Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 116


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 116


Chương 115
Khi đến nơi này trời đã mưa rất to, lúc về cũng không khá hơn là bao.

Cơn mưa phùn mù mịt đã biến những ngọn núi ngoại ô thành một vùng sương mù mênh mông, những cánh đồng lúa xanh mướt và rặng dừa uốn lượn đến chân núi nhấp nhô phía xa xa.
Diệp Khai ngồi một mình ở hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ, Trần Hựu Hàm ngồi ở hàng chéo trước mặt cậu, vẫn là khoanh tay trước ngực, chân gác khung xe, dáng vẻ cứ như đang nói với những người khác rằng muốn sống thì đừng có lại gần, tai nghe chỉ nghe có một bên, bên còn lại là để nghe đội trưởng đội bóng rổ tám chuyện.

Trận thi đấu cuối cùng của đợt huấn luyện Thiên Dực đã đè bẹp trường trung học số 12, tất cả bốn hiệp đều chơi cho đối phương tơi tả, hai hiệp đầu đối phương còn có thể nói mấy lời rác rưởi, đến cuối cùng thì đã bị chơi cho câm luôn.
Vết thương của Trần Hựu Hàm vẫn còn chưa khỏi hắn, vậy nên hắn chỉ vào chơi một hiệp đầu, thế nhưng cũng không cản được hắn lấy được thành tích 25 điểm thật đẹp mắt.

Trần Phi Nhất gọi điện thoại đến điên cuồng mắng hắn đạp cho đối phương tổn thương cả nội tạng, hắn thì chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng nói rằng mình đã đạt được MPV của đợt tập huấn, Trần Phi Nhất bên kia đầu điện thoại vừa nghe thế liền kéo căng khóe môi, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bật cười, nhưng ông còn chưa cười xong thì Trần Hựu Hàm lại nói: “.

.

.

Nhưng vì đánh nhau mà bị tước giải rồi.”
Trần Phi Nhất: “.

.

.”
Xe vừa mới quẹo một cái đã có một tiếng “cộc” rất nhỏ vang lên.
Trần Hựu Hàm quay đầu nhìn, thấy Diệp Khai đã ngủ thiếp đi, do quán tính lúc xe quẹo cua mà đụng đầu vào cửa kính.
Hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục không yên lòng nghe đội trưởng kể chuyện.
Đi từ ngoại ô thành phố về Thiên Dực mất khoảng chừng nửa tiếng, Diệp Khai nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, mỗi khi xe quẹo cua liền sẽ bị cụng đầu.

Nghe tiếng thì có vẻ không nặng, chắc là cũng không đau cho lắm, nhưng cuối cùng Trần Hựu Hàm vẫn không nhịn được nữa, đội trưởng đang nói dở câu chuyện thì thấy ngôi sao của đội – MVP không vương miện – công tử Trần đại thiếu của tập đoàn GC đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng bước đến chỗ Diệp Khai ngồi xuống trong ánh mắt lơ ngơ mà chăm chú của hắn.
Một ngã rẽ mới lại đến, Trần Hựu Hàm kịp thời đưa tay vòng qua cổ Diệp Khai, đệm vào tấm kính mờ sương lạnh giá.
Trong lúc nhất thời đội trưởng cảm thấy răng mình có chút chua, hắn hô lên một tiếng với biểu cảm phong phú nhưng liền bị Trần Hựu Hàm cảnh cáo bằng một cái nhìn hung dữ.

Dữ cũng không dữ cho đàng hoàng, hắn không khỏi bật cười, dứt khoát không thèm để ý đến đội trưởng nữa, ánh mắt rơi vào đôi mi đang nhắm nghiền của Diệp Khai.
Hành trình tiếp theo của Diệp Khai trôi qua với một giấc ngủ ngon lành và an ổn, chờ khi cậu tỉnh dậy thì xe đã đi vào nội thành rồi.

Điều hòa trong xe bật hơi thấp, sau khi tỉnh ngủ cậu mới phát hiện ra trên người mình đang được khoác một chiếc áo thể thao rộng rãi màu đỏ sẫm, là áo của đội bóng rổ.

Diệp Khai giật mình, nhận ra mình đang ngủ trong ngực Trần Hựu Hàm, một tay của đối phương đang vòng qua sau đầu cậu, áo khoác thì cởi ra khoác cho cậu, còn mình thì chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, quạt điều hòa chiếu thẳng xuống cánh tay hắn, khiến cho ống tay áo khẽ bay lên.
Trần Hựu Hàm cũng thiếp đi trong vô thức.
Diệp Khai khẽ nắm lấy cánh tay hắn, rất lạnh.

Cậu duỗi tay lên muốn đóng quạt điều hòa lại, nhưng không ngờ chỉ với một động tác nhỏ như vậy mà cũng đánh thức Trần Hựu Hàm, một cánh tay rộng dài hơn cả cậu dễ dàng chuyển hướng của quạt điều hòa.
Diệp Khai quay đầu, thấp giọng nói: “Em đánh thức anh à.”
Trong xe rất yên tĩnh, Trần Hựu Hàm cúi đầu ho khan, muốn rút lại cánh tay đang vòng qua người Diệp Khai.
Diệp Khai dựa vào lưng ghế, cố ý hỏi: “Sao anh lại ôm em?”
Trần Hựu Hàm lạnh lùng cãi bướng: “Tôi không hề ôm cậu.”
Không ôm cái rắm, đến tay anh còn chưa rút về kìa, hiện trường gây án vẫn còn nguyên mà còn dám mạnh miệng.
Diệp Khai chậm rãi rũ áo khoác của hắn ra rồi luồn tay mình vào trong tay áo, cậu cầm cổ áo lên hít hà, đó là mùi cơ thể của Trần Hựu Hàm trộn với mùi nước hoa, có hơi lạ, nhưng vẫn thơm như cũ.
Trần Hựu Hàm bị hành động này của cậu làm cho kích động đến mức tim đập lệch một nhịp, vành tai hắn đỏ bừng, không lựa lời liền hoảng hốt nói: “Cậu ngửi cái rắm ấy mà ngửi, hôm qua tôi vừa mới giặt áo xong!”
Diệp Khai mím khóe môi đang nhếch lên, dáng vẻ đắc ý nhỏ như là được voi đòi tiên, cậu thấp giọng hỏi: “Hựu Hàm ca ca, sao anh lại dễ dãi quá vậy, không phải người yêu anh mà sao anh lại ôm bừa thế?”
Thật đúng là không biết xấu hổ mà nhắc đến, hôn thật lẫn hôn giả cũng đã hôn mấy lần rồi.

