Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 86: Chân Gà Chân Chân Gà
Vừa nghe thấy có chân gà làm thù lao, Bạch Dĩ Phàm lập tức nâng cao tinh thần: “Nữ hiệp, vậy là bà còn nợ tôi 200 cái chân gà nhé!”
Hình Mỹ Gia:…!
Hình Mỹ Gia: “Để lâu quá chân gà thành đồ hỏng rồi!”
Bách Dĩ Phàm: “Thật là tàn nhẫn quá mà!”
Hình Mỹ Gia: “100 cái lúc nãy cũng cho qua luôn đi!”
Bách Dĩ Phàm: “Bà dám nuốt lời thì bà sẽ thành nữ hiệp béo phì!”
Hình Mỹ Gia lập tức chữa cháy: “Mua thì mua!”
Bách Dĩ Phàm cười ha ha
Lớp 10/9 có người đứng ra hỏi vài vấn đề mới để tránh làm đội lớp mình xấu mặt quá.
Trong khi đó, lớp 10/1 túm tụm lại một chỗ tự mình vui.
Trình Dật Hạo: “Lúc nãy Phàm Phàm thật là giống thầy Trần!”
Vưu Thành: “Đúng vậy! Nhưng mà nó còn làm người ta hận hơn cả thầy Trần ấy!”
Cô bạn số 4 vẫn đang làm hoa si: “Nam thần aaaa, haha!”
Trình Dật Hạo hữu tình nhắc nhở: “Hình như Phàm Phàm có thích ai đó rồi…”
Cô bạn số 4 bụm mặt: “Ui! Lại còn là nam thần si tình nữa! Càng thích hơn rồi!”
Trình Dật Hạo: “Í, thì ra nam thần không phải dùng để thích hả?”
Cô bạn số 4: “Nam thần là dùng để nhìn, dùng để che chở, dùng để cùng crush với bạn.
Không phải dùng để làm bạn trai nha ông.”
Trình Dật Hạo đã học được một chút kiến thức mới, rất dễ dụ.
Sau đó cậu với cô bạn số 4 tiến hành nghiêm túc, chuyên tâm thảo luận học thuật: Sự khác nhau giữa nam thần và bạn trai.
Vưu thành đứng cạnh xem nãy giờ:…!
Trong khi lớp 10/1 phía dưới vui vẻ thì có 4 tên cùng lớp đang nhàm chán ngồi trên sân khấu.
Nam thần mới nhú Bách Dĩ Phàm xòe tay đếm: “100 cái chân gà, mỗi ngày ăn 2 cái thì ăn trong 50 ngày.
Thứ bảy ở trường không có cơm chiều nên thực tế là ăn trong 70 ngày.
Thời hạn của chân gà là 1 học kỳ.
Giờ đang là tháng 5, hết học kỳ này ăn không kịp.
Thế thì một ngày ăn 3 cái đi…”
Bách Dĩ Phàm tiến hành sử dụng công thức để tính đề toán đậm chất thực tế này.
Cô bạn số 3 ngồi bên cạnh chịu không nổi nữa rồi: “Bách Dĩ Phàm, ông im ngay cho tôi, giữ hình tượng của bản thân hộ tôi cái!”
Cậu bạn số 2 cũng chen vào: “Tạ lão đại là hotboy lạnh lùng, Phàm Phàm là cái gì đây ta? Nam thần ăn uống à?”
Bách Dĩ Phàm cả giận nói: “Quốc gia lấy dân làm chủ, dân dĩ thực vi thiên.
Luận về muối sắt có biết không? Sách thời Tây Hán! Nhìn xem, muối sắt muối sắt, muối còn xếp trên cả sắt đó! Tôi thích ăn, tôi tự hào, tôi là vì lịch sử mà cố gắng đó!”
Bách Dĩ Phàm lại bắt đầu chém gió.
Bên cạnh có người nghe thấy hay hay, trên ngực người này còn đeo máy ảnh SLR.
Nghe Bách Dĩ Phàm xả xong liền đi đến trước mặt cậu: “Cậu bạn này, tôi là phóng viên của báo trường, đoạn biện luận nãy cậu nói có thể cho tôi một bản được không?”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Tôi quên rồi.”
Bạn phóng viên: “Quên thật rồi á?”
Bách Dĩ Phàm: “Thật mà.”
Bạn phóng viên: “Nếu mà có thì sẽ được đăng lên báo trường đó nha.”
Bách Dĩ Phàm: “Vậy có nhuận bút không?”
Bạn phóng viên:…!
Bạn phóng viên: “Có!”
Bách Dĩ Phàm: “Vậy để tôi nghĩ đã, để tôi xem trước đó tôi đã nói quan điểm như nào!”
