Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 87: Nửa Đầu Trận Chung Kết


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 87: Nửa Đầu Trận Chung Kết


Tuy là trận chung kết cuộc thi biện luận được tổ chức vào thứ 7 nhưng có không ít người đến xem.

Nửa tiếng trước khi bắt đầu thi đấu, khán trường đã có tốp năm tốp ba người ngồi, có học sinh có cả giáo viên.

Trừ khi phải tham gia thi đấu, lớp 10/1 toàn lớp đều có mặt.

Hội học sinh phụ trách điều tiết hiện trường.

Có cán sự của hội ở đây để duy trì kỷ luật.

Chiêm Nguyệt viết đề thi lên bảng đen.

Sau đó, cô cũng làm MC luôn, bắt đầu dẫn dắt mọi người bên dưới thảo luận vấn đề yêu sớm.

Không khí của khán trường sôi động hơn hẳn.

Trong khi đó, phòng của đội phản đối ở bên cạnh bầu không khí lại cực kỳ lãnh đạm.

Cũng giống như Bách Dĩ Phàm, các tuyển thủ của đội khi nhìn thấy đề thi đều ngơ luôn.

Trước trận có thể chuẩn bị 30 đề thi nhưng không ai có thể nghĩ đến đề được chọn lại là đề nhạy cảm như vậy.

Trương Tinh Quyên cực độ uể oải: “Đề loại này, trường phán chúng ta thắng được á? Bỏ quyền thôi.

Thầy Trần hại chết chúng ta rồi.”
Hình Mỹ Gia chữa cháy thay thầy Trần: “Đề là thầy hiệu phó bốc, lúc chị Chiêm Nguyệt đọc, thầy hiệu phó cũng ngơ luôn mà.

Đề này là bốc từ thùng ra mà, không hiểu làm sao bị thầy Trần bốc được phiếu phản đối.”
Bách Dĩ Phàm: Càng nói càng hắc nha.

Cô nàng số 3 Nhậm Hiểu Tuyền phẫn nộ: “Tay thầy Trần quá thối rồi!”
Hình Mỹ Gia: “Dù sao đi nữa cũng phải lên sân khấu.”
Trương Tinh Quyên: “Thầy Trần đâu rồi? Sao thầy không đến, tốt xấu phải đưa ý kiến viện trợ chứ.”
Hình Mỹ Gia đau khổ nói: “Bốc xong đề liền không thấy thầy đâu.

Chúng ta thảo luận đi.

Cũng không thể mặc kệ buông tay chứ, thế khó coi lắm!”
Hai cô bạn còn lại không nói gì.

Bách Dĩ Phàm: “Thật ra, Boss đang điền cuồng rửa tay?”
Cô bạn số 3: “Vì sao lại rửa tay?”
Bách Dĩ Phàm: “Vì tay thối mà.”
Mọi người:…!
Trương Tinh Quyên phì cười.

Nào biết, thầy Trần lúc này vừa bước vào cửa: “Nãy là ai nói?”
Đội tán thành còn chưa đến.

Cả gian phòng chuẩn bị chỉ có đội của lớp 10/1, 4 tuyển thủ, ba nữ thêm 1 nam là Bách Dĩ Phàm.

Ba cô bạn phối hợp ăn ý, quay sang nhìn Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Boss, bọn em nãy đang thảo luận, đề này quả thực rất hay! Bốc được bên phản đối lại càng là nét bút của thần!”
Thầy Trần không mắc mưu: “Vậy sao?”
Bách Dĩ Phàm: “Nếu thắng, chúng ta chính là tuyệt địa phản kích, chúng tỏ chúng ta tài hoa hơn người, hào quang rực rỡ.

Nếu thua thì chính là lỗi của thầy hiệu phó rồi! Bốc đến đề có tính bất công như vậy chính là làm khó dễ chúng ta! Boss, em có thể đi gặp thầy hiệu phó đòi phí tổn thương tinh thần không?
Thầy Trần: “100 chân gà?”
Bách Dĩ Phàm lập tức lắc đầu: “Chân gà đã ăn rồi, phải chọn đồ khác chứ ạ.

