Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta

Chương 33: Việc Cưới Xin Của Giai Bình (1)


Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 33: Việc Cưới Xin Của Giai Bình (1)


Lại qua một tuần, lại xách theo một túi trái cây, làm Lâm Yến thấy lạ, người em trai này vậy mà biết xách lễ vật đi lại nhà.
Ánh mắt anh tìm kiếm khắp phòng: “Lan Hương không có đến sao?”
“Trương Siêu Anh nói mẹ cô ấy bị bệnh, phải ở nhà chăm sóc, người già lớn tuổi không giống chúng ta trẻ tuổi, vài ngày là tốt lên thôi.” Lâm Yến giải thích.
Lâm Giai Bình rất thất vọng, nhưng là thấy Lâm Hoan trở về vội vàng cầm chuối tiêu đưa đến: “Ăn chuối tiêu đi, nhìn chị gần đây làm thêm giờ, mắt biến thành màu đen cả rồi.”
Lâm Hoan ở đây đi làm, ít phơi nắng, da trắng nõn, nếu là trước kia làm sao thấy được quần thâm trên mắt.
“Bắt đầu từ hôm nay sẽ không tăng ca nữa. Bà chủ nói đợt bận bịu đã qua.” Lâm Hoan cực kỳ vui vẻ nói, “Chị, bà chủ nói tiền lương tháng này của em là sáu trăm, nhà chị Giang Vân có việc không đến được, nhân công lại không đủ, nếu không, cũng sẽ không tăng ca không ngừng thời gian dài như vậy.”
Lâm Yến biết Giang Vân đổi chỗ làm khác, bà chủ lo sợ nên tăng tiền lương ọi người.
Lại qua ba ngày, một chút tươi cười trên mặt Lâm Giai Bình cũng biến mất, anh lơ đãng sẽ nhíu chặt chân mày, nụ cười trong sáng đầy ánh mặt trời không nhìn thấy nữa, Lâm Yến lo lắng không yên, cô tính đóng cửa cửa hàng một ngày để đi nhà Lan Hương.
Ngày hôm sau, cô vẫn đến cửa hàng, dẫu sao cũng phải nói cho các cửa hàng lân cận, còn phải đem đồ đạc cất đi. Kế hoạch tiếp theo của Lâm Yến là đi tìm Lan Hương. Buổi trưa an cơm, Lâm Yến vừa bưng hộp cơm ăn vài miếng, Trương Siêu Anh gọi điện đến: “Chị Lâm, chị nhanh đến đây, dì em gọi điện nói em trai chị quỳ trước cửa nhà bà ấy, muốn gặp Lan Hương, không khuyên được.”
“Được, chị đến liền.”

Lâm Yến vội vội vàng vàng đem đò trên bàn nhét vào hộc tủ, khóa lại, nhờ cậy cửa hàng đối diện cùng với Quản lý chợ rồi vội vã chạy đi.
Trong lòng cô sốt ruột, cũng không còn tâm tư chờ xe đường dài, dứt khoát thuê xe đi, hơn hai giờ là đến trấn nhỏ gần nhà Lan Hương.
“Còn bốn km đường núi nữa, chúng ta phải đi bộ một chút.” Trương Siêu Anh nói cho Lâm Yến.
Lâm Yến cười khổ, Dương gia ở trong khe núi, trước kia cô biết Tỉnh Y có năm huyện là núi lớn, hiện giờ cô đã đi được ba huyện rồi.
Lên dốc dưới sườn núi, con đường nhỏ hẹp gập ghềnh, Lâm Yến đi đến hai chân nhũn ra mới đến một thôn nhỏ, chỉ có mười mấy gia đình, cây cối rải rác thấp thoáng trong khe núi, đá xanh trên đường nhỏ, dòng suối lẳng lặng xuôi chảy. Ai có thể nghĩ đến khung cảnh mỹ lệ, bao phủ mỗi một gia đình sống trên núi là mái hiên thấp nhỏ. Nơi này chỉ là so sánh với thôn Lâm Hoan khá hơn một chút, cũng rất cằn cỗi.
Lâm Giai Bình quần áo phẳng phiu quỳ trên mặt đất.
“Đã đến rồi, chị Lâm.” Trương Siêu Anh nói.
“Em không đi, chị, như thế nào em cũng muốn gặp Lan Hương một lần, nếu cô ấy nói với em không muốn, em lập tức trở về Thành phố.” Anh rất cương quyết.
“Không phải nói một câu sao, tôi đến gọi cửa.” Trương Siêu Anh gõ cửa gọi dì.
Cửa cũng chỉ mở ra một khe hở, có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi một tay nắm lấy Trương Siêu Anh kéo vào liền đóng cửa.

