Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 118


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 118


Chương 117
Chuông báo cháy đột ngột vang lên, tiếng chuông sắc bén xuyên qua làn khói mù mịt, cũng xé rách cảnh đêm đen trong mộng.
Toàn thân Diệp Khai run lên dữ dội, cuốn album từ tay cậu rơi xuống đất.
Sao cậu có thể mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi ngay lúc này?
Trong bếp đã bốc khói dày đặc, Diệp Khai lao vào, nồi sữa đã sôi cạn, bọt sữa sôi lăn tăn trên mép nồi.

Diệp Khai tắt ga, tắt chuông báo động, sợ hãi không thôi mà quẳng nồi sữa vào chậu rửa, dòng nước ào ào chảy xuống, khiến cho hơi nước bốc lên nghi ngút.

Trong hơi nước mù mịt có chứa mùi khét, hết thảy mọi động tác vội vàng của cậu đều dừng lại.

Diệp Khai ngơ ngác nhìn dòng nước chảy tràn qua mép chậu rồi chui vào cống thoát nước, trái tim cậu phập phồng không yên.

Cậu nhớ đến hai bức ảnh kia.
Một bức là ảnh chụp chính thức của Trần Hựu Hàm khi tham dự Hội nghị thường niên của Ninh Thông năm nọ, bức còn lại chính là ảnh chụp chung khi họ đi nghỉ mát ở Úc vào năm ngoái.
Tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ? Tại sao lại để Trần Hựu Hàm trong mơ nhìn thấy?
Thúc đẩy giấc mơ vốn luôn có thứ tự, có logic đột nhiên đi đến bờ vực của sự sụp đổ, hiện thực xâm chiếm giấc mơ, trật tự bị bóp méo, thoát khỏi tầm kiểm soát của tiềm thức Diệp Khai.
Cậu ném nồi sữa xuống rồi chạy trở lại thư phòng, lật mở những cuốn album ảnh một cách lộn xộn, từng trang, từng trang, chúng lần lượt hiện ra trước mắt cậu như là máy chiếu phim, cuối cùng cậu dừng lại ở một trang — là ảnh chụp khi đấu tập với trường Trung học số 1, đồng phục của đối phương màu vàng xanh, cậu không hề nhớ lầm.

Trong hình, Trần Hựu Hàm nhảy lên đoạt rổ bóng, hắn duỗi thẳng cánh tay phải rắn rỏi của mình, đường nét cơ bắp nhìn uyển chuyển mà mạnh mẽ, trên cổ tay hắn — rõ ràng là một chiếc dây đeo cổ tay màu trắng.
·
Giờ cao điểm sáng hôm nay cực kỳ dài, lúc chạy xe ngang qua mới biết là có xảy ra tai nạn va chạm từ phía sau.

Qua chín giờ Trần Hựu Hàm mới đến đươc tòa nhà GC, còn chưa vào thang máy thì đã nhận được điện thoại của Diệp Khai.

Thông tin kia quả nhiên khiến cho hô hấp của hắn vội vã lên một cách khó hiểu, mà giọng của cậu cũng càng có vẻ run rẩy thần kinh hơn.
“Bảo Bảo?” Trần Hựu Hàm đi chậm lại trong vô thức, hắn ra hiệu cho mấy người cùng vào thang máy đi lên trước, sau đó bước về phía khu vực nghỉ ngơi, “Sao vậy em?”
“Hựu Hàm ca ca, anh có nhớ mình đã đeo dây đeo tay màu gì lúc tham gia trại huấn luyện không?”
“Anh không nhớ rõ nữa, chắc là màu đen?” Trần Hựu Hàm thăm dò bằng trực giác: “Ở nhà có ảnh chụp đấy, em có thể xem lại xem.”
Diệp Khai siết chặt tay thành nắm đấm, dùng một loại giọng điệu vô cùng trống rỗng nói: “Trên ảnh là màu trắng.”
“Vậy thì là màu trắng.” Trần Hựu Hàm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, 10 giờ sẽ có một buổi tiếp đãi thương vụ cấp cao tại trụ sở tập đoàn, mặc dù đang vô cùng vội vã nhưng hắn vẫn hỏi: “Có vấn đề gì không em?”
“Lần trước chúng mình cùng nhau xem, rõ ràng là màu đen không phải sao?”
Có lẽ là giọng điệu của Diệp Khai quá căng thẳng thiết tha, như thể đang cầu xin hắn đưa ra một câu trả lời khẳng định chắc chắn, Trần Hựu Hàm cũng vì vậy mà bình tĩnh lại rồi nghiêm túc nhớ lại một chút, “Là màu trắng đấy, em nhớ nhầm rồi.”
Lồng ngực Diệp Khai thắt lại trong khoảnh khắc, một sự hoảng sợ to lớn bao trùm lấy cậu.
“Thật vậy sao?” Cậu siết chặt điện thoại, dùng sức ấn mạnh vào tai mình, “Nhưng mà,” Cậu cố gắng tìm ra một lý do hợp lý, “Không phải anh vẫn luôn thích màu đen sao?”
Trần Hựu Hàm hoàn toàn không thể nhớ nổi tại sao mình lại đeo dây đeo tay màu trắng trong khoảng thời gian đó, “Chắc là do cái cũ bị mất.” Trại huấn luyện là chuyện mà Diệp Khai từng mơ thấy, cậu vừa hỏi như vậy Trần Hựu Hàm liền đoán được Diệp Khai lại lẫn lộn giữa cảnh trong mơ và hiện thực, “Bảo Bảo,” Hắn nhíu mày: “Chờ xong mấy ngày này anh dẫn em đi ra ngoài thư giãn một chút nhé, được không em?”
Diệp Khai đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Cậu lại chạy vào thư phòng một lần nữa, lật mở cuốn album ảnh dày cộp kia ra.

