Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 115


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 115


Chương 114
Cuộc họp kinh doanh kéo dài và nhàm chán, hai bên lại tiến vào trạng thái giằng co.

Người chủ trì cuộc họp đúng lúc đề xuất nghỉ giữa giờ, Trần Hựu Hàm quơ lấy bật lửa và thuốc lá, vừa đi vừa gọi cho Diệp Khai.
Dạo gần đây, vì những giấc mơ và jetlag mà việc nghỉ ngơi và làm việc của cậu rất thất thường.

Trần Hựu Hàm nhìn mà đau lòng, đến đêm liền đặt lời nhắc đi ngủ, trước khi đến giờ đi ngủ loa liền phát ra tiếng ồn trắng để hỗ trợ giấc ngủ trước nửa tiếng, các loại tinh dầu tắm cũng đổi hết sang mùi hoa oải hương — mặc dù trước kia hắn ghét nhất loại mùi này.
Màn hình sáng lên, hiển thị đã gần 11 giờ trưa, dù sao cũng đã đến giờ thức dậy rồi.
Sau năm tiếng bíp điện thoại mới được nhận, một giọng nói uể oải phát ra từ đầu dây bên kia.
Diệp Khai đến mắt cũng không mở ra, hàng lông mày đang nhíu thật chặt.
“Hựu Hàm ca ca,” Cậu trở mình, đè tấm chăn bông màu trắng xuống dưới thân.
“Vẫn chưa ngủ đủ giấc sao?” Trần Hựu Hàm hơi kinh ngạc, điếu thuốc đang cắn trong miệng cũng quên châm.

Khuôn mặt mới vừa sầm xuống cáu kỉnh trong cuộc họp lúc này đã trở nên ôn hòa trầm lắng, mang theo vẻ cưng chiều bất đắc dĩ mơ hồ: “Làm sao rồi? Có muốn anh gọi bác sĩ đến khám không?”
Diệp Khai từ nhỏ đã hiếm khi nằm lỳ trên giường, những người khác mỗi khi đi học đều cần người lớn kéo ra khỏi chăn, mỗi lần đến trường luyện thi thì càng phải như vậy.

Nhưng từ nhỏ cậu đã luôn đến trường sớm hơn thời khoá biểu năm phút, giáo viên dạy học mỗi khi đến lớp liền nhìn thấy cậu mặc một bộ vest nho nhỏ với dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc, thân hình nhỏ bé ngồi trên ghế, hai chân buông thõng đung đưa trong không khí, đôi bàn tay nho nhỏ âm thầm biểu diễn piano trên đùi.
Diệp Khai “Ừ” một tiếng, giọng mũi rất nặng mà nói: “Em không sao đâu.”
Trong tai nghe phát ra tiếng bật lửa.

Trần Hựu Hàm châm thuốc, nghe Diệp Khai nói không đầu không đuôi: “Em đã đánh nhau đấy.”
Không có ai trong phòng VIP, cho nên cũng không có ai nhìn thấy sự thất thố của Trần đổng sự.

Hai chân vừa mới vắt chéo của hắn lập tức hạ xuống, tay cầm điếu thuốc nắm lấy tay vịn ghế sô pha, tư thế của hắn gần như là suýt chút nữa bật dậy lao ra ngoài, mãi cho đến khi Diệp Khai nói thêm “ở trong giấc mơ”, hắn mới thả lỏng người xuống.
Tàn thuốc bỏng cả vào tay.
Trần Hựu Hàm lại đưa điếu thuốc vào miệng, mắng: “Đừng có ngắt quãng lâu như thế khi nói chuyện chứ.”
Diệp Khai không nhịn được cười: “Cuộc gọi của anh đến rất đúng lúc, nếu không em sắp phạm phải tội ngộ sát trong mơ đến nơi rồi.”
Trần Hựu Hàm dùng một tay chống lên thái dương, bao nhiêu bực bội đều đã được cậu giải quyết hết, hắn cười một tiếng, tự khen mình: “Anh giỏi nhỉ.”
Thư ký gõ cửa, vừa mới đẩy ra một khe nhỏ thì thấy Trần Hựu Hàm đang nghe điện thoại, vì vậy lời nhắc nhở lập tức thay đổi thành im lặng — cô giơ cổ tay chỉ chỉ mặt đồng hồ, rồi bất đắc dĩ nhún vai.
Trần Hựu Hàm liếc cô một cái, gật gật đầu, dặn dò Diệp Khai qua điện thoại: “Từ giờ đến đêm em không được ngủ nữa, có nghe chưa?”
Diệp Khai đáp lại cực kỳ ngoan, cúp điện thoại liền đi đến tủ lạnh lấy một chai Fiji.


