽ không bao giờ tiến vào trong tòa nhà này được, và đèn cũng mãi mãi không bao giờ bật sáng.
Cậu nghe thấy Trần Hựu Hàm gọi mình từ phía sau.
“Diệp Khai.” Hắn đưa ra một quyển sách, “Em để quên quyển này.”
Borges, « Khu vườn của những con đường rẽ nhánh ».
Diệp Khai nhận lấy nó.

Kể từ sau khi tiến vào giấc mơ, cậu vẫn luôn trong tình trạng nửa mộng du.

Cuốn sách nọ không được cầm chắc, nó tuột ra khỏi tay 2 người.

Trong nháy mắt khi nó rơi xuống, các trang giấy tản ra lộn xộn.

Trần Hựu Hàm cúi người nhặt lên, có hai bức ảnh trượt ra khỏi góc.
  “Đây là gì?”
Thân thể đi trước một bước so với ý thức.

Còn chưa kịp suy nghĩ xem hành động như vậy có bất lịch sự hay không thì tay hắn đã rút tấm ảnh ra.
Động tác và biểu cảm của Trần Hựu Hàm đều cứng đờ trong giây phút này.
Người trong ảnh mặc vest, thắt cà vạt, hắn để kiểu tóc khác, khuôn mặt điển trai, khóe miệng nở nụ cười hờ hững, phong thái lịch lãm khác hẳn thời thiếu niên.
Trần Hựu Hàm bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khai đang cách đó một bước, nhưng ánh mắt của cậu không có nội dung gì.

Trần Hựu Hàm lại nhìn xuống lần nữa, động tác lúng túng.

Hình ảnh trong bức ảnh không phải ảo giác,.

.

.

gần như chính là hắn.

Hắn nói gần như, bởi vì hắn không thể tin rằng sẽ có hai người trông giống nhau đến vậy trên đời.
Lại lật xem tấm khác.
Trái tim tưởng rằng đã vạn kiếp bất phục, không ngờ rằng phía sau còn có một địa ngục càng sâu hơn đang chờ đợi hắn.
Là một bức ảnh chụp chung của Diệp Khai với người đó.

Cậu ghé vào trên lưng người nọ, tay vòng qua vai hắn, Diệp Khai cười đẹp đẽ như thế, cực kỳ phù hợp với rặng dừa và bãi biển phía sau, khiến cho người ta vừa liếc nhìn đã có thể cảm nhận được tâm trạng tốt đẹp và tình yêu ngập tràn trong đó.
Trần Hựu Hàm siết chặt tấm ảnh, hầu kết tuổi trẻ nhấp nhô lên xuống liên tục, hắn khó khăn nuốt xuống mấy lần mới tìm lại được giọng nói của mình, thậm chí còn tự giễu cười một tiếng: “Thì ra là như vậy.”
Không phải người nọ gần giống hắn, mà là hắn “gần giống” như người kia.
Nói là gần như, bởi vì trên thế giới không thể có hai người giống nhau như đúc, nhưng đối với Diệp Khai mà nói, có lẽ chỉ cần giống đến như vậy là đủ rồi.
Chẳng trách lần đầu tiên gặp hắn cậu đã bá đạo không cho phép hắn thích Đỗ Đường.
Lần thứ hai gặp hắn liền muốn hôn hắn.
Cậu liên tục nói thích hắn hết lần này đến lần khác, chắc chắn không có chút lý do nào.