Bởi vì trong khoảng thời gian này cậu rất hay xem nó, vậy nên vừa giở ra đã mở đến trang có chứa tấm ảnh ở trại huấn luyện.

Diệp Khai giữ góc trang, phải mất chừng 3 giây cậu mới có đủ can đảm để lật lại trang trước.
Trên sân thi đấu, thiếu niên Trần Hựu Hàm đeo dây đeo tai màu đen, đang chạy đến vạch ném phạt.
Sau trận đánh hội đồng lúc đấu tập với Trường Trung học số 12.

Nói cách khác là, sau khi đánh nhau với Trường Trung học số 12, ở trận thi đấu với Trường Trung học số 1, đó là lần đầu tiên Trần Hựu Hàm đeo lên chiếc dây đeo tay màu trắng mà cậu đưa cho.
Một tiếng “Ầm” vang lên, một màn sương trắng quét qua mọi thứ, Diệp Khai vịn góc bàn từ từ ngồi xuống.
Làm thế nào mà? Làm sao mà lại có thể trùng hợp đến như vậy? Tại sao hiện thực lại ăn khớp với cảnh trong mơ? Là cậu điên rồi sao? Hay là cậu đã mắc phải căn bệnh mất trí nhớ nên không thể phân biệt nổi thật giả thực ảo?
Trần Hựu Hàm từng bị thương lúc ra tay khi thấy chuyện bất bình, cậu liền mơ thấy mình được hắn cứu.

Trần Hựu Hàm một thân một mình đánh nhau, cậu liền mơ thấy mình dũng cảm quên mình cùng đánh nhau với hắn.


Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa hiện thực và giấc mơ thôi sao?
Cậu mãnh liệt muốn gặp Trần Hựu Hàm của tuổi 18 như thế.
Mà Hựu Hàm ca ca, có phải cũng từng nghĩ tới — vào lúc đó nếu có Diệp Khai thì thật tốt? Nếu người ở đó khi ấy là Diệp Khai thì tốt biết bao không?
Những suy nghĩ ấy như những cành lá hương bồ ngoan cường và cứng cỏi, từng chút từng chút lớn dần lên trong những khoảng trống trong kí ức về những nuối tiếc của họ.
Cậu muốn gặp Trần Hựu Hàm.

.

.

Cậu muốn gặp Trần Hựu Hàm của tuổi 18, cậu muốn gặp hắn — cậu nhất định phải gặp hắn ngay lập tức.
Diệp Khai quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy kéo tủ thuốc ra.

Bởi vì cứ liên tục gặp rắc rối với jetlag và những giấc mơ nên cậu từng yêu cầu bác sĩ kê đơn thuốc ngủ cho mình.

Diệp Khai mở nắp lọ thuốc màu trắng, run rẩy đổ một viên thuốc màu trắng vào lòng bàn tay.

Chắc hẳn sẽ có người cảm thấy cậu điên rồi.

