Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 92: Ở Cùng Một Phòng Ký Túc Xá
Bách Dĩ Phàm vừa đi vừa túm lấy Tạ Tuế Thần, Trình Dật Hạo và Vưu Thành để nói.
Toà nhà này là nơi sinh ra danh nhân của lĩnh vực nào, là ai ai đó; bên kia có chuyện ma gì, nội dung như này này; đi tiếp về phía trước là học viện chuyên nghiệp gì nổi tiếng cả nước.
Bách Dĩ Phàm đều thuộc như lòng bàn tay, có thể coi là một hướng dẫn viên du lịch.
Lúc đi ngang qua thư viện, Bách Dĩ Phàm nói: “Ây, tôi rất thích thư viện chỗ này.
Nó có từ cuối thời nhà Thanh (Thanh mạt), có tầm 40 triệu quyển sách đó.”
Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm này, ông quen chỗ này vậy có phải sau này tính thi vào đây luôn không?”
Bách Dĩ Phàm: “Không phải, đại học mà tôi muốn vào có thư viện có hơn 40 triệu sách sưu tầm, sách cổ thì gần 4 triệu quyển, sách hiếm thì có hơn 50 nghìn quyển…”
Năm đó, việc làm thêm ngoài giờ của Bách Dĩ Phàm là ở thư viện, sau đó thời gian ngâm mình trong thư viện càng ngày càng dài.
Hiện tại có thể nói lưu loát, không thể vấp luôn.
Trình Dật Hạo:…!
Trình Dật Hạo hỏi nhỏ Vưu Thành: “Sách hiếm là cái gì?”
Vưu Thành: “Không biết, hỏi Phàm Phàm đi.”
Trình Dật Hạo: “Thế là được rồi, ông thật sự không biết hả? Thế tôi cũng an tâm đi hỏi nó rồi.”
Vưu Thành: “Liên quan gì đến tôi?”
Trình Dật Hạo: “Nếu đó là thường thức mà tôi lại không biết thì nhỡ Phàm Phàm lại bắt tôi học thì làm sao?”
Vưu Thành:…!
Này nghe cũng có khả năng.
Vưu Thành: “Ông đừng có nói là tôi cũng không biết nhé.”
Trình Dật Hạo:…!
Trình Dật Hạo quyết định đi hỏi thêm Tạ Tuế Thần có biết hay không.
Bách Dĩ Phàm cũng không có thời gian trả lời vấn đề của Trình Dật Hạo.
Vì giáo viên đến tiếp đón đoàn đang nói chuyện với Bách Dĩ Phàm: “Bạn học này, cậu nói mấy bộ sưu tập của trường kia cũng không kém với trường của chúng tôi mà.
Vậy sao không nghĩ sẽ đến học trường này?”
Bách Dĩ Phàm:…!
Nói cho sướng mồm liền quên mất có người ngoài đang đi cùng.
Bách Dĩ Phàm: “Thầy à, trường này cũng rất tốt, tốt ngang trường em muốn thi kia lắm! Nhưng mà, sau này em muốn thi nghiên cứu sinh của thầy Chu…”
Thầy tiếp đoàn: “Thầy Chu ư?”
Bách Dĩ Phàm: “Chắc thầy cũng biết thầy ấy rồi, chính là giáo viên danh dự của hệ trung văn, thầy Chu Lượng Chi.”
Thầy Chu chính là giáo viên của trường đại học S, đồng thời cũng là giáo viên danh dự của đại học N.
Địa vị trong ngành siêu phàm thoát tục, thân phận tiêu chuẩn, nghe tên như sấm bên tai.
Thầy tiếp đoàn lập tức nghiêm nghị, vỗ vỗ vai Bách Dĩ Phàm: “Nghiên cứu sinh của thầy Chu cực kì khó thi.”
Bách Dĩ Phàm: Đó là vì ngài không thi qua được thôi.
Thực ra thì thi không khó chút nào, về vấn đề nghiên cứu học thuật thì thầy Chu rất nghiêm túc là thật, nhưng khi dự thi thì cực kì tuỳ tâm.
Lúc phỏng vấn hỏi cậu một đống vấn đề, phần lớn Bách Dĩ Phàm đều không biết.
Vì thế thầy Chu hỏi: Biết chăm hoa không?
Bách Dĩ Phàm năm đó là một người liều mạng, nghĩ đến trước đó không trả lời nổi một vấn đề nào, cơ bản không thể nào qua được vòng phỏng vấn.
Vì thế liền thành thật nói, chăm hoa thì em không biết, trước mắt chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân.