Không biết có phải do vừa thức dậy hay không mà bàn tay vốn đánh cầu đã quen lại mềm đến nỗi không vặn nổi nắp chai.

Cậu xoay xoay bả vai, cảm thấy khắp người đau nhức lạ thường.
Sau khi uống vào ngụm nước đầu tiên, cậu đứng trước đảo bếp bắt đầu đờ đẫn.
Không giống như thường lệ, các chi tiết trong giấc mơ không biến mất khi cậu thức dậy.
Cậu lao vào, đạp ra một kẻ dám dùng cùi chỏ thúc vào gáy Trần Hựu Hàm bên đối phương, cậu đánh cho mũi của tên kia cũng lệch đi, đánh hết lần này đến lần khác, trên mặt người kia là máu me tràn đầy, đầu gối cậu đè lên ngực hắn không cho hắn chống cự, những người khác có kéo thế nào cũng không kéo ra được, không chỉ thế mà cậu còn đụng cho một vị giáo viên muốn đục nước béo cò bên Trường Trung học cơ sở số 12 một cái, làm cho đối phương tức điên lên.
Đội giáo viên Thiên Dực cùng nhau tiến lên, vốn là định kéo cái đám hung hăng bên trường Trung học cơ sở số 12, kết quả cũng bị ép gia nhập vào trận hỗn chiến.

Sự khiêu khích ác ý đơn phương của đối phương đã biến thành một cuộc chiến băng đảng không thể kiểm soát giữa hai trường.
Trong lúc hỗn loạn tưng bừng, cậu ăn phải mấy đòn, bị Trần Hựu Hàm dùng sức đẩy ra ngoài.
“Con mẹ nó, cậu đó!” Thái dương Trần Hựu Hàm có vệt máu, trên sống mũi cao thẳng dính phải máu của ai đó, hắn nhổ ra một ngụm, phun ra bọt máu tanh mùi gỉ sắt, trong mắt tràn đầy vẻ dữ tợn nóng nảy, hắn gào ầm lên: “Con mẹ nó chuyện này liên quan quái gì đến cậu hả?”
Diệp Khai hung hăng túm cổ áo lên lau khóe miệng đầy máu, nói nhanh và ngắn gọn: “Em thích.”
Trần Hựu Hàm nửa xoay người, chỉ nhìn thấy bóng dáng thon gầy trong chiếc áo phông trắng đang sải bước đi tới, hắn giơ tay bắt lấy cây vợt tennis bị đối phương ném mạnh xuống.
Trong mắt đều là sự bất ngờ.
Hắn quen biết Diệp Khai chưa lâu, giao thiệp cũng không sâu, thuộc về kiểu dù có đụng mặt nhau trong nhà ăn cũng không cần chào hỏi.

Nhưng ấn tượng về cậu vẫn chưa từng thay đổi, đó chính là kiểu người như Diệp Khai chính là hiện thân của sự xinh đẹp, cao quý, cần phải được bảo vệ từ xa.

Trần Hựu Hàm căn bản không nghĩ tới vậy mà cậu lại có thể đánh nhau, thậm chí còn.

.

.