Nắm tay cậu nắm chặt lấy viên thuốc, Diệp Khai nghiêm túc để mình bình tĩnh lại mấy giây, khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu bẻ viên thuốc ra một nửa, ngẩng đầu lên nuốt nó vào cùng với một ngụm nước, nghĩ một hồi lại nuốt nốt nửa viên còn lại.
Lọ thuốc bị ném tùy tiện trên mặt đất, cửa tủ thuốc cũng không kịp đóng lại, Diệp Khai chậm rãi từng bước đi về phía phòng khách rồi nặng nề ngã vào ghế sô pha.
·
Bàn của Trần Hựu Hàm chất đầy giấy kiểm tra và sách bài tập.
Hắn ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, ngồi một mình một chỗ.

Bởi vì đã lâu không được dọn dẹp nên trên mặt bàn bừa bộn đã không còn nhìn thấy bất kỳ vật dụng cá nhân nào.
“Trần Hựu Hàm không có trong lớp.” Người bạn học bước ra cửa sau để hít thở nói như vậy.
Sau khi tan học Diệp Khai lại đến lần nữa.

Lúc này phòng học đã trống không, chỉ còn mình Đỗ Đường trong lớp.

Diệp Khai gõ cửa rồi bước vào, Đỗ Đường chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu sắp xếp bài thi giúp Trần Hựu Hàm.
“Dạo này cậu ta toàn trốn học.” Động tác trên tay Đỗ Đường không ngừng lại, từng tờ giấy kiểm tra được san phẳng rồi gấp lại, sách bài tập xếp thành một chồng cao.

Anh kiên nhẫn và tỉ mỉ khi làm tất cả những điều này, Diệp Khai có thể hiểu tại sao Trần Hựu Hàm lại thích anh.

Đỗ Đường chính là người bạn chân chính duy nhất thời niên thiếu của hắn.
“Anh ấy đi đâu vậy?”
“À.” Đỗ Đường nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại trong balo ra cho Diệp Khai nhìn: “Tự cậu xem xem?”
Diệp Khai nhận lấy điện thoại, mở phần tin nhắn ra liền thấy có mấy tin nhắn bằng hình ảnh, mở ra thì thấy Trần Hựu Hàm mặc bộ đồ đi săn, trên tay cầm một khẩu súng săn hai nòng, dưới chân hắn là một con hươu đực to khỏe đang nằm rạp xuống, bên cạnh hắn là hai con chó săn sói Nga màu trắng cao lớn sang quý đang ngồi với dáng vẻ đầy oai phong.

Tay còn lại của hắn cầm thuốc, tư thế và vẻ mặt của hắn nhìn lạnh lùng mà ung dung.
Trần Hựu Hàm nhắn kèm với hình ảnh: “CMN, mùa đông ở Kamchatka quá là lạnh luôn.”
Trần Hựu Hàm còn nói: “Hôm nay tôi đã thả cho một con hươu cái chạy, người hướng dẫn nói rằng có thể bắn gϊếŧ nó, nhưng lúc nó đứng cách tôi chừng 5 mét, khi tôi đang định bóp cò thì nó đột ngột quay đầu lại, mắt nó nhìn rất đẹp.
Diệp Khai không biết Đỗ Đường có trả lời Trần Hựu Hàm hay không.
Mãi lâu sau, Trần Hựu Hàm lại nhắn thêm một tin khác, hỏi: “Em ấy có đến tìm tôi không?”
Lúc đó đã là đêm khuya ở Nga, dòng sông đã đóng băng vào mùa đông, đống lửa trại được đốt lên trong rừng cây xanh thẳm, con mồi đi qua những nhánh cây trơ trụi phát ra tiếng răng rắc.

Những người Nga khổng lồ với đôi mắt sâu thẳm điên cuồng uống Vodka lạnh giá, mà Trần Hựu Hàm thì chỉ đứng cách xa đám đông.
Diệp Khai mở tin nhắn tiếp theo ra, Trần Hựu Hàm quật cường nói: “Không đến càng tốt.”
“Ở Nga suốt một tuần, ngày nào cậu ta cũng hỏi tôi rằng cậu có đến tìm cậu ta hay không.” Đỗ Đường dọn dẹp mặt bàn của hắn xong, nhìn về phía Diệp Khai: “Tôi sắp bị tên đó làm phiền đến chết đi được rồi.”
Không biết tại sao Diệp Khai lại nói “Thật xin lỗi”.

