Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 34: Việc Cưới Xin Của Giai Bình (2).
Trong mắt bà Dương chợt lóe tinh quang, không hề mang dáng vẻ lạnh lùng trừng mắt nữa.
“Anh cả, tiểu Mẫn bị thương thật sao? Sao anh không nói sớm, chữa bệnh cho thằng bé mới quan trọng.”
“Nhưng em sống chết không đồng ý…”
“Làm thế nào không xoay sở được tiền anh lại phải mang em đi bán? Em cùng Giai Bình tích cóp mấy tháng cũng hơn sáu ngàn rồi, còn hơn bốn ngàn cũng không khó khăn lắm, sao anh không nói sớm, em là cô thằng bé có thể nhìn cháu mình có bệnh mà không được chữa trị sao? Anh cả, từ lúc anh nhận tiền sính lễ của Lưu Thiên liền thay đổi, chút lương tâm cũng đã mất, ô ô….”
Anh Lan Hươngngẩn ngơ một lúc lâu mới thở dài: “Em đang ở nhà họ Lưu, lúc đầu cuộc sống tốt, anh còn không khó chịu, đến sau khi em ly hôn, ban đêm anh ngủ cũng không yên. Lần này, người kia cầu xin anh, cam đoan sẽ không đánh em, anh còn muốn tìm cho em người trong sạch làm sao có thể nghĩ được em tự mình tìm được người chồng vừa tuấn vừa tốt? Anh xái hết ba ngàn tiền của người ta rồi, vì sợ không trả nổi đành phải nhẫn tâm, Hương, anh cả xin lỗi em.”
Vừa rồi rõ ràng nói chỉ có một vạn, chớp mắt một cái biến thành một vạn ba rồi, người này chính là lòng dạ đen tối. Bà Dương muốn nói cái gì, há miệng rồi ngậm lại, làm trò ngay trước mặt người ngoài hay là bà không có cách nào vạch trần mặt nạ của con trai.
Lâm Yến nhìn một màn này, lại thấy trên mặt anh trai Lan Hương hiện lên vẻ gian trá, trong lòng hung hăng khinh bỉ.
“Bác gái, nếu các người đã gom góp được tám ngàn, một vạn còn lại sẽ do chúng tôi thu xếp. Ngày mai, sẽ để cho em trai con với Lan Hương đi làm giấy hôn thú đi.” Vùng núi phía bắc kết hôn có tập tục thu sính lễ, chỉ cần Lan Hương có thể kết hôn cùng em trai, Lâm Yến cũng không keo kiệt một vạn này.
“Bác gái, các người nhanh chóng đưa đứa nhỏ đi bệnh viện đi, sau đó bọn ta sẽ đưa tiền qua đó, nhất định phải trị hết bệnh.” Lâm Giai Bình là thật lòng thích Lan Hương, dáng vẻ nôn nóng trên mặt cũng không phải giả.
Ánh mắt mẹ Lan Hương nhìn Lâm Giai Bình lập tức thay đổi, trấn an, tán thưởng, yêu thích, hoàn toàn là bộ dáng mẹ vợ nhìn con rể, gật đầu một cái với Lâm Yến: “Tốt, ngày mai liền đi làm, chị gái nhà thông gia vừa nhìn là người sảng khoái, tôi cũng không phải dây dưa lằng nhằng.”
Bà vừa quay đầu lại thấy con trai lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, trên mặt hiện ra tia khổ sở, nhưng bà ngậm miệng không nói, cũng không theo ý con trai đòi thêm tiền với Lâm Yến.
“Lan Hương, nếu em không chê Giai Bình thì chiều hôm nay theo chị trở về, ngày mai hai người đi làm giấy hôn thú.” Lâm Yến lôi kéo Lan Hương, trở về dọn dẹp một chút, mấy ngày qua cô trông coi cửa hàng mệt chết đi.
Lan Hương không nghĩ đến chuyện của mình được định ra nhanh chóng như vậy, trong lòng vui mừng trên mặt cũng đầy vui sướng, nhìn Lâm Giai Bình cười toe toét nhìn cô, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu hé miệng cười.
Lâm Yến nhấn mạnh với mẹ Lan Hương: “Bác gái, bác cứ yên tâm, đứa nhỏ có bệnh, bọn ta là thân thích sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Lan Hương cũng không phải là người độc ác kia.”
“Lan Hương là người thế nào, tôi biết rõ, hễ là con bé có năng lực thì sao có thể không giúp đỡ tiểu Mẫn chữa bệnh?”
