Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 91: Trên Đường Đến Trại Hè


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 91: Trên Đường Đến Trại Hè


Trường Nhất Trung là trường trọng điểm của tỉnh, nên số lượng học sinh vào được vòng bán kết không ít.

Tính cả Trình Dật Hạo, Vưu Thành với Bách Dĩ Phàm thì lớp 10/1 có 8 học sinh.

Bách Dĩ Phàm đi cùng Trình Dật Hạo đến trường, hai người tìm thầy Chương dẫn đoàn lần này điểm danh rồi xếp hành lý lên xe buýt được trường thuê.

Bách Dĩ Phàm ngồi tựa đầu lên cửa sổ, lấy MP3 ra, đeo tai nghe.

Trình Dật Hạo ghé qua lấy một bên tai nghe nhét vào tai mình.

Bên trong MP3 đang chạy bài Fix you, Trình Dật Hạo liền ngâm nga theo giai điệu.

Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu nhanh chóng đổi bài, chọn bài đọc diễn cảm Kinh Thi.

(tại sao mp3 của Phàm Phàm lại có Kinh thi?????)
Trình Dật Hạo ôm đầu: “Phàm Phàm…”
Bách Dĩ Phàm: “Không cho ư ử theo.”
Trình Dật Hạo: “Tôi cam đoan.”
Bách Dĩ Phàm chọn lại bài, Trình Dật Hạo phồng má nghe.

Bách Dĩ Phàm đeo lại một cái tai nghe, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài xe có không ít học sinh, có lớp 10 cũng có lớp 11, đều tham gia bán kết trại hè môn toán.

Có một vài phụ huynh đưa con đến, cũng có rất ít học sinh là tự đến, ví dụ như Tạ Tuế Thần.

Bách Dĩ Phàm: Con người này sao lại đến đây?
Thầy Chương cũng giật mình: “Ơ, Phàm Phàm không nói cho em à? Sao lại chạy đến trường?”
Tạ Tuế Thần: “Dĩ Phàm có nói cho em rồi nhưng em không phải đi từ nhà đến.”
Thầy Chương liền gật đầu: “Thế ký tên điểm danh đi, ký nhanh rồi lên xe ngồi, ngoài trời nóng lắm.”
Tạ Tuế Thần cầm lấy bút, ký lên vị trí tên mình.

Nhét vali vào khoang hành lý dưới xe rồi lên xe.

Trong xe có mở điều hoà, quả nhiên rất mát mẻ.

Sau khi lên xe, Tạ Tuế Thần nhìn qua một lượt.

Tuy rằng Nhất Trung có nhiều học sinh đi nhưng không đến nỗi ngồi kín xe.

Học sinh thường ngồi theo lớp.

Vưu Thành ngồi sau Bách Dĩ Phàm, chỗ bên cạnh vẫn còn trống.

Tạ Tuế Thần đi đến, khi đi qua chỗ Bách Dĩ Phàm còn cười với cậu và Trình Dật Hạo.

Tạ Tuế Thần đến chỗ ngồi, để ba lô xuống chân.

Bách Dĩ Phàm xoay người, bò lên lưng ghế: “Không phải nói cậu có thể đi thẳng qua trường bên kia rồi à? Sao lại đến đây?”
Tạ Tuế Thần vừa đinh đáp thì thầy Chương đã lên xe: “Khối 10 đến đủ rồi, còn lại đều là khối 11, để cho tự đi thôi.

Các em ngồi xuống chỗ mình đi, chúng ta đi luôn đây.

Phàm Phàm, ngồi xuống!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm đành phải xoay người ngồi lại.

Mất cả hứng.

Xe khởi động đi ra khỏi cổng trường, trên xe có không ít học sinh cười đùa.

Tạ Tuế Thần ngồi sau giật giật áo Trình Dật Hạo.