Viên thịt bò, bánh bao tôm, hoành thánh, đậu phụ Ma Bà, canh cá chua, thịt kho, dưa chua, lạp xưởng, trứng luộc nước trà, mì trộn…”
Bách Dĩ Phàm lúc này đang phát huy tiềm lực của một tên ăn hàng.

Mọi người….!
Thầy Trần vất vả nhịn cười: “Được rồi, đủ rồi a!”
Bách Dĩ Phàm vẫn chưa thấy đủ: “Còn có nhiều lắm, không ăn hết thì sao có thể báo thù rửa hận với thầy hiệu phó được ạ? Cà tím xào, bánh rán Sơn Đông…”
Thầy Trần lập tức đưa laptop qua cho Bách Dĩ Phàm: “Được rồi, bật máy tra tư liệu.”
Bách Dĩ Phàm ôm máy nói: “Boss, có laptop nhưng không có mạng.”
Thầy Trần lại lấy một xâu chìa khóa ra, mở cửa tủ đựng thiết bị truyền thông, lấy một sợi dây mạng ra cắm vào.

Ánh mắt mọi người sáng lên, nhìn thầy Trần như đang phát sáng, cực kỳ sùng bái.

Thầy Trần hưởng thụ một giây rồi lớn tiếng nói: “Lấy mà dùng, thầy về khán trường.”
Bách Dĩ Phàm: “Thầy tìm thầy hiệu phó truyền đạt thực đơn của em sao?”
Hình Mỹ Gia: “Thầy hiệu phó liệu có khóc luôn không a?”
Thầy Trần cười ha ha đi ra.


Lớp 10/1 xốc lại tinh thần, sĩ khí tăng không ít, bắt đầu thảo luận đối sách.

Bách Dĩ Phàm viết lên giấy hai chữ: Yêu sớm.

Cậu gạch chân chữ Yêu: “Chúng ta có thể tập trung vào chữ này để nói.”
Ba cô bạn ghé lại.

Hình Mỹ Gia: “Nói như nào?”
Bách Dĩ Phàm: “Chữ này, có nhiều cách diễn giải, yêu đương, thầm mến, yêu đơn phương, đều được a!”
Bách Dĩ Phàm bắt đầu xả, đủ loại tà thuyết ngụy biện.

Mọi người dùng laptop lên mạng tìm các tác hại của yêu sớm.

Bách Dĩ Phàm đối với mấy điểm hại đó mà ngụy biện.

Vừa nói vừa viết xuống một ít vấn đề.

Ý nghĩ vừa mở ra, ba bạn còn lại lập tức theo kịp.

Bách Dĩ Phàm: “Trọng điểm là đây, phải tóm lấy nó mà nói.

Lát nữa theo hướng này để tìm tư liệu.”
Bách Dĩ Phàm đem những thứ vừa viết ra đưa cho mọi người.

Hình Mỹ Gia hai mắt sáng lên: “Cùng nhau đào hầm, không tin không lừa được!”
Trương Tinh Quyên lập tức cắm đầu vào laptop: “Để tôi tìm ví dụ!”
Số 3 Nhậm Hiều Tuyền thuận miệng hỏi: “Tán thành là lớp 10/11 nhỉ? Sao còn chưa tới?”
Trương Tinh Quyên: “Nghe nói lần này lớp 10/5 với 10/11 thi đấu nhiều sóng gió lắm? Không biết xử lý sao rồi?”
Hình Mỹ Gia còn chưa nói thì cửa phòng mở ra.

Đội tán thành khoan thai đến chậm.

Bách Dĩ Phàm:…!
Tưởng Tinh Quyên quay lại nói nhỏ: “Sao lại thế?”
Bách Dĩ Phàm cũng rất muốn biết.

Bùi Trí Nhất khí phái đi vào, ba người khác theo sau cầm theo một chồng tư liệu, hiển nhiên là vừa tìm để in ra.

Hình Mỹ Gia: “Bán kết vốn là 10/11 thắng nhưng do người tính giờ nhớ nhầm nên kết quả hủy bỏ.

Lớp 10/5 làm loạn không chịu đấu lại, 10/9 liền đấu với 10/11.