Bà Dương vì lòng dạ muốn chữa bệnh cho cháu trai chiếm cứ tất cả, tùy ý mặc con trai hồ nháo, lúc này thấy chuyện được sắp xếp, lòng yên tâm nói chuyện liền có chút tình cảm, đối với Lâm Yến cũng nhiệt tình.
“Chị gái nhà thông gia, uống nước, uống nước!” Đoán chừng là trong nhà không có trà, rót cho Lâm Yến chén nước, cũng là chén sứ thô.
Bà đi vào nhà một vòng bưng ra một chén rượu táo lớn.
“Ai nha, Bác gái, làm gì vậy, đáng tiếc rượu táo này còn chưa được yêm tốt.” Quả táo chín, lấy quả vừa đỏ vừa lớn không có chút tỳ vết nào lựa ra rửa sạch, phơi khô, thấm chút rượu trắng để trong vò bịt kín, bây giờ mới qua Quốc khánh, quả táo chín còn phải một tháng, làm sao Lâm Yến lại không tiếc nuối?
“Chị gái nhà thông gia, không có chuẩn bị gì cô không chê thô sơ là được rồi.” Mẹ Lan Hương rất nhiệt tình.
Anh Lan Hương thấy nói chuyện này cực không cao hứng, anh ở một bên lầm bầm nói: “Tôi đã xài hết ba ngàn của nhà họ, không có một vạn ba….”
Mẹ Lan Hương hung hăng trợn mắt nhìn con trai một cái.
Lâm Yến làm bộ không nhìn thấy, cười híp mắt lôi kéo tay mẹ Lan Hương: “Trước tiên maulo chuyện của tiểu Mẫn đi, nhanh chóng làm xong thủ tục nhập viện, bọn ta trở về liền thu xếp tiền, trực tiếp đưa đến bệnh viện.” ở đây cô không có ba ngàn, nhưng cũng không thể để anh trai Lan Hương loại người lòng dạ hiểmđộc được như ý.
Anh trai Lan Hương thấy đối phương không chịu đưa thêm tiền làm vẻ mặt lo lắng, Lâm Yến cũng không để ý đến anh, lôi kéo Lan Hương đã thu dọn xong đồ, tạm biệt bà Dương, hai người cùng Trương Siêu Anh đi ra ngoài, Lâm Giai Bình theo sát phía sau.
“Tối rồi, sợ trên trấn không có xe.” Lâm Yến có chút lo lắng.
“Không có việc gì, chúng ta thuê máy cày đi.” Trương Siêu Anh cũng muốn đi nhanh, “Sớm biết như vậy, có chết chị cũng không giới thiệu cô cho em trai chị Lâm, thật mất mặt.” Trên đường, Trương Siêu Anh nói với Lan Hương, mặt Lan Hương lập tức đỏ bừng, đầu cúi xuống thật sâu.
“Không, tiểu Trương, em giới thiêu rất tốt! Tiền chỉ là thứ yếu, em họ này của em rất tốt, so với mọi thứ quan trọng hơn.” Lâm Yến vội vàng nói, Lan Hương cảm động liếc mắt nhìn Lâm Giai Bình một cái, vừa lúc đối phương cũng đưa mắt nhìn cô, mặt nhịn không được đỏ bừng, một đường không ngừng ngượng ngùng, cũng không nói chuyện nữa.
Ngồi máy cày hơn ba mươi lăm km, hơn nữa còn đi đường núi dài như vậy, đến Thành phố Y, mọi người bị lắc lư nghiêng ngả làm mệt rã rời, nhanh chóng trả tiền xe, đổi một chiếc taxi,lúc này Lâm Yến mới thở phào một cái.
Về đến nhà đã chín giờ tối, Lâm Hoan cùng Trương Khắc Mạnh đang ở nhà, thấy chị gái trở về vội vàng đi phòng bếp xới cơm.
“Hoan Hoan, đây là chị dâu của em, ngày mai liền cùng anh hai của em đi làm giấy hôn thú.”
“A?” Lâm Hoan sửng sốt một lúc lâu mới chạy từphòng bếp đến, đứng cung kính hướng về Lan Hương: “Chị dâu.”
Lan Hương xấu hổ, có chút xấu hổ đáp lại: “Ôi!” Thanh âm nhỏ giống như muỗi kêu, Lâm Hoan rất vui vẻ. Mặc dù cô cũng rất thích Lan Hương, nhưng vẫn không nghĩ Lan Hương chịu ở cùng anh hai, bây giờ mộng đẹp trở thành sự thật, hiện giờ mừng đến không khép miệng được, cả thời gian ăn cơm đều cười hì hì không ngừng gắp thức ăn cho đối phương làm Lan Hương ngượng ngùng, mặt đỏ ửng không thôi.