Bách Dĩ Phàm bắt đầu dựa vào dòng suy nghĩ để nhớ lại.
Nhưng phương pháp nhớ lại của cậu có hơi kỳ lạ, đủ kiểu đi ngược, nghe như đang nói linh tinh.
Bạn phóng viên hoàn toàn không theo kịp được.
Hình Mỹ Gia không đành lòng nhìn nữa: “Bạn à, tôi nhớ được mấy câu, chúng ta cùng ghép lại đi.”
Bạn phóng viên lập tức ném Bách Dĩ Phàm lại, cùng với 3 tuyển thủ trên sân khấu gom góp trí nhớ để viết thành bài.
Bách Dĩ Phàm:…!Tôi sắp nhớ xong rồi mà!
Hình Mỹ Gia quay đầu qua: “Bách Dĩ Phàm, cái gì mà vui đừng vui gì gì đó là như nào nhỉ?”
Bách Dĩ Phàm: “Câu đó là như này…”
Bách Dĩ Phàm dung nhập tập thể, đem bài phát biểu lúc nãy của mình ngắt quãng nói ra.
Mọi người:…!
Hình Mỹ Gia: “Sao nãy ông không nói trôi chảy như giờ được vậy?”
Bách Dĩ Phàm: “Nói chuyện với học thuộc không giống nhau.”
Đợi đến lúc bài phát biểu sửa sang xong thì kết quả bình thẩm của ban giảm khảo cũng có.
Lớp dành chiến thắng, dĩ nhiên là 10/1 rồi.
Nếu 10/1 thắng thì giải tuyển thủ tốt nhất này sẽ thành phần thưởng an ủi cho lớp 10/9.
Nhưng mà 4 tuyển thủ của 10/9 đều đang nhận tổn thương sâu sắc, cuối cùng giải này đành phải an ủi cho đại biểu lớp, chính là lớp trưởng Bùi.
Vưu Thành ngồi trong lớp mở giọng thuyết thư: “Lúc ấy a, vẻ mặt của Bùi Trí Nhất a, có thể dài bao nhiêu liền dài bấy nhiêu!”
Vưu Thành giang tay ra biểu thị độ dài.
Khuôn mặt đẹp trai của hotboy trường Bùi Trí Nhất bị cậu khoa tay cho thành cái xỏ giầy.
Mấy người không đến xem được nhìn mà cười bò.
Tạ Tuế Thần vừa vặn vào lớp, thấy mọi người trong lớp đều đang rất kích động.
Tạ Tuế Thần ngồi vào chỗ, đặt mấy quyển sách tham khảo môn lý lên bàn: “Có phải tôi bỏ lỡ gì không?”
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng này, Hình nữ hiệp muốn trích quỹ lớp ra mua chân gà.”
Tạ Tuế Thần:…!
Trình Dật Hạo thò qua: “Lớp trưởng à, ông mới bỏ lỡ sự ra đời của một nam thần mới!”
Trình Dật Hạo thuật lại toàn bộ quá trình, hoàn toàn không thua kém trình độ của Vưu Thành.
Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm nhẹ nhàng thở ra câu, mời lớp trưởng Bùi trả lời, so giữa bị bạn gái cũ đá với bạn gái muốn theo đuổi, đâu mới là điều quan trọng.”
Tạ Tuế Thần cười.
Trình Dật Hạo lấy tờ báo trường ra, mở phần của cậu bạn phóng viên hôm trước sửa lại bài phát biểu của Bách Dĩ Phàm rồi đưa cho Tạ Tuế Thần.
Tạ Tuế Thần cầm lên đọc, đọc xong rồi nói: “Dĩ Phàm nói hay lắm.”
Bách Dĩ Phàm vênh mặt: “Lớp trưởng mau trích quỹ lớp lấy phần thưởng đi!”
Tạ Tuế Thần: “Quỹ lớp thì tôi không được động vào, nhưng chân gà là không thể thiếu rồi.”
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng định lấy tiền riêng ra ư? Vô sự hiến ân cần, không phải cướp thì là trộm a, không nên không nên!”
Tạ Tuế Thần nghĩ nghĩ: “Là để chúc mừng Dĩ Phàm trở thành nam thần.”
Bách Dĩ Phàm: “Thế thì đành miễn cưỡng nhận thôi.”
Trình Dật Hạo: “Tôi cũng muốn ăn.”
Bách Dĩ Phàm vung tay: “Được được được!”
Trước khi đến giờ tự học buổi tối, Bách Dĩ Phàm quả nhiên xách hai túi chân gà vào lớp, mỗi người được một cái.
Phát xong chân gà thì Hình Mỹ Gia tới: “Phàm Phàm này, chân gà cũng ăn rồi, trận chung kết nhớ phải lên đó nha!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Này Hình nữ hiệp, chân gà này là quẹt thể cơm của lớp trưởng đó.”
