Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 93: Kết Thúc Trại Hè
Hành động của Tạ Tuế Thần hơi lớn nên hai tên còn lại trong phòng cũng bị đánh thức.
Trình Dật Hạo chống tay ngồi dậy, theo phản xạ mà lặp lại câu hỏi của Tạ Tuế Thần: “Ông làm sao vậy?”
Trình Dật Hạo hỏi xong mới nhìn xuống Tạ Tuế Thần, rồi lại ngẩng lên nhìn Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm, ông bị sao vậy?”
Bách Dĩ Phàm đang ôm chân mình nhìn ngón chân.
Bách Dĩ Phàm: “Tôi đang cố cao lên!”
Ngữ khí kiên định mà giọng thì run run.
Mọi người:…!
Vưu Thành: “Bị chuột rút hả? Mau xoa bóp đi.
Đại Trình qua giúp đi.”
Giường của Trình Dật Hạo với Bách Dĩ Phàm gắn liền với nhau, được ngăn cách bằng thanh chắn bảo vệ.
Trình Dật Hạo bò qua tóm lấy mắt cá chân của Bách Dĩ Phàm.
Nhưng Trình Dật Hạo dùng sức hơi quá nên chân Bách Dĩ Phàm bị đập vào thanh sắt chỗ mép giường.
Bách Dĩ Phàm:…!
Trời muốn tôi phải chết mà!
Bách Dĩ Phàm lật người nằm sấp đấm giường.
Trình Dật Hạo chột dạ, thả chân Bách Dĩ Phàm ra: “Phàm Phàm, tôi không cố ý đâu.”
Bách Dĩ Phàm: “Cố tình!”
Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm này, hay ông tự xoa đi.
Tôi không làm nữa.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Tự dưng bị đau thêm.
Bách Dĩ Phàm nghiến răng nhả chữ: “Ông, chờ, mà, học, thuộc…”
Trình Dật Hạo:…!”Để tôi thử lại nha!”
Trình Dật Hạo lại vươn tay ra, Bách Dĩ Phàm lại bị đập chân phát nữa.
Tạ Tuế Thần:…!”Để tôi.”
Tạ Tuế Thần nói rồi giẫm lên thang.
Bách Dĩ Phàm: Thiếu hiệp thân thủ tốt ghê, có thể đạp cậu xuống không?
Đến cơ hội từ chối cũng không cho Bách Dĩ Phàm nói, Tạ Tuế Thần đã lên được giường.
Tạ Tuế Thần ngồi đối diện cậu, nắm lấy chân Bách Dĩ Phàm, hơi dùng sức để kéo thẳng ra, ấn giữ đầu gối rồi kéo ngược (???) bắp chân.
Động tác của Tạ Tuế Thần ổn chuẩn mạnh, xuống tay không do dự, không cho Bách Dĩ Phàm giãy dụa tìm đường sống luôn.
Trình Dật Hạo: “Lão đại quả nhiên khác biệt hẳn.”
Vưu Thành: “Tâm ngoan thủ lạt.”
Bách Dĩ Phàm đấm giường nửa ngày mới nói: “Làm tốt lắm.”
Tạ Tuế Thần ngẩng lên: “Đỡ hơn chưa?”
Bách Dĩ Phàm gật đầu.
Tạ Tuế Thần thở nhẹ ra, nhưng không rời tay, tiếp tục xoa bóp giúp Bách Dĩ Phàm.
Qua một lúc, Tạ Tuế Thần mới buông chân Bách Dĩ Phàm, quay đầu qua: “Tốt…”
Vưu Thành đã nằm xuống, Trình Dật Hạo hình như đã ngủ, vô tâm vô phế.
Bách Dĩ Phàm:…!Lòng đoàn kết và tình bạn ở đâu!
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng là tốt nhất.”
Trình Dật Hạo xác chết vùng dậy: “Phàm Phàm, ông chưa cho tôi cơ hội thể hiện, ai chơi bóng rổ cũng bị chuột rút.”
Bách Dĩ Phàm: “Lần sau bắt ông học thì tôi cho ông cơ hội mà thể hiện.”
Trình Dật Hạo nín, ngáy luôn được.