Thầy Chu cười ha hả, Bách Dĩ Phàm liền qua vòng phỏng vấn.
Bách Dĩ Phàm: Hiểu chết liền.
Sau này, trải qua một hồi cảm thán sâu sắc, Bách Dĩ Phàm tự học thành tài, miễn cưỡng tặng cho thầy mình một vườn đầy hoa cỏ, trái cây, rau dưa các kiểu.
Nho không chọn giống tốt nên chua ê răng, lần đầu tiên kết trái, thầy Chu không biết liền nếm thử, biểu tình lúc đó cứ phải gọi là phấn khích.
Từ đó về sau, chỉ cần thầy Chu thèm ăn, muốn ăn đồ siêu mặn, lấy lượng đường trong máu của mình ra đùa.
Sư mẫu liền lấy nho chua ra trấn áp: Ăn một chùm nho đổi lấy một miếng chân giò kho.
Mỗi lúc như vậy, biểu tình của thầy Chu so với ăn nho còn phấn khích hơn.
Thầy tiếp đoàn lại hỏi Bách Dĩ Phàm: “Vì sao em muốn thi nghiên cứu sinh của thầy Chu?”
Bách Dĩ Phàm: Lại trồng một dàn nho chu, cho sư mẫu có chỗ dựa!
Bách Dĩ Phàm: “Khụ khụ, vì thầy Chu kiến thức uyên bác…”
Bách Dĩ Phàm đem thầy Chu nâng đến tận trời cao, các kiểu thán từ bay tới bay lui.
Vưu Thành cũng phải cảm thán: “Phàm Phàm nghĩ cũng xa quá rồi, đã chọn xong thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh luôn rồi.”
Trình Dật Hạo: “Tôi đây vừa mới quyết định sẽ thi đại học…”
Vưu Thành:…!
Vưu Thành quay mặt đi.
Trình Dật Hạo: “Mực này, tôi phát hiện gần đây ông không thèm phản ứng với tôi đó!”
Vưu Thành đã đi tìm Tạ Tuế Thần, Tạ Tuế Thần lại như đang suy nghĩ việc gì.
Một lát sau, Bách Dĩ Phàm cũng đã nhả từ xong, lại ép Trình Dật Hạo đi chơi.
Tạ Tuế Thần lại tiến đến: “Thầy ơi, thầy có thể cho em biết thầy Chu Lượng Chi thuộc trường nào không ạ?”
Thầy đón đoàn liền nói qua vài thông tin cơ bản cho Tạ Tuế Thần nghe.
Vừa nói chuyện được mấy câu thì đến khu ký túc xá.
Mặc dù ở tại khu nhà cũ của đại học N nhưng ký túc xá lần này cho trại hè đều là phòng mới, bốn người một phòng, có đầy đủ cơ sở vật chất, thậm chí có điều hoà mới lắp.
Mọi người đứng ở đại sảnh khu ký túc xá.
Thầy Chương đầu tiên nhấn mạnh lịch trình, đến chiều tối tập hợp ở đâu rồi sau đó phân chia ký túc xá.
Ký túc xá được chia cho đoàn đa phần đều ở tầng 1 và tầng 2, chỉ có 1 phòng là ở tầng 3.
Tự dưng lại phải bò thêm một tầng, ai cũng không thích.
Phòng đó được chia cho Tạ Tuế Thần với Vưu Thành.
Thầy Chương chia phòng xong, tìm Vưu Thành với Tạ Tuế Thần để giải thích: “Hai người ở một phòng, tha hồ rộng rãi nhé! Bò thêm một tầng cũng không có gì.”
Vưu Thành gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo bị chia đến phòng ở tầng 1, ở cùng hai học sinh khác lớp.
Trình Dật Hạo liền chạy đến nói chuyện làm quen với hai người kia.
Bách Dĩ Phàm vừa cầm vật dụng hàng ngày vừa đi theo Trình Dật Hạo vào ký túc xá.
Phòng ký túc xá của đại học so với của cấp 3 cũng không giống nhau lắm.
Chỗ này không chia giường trên giường dưới mà là giường đơn.
Phía trên là giường, phía dưới là bàn học với tủ áo riêng của từng người, giữa hai giường là thang đi lại dùng chung.
Trình Dật Hoạ vừa vào cửa liền thả hành lý xuống rồi nói với hai người còn lại: “Chỗ này công nhận nóng hơn chỗ mình.”
Cậu bạn Giáp lập tức gật đầu: “Nóng hơn nhiều, dự báo thời tiết nói buổi tối cũng tận 28 độ.