Trần Hựu Hàm nắm chặt tay trong túi thành nắm đấm mà nhịn nhục, hạ giọng gắt: “Tôi thật sự không hề ôm cậu!”
Diệp Khai túm lấy cái tay đang vòng qua người mình của hắn: “Thế cái này là cái gì nhỉ?”
Trần Hựu Hàm hung dữ mắng: “Cậu ngủ thì ngủ cho đàng hoàng không được hả, cứ đụng phải kính mãi có thấy phiền hay không?!”
Diệp Khai bị hắn quát cho đờ cả người, ánh mắt liếc qua một bên, nhìn thấy trên cửa sổ có dấu vết lạ, giống hình một bàn tay.

Cậu hiểu ra mọi chuyện, đầu gối đụng nhẹ Trần Hựu Hàm: “Anh đau lòng hả?”
Trần Hựu Hàm bị cậu ghẹo đến độ trong lòng nổi lửa, khẽ vươn tay che đi cái miệng không biết học đâu ra mà mạnh miệng thế kia, nói: “Cậu im đi.”
Diệp Khai quả nhiên ngậm miệng lại, khẽ dựa vào vai hắn, cậu trở tay kéo đầu Trần Hựu Hàm về vai mình, giọng nói truyền ra từ những ngón tay, hòa với từng chút hơi lạnh một rồi tiến vào trong tai Trần Hựu Hàm: “Được thôi, anh người yêu ạ.”
Khi về đến trường, các thành viên trong đội huấn luyện đã xuống xe, mang theo hành lý rồi giải tán tại chỗ.

Hiện giờ vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, trong khuôn viên rộng lớn không có học sinh, chỉ có một vài khách du lịch đến check in một vài địa danh cũ thời dân quốc còn lưu lại.

Trần Hựu Hàm vác chiếc balo thể thao trên vai, bước ra khỏi xe chỉ bằng 2, 3 bước rồi đi thẳng ra cổng trường.

Không nhìn thấy chiếc BMW Series 7 trong bãi đậu xe, đoán rằng Trần gia cũng không cho người đến đón hắn.
Diệp Khai đuổi theo bước chân của Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm thì giả ngầu không để ý đến cậu, hắn sải bước thật nhanh.

Khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa trên phố, Diệp Khai dừng lại để mua kem que, sau khi chọn lựa vài giây thì cảm thấy có lẽ que kem sữa Nga hình gấu nâu có lẽ là sẽ ngon liền bỏ tiền mua 2 que.
Chân mới bước xuống nửa bậc thềm, cơ thể nghiêng ra khỏi mái hiên, Diệp Khai nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng cạnh bóng cây ở cách đó không xa, hắn đang gọi điện thoại.
Cậu khom người lấy ra 2 que kem từ trong tủ lạnh, nhìn từ góc của chủ cửa hàng thì có thể nhìn thấy rõ ràng khóe miệng cậu đang cong lên, chẳng biết là đang cười cái gì.
Diệp Khai nhận lấy tiền thừa, thầm nghĩ, sao mà Hựu Hàm ca ca ver thiếu niên lại kiêu ngạo và đáng yêu đến vậy nhỉ? Chạy thì nhanh lắm cơ, nhưng đến khi không thấy người thì lại đứng chờ.
Cậu từ từ tiến lại gần, áp que kem lên sau lưng Trần Hựu Hàm.
“Bố đệt.” Trần Hựu Hàm cau mày chửi bậy.
“Mời anh ăn kèm này.” Diệp Khai đưa cho hắn.
“.

.

.


Cảm ơn, quý hóa quá cơ!”
Diệp Khai xé bao bì kem, đôi mắt đen láy mà còn tròn của cậu hơi ngước lên nhìn Trần Hựu Hàm, dưới góc nhìn của Trần Hựu Hàm, nhìn cậu cứ như một chú nai nhỏ mà hắn từng nhìn thấy lúc đi thăm quan Safari ở Kenya.

Chú nai kia bị thương, nằm giữa đám cỏ dài mà rêи ɾỉ thảm thiết, sau đó nó bị một con sư tử trẻ tuổi xé xác.

Người lái xe nói rằng đó là lần đầu tiên con sư tử kia rời bầy đàn để đi săn một mình.
“Anh về nhà bây giờ luôn à?” Diệp Khai cắn một miếng kem nhỏ rồi hỏi.
Thấy Trần Hựu Hàm không nói gì, cậu nhiệt tình đề nghị: “Hay là em giúp anh làm bài tập hè nhé.”
Không có bất cứ một kẻ học dốt nào có thể từ chối lời đề nghị rung động lòng người này, biểu cảm lạnh lùng của Trần Hựu Hàm quả nhiên có chút biến hóa vi diệu.
Khóe miệng Diệp Khai hơi cong lên: “Em là người yêu của anh mà, anh có thể hỏi em bất cứ bài nào mà anh không làm được.”
Trần Hựu Hàm cười một cái: “Da mặt cậu dày thật đấy.”
Diệp Khai đáp lại một cách trôi chảy: “Vậy anh cứ phản bác lại đi nào.”
Trần Hựu Hàm rõ ràng là đã bị cậu chặn họng một chút, môi hắn mấp máy giật giật.