Kết quả lớp 10/9 thắng.

Tối qua mới thi, sáng nay mới có quyết định.”
Mọi người:…!
Trương Tinh Quyên nói ra tiếng lòng của mọi người: “Đây là cái khỉ gì vậy, vận c** chó à.”
Bùi Trí Nhất tươi cười đi đến: “Hi, chào mọi người, lại gặp nhau rồi.”
Mọi người quay sang nhìn Trương Tinh Quyên.

Cô bạn nhanh chóng biểu thị quyết tâm, tặng cho Bùi Trí Nhất một cái lườm.

Bùi Trí Nhất đã mất đi hiệu ứng hotboy với Trương Tinh Quyên.

Mọi người thở phào.

Bùi Trí Nhất:…!
Bùi Trí Nhất: “Mọi người chuẩn bị thế nào rồi? Đề hôm nay rất hay nhỉ.”
Hình Mỹ Gia khách sáo đáp: “Đề này đối với đội tôi rất có tính khiêu chiến.”
Bùi Trí Nhất cười đầy ẩn ý.

Rồi quay sang nói với Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm rốt cuộc cũng là tuyển thủ chính thức nha.”
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng Bùi đừng sợ, xem mặt mũi đối thủ cũ, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Bùi Trí Nhất:…!
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng Bùi à, đứng ở ruộng dưa không khom lưng, đứng dưới cây mận đừng ngẩng đầu, nên tránh tị hiềm a.

Cậu lại đứng đây nói chuyện, tôi có thể coi như cậu đang ác ý gây lãng phí thời gian của chúng tôi.”
Bách Dĩ Phàm nói xong liền lấy giấy bút, ngồi một bên cũng không thèm để ý đến Bùi Trí Nhất.

Bùi Trí Nhất:…!
Ba người khác của lớp 10/9 cũng lên tiếng hùa theo, tuyển thủ số 4 cười haha: “Lớp trưởng à, chúng ta chia tài liệu đi.”
Bùi Trí Nhất: “Có nhìn hay không không quan trọng, trường sẽ không phán thua đâu.”
Bùi Trí Nhất nói rồi đi.

Trương Tinh Quyên nghiến răng nghiến lợi, cầm tư liệu ảo não: “Trước đó, chắc chắn mắt tôi bị mù rồi! Hơn nữa, sao lại bốc được cái đề như này cơ chứ!”
Hình Mỹ Gia: “Sợ gì chứ, dựa theo lời lúc nãy chuẩn bị đi, nhanh lên.”
Hình Mỹ Gia cũng ngồi xuống viết dàn ý mở đầu.


Trương Tinh Quyên lập tức cùng Nhậm Hiểu Tuyền tìm tư liệu trên laptop.

Bách Dĩ Phàm ngồi một bên, cầm giấy, gõ bút, ngẩn người.

Tiếng bút máy đập trên giấy còn rất có tiết tấu.

Gõ chán lại chuyển bút từ ngón cái qua ngón trỏ rồi ngón giữa, chuyên được hai vòng.

Hình Mỹ Gia ghé lại: “Bách Dĩ Phàm, ông xem lập luận này của tôi thế nào?”
Bách Dĩ Phàm giật mình làm bút trên tay rơi ra, cậu vội vồ lấy mấy lần mới không để bị rơi xuống đất.

Giữ được bút rồi, cậu mới ngồi ngay ngắn lại.

Bách Dĩ Phàm: “Nữ hiệp định dọa chết tôi hả bà?”
Hình Mỹ Gia: “Dọa chết ông để không thắng được trận này hả, đọc đi!”
Bách Dĩ Phàm cúi đầu đọc, vừa đọc cậu vừa cùng Hình Mỹ Gia thảo luận lại.

Sửa xong rồi đưa lại cho Hình Mỹ Gia.

Hình Mỹ Gia lẩm bẩm đọc.

Bách Dĩ Phàm không xoay bút nữa, nghĩ một lúc rồi viết vào mấy tờ giấy nhớ.

Tốc độc viết nhanh mà chữ vẫn đẹp.

Hạ bút như có thần.