Trình Dật Hạo quay đầu xuống, bỏ tay nghe ra: “Lão đại có gì phân phó?”
Tạ Tuế Thần: “Đổi chỗ cho tôi, tôi muốn…”
Tạ Tuế Thần còn chưa nói xong, Bách Dĩ Phàm liền nhét MP3 vào tay Trình Dật Hạo, xua đuổi: “Đi đi đi.”
Trình Dật Hạo:…!
Trình Dật Hạo cầm MP3 đứng lên, đổi chỗ cho Tạ Tuế Thần.

Trình Dật Hạo ngồi xuống cạnh Vưu Thành: “Mực à, hình như tôi bị Phàm Phàm ghét bỏ rồi.”
Vưu Thành tốt bụng an ủi: “Chỉ là cậu không được hoan nghênh như Tạ lão đại thôi.”
Trình Dật Hạo sờ mặt, tự an ủi: “Tôi cũng Phàm Phàm quen nhau từ bé, thẩm mỹ của nó kỳ dị, thật ra bề ngoài của tôi cũng không tồi.”
Vưu Thành:…!
Vưu Thành lôi MP3 của mình ra, đeo tai nghe lê.

Phía trước, Bách Dĩ Phàm hỏi Tạ Tuế Thần: “Thế sao lại chạy đến đây vậy?”
Tạ Tuế Thần nói: “Tôi không phải từ nhà chính bên kia đến, nên đến trường lại gần hơn.”
Bách Dĩ Phàm: “Vậy à, ăn anh đào không?”
Tạ Tuế Thần:…!
Đề tài nhảy hơi nhanh.

Bách Dĩ Phàm lấy từ ba lô ra một túi anh đào đã rửa sạch sẽ.

Bách Dĩ Phàm chia đi một ít, chỗ còn lại mỗi người một nửa.

Hai người ăn anh đào, nói chuyện linh tinh trời nam biển bắc.

Tạ Tuế Thần hỏi: “Cậu chọn xã hội, đại học định học ngành gì?”
Bách Dĩ Phàm nhét một quả anh đào vào miệng, nhai xong mới nói: “Tiếng Trung a.

Tuy rằng cơ hội nghề nghiệp không quá tốt nhưng tôi rất thích.

Sau đó thì thi nghiên cứu sinh, có thể học đến chuyên nghiệp là tốt nhất.

Tôi thật ra rất thích ngốc trong trường.

Cậu thì sao, học tự nhiên thì sau này học ngành gì?”
Bách Dĩ Phàm: Tài chính.

Tạ Tuế Thần: “Tài chính.”
Bách Dĩ Phàm: Hãy gọi tôi là vua tiên tri.

Bách Dĩ Phàm cười he he: “Học đại học ở đâu?”
Thành phố S.

Tạ Tuế Thần lại hỏi ngược: “Cậu thì sao? Cậu muốn học đại học ở đâu?”
Bách Dĩ Phàm không nghĩ đến Tạ Tuế Thần lại hỏi ngược mình, ngừng một chút: “Tôi à, Thanh Hoa Bắc Đại, chọn một cái thôi.” (Đại học Thanh Hoa, Đại Học Bắc Kinh)
Tạ Tuế Thần cười: “Bọn họ khẳng định sẽ khóc lóc cầu cậu đến học.”
Bách Dĩ Phàm không hề biết khiêm tốn là gì: “Dĩ nhiên rồi!”
Ăn xong anh đào, Bách Dĩ Phàm dụi mắt..

Bách Dĩ Phàm cứ đi xe là thích ngủ, đã thành thói quen luôn rồi.

Tạ Tuế Thần: “Cậu ngủ đi, đến nơi tôi gọi.”
Bách Dĩ Phàm lấy ra áo khoác của mình phủ lên người, nhắm mắt, đột nhiên lại mở mắt, nói nhỏ: “Cậu đừng đổi vị trí với Đại Trình, nó nói nhiều lắm, ngồi cạnh nó ngủ không nổi.”
Tạ Tuế Thần gật đầu.