Diệp Khai nhìn hắn chằm chằm trong khi ung dung cắn một miếng kem sữa.

.

.

Đây là lần đầu tiên sư tử con rời đàn đi săn một mình, nhưng rõ ràng nó đã bị chọc ghẹo đến độ mất sạch chiến thuật.
Sau một hồi trầm ngâm, Trần Hựu Hàm lạnh lùng phun ra một câu: “Mẹ kiếp.”
·
Biệt thự của Trần gia nằm ở vị trí thấp hơn một chút so với nhà họ Diệp, sau này nó được bán lại cho một doanh nhân Hong Kong giàu có.

Xe taxi dừng ở ngoài cổng, Trần Hựu Hàm trả tiền, cũng lười chờ lái xe tìm tiền lẻ để trả lại, thế là bỏ lại một câu “Không cần thối” liền bước xuống xe luôn.

Thảm cỏ xanh rộng đến mức có thể đua ngựa được, mới đi được chừng 2 bước thì nghe thấy có tiếng chó sủa, sau đó là một con Alaska lao về phía hai người với tốc độ như thể đứt dây cương, bộ lông màu nâu của nó uy phong lẫm liệt bay trong gió.
Diệp Khai tưởng rằng nó là Liệp Liệp, nhưng tính ra thì số tuổi không khớp.
Trần Hựu Hàm huýt sáo, ngồi xổm người xuống để ôm lấy con chó, xoa mạnh vào gáy nó rồi kêu lên: “Khai Khai.”
Đôi mắt của Diệp Khai trợn to ngay lập tức — mẹ kiếp, Trần Hựu Hàm, CMN thế mà anh lại thừa dịp em còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện mà đặt tên cho chó bằng tên em?! Sau này lớn rồi cũng không hề nhắc đến một lời nào?!
Trần Hựu Hàm lại vuốt xe con chó thêm một lúc rồi mới vỗ nhẹ vào eo nó rồi thả nó đi.

Trần Phi Nhất đứng đằng xa ném ra một cái đĩa, hô lên: “Zeus! Về đây con!”
Diệp Khai: “.

.

.”, cậu trừng mắt với thủ phạm, cả giận nói: “Anh ấu trĩ quá đấy!”
Trần Hựu Hàm cười phá lên: “Gì chớ, cậu đừng có mà tự mình đa tình, đứa nhỏ cạnh nhà tôi cũng tên là Diệp Khai đấy.” Sợ Diệp Khai không tin, hắn còn nói thêm: “Thật mà.”
Sau đó hắn thấy khóe miệng Diệp Khai hơi cong lên, chẳng biết sao mà tự dưng lại cười, nhìn có vẻ đang rất vui.
“Vẻ mặt của cậu kiểu quái gì thế.” Hắn cà khịa.
“Thế anh có thích đứa bé đó không?” Diệp Khai hỏi.
Trần Hựu Hàm vừa đi về phía trước vừa nói: “Thích.”
Hắn đáp mà không hề nghĩ ngợi, lại còn rất rất tự nhiên, thậm chí còn quay đầu nhìn lại cậu rồi nói: “Tiểu Khai đáng yêu lắm.”
Diệp Khai sững sờ đứng trong cơn gió lúc bốn giờ chiều, trái tim ngọt ngọt tê tê, một câu thích này dường như còn dễ nghe hơn cả những lời tỏ tình trước kia, cứ có cảm giác như là bị một loại số mệnh đã sắp đặt bắn trúng.
“Vậy mà anh lại không chê đứa nhóc ấy phiền.”
“Em ấy ngoan lắm,” Hắn hắn quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Khai: “Không có giống cậu đâu.”
“Em cũng rất ngoan mà.”
“Cậu ngoan cái rắm ấy.”
Diệp Khai nói xằng xiên: “Nói không chừng sau khi em ấy lớn sẽ trở thành em đấy.”
Trần Hựu Hàm cạn lời: “Cậu tha cho em ấy đi!”, đi được 2 bước, Trần Hựu Hàm lại dừng lại, quay đầu xem kỹ khuôn mặt của Diệp Khai rồi lại đưa tay che đi đôi mắt cậu: “Chờ chút, để mà nói thì cậu cũng khá giống Diệp Cẩn đấy.”
Rồi hắn hỏi một cách nghi ngờ: “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Diệp?” Sau đó hắn như chợt bừng tỉnh, “…!Không lẽ là chú Diệp có con riêng?”
Diệp Khai: “.

.

.”
Nếu mà vậy thật thì Diệp Chinh chắc đã bị Cù Gia xé xác ngay tại chỗ rồi.
Quả nhiên Trần Hựu Hàm liền tự phủ nhận: “.

.

.

Không đúng, nếu là vậy thì cậu đã bị Cù Gia giải quyết rồi.”

.

.

Mặt Diệp Khai vẫn vô cảm, nhưng trong lòng thì nghĩ thầm anh gọi mẹ em một tiếng “Dì Cù” cho tử tế xem nào!
Tâm trí của Trần Hựu Hàm cũng không dừng lại trên mấy cái chuyện tám nhảm này, hắn nói: “Chỉ tiếc là nhà họ đã đi Vancouver chơi mất rồi, nếu không tôi có thể dẫn cậu đến gặp Tiểu Khai.