Viết xong rồi xếp theo vị trí từng người.

Mấy cô bạn còn lại cũng đã tìm được tư liệu trọng điểm tải xuống.

Lớp 10/1 phân công hợp tác, im lặng phối hợp, hiệu suất tương đối cao.

Lớp 10/0 cũng khí thế ngất trời, lớn giọng cười nói: “Ví dụ này quá tốt, dùng lúc công kích.”
Cứ như giải nhất đã ở trong túi áo mình vậy, không cần chuẩn bị quá.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.

Chiêm Nguyệt đi vào phòng hỏi: “Mọi người chuẩn bị xong chưa? Đến giờ vào hội trường rồi.”
Bách Dĩ Phàm lười biếng vươn vai, đứng lên: “Chào chị, bọn em chuẩn bị xong rồi ạ.”
Chiêm Nguyệt cười nhìn Bách Dĩ Phàm: “Đi vào cùng chị nhé, đội tán thành lên trước.”
Lớp 10/9:…!
Bách Dĩ Phàm nhân lúc này phát mấy tờ giấy nhớ cho mọi người.

Trương Tinh Quyên cầm tập giấy nhớ kích động, cấu Bách Dĩ Phàm một cái: “Nam thần a!”
Bách Dĩ Phàm: “Cứu tôi với!”
Hình Mỹ Gia kéo Trương Tinh Quyên đi ra.

Lúc nhóm đến cửa khán trường, Hình Mỹ Gia đứng lại dặn mọi người: “Đừng lo lắng, không được nóng vội.”
Số 3 Nhậm Hiểu Tuyền: “Bà vừa nói tôi liền hồi hộp.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Hãy nhớ đến thực đơn đưa cho thầy hiệu phó.”
Trương Tinh Quyên: “Vì suy nghĩ cho ví tiền của thầy hiệu phó, chúng ta đành phải thắng thôi.”
Bách Dĩ Phàm: “Sao lại nghĩ cho ví tiền, nếu thắng, tôi tìm thầy hiệu phó đòi phần thưởng!”
Nhậm Hiểu Tuyền liền cười một tiếng vui vẻ.

Lúc này có người tiến về hướng này, trông đầy vẻ mệt mỏi.

Hình Mỹ Gia nhìn qua: “Ấy, lớp trưởng.”
Tạ Tuế Thần bước vài bước nhanh đến: “Chưa bắt đầu à?”
Trương Tinh Quyên giật mình: “Không phải lớp trưởng đi thi lý sao? Trở lại sớm vậy à?”
8h sáng thứ bảy bắt đầu thi, thời gian thi là 90 phút.

Mà trận biện luận này 9h bắt đầu.

Lại còn thời gian đi đường nữa.

Bách Dĩ Phàm: Tên này thuấn di từ trường thi qua đây hở?
Tạ Tuế Thần: “Tôi nộp bài sớm rồi về trường luôn.”
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng tới đúng lúc lắm, cùng nhau vào đi, hãy phát ra mị lực của bản thân để mê hoặc tuyển thủ đối phương.”
Tạ Tuế Thần cười, đi theo đội mình vào trong khán trường.

Vừa bước chân vào, hiệu quả liền thấy ngay, lập tức hút được ánh mắt của mọi người.

Tại sao đội lớp 10/1 lại có 5 người? Người cuối cùng lại là hotboy trường nữa.


Chẳng lẽ 2 hotboy khối 10 tính PK trực tiếp sao?
Đáng tiếc, Tạ Tuế Thần đi vào rồi tiến tới chỗ lớp mình ngồi xuống.

Tập thể 10/1 lập tức tràn đầy năng lượng, hăng như gà chọi.

Hình Mỹ Gia vừa đi đến chỗ ngồi vừa nói: “Nhìn xem, nãy Bùi Trí Nhất thấy lớp trưởng, tròng mắt sắp rớt luôn rồi.”
Trương Tinh Quyên: “Dọa chết tên đó!”
Cô bạn số 3: “Cảm giác cáo mượn oai hùm thật là sướng mà.”
Bách Dĩ Phàm: “Phát triển tinh thần này nhé, tiếp tục dọa bọn họ.”
Bốn người vừa cười vừa ngồi xuống, tâm trạng thả lỏng.