Đỗ Đường nở một nụ cười hiếm hoi: “Tự cậu nói với cậu ta đi.”
·
Trần Hựu Hàm nhận được tin nhắn khi mà hắn đang buồn ngủ ngất ngư vì độ xóc nảy của chiếc xe Jeep.

Chiếc xe địa hình cao chạy xuyên qua rừng rậm và núi non để đi đến một lâm trường rậm rạp khác.

Hai bên đường là hàng gỗ sam đìu hiu bị tuyết trắng bao phủ, trên con đường mênh mông chỉ có vết bánh xe của 2 chiếc xe Jeep đan vào nhau.
Hắn mở ra hộp thư đến, có một tin nhắn đến từ số lạ hỏi: “Anh biết hút thuốc sao?”
Trần Hựu Hàm hỏi: “Ai đó?”
Đối phương không trực tiếp trả lời mà lại nói: “Khi nào anh về nước?”
Trần Hựu Hàm từ tư thế xiêu vẹo ngồi thẳng dậy, chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt, tất cả mọi người đều hô lên, chỉ có một mình hắn giữ chặt cửa kính xe, hai mắt nhìn vào điện thoại, thân hình vẫn bất động như núi.

Trái tim hắn đập nhanh đến độ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngón tay cái cứng đơ vì lạnh bấm một dòng chữ ngắn: “Một tuần nữa.”
Hộp thư đến biểu hiện có thêm một tin nhắn chưa đọc.
Chó săn kêu một tiếng, Trần Hựu Hàm móc một miếng thịt khô trong túi và ném qua, hắn kìm lại nhịp tim điên cuồng của mình, nhấn nút [ mở ], đối phương nhắn đơn giản: “Anh đừng hút thuốc.”
Hướng dẫn viên người Nga búng tay về phía hắn, nói bằng thứ tiếng Trung lưu loát: ” “Ha ha, Trần, có chuyện gì mà nom cậu vui thế?” Sau đó người kia làm một động tác kéo khóe miệng: “Your smile, hah.”
Trần Hựu Hàm chống khuỷu tay lên gối, giấu đầu hở đuôi mà che khóe miệng lại, sau đó cố ý quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.

Chỉ là cho dù hắn có cố đè xuống thế nào thì khóe miệng vẫn cứ giương lên, mấy người thợ săn đều bật cười, hướng dẫn viên đưa cho hắn một chai vodka: “Uống đi nào!”
Hắn nhận lấy rượu nhưng không uống, nghiêm túc nhắn lại một tin để giải thích: “Tôi không hút, chỉ thử hai hơi xem sao thôi.”
Loại thuốc kia sặc chết đi được, lần đầu tiên nhấp thử suýt chút nữa thì hắn đã ho ra cả phổi.
“Anh biết em là ai sao, ngoan ngoãn báo cáo thế luôn à.”
Việc trêu ghẹo không thành công, Trần Hựu Hàm không thèm nhắn lại dù chỉ một chữ.
Diệp Khai cười cười: “Đừng giận mà, em có thể giúp anh làm bài tập đấy.”
Con đường núi quanh co xuyên rừng, Trần Hựu Hàm thì từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không gõ phím nhắn tin lại.

Người dẫn đường khá nhiều chuyện, hỏi: “Cậu không bị chóng mặt chứ?”
Chóng mặt, sao có thể không chóng mặt được? Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, hơi thở rất nông, nhịp tim thì đập loạn hết cả lên, mạch đập mất khống chế, huyết áp tăng cao, trên người lại đang cầm chai rượu, hắn cúi đầu xem xét, mẹ nó, hắn nào đã uống được ngụm nào.
Mãi mà hắn vẫn không nhắn tin lại, Diệp Khai cũng bèn tự mình dừng lại.

Trần Hựu Hàm nắm chặt điện thoại, khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã mất đi sức hấp dẫn.

Cứ cách một phút hắn lại kiểm tra hộp thư đến của mình, khi nó rung lên lần nữa, mặc dù biết rõ mình không nên như vậy, nhưng hắn vẫn giống như một con chó săn ngửi thấy hơi thở của một con tuần lộc, giống như khui giải thưởng độc đắc, giống như bóc ra vỏ bọc đường của một viên sô cô la, trong lòng đong đầy những kỳ vọng không nên có, những hi vọng mất tự trọng, nhưng ước ao khó mà kiềm chế được.
“Hựu Hàm ca ca, mùa đông ở Nga có đẹp không anh? Thật ra thì em có hơi nhớ anh rồi.”
Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, khí trắng mà hắn thở ra tan biến trong không khí lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con chó săn, con chó săn nghiêng đầu một cái, và nó thấy hắn đang cong môi tự giễu, nâng lên bàn tay đang đeo găng tay nửa ngón.
Hắn mấp máy môi, “Tôi cũng nhớ em”, hắn nói rất nhỏ.