Nhà bọn họ có nuôi một con Corgi nhỏ.

Cậu nghĩ Tiểu Khai có thể chạy thắng Corgi không?”
Diệp Khai vô cùng thê thảm mà lấy tay che mặt.

.


.

mẹ kiếp.
Vừa bước vào nhà liền đối mặt với Trần Phi Nhất.

Trần Phi Nhất trẻ tuổi của mấy chục năm trước khiến cho Diệp Khai có chút không quen.

Cha con có 3 phần giống nhau, Trần Phi Nhất không tính là quá anh tuấn, thế nhưng phong thái của ông lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, Diệp Khai ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào bác Trần ạ.”
Trần Hựu Hàm không mấy khi đưa bạn học về nhà, Trần Phi Nhất cầm chiếc đĩa bay mà Zeus tha về, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt Diệp Khai, sau đó mới nhoẻn miệng cười: “Chào con.”
Lên cầu thang, Diệp Khai đi đằng sau lẩm bẩm một mình: “Bác Trần hồi còn trẻ cũng tuấn tú ghê.”
Trần Hựu Hàm nghe thấy, một từ “cũng” này có ý nghĩa rất sâu xa.

Hắn hắng giọng một cái: “Cậu muốn khen tôi đẹp trai thì cứ khen thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.”
Diệp Khai nói thầm: “Đồ tự luyến.”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, Trần Hựu Hàm đè cậu lên cánh cửa.

Trần Hựu Hàm chống một tay bên tai cậu, hơi thở nóng rực: “Tôi tự luyến? Nếu không có gương mặt này thì cậu có dính lấy tôi không chịu buông tha hay không nào?”
Diệp Khai nhìn khuôn mặt gần sát của hắn, khuôn mặt anh tuấn kia trở nên sắc nét hơn bao giờ hết.

Mười mấy năm sau Trần Hựu Hàm là một quý ông lịch thiệp, hắn của hiện giờ kiêu căng khó thuần.

Cách thời gian, hai gương mặt như đang chồng lên nhau trước mặt cậu, nếu như — nếu như cậu thực sự bằng tuổi với Trần Hựu Hàm, vận mệnh sẽ có gì khác biệt đây? Ngàn vạn từ ngữ cũng không ước lượng được hết những khả năng có thể xảy ra, nhưng nói tóm lại.

.

.

Diệp Khai vẫn sẽ yêu Trần Hựu Hàm mà thôi.
Ánh mắt Diệp Khai rất nhẹ, Trần Hựu Hàm biết rất rõ trước mắt cậu chỉ có một mình mình, nhưng loại cảm giác phù phiếm làm hắn bất lực kia lại trỗi dậy lần nữa, như thể.

.

.

ánh mắt của Diệp Khai nhìn xuyên thấu qua hắn để nhìn một người khác.

Trái tim hắn vì vậy mà bất giác hoảng hốt, hắn thốt lên: “Đừng nhìn nữa.”
Diệp Khai hoàn hồn, nhưng Trần Hựu Hàm cũng đã buông cậu ra.
Phòng học của hắn hoàn toàn khác với Diệp Khai, nó bày đầy các loại cúp bóng rổ khác nhau, những khung ảnh treo trên tường là áo thi đấu của các ngôi sao NBA, có nguyên một ngăn tủ là các loại chữ ký của các ngôi sao, đĩa nhạc CD cũng chất đầy một kệ sách.

Ngược lại thì bàn học của hắn rất sạch sẽ, sách giáo khoa và vở bài tập được xếp gọn gàng vào một góc.

Diệp Khai lật ra quyển bài tập hè cho môn toán ra.

.

.

Được lắm, mới tinh tươm đến độ ngay cả họ tên cũng chưa viết.
Trần Hựu Hàm mở máy tính để đăng nhập hộp thư, tải ảnh chụp chính thức của đợt huấn luyện xuống, hắn chọn lấy vài bức, sao vào ổ USB rồi đưa cho quản gia để bà cho người đi rửa ảnh.

Sau khi làm xong chuyện này, hắn tiện tay cởϊ áσ phông ra để đi tắm, cởi được một nửa rồi mới nhận ra rằng có người khác trong phòng.
Diệp Khai nhìn vòng eo bụng xinh đẹp của hắn, huýt sáo: “Dáng người đẹp đấy.”
Trần Hựu Hàm thả vạt áo xuống, cau mày dữ dằn: “Cậu –“
Cậu cái gì mà cậu, mắng Diệp Khai không biết rụt rè vốn không hề có lực sát thương gì, hắn bực bội chỉ tay về phía Diệp Khai, ra lệnh: “Nhắm mắt lại!”
Diệp Khai cười phì.

Cậu ngồi lại trên ghế, chống khuỷu tay vào lưng ghế, vừa cười vừa nhắm mắt lại, hất cằm nói: “Nhắm rồi nè.”
Âm cuối hơi cao lên, có chút nhẹ nhàng, cũng có chút đáng yêu.
Tia nắng buổi chiều từ cửa sổ bên phải chiếu vào gương mặt cậu, sống mũi thẳng tắp cùng với chóp mũi hếch lên được chiếu sáng như noãn ngọc treo veo.

Trần Hựu Hàm nhìn khoé môi đang giương lên của cậu, trong lòng trầm mặc 2 giây, hắn không đấu tranh tư tưởng quá nhiều liền nhẹ nhàng đi tới, cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng Diệp Khai.
Cái hôn này có tốc độ quá nhanh chóng, có lẽ nói là “hôn” cũng có chút quá mức trịnh trọng, nhưng trái tim Trần Hựu Hàm cũng vẫn hẫng một nhịp.