“Hoan Hoan, giúp chị xới cơm, ai nha, bọn ta ngồi máy cày về, xương cốt đều rã rời cả.” Lâm Yến giải vây cho Lan Hương.
Mặc dù Lâm Yến và Lâm Giai Bình đều cảm thấy Lan Hương rất tốt, nhưng Lâm Yến vẫn không ôm ảo tưởng gì với thái độ của cha mẹ. Cô cực kỳ sợ người mẹ hồ đồ kia ghét bỏ Lan Hương từng ly hôn còn có con gái.
Ăn cơm xong, Lâm Yến giữ lại Lan Hương và em trai, nghiêm túc nói: “Tiểu Hương, Giai Bình, trước lúc hai đứa chính thức tổ chức hôn lễ không cần nói cho cha mẹ tiểu Hương đã ly di, còn có con gái, dù sao hai đứa cũng không về nhà sống cùng họ, tương lai họ biết cũng không có cách nào làm khó dễ.” Lâm Yến vô cùng khó khăn nói cho Lan Hương: “Tiểu Hương, mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, tương lai em sẽ biết, nhà bọn chị cũng không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng chị sẽ tận lực che chở em, không để bọn họ tổn thương em.”
“Anh cũng vậy, sẽ che chở em!” Lâm Giai Bình vội vàng nói.
Lan Hương gật đầu với Lâm Yến một cái: “Chị, đạo lý này em hiểu.”
Ngày hôm sau, Lâm Yến cùng em trai, Lan Hương đi làm giấy hôn thú, lúc này mới đưa sáu ngàn cho Lan Hương, thấy Lan Hương muốn từ chối, cô nghiêm túc nói: “Anh của em chăm sóc đứa nhỏ còn cần sinh hoạt phí nữa, vả lại nói không chừng tiền thuốc quá nhiều, dự bị nhiều tiền chút lòng cũng sẽ không thấy hoảng hốt.
Lan Hương đỏ mặt nhận tiền: “Chị, sau này em sẽ trả lại.”
“Đừng nói ngốc vậy, hai đứa sống tốt, trong lòng chị cũng khoan khoái.”
Lan Hương cầm tiền đi, cô phải đi bệnh viện chăm sóc cháu trai mấy ngày, xác định phẫu thuật thành công mới trở lại thành phố Y.
“Tiểu Mẫn, giơ ngón tay cái đung đưa qua lại ẹ em nhìn, bà bật khóc tại chõ, chị dâu khó sinh mà chết, lưu lại đứa con như vậy, tiểu Mẫn chính là mệnh của mẹ em.” Lan Hương trở lại nói cho Lâm Yến.
“Chị có thể hiểu được, người nào làm bà nội mà không đặt nặng lòng dạ lên người cháu trai a?”
Lâm yến mời Trương Siêu Anh làm mai, liên lạc với nhà họ Dương, nhìn xem chuẩn bị cái gì cho hôn lễ hai người này, đồng thời cũng báo cho cha mẹ đến đây thương lượng. Vợ chồng ông Lâm kinh ngạc khi nhìn thấy Lan Hương, họn không ngờ Lan Hương xinh đẹp gọn gàng như vậy, không hài lòng không được, chi phí sính lễ lại không cần họ ra một phân tiền, lúc này ông Lâm mới hài lòng tươi cười với con gái: “Lúc này mới giống bộ dáng làm chị gái.”
“Vậy thế nào là bộ dáng làm anh?” Lâm Yến hỏi cha, ông Lâm không thể làm gì khác hơn là vờ không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.
Vì Dương phải báo cho họ hàng, nên hôn lễ định ở tháng sau, điều này làm cho trong lòng Lâm Yến sợ hãi, lo sợ trong khoảng thời gian này xảy ra biến cố gì, lâm giai bình khẳng định cũng giống chị gái, anh muốn Lan Hương ở lại chỗ chị gái, hơn nữa, còn muốn Lan Hương đi làm cùng chị gái.
Lâm Yến trưng cầu ý kiến Lan Hương, bọn họ có muốn thuê một phòng đơn hay là đem gian phòng ở xưởng máy móc tu sửa một chút làm tân phòng, hay là hai người muốn nhanh chóng gom góp tiền mua nhà ình, không muốn tốn tiền thuê nhà.
Đảo mắt đã qua hai mươi ngày, tất cả đều thuận lợi, trái tim Lâm Yến cũng từ từ bỏ xuống.