Hình Mỹ Gia: “Tôi muốn quẹt thẻ của tôi, là ông không cho nhá! Tôi có người làm chứng nha, Đại Trình ông nói xem!”
Trình Dật Hạo nếu không phối hợp liền kỳ quái.
Huống chi sự thật vốn là như vậy.
Hình Mỹ Gia với Tạ Tuế Thần đang tranh quẹt thẻ thì Bách Dĩ Phàm đã lấy thẻ Tạ Tuế Thần ra quẹt, nhanh gọn nhẹ, không chút chần chừ.
Bách Dĩ Phàm vùi đầu gặm chân, giả chết.
Mới cắn được một miếng thì thầy Trần xuất hiện.
Thầy Trần vừa bước chân vào liền ngạc nhiên, cả lớp toàn mùi gà luộc.
Thầy Trần:…!
Cả lớp:…!
Mặc kệ chân gà có trong miệng hay không, mọi người đều đứng hình một giây.
Thầy Trần phẩy tay: “Ăn đi ăn đi.”
Thế là lại thả lỏng, nhưng lần này điệu thấp hơn, âm thanh nói chuyện giảm một nửa.
Thầy Trần đi đến cạnh Bách Dĩ Phàm: “Tính làm thiêu thân hả?”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Boss, sao thầy hỏi em?”
Thầy Trần đã nhìn thấu: “Cả lớp có mình trò ăn hai cái chân, nói không phải do trò làm, trò tin được không?”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm khẳng định chắc nịch: “Tin ạ! Chân gà đều là lớp trưởng mua.”
Dù sao Tạ Tuế Thần đang đi hội học sinh giao báo cáo rồi, không người đối chứng.
Thầy Trần sao có thể dễ lừa được.
Thầy Trần: “Nghe nói trận biện luận hôm nay nổi tiếng lắm, đây là đang chúc mừng à?”
Bách Dĩ Phàm cười hehe: “Tuyệt đối không làm ngài mất mặt.”
Thầy Trần vỗ vỗ đầu Bách Dĩ Phàm: “Có cho thì trò cũng không dám.
Nhưng sao trò lại chạy đi tham gia biện luận?”
Thầy Trần nhìn Hình Mỹ Gia.
Hình Mỹ Gia khó xử: “Lúc đó Quyên Quyên không khỏe nên đành phải đổi Bách Dĩ Phàm vào ạ.”
Thầy Trần: “Không sao chứ?”
Hình Mỹ Gia nhìn lướt qua phía sau thầy Trần, lập tức lắc đầu: “Không có chuyện gì ạ, không có gì hết ạ.”
Thầy Trần vốn đạo hạnh cao thâm liền quay đầu lại nhìn.
Cô bạn Trương Tinh Quyên đang đem gói xương gà lấy đà ném trúng thùng rác.
Thầy Trần quay đầu lại: “Đúng là không có chuyện gì thật, còn có chút muốn đánh.”
Hình Mỹ Gia là người trượng nghĩa, thấy thế đều câm nín.
Cô bạn lái sang chuyện khác, nhân cơ hội thỉnh lấy cái thánh chỉ: “Thầy Trần à, Bách Dĩ Phàm không chịu tham gia trận chung kết.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Cái sự mách lẻo này, quá ác.
Thầy Trần: “Đi.”
Bách Dĩ Phàm: “Boss, em không làm được.”
Thầy Trần: “Thế hôm nay trò biện luận kiểu gì?”
Bách Dĩ Phàm: “Chém gió, nhờ may mắn.”
Thầy Trần: “Trận chung kết vừa hay là chọn đề tại chỗ, trò lên bịa thêm một bài nữa.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Hình Mỹ Gia ngạc nhiên: “Là chọn đề tại chỗ ạ? Không cho chuẩn bị trước ạ?
Thầy Trần gật đầu: “Tổng cộng có 30 đề.
Đến lúc đó bốc thăm trúng đề nào thì thi đề đó.
Có nửa tiếng để chuẩn bị.”
Hình Mỹ Gia:…!
Thầy Trần an ủi: “Thả lỏng chút, thi không tốt thì tôi cũng được giải nhì rồi.”
Hình Mỹ Gia không chút keo kiệt mà đánh giá thầy mình: “Thầy thật là dễ tính.
Mặc kệ, Bách Dĩ Phàm nhất định phải đi.”
Bách Dĩ Phàm nằm úp trên bàn giả chết.
Thầy Trần: “Không đi cũng được, thế thì lớp trưởng cho trò…”
Thầy Trần còn chưa nói xong thì Bách Dĩ Phàm đã bật dậy: “Đi thì đi, tôi nhấn mạnh yêu cầu được tham gia biện luận, tích cực cống hiến cho hoạt động của lớp.