Nhưng được cái là phòng có điều hoà, có thể ngủ ngon được.”
Vừa nói, cậu bạn Ất liền cầm điều khiển mở điều hoà.
Điều hoà tít một tiếng, phả ra gió mát.
Trình Dật Hạo: “Thiên đường tại nhân gian a.”
Nhưng mà thiên đường ở nhân gian này cũng cần tổng vệ sinh.
Mọi người quét dọn xong phòng liền đến thời gian tập trung.
Bốn người đi ra cùng nhau, một đoàn người đi theo thầy Chương xuống căn tin ăn chiều.
Buối tối lại tập trung đến phòng học để nghe một buổi toạ đàm nhỏ.
Sau đó, Bách Dĩ Phàm ôm một chồng tài liệu thi về phòng.
Thiên đường tại nhân gian đã biến thành Bếp lò tại nhân gian.
Bạn học Ất: “Vì sao không mở được điều hoà?”
Trình Dật Hạo đi đến: “Mất điện à?”
Nhưng đèn vẫn sáng.
Trình Dật Hạo: “Để tôi qua phòng khác xem sao.”
Trình Dật Hạo chạy đi rồi về ngay: “Rất chi là đen! Các phòng khác điều hoà vẫn chạy!”
Ba người còn lại:…!
Bạn học Giáp: “Đi tìm thầy thôi.”
Không lâu sau, thầy Chương vào phòng: “Sao lại thế? Để thầy xem nào.”
Thầy Chương tự tay ra trận, điều hoà lù lù bất động.
Một tiếng sau, điều hoà chẳng những PK thắng được thầy Chương mà còn PK thắng được giáo viên của đại học N và quản lý ký túc xá.
Mọi người bị hành ra một thân mồ hôi mà không thể nào làm cái điều hoà chạy được.
Lúc này, Tạ Tuế Thần xách nửa túi đào qua, thấy mọi người đang quây quanh cái điều hoà, Bách Dĩ Phàm thì đang lấy sách làm quạt.
Tạ Tuế Thần nói với Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo: “Đừng đợi ở đây nữa, không thì qua phòng tôi ngồi đợi đi.”
Bách Dĩ Phàm nhiệt tình đồng ý, Trình Dật Hạo lại tò mò về kết quả cuối cùng.
Tạ Tuế Thần để lại nửa túi đào rồi cùng Bách Dĩ Phàm về ký túc xá của mình.
Vưu Thành thấy Bách Dĩ Phàm đến còn rất vui: “Phàm Phàm sao lại lên đây? Đến ăn đào nào.
À, đúng rồi, lạo đại nhanh đi tắm đi, chẳng may mười rưỡi tắt đèn thì xong.”
Tạ Tuế Thần gật đầu, đưa đào cho Bách Dĩ Phàm rồi đi tắm.
Bách Dĩ Phàm ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện với Vưu Thành, kể vụ điều hoà phòng mình ra.
Bách Dĩ Phàm: “Cũng không biết lúc nào mới sửa được.
Nếu không được thì chắc tôi phải đi tìm thầy Chương đòi lấy cái quạt điện thôi.”
Vưu Thành: “Thế cũng khổ, bảo quản lý ký túc mở một phòng cho mấy cậu ở là được mà.”
Bách Dĩ Phàm: “Rồi lại phải quét dọn đến hơn nửa đêm à, phiền lắm.”
Vưu Thành: “Chỗ này còn thừa hai giường trống, không thì gọi Đại Trình lên đây ngủ đi.”
Bách Dĩ Phàm:…!Có chút cảm động.
Vừa vặn lúc này Tạ Tuế Thần tắm xong đi ra, mặc áo ngủ cộc tay cổ tròn, trên đầu còn phủ khăn mặt, tóc vẫn đang nhỏ nước.
Bách Dĩ Phàm: Nhìn thật là quen.
Nhiệt độ 24 độ của điều hoà có vẻ không có tác dụng với Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm nói với Vưu Thành: “Không được.
Tôi chọn gió quạt, cũng mát.”
Vưu Thành:…!
Giây sau, Trình Dật Hạo kéo theo hai cái valy vào khóc: “Lão đại, cầu thu lưu tôi.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Chuyện sao rồi?”
Trình Dật Hạo: “Mai gọi người đến sửa điều hoà, đêm nay không cứu được rồi.
Tôi lại không thể chịu được quạt.
Thầy Chương dẫn hai cậu kia đến phòng thấy ấy rồi bảo hai đứa mình đến phòng Tạ lão đại ở.”