đánh không tệ.
Tiếng còi sắc bén của Trung tâm Huấn luyện tỉnh đã phá vỡ hồi ức, mang Diệp Khai trở về hiện tại.

Ánh mắt cậu tập trung lại, phát hiện là điện thoại ngoài cửa đang đổ chuông.
Cậu nhận máy, một khuôn mặt trẻ và xa lạ xuất hiện trên màn hình.

Người bên kia tự giới thiệu là bác sĩ riêng của Trần Hựu Hàm, được Trần Hựu Hàm ủy thác đến nhà để khám bệnh.
Sau khi Diệp Khai thay xong quần áo ở nhà, vừa đi đến cửa thì cũng là lúc cửa thang máy mở ra.


Bác sĩ họ Lục, dáng vẻ nho nhã, khí chất tinh anh đều được thu lại, nhìn có vẻ rất đáng tin cậy.
Người nọ làm trong lĩnh vực tâm lý học và tâm thần học, nghe về những giấc mơ của Diệp Khai cũng cảm thấy thú vị, anh ta cũng không kê thuốc gì, chỉ để Diệp Khai thả lỏng tinh thần.

Nghĩ lại cảnh Trần Hựu Hàm chỉ mỗi thế mà cuống cuồng lên cũng có chút dở khóc dở cười.
“Giấc mơ là sự phản chiếu của ý thức.” Anh uống một ngụm nước ấm cuối cùng trong cốc, đứng dậy bắt tay với Diệp Khai, “Người ta đều nói muốn giấc mơ trở thành sự thật, kỳ thực chưa chắc những việc trong trong mơ có thể trở thành hiện thực, nhưng với những việc mà ở hiện thực không tìm được câu trả lời, nếu như có thể tìm được lối ra ở trong mơ, vậy thì cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”
Đêm nay Trần Hựu Hàm lại có một buổi tiệc xã giao, hắn dành thời gian để gọi điện cho Diệp Khai để hỏi thăm tình hình bác sĩ đến khám bệnh, sau khi biết không có vấn đề gì liền yên tâm.

Chờ đến khi hắn về nhà đã là hơn mười hai giờ, trong loa đang phát tiếng mưa phùn rả rích, đèn không bật, chỉ có một chiếc đèn đọc sách là đang sáng, Diệp Khai vùi người trong chiếc ghế mềm mại, trên đầu gối đặt một quyển album ảnh.
Trần Hựu Hàm cởϊ áσ vest, vừa tháo cà vạt vừa đi về phía cậu: “Lại ngồi xem ảnh nữa sao?”
Diệp Khai ngước mắt lên nhìn hắn dưới ánh đèn, bàn tay với những khớp xương ngón tay rõ ràng đang tháo cà vạt ra, trên ngón áp úp đeo một chiếc nhẫn bạc.

Cậu đặt album ảnh xuống, đi tới hôn lên khóe miệng hắn một cái, rồi lại giơ tay cởi cúc áo sơ mi giúp hắn.
Trần Hựu Hàm bật cười: “Không có lòng tốt.”
Sau đó liền ôm hôn cậu.
Diệp Khai cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng, cậu bị Trần Hựu Hàm ôm lên dễ như trở bàn tay.

Chân cậu vòng lấy cái eo rắn chắc của hắn, tay ôm cổ hắn, Diệp Khai rũ mắt nhìn xuống Trần Hựu Hàm: “Hựu Hàm ca ca.”
Gọi một tiếng như vậy, rồi lại cúi đầu xuống hôn hắn.
Cánh môi triền miên vài phút, tách ra, nhưng lại chẳng xa rời.

Diệp Khai nhìn vào đôi mắt đang gần mình trong gang tấc của Trần Hựu Hàm, lại gọi hắn: “Hựu Hàm ca ca.”
Giọng cậu càng nhẹ hơn chút nữa.
Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu, ôm rất vững vàng.

Trong khi hôn, đôi bàn tay to lớn của hắn cứ thế mà xoa nắn bên eo Diệp Khai, cùng với bộ phận nào đó càng đầy đặn hơn nữa.