Chỉ là bốn chữ này không được gửi đi.
Không có ai biết, hắn đã vẽ lên một trái tim trên khung cửa sổ nứt vỡ ở nơi xa xứ.
Sau đó lúc hắn quay trở lại Ninh Thị cũng có một dạo thấy không quen, ngay cả không khí nóng ẩm cũng cảm thấy quá nặng nề, cũng may mà nghĩa trang ở ngoại ô thành phố cũng không oi bức khó chịu như vậy, thỉnh thoảng lúc có gió chiều thổi qua hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm sau một khoảng thời gian dài.
Bức ảnh trên bia mộ đã mờ đi, nhưng vẫn còn thấy được vẻ đẹp và sự an tĩnh của người đã mất.

Trần Hựu Hàm lau qua bụi bặm, cúi xuống đặt một bó hoa hướng dương trước bia mộ.
“Nói thế nào nhỉ, mất mặt quá đi à.” Hắn cười cười, ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nói với Ninh Xu: “Con thích một người rồi, là con trai, nhưng hình như em ấy thích người khác mẹ ạ.”
Không có ai trả lời, chỉ có cơn gió luồn qua rừng thông ở núi sau.
“Con lại khiến mẹ bận lòng rồi, vì muốn trốn tránh mà chạy đến tận Nga đi săn nửa tháng.


Mẹ đừng mắng con nhé, không phạm pháp đâu ạ, chỉ là suýt chút nữa thì bị sói ăn thịt.

Mẹ có biết sói xám ở Nga cao cỡ nào không?” Bởi vì đang nói chuyện với mẹ mình nên giọng điệu của hắn thoải mái, có chút cà lơ phất phơ hoàn khố, như là đang làm nũng, “Răng của con sói kia cũng rất đẹp.

Con có rất nhiều chiến lợi phẩm nhưng cái răng này là tốt nhất.

Con đã làm một chiếc vòng cổ hình răng sói, con định sẽ tặng cho em ấy làm quà, chẳng biết em ấy có thích nó không nữa.”
Trầm mặc mười mấy giây, Trần Hựu Hàm tự giễu lắc đầu cười: “Con hết thuốc chữa thật mẹ nhỉ.”
“Mẹ nghĩ em ấy có thích không? Con biết là không nên gặp lại em ấy nữa, thôi thì lần cuối vậy, được không mẹ? Nói thế nào thì cũng là mối tình đầu mà, chẳng lẽ lại không tặng quà gì.

.

.

thế thì cũng không phải phép cho lắm.”
“Thật ra thì con nghĩ mẹ cũng sẽ thích em ấy thôi, mẹ biết mà, cái kiểu cậu con trai mỗi khi cười lên đều cảm thấy rất trong sáng, thành tích cũng rất tốt.

Đã thông minh vậy rồi mà còn học hành vất vả đến thế làm gì không biết nữa? Mấy lần con trốn học đi ngang qua lớp em ấy, nhìn thấy dáng vẻ lúc em ấy ngồi nghe giảng mà đến mắt cũng không chớp, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Em ấy học lớp đứng đầu ban khoa học tự nhiên, giỏi mẹ nhỉ.

Em ấy còn thích chơi tennis, thỉnh thoảng lại gọi con là Hựu Hàm ca ca.” Trần Hựu Hàm cúi đầu, vô thức nắm lấy ngọn cỏ mảnh, giọng hắn trầm xuống, cuối cùng là hoàn toàn lặng im.
“Thỉnh thoảng con lại nghĩ nếu có mẹ ở đây thì tốt quá.

Con trời sinh đã thích con trai rồi, Trần Phi Nhất chỉ biết hỏi con rằng Không phải con cũng thích con gái sao, nếu như mẹ vẫn còn ở đây, vào những lúc như thế mẹ sẽ dạy cho con rồi.