Vào khoảnh khắc Diệp Khai mở mắt ra rồi nắm lấy tay hắn, nhịp tim của hắn lại càng tăng lên một cách điên cuồng.
Diệp Khai bắt lấy cổ tay hắn, hai con ngươi chăm chú nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Anh chạy cái gì chứ?”
Không biết câu này đã sai ở đâu, mà sau khi nghe xong Trần Hựu Hàm liền đỡ lấy gáy cậu mà hôn một cách hung hăng.

Chân ghế trượt trên sàn gỗ phát ra âm thanh vô cùng chói tai, sau đó nó trượt về phía trước một cách mất thăng bằng.

Trái tim Diệp Khai như bị hắn nhấc lên, đôi môi bị bịt kín chỉ phát ra tiếng rên khẽ khẽ, rồi sau đó cả người cả ghế cùng ngã xuống sàn nhà.

Sau lưng cậu được tay Trần Hựu Hàm đệm lấy, hai tay cậu thì ôm lấy cổ Trần Hựu Hàm, túm lấy cổ áo thun của hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trần Hựu Hàm lẳng lặng thở hổn hển hai lượt, rồi hắn quỳ gối bên cạnh cậu và hôn lên một lần nữa.

Lần này càng ngang ngược hơn trước, Diệp Khai bị hôn đến mức không thở nổi.
Tia sáng nhẹ nhàng im ắng rơi trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập và tiếng hôn vang lên.
Bàn tay đang túm lấy cổ áo Trần Hựu Hàm dùng sức, hắn phối hợp mà nâng cánh tay lên, chiếc áo thun rộng rãi dễ dàng bị cởi ra, Diệp Khai mạnh mẽ ôm chặt hắn, bàn tay lần từ bắp tay to lớn đến sau vai của hắn, lại xuôi xuống phía dưới, lúc chạm vào cơ bụng Trần Hựu Hàm liền thấy cả người hắn đều trở nên căng cứng, tiếp theo hắn đẩy mạnh Diệp Khai ra —

“Mẹ kiếp, con mẹ nó sao cậu lại thuần thục như vậy hả!”
Tay Diệp Khai chống lên trán, vừa thở hổn hển vừa bật cười.

Cười đến nỗi khiến cho Trần Hựu Hàm nổi lửa, lửa này cũng không phải lửa giận, mà là lửa dục.

Hắn nắm lấy cằm Diệp Khai mà nặng nề hôn lên, sau đó nhặt quần áo đi về phía phòng ngủ.

Cánh cửa bị hắn đóng sập lại, một lát sau, phòng tắm vang lên tiếng nước.

Trần Hựu Hàm tắm nước lạnh suốt 15 phút, lúc đi ra cả người đã lạnh toát.
Hắn vừa mặc quần áo vừa đi về thư phòng, còn chưa kịp bước vào thì đã nghe có tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.

Hắn tưởng là Trần Phi Nhất rảnh rỗi không có việc gì nên đi lên đây kiếm chuyện, nhưng khi đẩy cửa ra lại trông thấy Đỗ Đường và Diệp Khai đang ngồi ở bàn cùng nhau đọc sách.
Diệp Khai nói: “Em thích Neruda nhất trong số các nhà thơ Mỹ Latinh.

Ông ấy có sự nhiệt huyết tràn ngập tuyệt vọng, nhưng mà nếu để nói về quan điểm của toàn bộ nền văn học Mỹ Latinh thì có lẽ em vẫn thích Borges hơn.”
Đỗ Đường gật đầu: “Em không giống với bất cứ ai, bởi vì tôi yêu em.”
Diệp Khai cũng cười: “Hai mươi bài thơ tình và một bài hát tuyệt vọng.” Sau đó cậu đọc một câu bằng tiếng Tây Ban Nha.
Đỗ Đường ngước mắt nhìn cậu chăm chú, hỏi: “Là tiếng Tây Ban Nha sao? Câu nào vậy?”
“Em là giấc mơ mỗi ngày của tôi.”
Vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm của Đỗ Đường rõ ràng là đã rung động, anh có chút giật mình rồi cười với Diệp Khai: “Câu này rất hay.”
Cuộc trò chuyện này giống hệt với cuộc trò chuyện trong sân trường Thiên Dực vào hơn 10 năm sau.

Diệp Khai rũ mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh lật sang một trang khác của quyển sách: “Còn một câu nữa mà em cũng rất thích,” Cậu nhấc bút lên, vững vàng vẽ ra một vạch kẻ ngang, “Em là bông hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của tôi.”
Trần Hựu Hàm khoanh tay dựa vào khung cửa, mặt không hề cảm xúc mà nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng khó hiểu, dường như là có chút tự giễu.
Vẫn là Đỗ Đường phát hiện ra sự hiện diện của hắn trước, anh trực tiếp hỏi: “Cậu quên rồi hả?”
Đỗ Đường là do hắn hẹn tới, tin nhắn cũng vẫn còn, kết quả biểu cảm của hắn lại bất ngờ như đang hỏi “Tại sao cậu lại đến đây?”.

Trần Hựu Hàm dùng chừng 2 giây để nhớ lại, nhớ ra rằng quả thật mình đã hẹn Đỗ Đường là sau khi kết thúc trại huấn luyện sẽ học chung (mà thực chất là cho hắn chép bài) từ trước đó.
“Tôi quên mất thật.” Trần Hựu Hàm nhận lỗi, khi bước vào phòng, hắn nhìn Đỗ Đường một cái trước, sau đó ánh mắt quét về phía Diệp Khai, rồi sau cùng lại quay về phía Đỗ Đường.
“Xem ra bây giờ không cần nữa.”
“Vậy em về trước đây –“
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Cả hai đều cảm thấy mình là người thừa, là người nên đi trước.
Diệp Khai quay đầu nhìn Đỗ Đường, lại nhìn về phía Trần Hựu Hàm, phát hiện ra trên khuôn mặt luôn bướng bỉnh của hắn có chút căng thẳng và mất tự nhiên hiếm thấy.
Tính cách của Đỗ Đường rất đơn giản, thành thạo nhưng cũng rất bộc trực.