Bách Dĩ Phàm hừ hừ.
Tạ Tuế Thần cười: “Chăn đắp kỹ, nhiễm lạnh cũng sẽ bị chuột rút.
Ngủ sớm chút đi.”
Bách Dĩ Phàm gật đầu.
Không chờ Tạ Tuế Thần xuống dưới, cậu đã kéo chăn đắp qua đầu.
Tạ Tuế Thần:…!
Tạ Tuế Thần kéo góc chăn che chân cho Bách Dĩ Phàm.
Xuống giường, Tạ Tuế Thần chỉnh lại hướng gió của điều hoà rồi tắt đèn.
Lần này không có ai mở MP3 để chiếu sáng cho, Bách Dĩ Phàm vẫn đang trùm đầu nằm đó.
Bách Dĩ Phàm che che một lúc thì ngủ mất.
Trong mơ cũng có người xoa bóp lúc cậu bị chuột rút, chầm chậm, biểu tình trên mặt như đang làm nghiên cứu khoa học.
Bách Dĩ Phàm bực: “Em đã 22 rồi mà sao vẫn bị chuột rút? Chẳng lẽ còn cao cái gì nữa?”
Người kia đáp: “Mai sẽ mua canxi bổ sung cho em.”
Bách Dĩ Phàm từ chối: “Hỗn hợp uống canxi glucose, lọ màu xanh dương, uống ngon lắm!”
Người kia cười: “Nguyên chất* mới là tốt nhất.”
(Nguyên chất ở đây là chỉ thuốc đường uống bổ sung như thuốc viên hoặc bột canxi, loại mà Phàm Phàm nói là dung dịch hỗn hợp canxi và đường glucose nó ngọt dễ uống hơn)
Bách Dĩ Phàm mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ, nhìn thôi đã thấy nóng.
Cậu ngồi dậy, Trình Dật Hạo đang đứng uống nước, Vưu Thành cũng đã tỉnh, chỉ không thấy Tạ Tuế Thần.
Bách Dĩ Phàm nhìn quanh phòng.
Tạ Tuế Thần đi ra từ phòng rửa mặt, đầu như vừa vớt từ nước ra.
Tạ Tuế Thần: “Đại Trình vào rửa mặt đi.”
Trình Dật Hạo vừa vào không được bao lâu thì thò đầu ra: “Lão đại sao không mở nước ấm? Buổi sáng mà đi dùng nước lạnh vậy?”
Tạ Tuế Thần dừng một chút: “Sáng tôi chạy bộ, bên ngoài nóng quá.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Vưu Thành vừa xuống giường vừa thuận miệng hỏi: “Lão đại, sáng ông ra ngoài lúc nào thế.
Lúc tôi nghe tiếng động hình như trời còn chưa sáng.
Không ngủ được à?”
Tạ Tuế Thần:…!
Tạ Tuế Thần cụp mắt nói: “Nhanh chuẩn bị đi, lát nữa tập trung đi ăn sáng.”
Bách Dĩ Phàm bị nhắc nhở, vội vàng thay đồ rồi xuống giường.
Sau đó là tập trung đi ăn sáng.
Bữa sáng là phần cơm cố định.
Tạ Tuế Thần đưa sữa bò của mình cho Bách Dĩ Phàm.
Tạ Tuế Thần: “Tôi không quen uống cái này.”
Có cậu bạn ngồi đối diện Tạ Tuế Thần nói: “Bạn này cũng không hấp thụ được lactose à? Tôi cũng thế.
Uống sữa bò thì dạ dày thấy khó chịu.”
Bách Dĩ Phàm:…!Sao tui lại không biết gì hết?
Trình Dật Hạo nhìn Bách Dĩ Phàm không động đậy gì thì hiểu nhầm: “Phàm Phàm không muốn uống à? Sữa bò bổ sung canxi, uống rồi không chuột rút nữa.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Trình Dật Hạo cũng đưa hộp sữa của mình cho Bách Dĩ Phàm.
Dĩ nhiên, lý do là vì Trình Dật Hạo không thích uống, Bách Dĩ Phàm biết tỏng lâu rồi.