Lâm Giai Bình chen một chân vào, bên kia dùng sức muốn đóng lại cửa.
“Không cần gây ra mang người, nói rõ ràng rồi chúng tôi lập tức rời khỏi.” Lâm Yến nhanh chóng quát lên.
Trương Siêu Anh cũng ở bên trong nói một câu: “Chị ấy nói là giữ lời, mọi người nói chuyện với họ một chút.”
Đại khái là sợ Lâm Giai Bình bị thương, chuyện càng thêm phức tạp, đối phương mở cửa ra.
Gia cảnh nhà họ Dương so với những nhà khác trong thôn giống như cực không tốt, dãy phòng phía Tây còn tạm được, Nam phòng cùng Tây phòng đều thấp bé cũ kỹ, cửa sổ cũng là kiểu cũ, không có cánh cửa có thể mở ra, xà nhà cũng rất mỏng manh, lúc nào cũng có thể sụp.
Lâm Giai Bình hướng về phía cửa đem bụi đất trên người phủi đi, anh muốn gặp Lan Hương, bẩn thỉu như vầy thì làm sao có thể gặp.
Lâm Yến và em trai ngồi xuống một gốc cây lơn trong sân.
Bà Dương trầm mặt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các người muốn gì?”
“Lan Hương đã nói xong với con, chờ bọn con để dành đủ tiền rồi mua nhà trong thành phố liền kết hôn, hiện tại nếu là cô ấy không hài lòng cái gì về con, con nhất định sửa đổi! Cô ấy lặng lẽ âm thầm không để ý đến con như vậy, làm sao con cũng phải hỏi một tiếng, rốt cuộc là vì sao?” Lời này của Lâm Giai Bình rất có lý, Lâm Yến nhịn không được thưởng thức nhìn em trai.
“Lan Hương nhà chúng ta không muốn gặp cậu, trước đó vài ngày có người giới thiệu một đối tượng tốt cho Lan Hương, chính là cán bộ trong thành phố.” Người này đại khái là anh trai Lan Hương, một người đàn ông đen gầy chừng ba mươi tuổi, anh ta và Lan Hương ngũ quan có chút giống nhau, vốn rất đoan chính, đáng tiếc tròng mắt luôn xoay chuyển làm người ta vừa nhìn liền sinh ra chán ghét.

Lâm Giai Bình bị đả kích, thật lâu không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Yến nối lời: “Bác gái, cho dù Lan Hương không muốn, cô ấy ở nhà chúng cháu cũng lâu, bọn cháu thâm mật như chị em, gọi cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút cũng không quá phận đi?”
“Đừng có nằm mơ!” người đàn ông trung niên nói.
“Bác gái, dù khó nghe cháu cũng muốn nói, lúc Lan Hương đi, tiền bán hàng ngày cuối cùng còn chưa đưa cháu, cháu cũng không cần, nhưng cửa hàng mất hết số hàng lớn, cháu phải hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra, cháu đã báo công an rồi, hiện tại hỏi Lan Hương một chút, để tránh cho công an đến hỏi. Cháu sợ người trong thôn lan truyền vớ vẩn, hư thanh danh của cô ấy.” Lâm Yến biết làm vậy rất có lỗi với Lan Hương, nhưng Lan Hương không lộ diện cô cũng không còn biện pháp.
“Lan Hương nhà chúng tôi không thể nào làm những chuyện như vậy.” Trên mặt mẹ Lan Hương quả nhiên có vẻ sợ hãi.
Lâm Yến thầm kêu may mắn, người trong khe núi vẫn rất là dễ dụ: “Cháu biết cho nên mới muốn hỏi cô ấy một chút, sau đó nói rõ ràng với công an, nếu không, công an sẽ trực tiếp đến đây.”
Mẹ Lan Hương đang còn do dự, Lâm Yến đã đứng lên: “Giai Bình, đi thôi, nếu là Lan Hương thật thích em thì làm sao có thể gả cho người khác? Chị không tin, xã hội văn minh còn có người dám trói con gái bắt lấy chồng.”
“khẳng định là cô ấy thích em, trước đó cô ấy còn nói với em, cô ấy chưa bao giờ biết còn có người đàn ông biết đau biết yêu thương cô ấy.” Lâm Giai Bình không phục cãi, Lâm Yến dùng sức lôi kéo anh muốn đi ra ngoài.
“Dì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng không được sao? Có gì ghê gớm đâu chứ.” Trương Siêu Anh nhịn không được nói.
Người đàn ông trung niên kia cũng nháy mắt với bà Dương.
“Được rồi, sẽ cho các người gặp mặt một chút.”
Lan Hương không có ở nhà, họ dẫn bọn người Lâm Yến ra khỏi thôn đi đến một vườn táo, Lâm Yến cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, người đàn ông trung niên chạy đến một căn nhà nhỏ cạnh đó, mở cửa ra.