Chiêm Nguyệt giới thiệu đề thi, nói thêm về quy tắc thi đấu.

Sau đó giới thiệu 2 đội và ban giám khảo.

Giám khảo gồm có hai thầy hiểu trưởng, hai trưởng khối, hai chủ nhiệm của hai đội đều tham gia dự thính, còn có vị hiệu trưởng đã về hưu được mời dạy khối 11 cũng tham gia.

Giới thiệu xong, đến lượt hai đội giới thiệu về đội mình.

Bên đội tán thành thì nho nhã lễ độ.

Trong khi bên phản đối thì có chút khác biệt.

Hình Mỹ Gia đứng lên: “Xin chào mọi người.

Tôi là tuyển thủ số 1 không dám yêu sớm, Hình Mỹ Gia.”
Mọi người phì cười.

Trương Tinh Quyên: “Xin chào mọi người.

Tôi là tuyển thủ số 2 rất muốn yêu sớm, Trương Tinh Quyên.”
Cô bạn số ba: “Xin chào mọi người.

Tôi là tuyển thủ số 3 đã từng thầm mến người khác, Nhậm Hiểu Tuyền.”
Bách Dĩ Phàm: “Xin chào mọi người.

Tôi là tuyển thủ số 4 vì có giáo viên ở đây nên không muốn nói gì, Bách Dĩ Phàm.”
Tất cả đều cười rộ lên.

Chiêm Nguyệt vừa cười vừa tuyên bố trận chung kết cuộc thi biện luận khối 10 chính thức bắt đầu.

Không khí trên sân khấu lập tức thay đổi, khí thế giương cung bạt kiếm.

Đội hình của 10/9 lần này có chút thay đổi, Bùi Trí Nhất ngồi ở vị trí số 4.

Tuyển thủ số 1 của 10/9 đứng lên, đầu tiên là ném ra ví dụ là một vụ án máu me be bét, do một bên yêu sớm không thành nên vô tình gây ra.

Bi kịch rất bi thảm, mọi người bên dưới nín thở.

Tiếp theo là nói ra nguy hiểm của việc yêu sớm: ảnh hưởng sinh hoạt, học tập; dễ dàng gây ra những hành vi gây thương tổn, rất khó đi được đến cuối cùng, vân vân…!
Các kiểu dạy dỗ văn vẻ, thường lôi ra ví dụ để chứng minh.

Thời gian căn không tồi, miễn cưỡng vừa đủ 3 phút.

Tiếp theo là Hình Mỹ Gia ở vị trí số 1 đứng lên.

Cô bạn đặt tờ giấy nhớ xuống, từ tốn nói: “Nếu muốn nói yêu sớm có lợi hay có hại thì chúng ta phải bắt đầu từ chỗ, yêu sớm là gì? Một chữ Luyến này, trong Thuyết văn giải tự có giải thích, Luyến, Mộ đồng (Luyến và Mộ giống nhau), cũng có nghĩa là ngưỡng mộ, tâm tư ái mộ.

Như vậy nên, luyến ái là luyến, thầm mến (Ái luyến 暗恋) là luyến, mà ngưỡng mộ đến có cảm tình cũng là luyến, đơn phương là luyến.”
(Hán Việt của chữ Yêu sớm này là Tảo Luyến 早恋 chứ không phải chữ Ái nhé.

Mộ trong ngưỡng mộ,慕)
Mở đầu của Hình Mỹ Gia không nói cái lợi của yêu sớm ở đâu mà ngược lại, nói chừng nửa phút về định nghĩa.

Rồi lại từ định nghĩa mở ra một thế giới cảm tình đầy tốt đẹp, đưa ra các hình thức đa dạng của yêu sớm, là một loại cảm tình, chẳng qua nó đến sớm chút mà thôi.

Vốn yêu sớm bị lớp 10/9 nói thành sài lang mãnh hổ, hung thần ác sát nay liền biến thành nhẹ nhàng, thong dong.

Hơn nữa, trong lúc nói, Hình Mỹ Gia luôn giữ nụ cười nhẹ, biểu cảm tự nhiên.