Xin lỗi mẹ, con lại khiến mẹ thất vọng rồi.”
Một vài con chim bồ câu trắng đậu dưới chân hắn, Trần Hựu Hàm vươn tay ra về phía chúng, đám chim bồ câu trắng ríu rít bay về phía bầu trời.
“Con đi đây, lần sau lại nói chuyện với mẹ tiếp vậy.” Hắn chống tay đứng lên.
Khi hắn quay người lại, không biết từ lúc nào Diệp Khai đã đứng sau lưng hắn, cách hắn không xa, có lẽ đã nghe thấy hết mọi chuyện.
“Sao em lại ở đây?” Hắn lấy làm kinh hãi.
Đây là nghĩa trang tư nhân nên không nhiều người biết đến, vả lại công tác quản lý ra vào rất chặt chẽ.
“Em muốn gặp anh, cho nên em ở đây.” Diệp Khai nói như vậy, giống như đang dỗ dành người khác.

Chỉ có mình cậu biết rằng từng chữ lẫn logic trong câu này đều là thật.
Thân thể cứng ngắc của Trần Hựu Hàm từ từ thả lỏng, “Đi thôi.” Hắn ra hiệu cho Diệp Khai.
Diệp Khai nói: “”Chờ chút đã.”
Cậu bước tới bia mộ, cúi người chào thật sâu: “Dì Ninh ạ.”
“Em.

.

.” Trần Hựu Hàm sững sờ, làm sao Diệp Khai lại biết mẹ hắn họ Ninh? Sau đó hắn lại lập tức thở phào ngay, có lẽ là cậu vừa nhìn thấy dòng chữ “Tình yêu của chúng tôi – Ninh Xu”
Hai người lần lượt đi xuống núi dọc theo các bậc thang.
“Em nghe hết rồi à?”
Diệp Khai đáp lại, hỏi hắn: “Quà của em đâu?”
Trần Hựu Hàm không trả lời cậu, thay vào đó hắn nói: “Thật ra thì tôi rất kháng cự việc về nước.

Em biết tại sao không?” Hắn tự giễu cười cười: “Bởi vì chỉ cần vẫn ở Nga thì tôi liền có thể không đối diện với em, không phải đối diện với chuyện bị em coi thành thế thân của ai khác.

Tôi có thể nhắn tin với em mỗi ngày, thản nhiên nghe em nói nhớ tôi mà không cần phải tự suy xét lại chính mình có phải đã quá thấp hèn hay không? Tôi thừa nhận rằng loại cảm giác mập mờ kia khiến tôi rất rung động, thậm chí còn khiến tôi muốn trở thành một con đà điểu vùi đầu trong cát.

Mỗi ngày tôi đều tự nhủ với bản thân, rằng chỉ cần tôi vẫn không về nước, vậy thì tôi có thể vẫn luôn ở bên em bằng cách đó.”
Diệp Khai hơi hé môi.
“Em không cần giải thích gì cả.” Trần Hựu Hàm không nhìn cậu, chỉ là giọng hắn rất dịu dàng, “Diệp Khai, chuyện tôi thích em là thật, mà cũng bởi vì tôi thật sự thích em, cho nên tôi không thể cam tâm tình nguyện bị em coi thành thế thân của một người khác được, em thông minh như vậy, nhất định em có thể hiểu rõ ràng chuyện này.”
“Em không — “
“Em đừng gạt tôi nữa.” Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng ngắt lời cậu: “Em đã từng nói dối tôi 1 lần rồi.”
Diệp Khai dừng bước lại: “Anh đang muốn chia tay với em sao.”
Trần Hựu Hàm cong khóe môi: “Ừ.”
Diệp Khai không nói thêm gì nữa, hai người im lặng đi hết con đường mòn trên núi trong mười mấy phút.


Trên đường đi có vô số chim bồ câu trắng bị họ làm kinh động, chiếc xe điện đang đợi dưới chân núi, Trần Hựu Hàm ra hiệu cho họ rời đi trước.
Khi mọi người đã đi hết, Diệp Khai mới lại lên tiếng: “Rõ ràng ngày hôm đó anh đã nói rằng sẽ không bao giờ nói những điều như vậy với em, sẽ không bao giờ chia tay em, anh nói giấc mơ ngược lại với thực tại, điều anh muốn chính là vĩnh viễn ở bên em mà.”
Trái tim đau đớn nhói lên một hồi, Trần Hựu Hàm giận đến bật cười, “Bảo bối, em đừng vô lý như vậy.”
“Tại sao anh không gọi em là bảo bảo? Là bởi vì đó là cách gọi của anh ấy sao?”
Không có câu trả lời, chính là ngầm thừa nhận.
Gió rất mạnh, thổi cho mái tóc của Diệp Khai rối tung, trông có chút gì đó ngây thơ mà đáng yêu.