Bách Dĩ Phàm liền ôm lấy ba lô của mình mà ngủ.

Mơ mơ màng màng, ngủ nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy trong xe có người làm ồn, Bách Dĩ Phàm giãy dụa như muốn tỉnh.

Nhưng lại có người nói “Tắc đường thôi, cậu ngủ tiếp đi”, sau đó là ánh sáng bên ngoài mí mắt biến mất.

Bách Dĩ Phàm ôm ba lô ngả sang một bên ngủ tiếp.


Giấc ngủ này kéo dài hai tiếng.

Lúc Bách Dĩ Phàm tỉnh lại, thấy đầu mình phủ một cái áo khoác.

Bách Dĩ Phàm chọc chọc nơi mình đang dựa vào.

Bách Dĩ Phàm: Ờm, mềm, là cánh tay.

Bách Dĩ Phàm ra vẻ trấn tĩnh, từ từ ngồi thẳng dậy, kéo áo khoác trên đầu xuống.

Tạ Tuế Thần một tay gập sách lại: “Tỉnh rồi?”
Bách Dĩ Phàm: “Đến đâu rồi?”
Tạ Tuế Thần: “Tắc đường trên cao tốc, chúng ta hiện tại chắc chưa đi được nửa đường.

Một lúc nữa là đến trạm dừng nghỉ.

Xuống xe có thể ăn trưa luôn.”
Vừa nói xong, thì xe rẽ vào trạm dừng nghỉ.

Chờ xe dừng hẳn, thầy Chương đứng dậy nói mấy câu.

Đại khái ý bảo ai muốn ăn thì đi ăn, chỗ tạp hoá có thể mua đồ ăn vặt, không muốn ăn thì ngoan ngoãn ở trên xe.

Bốn mươi phút sau sẽ đi tiếp.

Tạ Tuế thần đứng dậy, dùng tay trái nhấc ba lô của mình đeo lên vai.

Bách Dĩ Phàm:…!Thôi xong, cua ngủ dậy thành Thần Điêu Đại Hiệp rồi.

(Ý chỉ cua bị ai đó ngủ dựa vào vai nên tê mất một bên)
Sắc mặt Tạ Tuế Thần vẫn như thường, quay đầu lại hỏi: “Dĩ Phàm đi ăn cơm không?”
Bách Dĩ Phàm chột dạ đứng lên: “Tôi mua bánh mì.”
Khu ăn uống của trạm dừng vừa đắt vừa khó ăn, có không ít học sinh là vào tiệm nhỏ mua bánh mì hoặc mì tôm.

Có vài học sinh thì mang theod đồ ăn vặt nên không ăn gì, chỉ xuống xe cho thông khí.

Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm mua bánh mì với nước khoáng.

Bách Dĩ Phàm còn mua thêm một bắp ngô.

Vưu Thành với Trình Dật Hạo mua mì tôm, lên xe ăn thì không hay lắm.

Bách Dĩ Phàm vô tình vô nghĩa vứt bỏ hai thằng bạn, kéo Tạ Tuế Thần về xe ngồi hưởng gió điều hoà, ăn bánh mì.

Bách Dĩ Phàm lột bắp ngô ra rồi đưa cho Tạ Tuế Thần.

Tạ Tuế Thần:…!
Bách Dĩ Phàm: “He he, đây là bồi thường, tay còn tê không?”
Tạ Tuế Thần cười, giật giật tay phải: “Không sao.”
Nhưng mà lúc xe lên đường lần nữa thì Bách Dĩ Phàm không ngủ nữa.

Vì để cho tỉnh táo, cậu tìm chuyện để nói.

Bách Dĩ Phàm thấy sách của Tạ Tuế Thần: “Đọc gì vậy?”
Tạ Tuế Thần mở ra: “Borges.”
Không phải là tập truyện ngắn mà Bách Dĩ Phàm hay đọc mà là một tập thơ.

Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm mở ra skill tiên tri: “Để tôi đoán xem nào, What can I hold your with?” (Mình để tên tiếng Anh vì không biết dịch sang tiếng Việt sao cho nó tình:D)
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên: “Cậu cũng thích bài này ư?”

Bách Dĩ Phàm: “Cũng bình thường.”
Thật ra là cực kỳ không thích.

Trước khi ngã chết thì cậu chỉ là người qua đường với bài thơ này, nhưng Tạ Tuế Thần lại rất thích.

Biểu hiện cụ thể là trong cả tập thơ thì trang có bài này bị lật đến nhàu rồi.

Sau khi chết, Bách Dĩ Phàm xem lại bài thơ này, bỗng dưng thấy ghét nó, không nói được nguyên nhân.

Bách Dĩ Phàm nói: “Nhìn nhiều cũng không gì hay, không bằng chơi thứ khác.”
Bách Dĩ Phàm quay đầu xuống cào Trình Dật Hạo, thu được từ chỗ thằng bạn một hộp bài.

Hai tiếng sau đó, Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần chơi bài.

Hai người đối chiến, so điểm bài, dán giấy.

Tạ Tuế Thần cơ hồ chưa thắng được ván nào.

Bách Dĩ Phàm lấy ra sticker làm giấy dán, nhưng không dán trên mặt mà toàn dán lên áo phông của Tạ Tuế Thần.

Bách Dĩ Phàm cười ha ha, lại còn chơi hăng quá, viết luôn lên sticker, gì mà Cua ăn ngon lắm, Bánh bao gạch cua toẹt nhất, Cua Bạch Ngọc thơm, cứ thế.

Thầy Chương đi qua thấy cảnh này liền bật cười làm cả xe nhìn qua.

Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Thầy Chương đến làm ván nhé?”
Thầy Chương vẫn còn trẻ, lại đi theo hướng thân dân, bây giờ lại ở bên ngoài nữa nên càng tự nhiên.

Vừa hay chỗ bên cạnh Tạ Tuế Thần không có người ngồi nên thầy Chương ngồi xuống: “Nào nào nào.”
Tạ Tuế Thần tráo bài rồi đưa về phía thầy Chương để thầy rút một lá.

Bách Dĩ Phàm cũng rút một lá.

Bách Dĩ phàm: “Thầy à, em nói trước nhé, ai điểm lớn hơn thì người đó thắng.

Thua phải dán giấy, đến khi xuống xe mới được gỡ.”
Thầy Chương: “Tạ Tuế Thần, em nói xem, lát nữa viết cho Bách Dĩ Phàm cái gì đây.”
Bách Dĩ Phàm chen vào: “Tiểu gia đẹp trai nhát vũ trụ.”
Thầy Chương: “Thầy đâu có hỏi em, để cho Tạ Tuế Thần nói.

Tạ Tuế Tần mau nói cái khác đi.”
Tạ Tuế Thần: “Ừm, Dĩ Phàm đẹp trai nhất vũ trụ.”
Thầy Chương:…!
Thầy Chương bỏ gánh: “Không chơi nữa.”
Bách Dĩ Phàm lập tức giữ lại: “Nếu chẳng may em thắng cũng viết cho thầy là Đẹp trai nhất vũ trụ.”
“Lúc này mới ngoan.” Thầy Chương lật bài.

K cơ.

Thầy Chương mừng rỡ, quả thật dễ thắng.

Bách Dĩ Phàm lật bài, Joker
Thầyy Chương:…!
Thầy Chương: “Đã nói rồi, viết là Đẹp trai nhất vũ trụ đó nha.”
Bách Dĩ Phàm gật đầu như giã tỏi, viết lên sticker.

Sticker: Chương Tiểu Ngũ đẹp trai nhất vũ trụ.