Không đến 3 phút, hai chữ Yêu Sớm đã được Hình Mỹ Gia tẩy trắng sạch sẽ.

Lúc còn tầm 15 giây, Bách Dĩ Phàm gõ bàn nhắc nhở.

Hình Mỹ Gia liền tổng kết: “Cho nên, yêu sớm là một phần tình cảm bình thường, tôi cho rằng yêu sớm sẽ có được kết quả giống như các loại cảm tình khác…”
Cuối cùng mới nói đến chủ đề.

Yêu sớm có lợi, bởi vì bản chất của nó chính là một loại tình cảm tốt đẹp.

Hình Mỹ Gia còn giữ lại chưa nói về việc yêu sớm so với yêu muộn hơn ở điểm nào.

Kết thúc 3 phút, Hình Mỹ Gia ngồi xuống.

Bạn bấm giờ: “Hết giờ.”
Mọi người vỗ tay, không vì gì hết, chỉ vì lập luận của Hình Mỹ Gia rõ ràng, nghe thoải mái.

Lớp 10/9 đầy tự tin mở màn nhưng lại bất lợi.

Chiêm Nguyệt: “Hai đội lập luận đều rất xuất sắc, tiếp theo là phần tấn công biện luận.


Xin mời tuyển thủ số 2 của hai đội.”
Bởi vì là trận chung kết, lại có lãnh đạo làm giám khảo nên trận này phải đấu theo đúng trình tự hoàn chỉnh.

Giai đoạn tấn công, thi lần này là tuyển thủ số 2 hai đưa ra vấn đề và chỉ định tuyển thủ bên đối phương phải trả lời.

Tuyển thủ số 2 của lớp 10/1 là Trương Tinh Quyên.

Cô bạn này vòng trước suýt chút nữa phá đội nhưng thật ra mồm miệng cũng thuộc hàng top.

Trương Tinh Quyên đứng lên, cầm lấy giấy nhớ của Bách Dĩ Phàm, nã pháo sang đối thủ.

Chọn người yếu nhất mà tấn công.

Trương Tinh Quyên: “Tôi muốn mời số 1 của đội đối thủ trả lời vấn đề.

Lúc bắt đầu, cậu nói yêu sớm thành hồng thủy mãnh thú, thảm án phát sinh đều là vì yêu sớm.

Vậy xin hỏi, người trưởng thành không có chuyện giết người vì tình, không có bi kịch phát sinh từ tình yêu ư? Tôi muốn cậu giải thích mấy câu thơ này Phủ lại nghe việc này, trong lòng biết trường ly.

Bồi hồi đình thụ hạ, tự quải đông nam chi.”
(Dịch nghĩa (chém):
Phủ lại nghe thấy vậy
Trong lòng biết ly biệt dài lâu.

Đứng dưới cây trong đình,
Tự treo trên cành đông nam
Trích: Tiêu Trọng Khanh thê)
Mọi người: Cái quái gì đây?! (oắt dờ heo =)))))
Số 1 của đội lớp 10/9 đứng lên, mờ mít mất năm giây.

Nhưng nhanh chóng quyết định nói: “Nhưng vị thành niên càng có khả năng phát sinh hiện tượng tâm tình không ổn, đó là nguyên nhân phát sinh các thảm án vì tình cảm! Tôi có thể đưa ra một ví dụ…”
Cậu bạn này sau đó kể ra một thảm án khác.

Chưa nói xong thì đã hết 30 giây trả lời.

Trương Tinh Quyên: “Những câu thơ lúc nãy là nói về một vụ án cổ nhân vì gia đình phải đối hôn nhân mà tự sát.

Hơn nữa, đối phương lúc nãy có nói người chưa trưởng thành càng dễ hành hung nhưng lại không nói ra số liệu đó lấy ra như thế nào, vậy nên như thế có chút võ đoán.”
Vấn đề này đã nói xong, đến lượt bên tán thành ra vấn đề.

Số 2 của đội này chính là tuyển thủ số 4 của trận trước đã nhận đủ thương tổn.