Diệp Khai bị hắn trêu chọc không chịu nổi, thế mà Trần Hựu Hàm lại buông cậu ra, “Không được.” Hắn từ chối nhẹ nhàng nhưng không hề có cơ hội để phản bác.
Tinh thần của Diệp Khai không tốt lắm, hắn không nỡ.
Hoạt động trước khi ngủ từ mức độ không phù hợp với thiếu nhi biến thành kể chuyện ngày xửa ngày xưa.

Trần Hựu Hàm đặt Diệp Khai ngồi lên đùi mình, còn hắn thì gác cằm lên vai cậu, tiếp tục kể về những bức ảnh thời cấp 3 của hắn.


Nhưng tâm tư của Diệp Khai lại không đặt ở đây.

Cậu đột nhiên hỏi: “Lúc anh comeout chắc khó khăn lắm phải không?”
Đầu ngón tay đang lật sách của Trần Hựu Hàm chợt khựng lại, sau đó hắn lật sang một trang, trả lời bằng giọng điệu rất hờ hững: “Đánh nhau vài trận là xong rồi.”
“Mấy lần?” Diệp Khai cố ý hỏi.
Trần Hựu Hàm cười một tiếng, đầu ngón tay búng lên mặt cậu một cái: “Anh quên hết rồi.”
Diệp Khai vẫn không chịu bỏ qua: “Anh đánh thế nào?”
Trong lòng của cậu đã có một đáp án mơ hồ, mãi cho đến khi nghe thấy Trần Hựu Hàm cười cười nói: “Dĩ nhiên là một mình chấp hết rồi.”
Đúng lúc này album ảnh mở đến trận chung kết trại đào tạo thanh niên của thành phố, trong ảnh là Trần Hựu Hàm dùng một tay ném bóng rổ, đối thủ phía trước bị hắn đụng cho ngã dưới rổ bóng.
“Lần kinh khủng nhất chính là lần xảy ra ở trại đào tạo thanh niên của thành phố, anh đánh nhau lúc luyện tập thi đấu, sau đó thì bị huấn luyện viên phạt chạy 40 km sau khi xuất viện.”
“Tại sao lại phạt anh chứ?” Giọng điệu của Diệp Khai rất bất mãn, lông mày cũng nhíu chặt.
Cậu đang nhầm lẫn giữa giấc mơ và hiện thực.

Trong mơ, Trần Hựu Hàm là bị người khác khiêu khích, hiện thực thì chỉ sợ là do chính Trần Hựu Hàm đè lên người đối phương mà đánh.
Trần Hựu Hàm giải thích một cách khách quan dưới góc độ của người trưởng thành: “Mặc dù là do đối phương nói mấy lời rác rưởi trước, có điều người ra tay trước là anh.”
“Sau đó hai trường liền bắt đầu đánh nhau à?”
Trần Hựu Hàm khẽ giật mình: “Hai trường nào?” Hắn nhếch môi: “Dĩ nhiên là không phải, một mình anh chấp năm đấy.”
Trái tim Diệp Khai chợt thắt lại, cậu sững sờ một giây rồi mới hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
“Gay mà ở trong đội bóng rổ thì sao có thể được đối xử tốt được.” Trần Hựu Hàm không nhiều lời, chỉ nói một câu lạnh nhạt như vậy.
Một câu này đã cắt đứt mọi sự hi vọng của Diệp Khai, cậu thoáng nghĩ đến những đoạn ngắn trong mơ, Trần Hựu Hàm trong tấm hình chỉ có một mình cô đơn, nhìn hắn trông có vẻ hung hăng và ngang bướng trong trường, nhưng cũng chỉ qua lại với Đỗ Đường và Thi Văn.

Trong cuộc sống tập thể như là trại huấn luyện, phần lớn thời gian Trần Hựu Hàm cũng chỉ có một mình.