Thầy Chương:…!
Chương Tiểu Ngũ là biệt danh mà Trần boss đã tiết lộ.

Bách Dĩ Phàm vắt ngang người Tạ Tuế Thần để dán lên ngực thầy Chương.

Tạ Tuế Thần giữ lấy áo cậu, phòng cho cậu không ngã xuống.

Bách Dĩ Phàm dán xong, giữ nguyên tư thế: “Thầy à, quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, lời hứa nhỏ phải hoàn thành thì lời hứa lớn mới lập được, thành giả thiên chi đạo, thầy ạ.

Đã nói rõ là trước khi xuống xe không được gỡ xuống rồi nhé!”
(Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên: người quân tử chỉ nói một lời, ngựa nhanh chỉ cần một roi
Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: Một lời đã nói ra, bốn ngựa cũng không đuổi theo được.

Thành giả thiên chi đạo: Đạo làm người chân thành của trời (tui chém))
Thầy Chương: “Nhóc ranh con, thầy sẽ mách lại với thầy Trần của mấy đứa!”

Bách Dĩ Phàm: “Thầy Chương à, thầy đã mang bồn Tống Mai qua cho thầy Trần chưa?”
Thầy Chương đứng lên, che sticker trước ngực về chỗ.

Bách Đi Phàm nhìn theo thầy Chương mà buồn cười.

Cười xong, dùng cả tứ chi để về lại vị trí.

Sau khi ngồi lại, thì gỡ sticker trên áo Tạ Tuế Thần xuống.

Bách Dĩ Phàm vừa gỡ vừa hỏi Tạ Tuế Thần: “Thấy vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?”
Tạ Tuế Thần: “Đẹp trai nhất vũ trụ.”
Bách Dĩ Phàm giơ ngón cái lên: “Có mắt nhìn lắm!”
Xe đi thêm nửa tiếng nữa thì cũng đến nơi.

Thường thì trận bán kết thường tổ chức ở một trường đại học của tỉnh.

Lần này là đại học N.

Đại học N có lịch sử lâu năm, bên trong thấm đẫm nhân văn.

Từng viên gạch như đều có một câu chuyện.

Rất nhiều học sinh là lần đầu bước vào trong một trường đại học, cảm thấy rất mới lạ.

Xuống xe xong thì lâsy hành lý, đi theo sau thầy Chương và nhân viên hậu cần đến ký túc xá phía sau, trên đường vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây.

Bách Dĩ Phàm tuy trước đó là sinh viên đại học S nhưng khi học nghiên cứu sinh với ông Chu thì cũng qua đại học N vài lần.

Đường đi này lại làm cậu thấy thân quen nhiều hơn.

*^*^*^*^*
Bài thơ của Borges đây.

Ai pro tiếng Anh hãy đóng góp bản dịch cho tui nhé:D
What can I hold you with?
I offer you lean streets, desperate sunsets, the
moon of the jagged suburbs.

I offer you the bitterness of a man who has looked
long and long at the lonely moon.

I offer you my ancestors, my dead men, the ghosts
that living men have honoured in bronze:
my fathers father killed in the frontier of
Buenos Aires, two bullets through his lungs,
bearded and dead, wrapped by his soldiers in
the hide of a cow; my mothers grandfather
– -just twentyfour– heading a charge of
three hundred men in Peru, now ghosts on
vanished horses.

I offer you whatever insight my books may hold,
whatever manliness or humour my life.

I offer you the loyalty of a man who has never
been loyal.

I offer you that kernel of myself that I have saved,
somehow –the central heart that deals not
in words, traffics not with dreams, and is
untouched by time, by joy, by adversities.

I offer you the memory of a yellow rose seen at
sunset, years before you were born.

I offer you explanations of yourself, theories about
yourself, authentic and surprising news of
yourself.

I can give you my loneliness, my darkness, the
hunger of my heart; I am trying to bribe you
with uncertainty, with danger, with defeat..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.