Bách Dĩ Phàm: “Thế không mở phòng khác được à?”
Vưu Thành:…!Phàm Phàm à, hình như vấn đề này lúc nãy cậu trả lời rồi mà.
Trình Dật Hạo: “Đêm hôm thế này rồi không được ngủ mà lại đi dọn ký túc xá để phiền chết à.”
Bách Dĩ Phàm tâm như tro tàn, không muốn nói gì nữa.
Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm, nhanh đi lấy chăn đệm với tôi, về còn phải trải giường để ngủ một giấc ngon lành nữa.
Tôi buồn ngủ muốn chết rồi.”
Tạ Tuế Thần: “Để tôi đi.”
Bách Dĩ Phàm hồi thần: “Cậu tắm rồi còn gì, đừng có ra ngoài, tôi đi.”
Bách Dĩ Phàm lại đi một chuyến xuống tầng một rồi về trải giường.
May mà ký túc xá không cắt điện với tắt đèn.
Trải xong giường, thì đi tắm rửa giặt quần áo.
Đợi đến khi Bách Dĩ Phàm xong việc đi ra, trong phòng chỉ còn một đèn đang bật.
Bị hành cả ngày, Vưu Thành với Trình Dật Hạo đã đi ngủ.
Trình Dật Hạo ngủ như chết luôn.
Ký túc xá có bốn giường, xếp song song đôi một, ở giữa là đường đi.
Giường của Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm song song đối diện nhau.
Tạ Tuế Thần đang ngồi dưới bàn đọc sách, Bách Dĩ Phàm ngồi ở bàn đối diện lau đầu.
Chờ đến khi tóc gần khô, Bách Dĩ Phàm hỏi Tạ Tuế Thần: “Cậu buồn ngủ chưa?”
Tạ Tuế Thần gập sách lại: “Cậu lên trước đi, tôi tắt đèn.”
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ rồi trèo lên thang.
Tạ Tuế Thần chờ Bách Dĩ Phàm nằm xuống mới tắt đèn.
Ký túc xá lập tức tối om.
Tạ Tuế Thần đi đến chỗ thang giữa giường của mình với Vưu Thành, tay sờ được bậc thang thì bỗng có ánh sáng mờ mờ.
Bách Dĩ Phàm từ khung giường bên trên vươn tay ra, giơ màn hình MP3 đang bật sáng ra.
Bách Dĩ Phàm nhỏ giọng nói: “Cậu trèo lên cẩn thận.”
Tạ Tuế Thần nghe lời mà từ từ leo lên thang.
Tạ Tuế Thần nằm xuống giường, quay mặt ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Bách Dĩ Phàm ừ một tiếng, ánh sáng mờ mờ từ MP3 đảo qua mặt cậu.
Bách Dĩ Phàm tắt MP3 đi, ký túc xá lần nữa chìm vào bóng tối.
Một lúc sau, khi mắt đã quen với bóng tối, ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào trong ký túc xá.
Hình bóng của đồ vật trong phòng dần hiện rõ.
Bách Dĩ Phàm nằm cuộn mình, trừng con cua đang nằm đối diện mình.
Nhìn không rõ nhưng lại có cảm giác gần trong gang tấc.
Bách Dĩ Phàm: Mựa, báo thù lúc nửa đêm sao?
Đã không ăn được cua đã đành, mờ mờ ảo ảo không cho người ta xem ảnh HD!
Bách Dĩ Phàm phẫn nộ nhắm mắt, tụng kinh Bàn Nhược Ba La Mật Đa, “Sắc tức thị không không tức thị sắc sắc tức là không không tức là sắc” lầm bà lầm bầm niệm kinh.
Bách Dĩ Phàm-không-ăn-được-cua bùng cháy rồi, rủa thầm: “Mịa nó!”
Bách Dĩ Phàm ôm chân, vừa đấm vừa xoa.
Bách Dĩ Phàm: Chưa được ăn đã đành, lại còn chuột rút! Có thể cho người ta yên lành đi ngủ không!
Đồng dạng có Tạ Tuế Thần-không-thể-ngủ-ngon ngồi dậy: “Dĩ Phàm?”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên quay sang, Tạ Tuế Thần đã xuống giường, bật lại đèn phòng, đến trước giường Bách Dĩ Phàm, ngẩng lên hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
*^*^*
Phàm Phàm gọi thầy Chu là Lão gia tử, nhưng tui chưa nghĩ ra nên để qua tiếng Việt hay giữ nguyên nên cứ tạm để là thầy Chu nha.