Trần Hựu Hàm chăm chú nhìn Diệp Khai, bên tai nghe cậu nói: “Thế thì cũng muộn rồi, anh ấy cũng từng gọi em là bảo bối.”
Trần Hựu Hàm chửi một câu “Đệt mẹ”, sau đó liền quay người bỏ đi.
Diệp Khai nói với bóng lưng hắn, dùng thanh âm không lớn nhưng rõ ràng dễ nghe: “Mới thế mà anh đã không chịu nổi rồi sao? Tất cả những giấc mơ của anh đều là thật! Em với anh ấy đã đi bộ đường dài ở Hồng Kông, đi nghỉ ở Fiji, kết hôn ở Chile, hưởng tuần trăng mật ở Nam Mỹ, tất cả đều là thật! Em và anh ấy đã yêu nhau ngay ở độ tuổi mà anh thích em.

Khi em 18 thì chúng em đã ở bên nhau rồi, 19 tuổi thì chia tay, hôn, làʍ ŧìиɦ, cãi nhau so với chúng mình bây giờ còn dữ dội hơn nhiều, cái gì cũng đã làm hết rồi — Trần Hựu Hàm, tất cả những chuyện ngọt ngào hay đau khổ mà anh mơ đều là thật, em đứng ngoài cửa khóc lóc van lơn anh ấy đừng buông tay là thật, anh ấy nhịn đau nói những lời kia với em cũng là thật, hôn trộm em là thật, ước định sẽ bên nhau đến 80 tuổi cũng là thật.”
Bàn tay buông thõng bên hông bị hắn nắm chặt thành nắm đấm, móng tay như muốn bấu vào lòng bàn tay đến chảy máu, Trần Hựu Hàm dừng bước: “Đủ rồi.”
Diệp Khai đi từng bước một tới sau lưng hắn, nhìn thật sâu vào bóng lưng hắn: “Chưa đủ, Hựu Hàm ca ca, cũng là bởi vì chưa đủ nên em mới gặp anh.

Anh ấy nói năm anh ấy 18 tuổi thích Đỗ Đường, anh ấy nói sau khi comeout năm 18 tuổi anh ấy đã đơn độc đến nỗi ngay cả khi đánh nhau cũng không có ai đứng cạnh bên anh ấy, anh ấy nói anh ấy cũng đã từng mơ một giấc mơ, rằng nếu như Trần Hựu Hàm của tuổi 18 cũng có Diệp Khai thì tốt quá — vì sao em biết mộ phần của dì Ninh ở chỗ này, vì sao em biết mỗi khi tâm trạng anh không tốt sẽ đến đây nới chuyện với dì ấy? Hựu Hàm ca ca, ngày đó anh đã nắm tay em đến đây tổ chức sinh nhật cho dì Ninh, em tặng dì ấy một bó hoa hướng dương rất lớn, em còn tự tay làm bánh gato, anh chê em làm bánh quá ngọt, quá dở, anh không biết đúng không, em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện.”
Trần Hựu Hàm lạnh lùng nói: “Em điên rồi.”
“Em không điên.

Anh chính là anh ấy, anh ấy cũng là anh, từ đầu đến cuối chỉ có anh, 18 tuổi, 34 tuổi, 36 tuổi, 50, 60 năm sau, tất cả đều là anh.”
Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng quay lại, nhìn cậu với ánh mắt như là cậu đang nói chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng Diệp Khai biết hắn tin rồi.
Cậu nói một cách nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Hựu Hàm ca ca, em biết anh tin những điều em vừa nói.

Lúc anh nhìn thấy anh liền biết mà, làm sao có thể có 2 người giống nhau đến vậy được? Mà không chỉ giống, tất cả những kỳ vọng mà anh ôm ấp dành cho tương lai, anh ấy đã đạt được hết thảy.

Hựu Hàm ca ca, từ xưa đến nay anh chưa từng khiến bản thân thất vọng, anh của tuổi 23, tuổi 30, dáng vẻ mà anh tưởng tượng ra chính là như vậy.