Bách Dĩ Phàm đẩy hộp sữa lại cho Trình Dật Hạo: “Uống nhiều sữa bò cho cao.”
Trình Dật Hạo ôm mặt.
Ăn xong bữa sáng thì lên lớp.
Nói là trại hè thi đua nhưng thật ra toàn là đi học trên lớp.
Buổi sáng 4 tiết, buổi chiều 4 tiết, buổi tối có toạ đàm.
Đều làm ở phòng học bậc thang.
Giáo viên giảng bài đều là người có danh tiếng nhưng chương trình học và tốc độ giảng bài đều cực nhanh, cũng không có phần tương tác giữa thầy trò.
Không giống như bình thường mà như là đang dạy đại học vậy.
Lúc mới đầu, Bách Dĩ Phàm còn ghi chép được, sau đó hoàn toàn đuổi không kịp liền bỏ luôn.
Cậu cũng nghe một chút.
Mục tiêu của Bách Dĩ Phàm vốn không phải vì phát triển sau này mà đến.
Cậu chọn xã hội, chỗ này ai cũng có thể đoán được.
Người khác cho rằng cậu đến để rèn luyện bản thân.
Nhưng ba người còn lại không giống vậy, họ đều chọn tự nhiên.
Bách Dĩ Phàm liền phân công mỗi người ghi chép một đoạn.
Cho dù là 4 người chia nhau ra ghi chép với nghe giảng nhưng vẫn mệt như trước.
Một ngày học hành vất vả, tay sắp gãy luôn rồi.
Về lại phòng còn chưa thể rảnh.
Thầy Chương đến tìm Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo, hỏi hai người có muốn chuyển về phòng mình không.
Bách Dĩ Phàm lập tức nhảy lên: “Về về về ạ.”
Cậu rất là muốn ngủ ngon một giấc.
Trình Dật Hạo lại không đồng ý: “Không muốn đâu, lại phải thu rồi dọn lần nữa.”
Bách Dĩ Phàm khuyên: “Chuyển về rồi không cần leo cầu thang nữa.”
Trình Dật Hạo: “Không có người thảo luận vấn đề nữa, vài chỗ hôm nay tôi vẫn chưa hiểu đâu.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm à, ở cùng Mực còn có thể nghe nó đọc sách cho, ở cùng lão đại lại càng tốt hơn, đúng không đúng không đúng không? Mực mau nói đúng đi! Lão đại lão đại mau ủng hộ tôi.”
Tạ Tuế Thần gật đầu.
Bách Dĩ Phàm nghĩ, chỉ mình mình chuyển về thôi, nhưng lời nói đến miệng lại biến đổi.
“Thế không về nữa.”
Trình Dật Hạo vui vẻ nhảy nhót.
Nhưng Bách Dĩ Phàm không vui xíu nào.
Bảy ngày tiếp theo, mỗi ngày trước khi ngủ, Bách Dĩ Phàm phải nhìn chằm chằm trần nhà để thôi miên bản thân.
Đọc thuộc cái gì đó, thường là đọc đến nửa đêm về sáng mới có thể ngủ được.
Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên khi bản thân như thế mà vẫn có thể học được.
Đọc bảy ngày, sắp đọc hết cả kho kiến thức rồi thì cũng đến phần thi bán kết.
Hôm đó, mọi người đang cùng nhau ăn sáng, Bách Dĩ Phàm đột nhiên đưa phần bánh bao chiên của mình cho Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo:!!!
Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm, Phàm Phàm ông đừng doạ tôi.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu lườm thằng bạn: “Ăn!”
Trình Dật Hạo không dám động vào: “Ông cho tôi ăn bánh bao của ông hả? Phàm Phàm, ông sao vậy?”
Bách Dĩ Phàm: Cám ơn ông đã cố níu kéo ở cùng phòng với con cua kia, làm tôi phát hiện ra bản thân mình thuộc nhiều thứ như vậy!
Bách Dĩ Phàm không nói gì.
Tạ Tuế Thần đột nhiên vươn tay.
Trước mặt mọi người, Tạ Tuế Thần nâng mặt Bách Dĩ Phàm lên, ngón tay đặt trên mặt cậu.
Mọi người:…!
Bách Dĩ Phàm:…!