Ngay cả lúc chạy bộ cũng chẳng có ai chạy bên cạnh hắn.
Trần Hựu Hàm chưa từng nhắc đến những chuyện này, Diệp Khai đã nhìn thấy trong mơ những không quá chú tâm đến nó.
“Nào nào,” Trần Hựu Hàm dỗ dành cậu: “Biểu cảm của em là thế nào đó, anh không đáng thương đến vậy đâu.”
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói sang chuyện khác, hỏi: “Hôm nay lúc đánh nhau trong mơ, em có đánh thắng không?”
Diệp Khai “Ừm” một tiếng, nói: “Trên sàn nhà toàn là máu luôn.”
Trần Hựu Hàm nhướng mày: “Dữ vậy luôn sao.” rồi hắn lại hỏi.

“Em mơ mình đánh nhau với ai vậy?”
“Em mơ có người bắt nạt anh trên sân đấu.”
Trần Hựu Hàm không ngờ đến câu trả lời lại là như vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia bất ngờ, một lúc sau, hắn mới cười cười không cảm xúc, hôn cái chóc lên môi Diệp Khai, thấp giọng nói: “Quả nhiên là một giấc mơ đẹp.”
·
Bác sĩ của phòng y tế của đội tỉnh băng bó rất nhanh nhẹn, trên trán Trần Hựu Hàm khâu mấy mũi rồi được băng gạc lại, những vết thương khác thì được bôi thuốc đỏ, hậu vệ số 7 của Trường trung học 12 thì không may mắn như vậy, hắn được xe cấp cứu chở thẳng đến bệnh viện, người có sao không thì không biết, chỉ biết là bên chỗ Trần Phi Nhất đã thu xếp xong xuôi số tiền bồi thường.
Xử lý vết thương xong, cả hai bị thầy dẫn đội Thiên Dực phạt đứng.


Rốt cuộc thì người đẹp vẫn thường được ưu tiên hơn, giáo viên cũng không nỡ để cả hai phơi mình dưới nắng to, vậy nên chỉ phạt đứng trên khán đài, đứng hết 1 tiếng thì chạy tiếp 40km.
Diệp Khai vẫn muốn hỏi tại sao, nhưng nhớ đến thảm trạng nửa thân dưới của hậu vệ số 7 bên đối phương thì yên lặng không hỏi nữa.
Hai người đứng dưới mái hiên tránh mưa, đứng được một lúc thì không chịu được nữa, thế là lần lượt ngồi xổm xuống.
Trần Hựu Hàm sờ sờ cái trán của mình, dường như Diệp Khai cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nói luôn: “Sẽ không để lại sẹo đâu.”
Giáo viên đến kiểm tra, tiếng còi vang lên, tiếng mắng mỏ truyền đến từ phía xa xa: “Ai cho hai cậu ngồi xuống hả! Đứng hết lên cho tôi!”
Diệp Khai cảm thấy chắc mình bị thiếu máu lên não thật rồi, trong giấc mơ này, cậu không chỉ đánh nhau mà còn bị phạt, còn phải viết bản kiểm điểm, mất hết nền tảng của học sinh giỏi rồi.
Quả nhiên Trần Hựu Hàm bật cười: “Tôi còn tưởng cậu cũng giống mấy đứa học giỏi khác cơ đấy, không ngờ cậu đánh người cũng giỏi quá chứ.”
Diệp Khai ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong vắt dọc theo mái hiên tránh mưa, nói thẳng ra: “Vậy anh có thể thích em nhiều hơn một chút không?”
Trần Hựu Hàm quay lưng lại với cậu, lạnh lùng mà từ tốn nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đỗ Đường sẽ chẳng đánh nhau vì anh đâu.”
“Cậu ấy sẽ đánh.” Trần Hựu Hàm cũng rất chắc chắn với chuyện này.
Diệp Khai ghen lắm, nhưng vẫn có tư thế của một người chiến thắng, cậu ung dung nói: “Tiếc ghê, nhưng hiện tại người đang đứng ở đây là em.”
Cuối cùng Trần Hựu Hàm cũng quay đầu nhìn cậu, nhìn thấy khuôn mặt quá mức đẹp đẽ của cậu có mấy vết thương do nắm đấm gây ra, dáng vẻ ngửa đầu nhìn vô cùng bình tĩnh.