Anh đã từng nói mà, Trần Hựu Hàm chỉ có một chuyện tiếc nuối trong cuộc đời, nó được viết trong bức thư gửi cho dì Ninh năm 15 tuổi, thư đã đốt rồi, đúng không, chuyện này anh chỉ nói với mình em.”
Trần Hựu Hàm lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt: “Rốt cuộc em là ai?”
“Em là Diệp Khai, 23 tuổi, mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn muốn đoạt lại anh của tuổi 18 khỏi tay thầy Đỗ Đường.”
Cậu muốn đi tới, nhưng Trần Hựu Hàm lại giơ tay ngăn lại: “– Em đừng qua đây!”
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu đi về phía trước, bước đi càng lúc càng nhanh.
Hắn là ai? Hắn là Trần Hựu Hàm hay chỉ là Trần Hựu Hàm của tuổi 18?
Rõ ràng hiện giờ là một buổi trưa sáng sủa, nhưng hắn lại cảm thấy trước mặt có một bóng đen nặng nề và tối tăm, dưỡng khí mỏng đến mức khiến hắn không nhịn được mà dùng sức hít thở — trong bầu không khí ngạt thở này, Trần Hựu Hàm rốt cục cũng há miệng, ôm ngực và cúi đầu.
Diệp Khai đứng tại chỗ, mở to mắt nhìn Trần Hựu Hàm đột nhiên dừng lại, trong hai giây dài dằng dặc, tiếng gió cũng trở nên không còn nhẹ nhàng vì bầu không khí ngột ngạt này.

Trần Hựu Hàm đi về phía cậu với đôi mắt đỏ hoe, hắn siết chặt bờ vai Diệp Khai: “– Tôi và em”, hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Khai, “– Tôi và em, cuối cùng sẽ ở bên nhau chứ?”
Diệp Khai sửng sốt, Trần Hựu Hàm lặp lại lần nữa với hơi thở gấp gáp và giọng nói căng thẳng, đôi mắt hắn đỏ bừng, hơi thở nóng rực, hắn hỏi: “Tôi và em, cuối cùng có ở bên nhau không?”
Diệp Khai dùng sức gật đầu, không biết tại sao mà mắt cậu cũng bắt đầu nóng bừng rồi đỏ lên, “Chúng mình ở bên nhau, vẫn luôn ở bên nhau rất hạnh phúc.

Em đang du học ở Mỹ, anh làm việc ở GC, 2 tuần chúng mình sẽ gặp nhau 1 lần.

Anh sẽ xuống bếp nấu cơm cho em, em sẽ dẫn anh đi dạo quanh trường học, và rồi chúng mình sẽ đạp xe ven hồ.

Lúc chúng mình kết hôn đã mặc bộ vest do chính tay bà ngoại may, trong hôn lễ ba anh vui cực kỳ, thật đấy, anh biết không, hôm đó ba đã khóc đấy — chúng mình rất tốt đẹp, không có gì có thể chia cắt anh và em.”
Cậu nói liên miên không ngừng, nói lộn xa lộn xộn, không đầu không đuôi, vừa khóc vừa cười.
“Thật vậy ư,” Trần Hựu Hàm gật gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.” Hắn lặp đi lặp lại, “Vậy thật là tốt quá”, sau đó hắn ôm chặt Diệp Khai vào lòng.
“Em có biết không,” Hắn ghé bên tai cậu nói, “Tôi thật sự rất hâm mộ hắn.”
Diệp Khai không hiểu: “Ai cơ?”
Trần Hựu Hàm vuốt tóc cậu, cố gắng nhìn rõ cậu, muốn nhớ kỹ dáng vẻ của Diệp Khai, hắn nhẹ nhàng nói, mang theo nụ cười vừa có vẻ miễn cưỡng vừa như thật lòng: “Hựu Hàm ca ca của em, thỉnh thoảng nghĩ lại, tôi liền thấy tôi thật sự rất ghen tị với hắn.”
“Anh chính là anh ấy — “
“Xuỵt,” Trần Hựu Hàm môi của cậu, “Tôi không phải hắn, Bảo Bảo — Diệp Khai, tôi không phải là hắn.

Hắn có được toàn bộ em, nhưng tôi thì chỉ có hiện tại.” Hắn thấp giọng nói, không biết là đang dỗ dành Diệp Khai hay là dỗ dành chính mình, hắn vừa cười vừa nói: “Trần Hựu Hàm của tuổi 18 chỉ có hiện tại mà thôi.”
Diệp Khai mạnh mẽ chớp mắt.
“Em đừng khóc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.