Loại cảm giác chắc chắn kia quả thật khiến người ta rung động, vậy mà lại khiến cho hắn cảm nhận được rằng mình đã được lựa chọn một cách kiên định, được yêu thích một cách kiên định lần đầu tiên trong đời.
Thì ra cái sự kiên định kia vốn chẳng liên quan gì đến hắn.
Khi chăm chú nhìn vào mắt cậu, rõ ràng giống như là Diệp Khai nói, trong mắt cậu có rất rất nhiều thích, nhưng dường như nó luôn rơi vào một chốn xa xăm nào đó.
Thì ra hắn không bắt được Diệp Khai, không phải là vì hắn chưa đủ tốt, không phải vì hắn còn chưa tốt đến độ khiến cho Diệp Khai dồn hết mọi ánh mắt vào hắn, mà là vì người mà Diệp Khai nhìn, vốn dĩ đã không phải là hắn.
Người thi được 40 điểm Vật Lý không phải hắn, người thích con trai biết vẽ cũng không phải hắn, người thích uống Whisky và Macallan không phải hắn, người cảm thấy chơi mô tô nhàm chán cũng không phải là hắn.

Hắn tưởng rằng Diệp Khai đã nghe thấy tin đồn ở đâu, hắn vẫn nghĩ rằng đó chỉ là một vài sự hiểu lầm vô hại.
Thế cho nên, khi hôn cậu mới nói “Thật ngây thơ”.
Là bởi vì có sự chênh lệch.
Thời gian có thể trôi rất chậm trong tâm trí, chỉ cần một giây là có thể phá hủy tòa lâu đài xinh đẹp thành đống đổ nát, lại thêm một giây đồng hồ nữa cũng đã đủ để một người mình đầy thương tích tự chắp vá thành điềm nhiên như không có việc gì.

Trần Hựu Hàm cong môi chế giễu, Diệp Khai vẫn luôn mất hồn mất vía sau khi nghe hắn kể về giấc mơ kia, không phải là do cậu sợ cơn ác mộng sẽ thành hiện thực — sao hắn lại có thể tự luyến như vậy chứ? Sao Diệp Khai  lại có thể sợ hắn rời bỏ cậu, sao cậu lại có thể sợ hắn nói ra những lời độc ác đó được? Những lời đó có lẽ là những gì người đó đã nói với cậu.
Xem đi, đến ngay cả ác mộng cũng là đang lặp lại câu chuyện của người khác.
Cho nên hắn tự mình đa tình nói cái gì mà “Sao tôi có thể đối xử với em như vậy được?”, Diệp Khai vốn không quan tâm chút nào.
Bàn tay đang cầm tấm ảnh buông xuống bên người, cơ thể Trần Hựu Hàm cứng ngắc, cố gắng duy trì sự bình tĩnh sắp tan thành mây khói của mình: “Xin lỗi em, là do tôi hiểu lầm.”
Trong bóng đêm, Diệp Khai nhìn rõ tấm ảnh trong tay hắn, hai mắt cậu chậm rãi trợn to.
Sao lại như vậy? Trong ảnh là Trần Hựu Hàm trong bộ vest và đôi giày da, bước đến sảnh tiệc tối được bao phủ bởi ánh đèn rực rỡ trong sự vây quanh của đám đông.
Cậu gọi một tiếng theo bản năng: “Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm nhếch môi, giọng hắn lạnh xuống: “Em đang gọi ai? Là hắn, hay là tôi?”
Rõ ràng là cùng tuổi với Diệp Khai, bị cậu gọi 1 tiếng “Ca ca” vậy mà hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Thế giới này sao lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy chứ, ngay cả tên — CMN cũng giống hệt nhau!
Diệp Khai tiến lên trước một bước, cậu nở một nụ cười ngắn ngủi, sau đó cậu bối rối nhìn hắn: “Không, không phải như anh nghĩ đâu.

.

.

Hựu Hàm ca ca, Hựu Hàm ca ca, anh nghe em giải thích đi!”
Trần Hựu Hàm tránh ra khỏi tay cậu, hắn lùi lại một bước như một quý ông.
“Hôm nay tôi nói sai rồi, không phải tôi mặc vest đẹp mà là hắn ta.” Hắn cười cười, cúi người nhẹ nhàng đặt quyển sách trên mặt đất cùng tấm ảnh.
   “Trò chơi kết thúc rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.