Báchh Dĩ Phàm đánh tay Tạ Tuế Thần, trợn mắt lên.
Tạ Tuế Thần: “Mặt sưng lên rồi, không muốn nói chuyện gì ư?”
Bách Dĩ Phàm: Mựa…!
Trình Dật Hạo ghé vào gần: “Í í í, thật á?”
Trình Dật Hạo nhìn nửa ngày không thấy gì.
Vưu Thành cũng ghé lại: “Hình như hơi đỏ, Phàm Phàm này, ông vẫn khoẻ chứ?”
Nếu đã bị nhìn thấu, Bách Dĩ Phàm đành phải lúng túng thừa nhận: “Đau răng.”
Trình Dật Hạo: “Hả? Hôm nay phải thi rồi, đau như vậy thì sao thi được? Có cần tìm thầy Chương không?”
Bách Dĩ Phàm lắc đầu: “Tôi có thuốc rồi.”
Mỗi lần trước khi đi đâu, mẹ Bách sẽ chuẩn bị cho cậu vài loại thuốc thường dùng.
Sau khi bị chuột rút, cậu liền nhớ ra, khoảng thời gian từ lớp 10 lên lớp 11 cậu bắt đầu cao nhanh hơn.
Trong lúc cao trừ chuyện chuột rút bị ấn tượng sâu còn có mọc răng khôn.
Đều là những nỗi đau level Thần.
Không nghĩ đến cả 2 nỗi đau đều gặp nhau tại trại hè này.
Nhưng mà răng đau thì cứ đau, thi thì vẫn phải làm.
Bách Dĩ Phàm cố gắng ăn xong bữa sáng, uống 1 viên Roxithromycin rồi dũng cảm bước vào phòng thi.
Đề thi vòng bán kết rất dài, rất khó, so ra thì đề vòng loại không là gì.
Bách Dĩ Phàm cố gắng làm được hơn nửa đề thi cũng gần hết giờ.
Cậu nhìn lướt qua phần đề phía sau chưa làm được, quyết đoán buông tay, nộp bài trước ra khỏi phòng thi.
Thầy Chương đứng trên hành lang cách đó không xa, đang nói chuyện với mấy giáo viên dẫn đội khác.
Bách Dĩ Phàm chạy qua trình diện, tính xin đi phòng y tế mua thuốc giảm đau.
Bách Dĩ Phàm vừa chuẩn bị vừa đến gần, không phải chuẩn bị nói những gì mà là chuẩn bị cách cử động miệng sao cho không đau.
Phía sau có người nói thay cho cậu: “Thầy Chương ơi, Dĩ Phàm bị đau răng, bọn em tính đi phòng y tế.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Cậu lại nộp bài trước?”
Tạ Tuế Thần: “Làm xong hết rồi.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Thầy Chương:…!
Tim thầy Chương bỗng hẫng một nhịp: “Làm xong cũng không phải đúng hết, sao không biết kiểm tra lại bài hả?”
Tạ Tuế Thần: “Thầy biết phòng y tế ở đâu không ạ?”
Bách Dĩ Phàm nói: “Tôi biết.”
Bách Dĩ Phàm đã quá quen với đại học N rồi, dẫn Tạ Tuế Thần đến phòng y tế.
Nhưng ở đó không chịu kê giảm đau cho mà lại đề nghị cậu đi bệnh viện.
Bách Dĩ Phàm muốn nói vài câu nhưng khổ nỗi răng đau quá nói không lưu loát nổi.
Tạ Tuế Thần thì không trông mong gì, tên này thế mà lại đứng về phía y tá.
Bách Dĩ Phàm dù miệng đau nhưng vẫn phải nói câu: “Người xấu.”
Tạ Tuế Thần không suy chuyển: “Về nhà rồi đi bệnh viện.”
Bách Dĩ Phàm đành phải đi về.
Hai người cùng về trường thi, lúc này thời gian thi đã hết.
Mọi người tốp năm tốp ba đi ra.
Học sinh thì tìm thầy của mình rồi kéo nhau về ký túc xá thu dọn hành lý.
Thi xong chính là dẹp đường hồi phủ.