Vị này đứng lên liền nã pháo vào Bách Dĩ Phàm, nói bằng bằng như súng tự động: “Tôi muốn mời số 4 đội đối đối thủ trả lời.

Lúc nãy cậu có giới thiệu bản thân là, do có giáo viên ở đây nên không dám nói.

Cậu yêu sớm không dám nói cho cha mẹ, đây không phải là quan điểm của đội chúng tôi sao? Ba tháng trước khi thi cấp 3 cậu mới bắt đầu học tập, đó là vì trước đó vì yêu sớm mà trễ nải việc học nhỉ.

Theo tôi được biết, hiện tại cậu cũng không có bạn gái, nên chắc là chia tay rồi nhỉ.

Nếu biết rằng yêu sớm là có hại thì liệu cậu có dám yêu nữa không?”
Mọi người ồ lên.

Chiêm Nguyệt mặt lạnh: “Mời đội tán thành chú ý cách dùng từ.

Vấn đề đưa ra không được đề cập đến chuyện cá nhân của đối phương.

Đội phản đối có thể lựa chọn không trả lời vấn đề này.”
Ngược lại, Bách Dĩ Phàm đứng lên: “Tuyển thủ đối phương à, người trưởng thành khi yêu liền nói ngay cho cha mẹ, rồi chiếu cáo thiên hạ sao? Tự giới thiệu như thế là bởi vì, giáo viên ở đây, nên không muốn nói, tôi cũng có khả năng không yêu sớm mà! Cậu đừng võ đoán như vậy.

Trí tưởng tượng sắp bay lên nóc nhà rồi, không tốt đâu.”
Bách Dĩ Phàm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tôi xin nhắc nhở cậu, rất nhiều chuyện, vấn đề là ở quá trình.

Chẳng lẽ, cậu biết rồi một ngày nào đó sẽ phải chết, thế nên liền không sống nữa ư?”
Mọi người:…!
Không biết là ai phì cười một tiếng.

*^*^*^*^
Thuyết văn giải tự (tiếng Trung: 說文解字; bính âm: Shuōwén Jiězì; Wade–Giles: Shuo1-wen2 chieh3-tzu4; nghĩa đen: “Giảng giải ý nghĩa và phân tích hình thể chữ viết”), thường được gọi tắt là Thuyết văn, là tự điển chữ Hán xuất hiện đầu thế kỷ II trong thời nhà Hán.

Mặc dù không phải là cuốn tự điển chữ Hán ra đời đầu tiên được biết đến (quyển Nhĩ Nhã đã ra đời trước đó), nhưng Thuyết văn giải tự là sách đầu tiên phân tích cấu tạo Hán tự và giảng giải các thành tố cấu tạo chữ, và cũng là nơi đầu tiên nhóm các chữ Hán theo bộ thủ (bùshǒu, 部首) (Nguồn:)
Tiêu Trọng Khanh thê: Bài ca này đầu tiên được thấy trong “Ngọc đài tân vịnh” do Từ Lăng 徐陵 người nước Trần ở Nam triều biên soạn, đề là “Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác” 古詩為焦仲卿妻作 (Bài cổ thi làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh), lời tự viết: “Hán mạt Kiến An trung, Lư Giang phủ tiểu lại Trọng Khanh thê Lưu thị, vị Trọng Khanh mẫu sở khiển, tự thệ bất giá.

Kỳ gia bức chi, nãi một thuỷ nhi tử.

Khanh văn chi, diệc tự ải ư đình thụ.

Thời nhân thương chi, vi thi vân nhĩ” 漢末建安中,廬江府小吏仲卿妻劉氏,為仲卿母所遣,自誓不嫁。其家逼之,乃沒水而死。卿聞之,亦自縊於庭樹。時人傷之,為詩云爾 (Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá.

Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn.

Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân.

Có người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại).

“Nhạc phủ thi tập” xếp bài này vào “Tạp khúc ca từ”, đề là “Tiêu Trọng Khanh thê” 焦仲卿妻.

Hậu nhân thường dùng câu đầu làm đề nên còn gọi là “Khổng tước đông nam phi” 孔雀東南飛.

(Nguồn:).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.