Lan Hương đầu tóc tán loạn, hai mắt đỏ ngầu, cũng không để ý người trước mặt, rống khóc nhào đến: “Giai Bình, ô ô.”
Lâm Yến thấy em trai cũng rơi nước mắt ôm Lan Hương không nói lời nào.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dì?” Trương Siêu Anh sốt ruột hỏi.
“Em họ, trước đó có người giới thiệu đối tượng cho Lan Hương, là cán bộ trong thành phố, Lan Hương không nghe lời, anh cũng không có biện pháp.” Người đàn ông trung niên nói.
“Chị họ, chị đừng nghe anh em nói, anh ấy chính là tính toán sính lễ. Năm đó vì sính lễ của nhà họ Lưu, rõ ràng hỏi thăm được Lưu Thiên là người háo sắc, lại thật sự đem gả em đi, làm em chịu nhiều đau khổ. Lần này, người thành phố kia đồng ý cho anh ấy một vạn, ô ô, một người đàn ông đầu hói hơn bốn mươi tuổi, còn có một con trai một con gái sinh đôi đều đã mười sáu tuổi, nghe nói rất khó đối phó, cha họ tìm phụ nữ cũng là để cho họ ức hiếp đi, người này không biết từ nơi nào nghe nói em tính tình tốt mới vung tay rộng rãi như vậy. Ô ô, em gả đi qua sẽ bị ức hiếp đến bao nhiêu đây, em đã bị anh ấy bán một lần rồi, ô ô……”
Có người trong thôn đi ngang qua, đứng bên kia nhìn dáo dác, bà Dương cảm thấy mất mặt, lớn tiếng nói: “Đừng nói nữa, đi về nhà.”
“Không phải chỉ một vạn đồng mà đến nỗi như vậy? Chỉ cần các người mở miệng chúng tôi cũng không từ chối, buông tha cho em trai tôi điều kiện tốt như vậy, anh tuấn trẻ tuổi lại có tay nghề, các người lại muốn gả con gái cho lão già, chậc chậc, thật là không có mắt nhìn.” Lâm Yến thấy thái độ kiên quyết của Lan Hương, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống một nửa, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.
Mẹ Lan Hương thấy Lâm Yến lớn giọng, định cười nhạo vài câu, nhưng thấy Lâm Yến quần áo gọn gàng, bà há miệng ra lại ngậm lại. Thật ra thì Lâm Yến mặc quần áo bình thường nhưng trong mắt bà lại rất đẳng cấp.
Đến nhà họ Dương, bà Dương cẩn thận đóng chặt cửa, lúc này mới thấp giọng hỏi Lâm Yến: “Các người nguyện ý dùng một vạn đồng làm sính lễ?” Khó thấy được bà đỏ mặt, không đợi Lâm Yến nói, bà lại thở dài nói: “Cháu trai lớn của Hương té ngà, gãy xương cánh tay, bệnh viện trong huyện nối tốt xương, ai ngờ ngón tay cái nhưng lại không cử động được. cha nó mang đi khắp nơi xem, cuối cùng bệnh viện quân y trong trên thành phố nói có thể chữa, nhưng phải có một vạn tám, chúng tôi đập nối bãn sắt cũng chỉ có tám ngàn, thật sự là không còn cách nào, bây giờ đứa nhỏ không thể viết chữ a.”
“Sao các người không nói sớm, một vạn này cho dù đi mượn tôi cũng giúp các người, chữa bệnh cho đứa nhỏ quan trọng hơn.” Lâm Giai Bình vô cùng sốt ruột, anh vô cùng lo lắng, yêu ai yêu cả đường đi, cháu Lan Hương bị bệnh, anh cũng rất sốt ruột.
Lâm Yến rất muốn vỗ tay, em trai biểu hiện quá tốt, nào có bộ dạng không biết điều nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.