Bởi vì nhận ra động tác của hắn mà cậu ngoái đầu lại, con ngươi trong veo nhìn như cười mà không phải cười.
Có con chim sơn ca bay ra khỏi ngọn cây, mắt Diệp Khai khẽ nâng lên, khóe mắt nhìn thấy huấn luyện viên đang hành hạ cả đội một cách tàn nhẫn, tiếng còi xuyên qua đám mây dưới bầu trời xanh thẳm, vang vọng khắp trung tâm huấn luyện vào buổi chiều vắng vẻ.
Cậu tới gần Trần Hựu Hàm, chống tay lên bức tường gạch đỏ phía sau hắn, thấp giọng hỏi: “Lúc nhìn thấy em chạy đến, anh có thấy vui không?”
Rõ ràng Diệp Khai còn thấp hơn hắn vài cm, nhưng không hiểu sao Trần Hựu Hàm lại cảm thấy Diệp Khai luôn có vẻ bình tĩnh ung dung, thậm chí là thâm trầm.
Như thể cậu coi mọi thứ như là một trò chơi, cậu hờ hững, đùa cợt, trong trò chơi này, cậu hững hờ với mọi thứ xung quanh mình, chỉ nghiêm túc với duy độc 3 chữ “Trần Hựu Hàm”.
Trần Hựu Hàm dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, cặp chân dài cũng gác lên nhau, một chân khụy gối lại.

Mặc dù bị Diệp Khai ép vào khoảng không gian nho nhỏ, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, đôi mắt sắc bén đối mặt với Diệp Khai, hào phóng thừa nhận nói: “Có vui.”
Diệp Khai mím môi, một chút ý cười len lén toát ra.
Cậu nghĩ, con người ta vẫn luôn dũng cảm vào năm 18 tuổi.
Trần Hựu Hàm comeout, cậu comeout, tính ra thì sự dũng cảm của họ cách nhau tròn 16 năm.
Vào những khi phải chiến đấu một mình, thật sự rất cô đơn.
Diệp Khai xích lại gần hắn hơn, mặc kệ vị huấn luyện viên đang gào thét, ánh mắt hai người xen vào nhau rồi lại hòa quyện, đi thẳng vào trong lòng đối phương.
“Hựu Hàm ca ca, em có thể cùng anh dũng cảm.”
Tiếng bước chân của huấn luyện viên truyền đến, Diệp Khai chạm vào môi Trần Hựu Hàm một cái nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó thản nhiên lui về.
Ánh mắt của huấn luyện viên rất quái dị, mặc dù đã kiềm chế nhưng ông vẫn đoán ra được một chút, hùng hùng hổ hổ nói: “Làm gì hả! Tôi phạt các cậu đứng ở đây không phải để các cậu thì thầm to nhỏ! Có muốn tôi cho các cậu đến phòng phát thanh để nói chuyện hay không đây?”
Trần Hựu Hàm phớt lờ, hắn chống tay nhảy khỏi khán đài như một trận gió
Từ góc nhìn của Diệp Khai, dưới ánh mặt trời nồng nhiệt của tuổi 18, trên đường đua cao su màu đỏ sẫm, dáng hình người kia thật cô đơn và nhỏ bé.
Nhưng giọng hắn thì rất vững vàng.
Trần Hựu Hàm vững vàng mà nói: “Tôi nhớ rồi.”
Huấn luyện viên nổi khùng lên: “Nhớ cái gì mà nhớ!”
Vào ngày huấn luyện hôm sau, Trần Hựu Hàm đeo lên chiếc bao cổ tay màu trắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.