Anh đã nhìn thấu tình hình hiện tại, không đợi những người còn lại nói gì liền vớ lấy cuốn “Lịch sử thơ ca Mỹ Latinh” nằm trên bàn, gập lại rồi tạm biệt Trần Hựu Hàm: “Coi như cậu nợ tôi một bữa đi.”
Trần Hựu Hàm bật cười, khoác vai hắn: “Tôi kêu người đưa cậu về nhé?”
Đường Tư Nguyên không dễ bắt xe, Đỗ Đường cũng lười khách sáo với hắn, anh gật gật đầu, vừa bước chân đi lại lùi về, nhìn vết khâu mờ nhạt trên trán Trần Hựu Hàm, hỏi: “Vết thương sao rồi?”
“Ổn rồi.”
Đỗ Đường mỉm cười không chút biểu cảm nào: “Sẽ không để lại sẹo đâu nhỉ?”
Trần Hựu Hàm “Hừ” một tiếng, đưa tay đẩy cổ anh một cái không khách khí: “Cậu có thể nghĩ cho tôi tốt chút không hả!”
“Nhớ cảm ơn đội bóng rổ số 12 dùm tôi, dù sao thì tôi cũng muốn đập cậu một trận từ lâu rồi.” Nói xong liền đập cả quyển sách dày cộp vào ngực Trần Hựu Hàm, “Đọc thêm nhiều sách vào, không cần cảm ơn tôi.”
Trần Hựu Hàm tiễn anh xuống lầu.

Vóc dáng của hai người tương đương nhau, để lại cho Diệp Khai thấy 2 cái bóng lưng rất xứng đôi vừa lứa.

Cây bút gel xoay một vòng trên các đầu ngón tay, cậu gõ nhẹ nó lên mặt bàn hết lần này đến lần khác, chờ khi Trần Hựu Hàm quay lại liền thấy mặt Diệp Khai sầm xuống như thể bị ai thiếu nợ 8 triệu.
Cuốn sách gần 500 trang được đánh dấu bằng thẻ kẹp sách màu xanh đậm đi kèm với nó.

Trần Hựu Hàm tiện tay lật ra, trùng hợp đúng vào trang mà Diệp Khai vừa gạch chân.
“Em là giấc mơ mỗi ngày của tôi.”
“Ai là giấc mơ mỗi ngày của cậu?” Trần Hựu Hàm chống góc bàn, ép Diệp Khai đang ngồi trên ghế vào lòng mình, hắn nhìn chằm chằm cậu từ trên cao xuống.
Cái ghế trượt về phía sau, Diệp Khai đứng lên, lạnh lùng mặc kệ hắn: “Em về đây.”
Trần Hựu Hàm siết chặt cổ tay cậu.

Bàn tay hắn rất nóng, lòng bàn tay khô ráo, khi cầm tay khiến người ra cảm thấy rất dễ chịu.

Hắn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu mà quan sát Diệp Khai, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu sao thế?”
“Khi nãy anh căng thẳng cái gì?” Diệp Khai có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh sợ anh ta hiểu lầm quan hệ giữa chúng mình sao?”
Vốn dĩ cậu cũng không có giận đến vậy, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng giá trị ghen tuông lại dâng cao ngút ngàn.

Cậu không khỏi suy nghĩ, mấy phút mà Trần Hựu Hàm tiễn người kia xuống lầu, liệu hắn có nghiêm túc mà giải thích với Đỗ Đường cái gì đó hay không? Ví dụ như là hôm nay vốn chính là Diệp Khai cố tình mặt dày mày dạn lẽo đẽo đi theo hắn.
Trần Hựu Hàm nhanh chóng phản bác lại: “Không có.”
“Vậy anh căng thẳng cái gì?”
Trần Hựu Hàm bị cậu hỏi khó.
Tại sao hắn lại căng thẳng đây? Khi nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện rất vui vẻ, rất ăn nhịp của Diệp Khai với Đỗ Đường, có một sự khó chịu vi diệu dâng lên trong lòng hắn, cuối cùng biến thành lòng chiếm hữu ngập trời.

Hắn tưởng rằng mình sợ Đỗ Đường thích Diệp Khai.

Thế nhưng khi Đỗ Đường muốn đi, vậy mà hắn lại không giữ cậu ta lại.
Diệp Khai quá thông minh, quả nhiên cậu liền hỏi lại ngay lập tức: “Anh là sợ anh ấy thích em sao?”
Trần Hựu Hàm không nói lời nào, Diệp Khai suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: “.

.

.