Trong lịch trình của trường Nhất Trung không có thời gian tự do hoạt động nhưng rất nhiều học sinh khó được đến tỉnh, nên giờ có nhiều người muốn được đi chơi.
Vì thế một ít phụ huynh hôm nay cũng đến tỉnh, trực tiếp đón con mình đi từ đại học N.
Lúc này cạnh xe của trường có không ít học sinh đang gọi điện chỉ đường cho bố mẹ.
Vưu Thành cũng có họ hàng ở tỉnh qua đón.
Mẹ Trình Dật Hạo trước đó đến tỉnh để họp, hôm nay cũng xong việc nên phù hợp với lịch của bên này lạ.
Vưu Thành hỏi: “Đại Trình này, không phải ông còn trại hè lý nữa hở?”
Trình Dật Hạo: “Chơi xong rồi tính tiếp.”
Mẹ Trình hỏi Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm này, Khả Phi cũng ở đây học nhỉ? Không thì cháu đi cùng cô luôn rồi lát qua chỗ Khả Phi.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Về cơ bản thì Bách Khả Phi đang học để điên, gọi điện thoại đều phải bấm giờ.
Bách Dĩ Phàm đau khổ nói: “Dì à, cháu cũng rất muốn đi chơi nhưng cháu đang mọc răng khôn, y tá ở đây bảo cáu phải đi bệnh viện.”
Mẹ Trình đành phải buông tha Bách Dĩ Phàm, lại quay qua hỏi Tạ Tuế Thần: “Tiểu Tạ thì sao? Đại Trình bảo là cháu về nhà luôn à?”
Tạ Tuế Thần định đáp thì có chuông điện thoại đến.
Tạ Tuế Thần: “Dì ơi, cháu nghe điện thoại trước ạ.”
Tạ Tuế Thần đi ra xa nghe điện thoại.
Lúc trước ở ký túc xá, mọi người có nói lịch trình của mình, Tạ Tuế Thần nói là thi xong sẽ về thành phố S.
Bách Dĩ Phàm liền chào mẹ Trình, nhét hành lý vào thùng xe rồi lên xe của trường,
Số người trên xe chỉ còn một nửa, Bách Dĩ Phàm vẫn chọn chỗ gần cửa sổ như trước.
Cậu ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Bỗng thấy may mà răng mình đau, như vậy có thể giảm bớt, không cần nói Tạm biệt.
Tạ Tuế Thần đứng nghiêng so với xe rường, eo lưng thẳng tắp, dáng người anh tuấn.
Dưới ánh mặt trời và gió mát, vài sợi tóc hơi bay bay.
Từ lúc gặp lại sau khi cậu ngã chết đến giờ, tóc đã sớm dài ra nhiều.
Chỗ tóc bị cậu cắt hỏng cũng biến mất rồi.
Quá khứ không tốt đẹp gì của hai người họ có lẽ trong tương lai cũng không còn nữa.
Bởi vì Cua lớn à, tôi chỉ có thể cùng anh đến đây thôi.
Bách Dĩ Phàm hít sâu một hơi: Anh đây đẹp trai nhất vũ trụ, về sau sẽ ăn tôm hùm!
Bách Dĩ Phàm lầm bầm, tặng cho Tạ Tuế Thần một cái mặt xấu.
Nhưng mà Tạ Tuế Thần bỗng quay lại, vừa vặn nhìn đến trò của Bách Dĩ Phàm.
Tạ Tuế Thần cười, cười sáng muốn mù mắt.
Người này đóng điện thoại, kéo vali đi nhanh về phía xe trường.
Cất vali vào thùng xe, lên xe, đi đến trước mặt Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm:…!
Tạ Tuế Thần: “Tôi và cậu cùng nhau đi.”
*^*^*^*
Hỗn hợp uống canxi glucose:
Roxithromycin: thường được dùng để điều trị các nhiễm khuẩn do vi khuẩn nhạy cảm gây ra
Câu cuối tôi định để là Tôi đi cùng cậu nhưng chả hiểu sao lại không muốn đổi vì thấy giữ nguyên nó thể hiện được ý nghĩa hơn là thay đổi.
Tôi và cậu
Cùng nhau đi
ỏ ỏ ỏ ỏ.