Hay anh sợ em thích anh ấy?”
Trần Hựu Hàm bị vạch trần, hắn lạnh lùng buông cổ tay cậu ra: “Cậu xéo đi.”
Diệp Khai sững người trong giây lát, hoài nghi nhìn chằm chằm vào gò má căng cứng gần như là lạnh lẽo của hắn, lại nhìn vào ánh mắt không được tự nhiên kia, nhìn thấy bàn tay xuôi bên người hắn chống lấy mép bàn, trong lòng cậu bị một sự dịu dàng khó mà miêu tả đánh trúng.
Cậu cất giọng rất nhẹ, nói với một giọng điệu kiềm chế, không dám tỏ ra quá vui vẻ: “Trần Hựu Hàm, có phải là anh thích em rồi không?”
Cậu vừa hỏi như vậy, Trần Hựu Hàm liền quay đầu lại nhìn cậu, sắc mặt hắn có chút khó coi: “Không thích cậu thì tôi hôn cậu làm gì?”
Diệp Khai sửng sốt một chút., “Nhưng mà anh có nói ra đâu.”
Trần Hựu Hàm không thể tin được, tức đến nỗi bật cười: “Không thích cậu mà tôi lại hôn cậu hết lần này tới lần khác rồi còn dẫn cậu về nhà, để mặc cho cậu há miệng ngậm miệng lấy cái danh người yêu để trêu chọc tôi?”
“Em tưởng là.

.

.”
Trần Hựu Hàm ngắt lời cậu: “Cậu cho rằng tôi vừa thích Đỗ Đường, vừa gặp dịp thì chơi với cậu sao?”

Ánh mắt Diệp Khai hoảng hốt: “Không phải vậy.”
Mặt Trần Hựu Hàm càng tối sầm xuống, hắn nhìn Diệp Khai chằm chằm, nói rõ ràng từng chữ: “Cậu mới là người gặp dịp thì chơi.” Đây là một câu hỏi, nhưng sự chắc chắn rõ ràng là chiếm phần nhiều.
Diệp Khai nhìn vào đôi mắt gần như là đã bị tổn thương của hắn, vô thức lên tiếng phủ nhận: “Em không phải vậy.”
Đường quai hàm cắn chặt, đáy mắt Trần Hựu Hàm là một đám mây mù, giọng hắn lạnh lùng mà lại như chật vật: “Cậu cảm thấy dù tôi có vừa thích Đỗ Đường vừa có quan hệ như vậy với cậu cũng không sao cả, cậu không hề quan tâm, có phải không?”
Diệp Khai liều mạng lắc đầu, nhưng Trần Hựu Hàm không tin nữa.

Diệp Khai đã quên, quên rằng mình đang ôm trong tay một tương lai chắc chắn, còn đây thì chỉ là cảnh trong mơ, vì vậy cậu vẫn luôn lộ ra vẻ thành thục thoải mái, nhưng Trần Hựu Hàm thì hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại hắn chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, khi đứng trước người con trai mình thích, hắn cẩn thận từng li từng tí để chuẩn bị bắt đầu một tình yêu bất ngờ.
Diệp Khai coi những nụ hôn và nhưng hành động thân mật như là trò chơi trong giấc mơ của mình, nhưng Trần Hựu Hàm trong mơ lại nghiêm túc với những chuyện đó.
Trong lúc hai người đang trầm mặc đối diện, dì Từ quản gia gõ cửa phòng: “Thiếu gia.”
Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi: “Có chuyện gì?”
Dì Từ không vào cửa, chỉ đưa túi giấy ra: “Ảnh đã in xong rồi đây ạ.”
Trần Hựu Hàm không nhìn Diệp Khai nữa, hắn đi ra cửa nhận lấy túi giấy có kích thước chừng 8 inch, “Cảm ơn dì.” Trước khi quay lại giá sách, hắn lấy ra một album ảnh có trang bìa màu sẫm.
Quyển album này nhìn rất quen, đó chính là quyển mà cậu và Trần Hựu Hàm từng quay về biệt thự để lấy.
Một nửa cuốn album đã được lấp đầy, Trần Hựu Hàm mặt vô cảm lật đến trang mới, nhét từng bức ảnh vào.

Từ trước đến nay hắn luôn đeo dây đeo tay màu đen, thế nhưng mấy trận thi đấu sau đó đều đổi sang màu trắng, nhìn có vẻ rất bắt mắt trên những bức ảnh.

Hắn nhanh chóng xử lý xong đống ảnh, Trần Hựu Hàm đặt album ảnh về chỗ cũ, cố gắng bình tĩnh trở lại, hắn nói với Diệp Khai: “Để tôi đưa cậu về.”
Không biết vì sao, mặc dù biết rõ mình đang mơ nhưng Diệp Khai vẫn cảm thấy không thở nổi khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt mà mất mát thế này của Trần Hựu Hàm.

Cậu bối rối tìm lý do: “.

.

.

Mình vẫn chưa làm bài mà.”
Trần Hựu Hàm bật cười một cách vô cảm, cuối cùng hắn cũng nhìn về phía Diệp Khai, không còn thâm trầm như trước nữa mà là sự dịu dàng bất lực: “Không làm cũng không sao.”
Diệp Khai đi theo hắn xuống lầu, đi vào trong gara, chiếc xe màu đen chống phản quang nhìn cứ như một con quái thú đang say ngủ, từng đường nét của nó đều toát lên vẻ lạnh lẽo, nhìn có vẻ cứng rắn mà anh tuấn.

Thân xe rất cao, nhưng chân Trần Hựu Hàm vừa nhấc lên liền nhẹ nhàng ngồi lên, sau đó hắn ném mũ bảo hiểm cho Diệp Khai: “Đội vào đi.”
Diệp Khai bắt được, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đội chiếc mũ bảo hiểm sơn đen vào đầu, sau đó cạch một cái cụp kính chắn gió xuống.
Diệp Khai có chút không quen với cách điểu chỉnh dây đeo của loại mũ bảo hiểm này, Trần Hựu Hàm không kiên nhẫn vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Hắn cúi đầu giúp cậu đeo vào thật cẩn thận.
Diệp Khai vịn vào eo của hắn để ngồi lên.

Rõ ràng là chiếc yên xe bằng da thật này không cân nhắc đến việc chở thêm người, cậu vừa ngồi lên liền thấy có hơi chật, không thể không ngồi sát vào người Trần Hựu Hàm.

Trong tiếng gầm rú cực kỳ êm tai mà cũng không kém phần bá đạo, Diệp Khai ép sát vào lưng Trần Hựu Hàm, hai tay ghìm chặt lấy eo hắn.
Trần Hựu Hàm vẫn mặc áo thun, màu đen, cảm giác và nhiệt độ của cơ bụng được truyền đến lòng bàn tay và cánh tay của Diệp Khai mà không có chút trở ngại nào.
Trước khi Trần Hựu Hàm khởi động, Diệp Khai đã hỏi một cách nghi ngờ: “Hựu Hàm ca ca, anh sẽ không làm lại cái trò kia đâu nhỉ.”
Trần Hựu Hàm chú ý tới chữ “lại”, nhưng vẫn hỏi: “Trò gì?”
Nhắc đến đây Diệp Khai lại có chút ngượng ngùng, giọng cậu không rõ ràng cho lắm: “.

.

.

Kiểu đột nhiên khởi động rồi dừng lại, dùng quán tính để lừa em ôm anh.

.

.”
Trần Hựu Hàm giống như bị vạch trần, thân thể hắn cứng đờ một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Nhàm chán.”
Giữa tiếng động cơ gầm rú, cửa gara từ từ nâng lên, chiếc xe mô tô màu đen lao lên dốc, ánh nắng chiều nồng đậm bất ngờ ập vào tầm mắt của Diệp Khai, làn gió đêm mang theo hơi nóng còn sót lại lướt trên da thịt.
Trần Hựu Hàm như là biết nhà cậu chỗ nào, chiếc xe lao đi nhanh như chớp, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc lúc cao điểm buổi chiều, Diệp Khai ôm càng lúc càng chặt, ngờ rằng mình đã siết eo hắn đến phát đau.

Sau một lúc, bàn tay cậu dời lên phía bên trên, áp vào trái tim của Trần Hựu Hàm.
Trái tim nơi đó đang đập một cách mãnh liệt, có quy luật — sau đó nó bắt đầu trở nên không có quy luật gì.
Càng lúc càng nhanh, dần dần mất kiểm soát.
Hầu kết trẻ tuổi của Trần Hựu Hàm nhấp nhô lên xuống, hắn nuốt xuống một hơi, cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay lái bị hắn bóp rất chặt, phía trên đều là mồ hôi mà tay hắn toát ra.
Khi xe đến đích, Trần Hựu Hàm phanh gấp quay đuôi xe, hắn chống một chân xuống đất, cởi mũ bảo hiểm ra, nổi giận như thể đã sớm mất hết kiên nhẫn: “– Cậu có biết làm vậy là rất nguy hiểm không hả?!”
Diệp Khai cởi mũ bảo hiểm ra trong khi hắn vẫn còn đang hung dữ chất vấn, nhưng vì vội quá nên mãi vẫn không cởi ra được, nhìn vụng về trúc trắc chết đi được.

Trần Hựu Hàm tức muốn chết, không biết vì sao mà trong đầu lại lướt qua một ý nghĩ — học sinh ba tốt chưa từng đi xe mô tô, nhưng hôn thì lại rất thành thạo!
Cuối cùng hắn vẫn phải giúp cậu một tay để cởi mũ.

Sau khi cởi mũ bảo hiểm ra rồi, Diệp Khai không khỏi hít sâu một hơi, tóc tai cậu rối bời, ánh mắt thì mờ mịt: “Em làm gì?”
Vừa dứt lời cậu liền nhớ đến nhịp tim dữ dội và không thể kiểm soát truyền đến bàn tay mình của hắn.
Trần Hựu Hàm gần như là phi nước đại hết cỡ với nhịp tim cao đến thế suốt quãng đường.

Nhịp tim sẽ không nói dối, bất kỳ sự ngụy trang mạnh miệng cao ngạo lạnh lùng gì đều sẽ sụp đổ trước nó.
Diệp Khai đã cảm nhận được nhịp tim của hắn, chính là biết được bí mật ở chỗ sâu kín nhất trong lòng hắn.

.

.

Vậy thì thật là nguy hiểm.
Diệp Khai tự nhận sai trong lòng.

Trời đã tối hẳn xuống, đèn đường được bật lên, nhưng ánh sáng rất tối, không chiếu được ra gương mặt đỏ bừng của cậu.
Trần Hựu Hàm hồi phục lại nhịp tim của mình, cả hai đối mặt nhau trong im lặng.

Một lúc sau, trong ánh sáng lờ mờ, cuối cùng hắn cất lời: “Điểm thi Vật lý của tôi không phải là 40 mà là 28, cậu đề cao tôi quá rồi, tiết Vật Lý nào tôi cũng ngủ.

Chơi mô tô cũng không phải do tôi muốn giả ngầu mà là vì tôi thích loại cảm giác tốc độ này, Diệp Khai,” Hắn dừng lại một chút, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đổi giọng, vuốt ve vầng trán có chút ẩm ướt vì mồ hôi của Diệp Khai: “Thật ra thì cậu chẳng biết gì về tôi cả.”
Diệp Khai sững người, nhìn Trần Hựu Hàm khởi động xe, hắn phóng nhanh vào trong dòng xe cộ như một biển ánh đèn.
Trong tiếng gầm gào vô tận của màn đêm thành thị, Trần Hựu Hàm nói xong những lời còn dang dở trong lòng:
“Diệp Khai, người đạt 40 điểm bài thi môn Vật Lý, người hôn em thành thạo như vậy, người mà sẽ lừa em ôm hắn khi đi xe máy, người đó là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.