Ai cũng không được cản tôi làm số 4, Trương Tinh Quyên không nhường thì tôi khóc cho nhỏ xem.”
Thầy Trần:…!
Thầy Trần vừa định gọi Trương Tinh Quyên qua hỏi ý thì cậu bạn tuyển thủ số 2 vốn bị kéo đi cho đủ quân số liền ghé vào.
“Thầy Trần ơi, em không phải dân biện luận chân chính, em xin tự nguyện thoái vị!”
Thầy Trần vung tay lên: “Chuẩn tấu!”
Bách Dĩ Phàm:…!Giờ tôi từ quan còn kịp không?
Thầy Trần nói: “Được rồi, quyết định vậy đi.
Mọi người về chỗ học đi.”
Hình Mỹ Gia vui vẻ tung tăng về chỗ còn Bách Dĩ Phàm cầm sách văn ra, lớn giọng đọc: “Nếu cuộc sống lừa gạt bạn!”
Thầy Trần: “Cầm sách ngược rồi.”
Bách Dĩ Phàm xoay sách lại, thầy Trần vừa cười vừa ra khỏi lớp, ở trên hành lang gặp được Tạ Tuế Thần.
Tạ Tuế Thần: “Thầy Trần ạ.”
Thầy Trần đứng lại: “Chuẩn bị thi lý đến đâu rồi?”
Tạ Tuế Thần: “Cũng ổn rồi ạ.”
Thầy Trần: “Thầy Chương với thầy Hồng đều gặp thầy nói chuyện, bảo thầy khuyên trò tham gia trại hè của bọn họ.
Chuyện thi cả ba môn thì thầy không tán thành.
Cụ thể như nào thì trò nên tự cân nhắc.
Còn chuyện chọn ban nào thì chắc trò không có gì do dự chứ? À mà, lúc chọn ban phải có chữ ký của phụ huynh, trò nhớ nhắc gia đình trước.”
Tạ Tuế Thần: “Thầy ơi, thầy có thể cho em phiếu nguyện vọng trước để em gửi cho bà ấy không?”
Thầy Trần thở dài, cũng không hỏi nhiều: “Để thầy về tìm đi.”
Tạ Tuế Thần: “Cám ơn thầy ạ.”
Thầy Trần xua tay cho Tạ Tuế Thần về lớp.
Tạ Tuế Thần ngồi vào chỗ, Bách Dĩ Phàm còn đang rầu lòng, để cái chân gà thứ hai qua bàn Tạ Tuế Thần.
Tạ Tuế Thần: “No rồi à?”
Bách Dĩ Phàm: “Bị tổn thương, nuốt không trôi a.”
Tạ Tuế Thần không hiểu gì.
Trình Dật Hạo quay lại: “Tạ lão đại à, Phàm Phàm phải đi tham gia trận chung kết biện luận.
Hơn nữa, lúc đó là bốc thăm đề, trước đó không ai biết để chuẩn bị hết.”
Bách Dĩ Phàm: “Bị sợ hãi, mất động lực.”
Tạ Tuế Thần: “Thêm 100 chân gà nữa thì sao? Ừm, nếu không đổi cái khác, bánh thịt thì sao? Khoai tây chiên? Cánh gà? Thịt xiên? Thịt sụn nướng?”
Bách Dĩ Phàm vui vẻ nhưng đầy cảnh giác: “Có thời hạn không?”
Tạ Tuế Thần: “Vô thời hạn.”
Bách Dĩ Phàm lập tức biểu thị quyết tâm: “Chỉ là thi biện luận thôi, chẳng đáng nhắc đến! Vạn thủy thiên sơn chỉ chờ nhàn! Vì tình yêu với mỹ thực, hành trình này, chúng ta tham gia với tinh thần lớn như đại dương!”
Trình Dật Hạo:…!
Nhưng mà, khi Bách Dĩ Phàm biết được đề thi của trận chung kết thì bao nhiêu đồ ăn cũng không thể cứu được tinh thần như đại dương của cậu.
Bách Dĩ Phàm cầm giấy, run rẩy hỏi: “Đây là cái gì?”
Hình Mỹ Gia mặt ngu: “Đề thi biện luận.”
Bách Dĩ Phàm ném tờ giấy đi: “Tôi đau bụng.”
Hình Mỹ Gia phản ứng nhanh giữ tay cậu lại: “Ông không thoát được đâu!”
Bách Dĩ Phàm: “Đây là cái đề quỷ gì chứ! Tên nào bốc trúng phiếu phản đối hả!”
Hình Mỹ Gia bi thống nói: “Thầy Trần.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm tuyệt vọng, che mặt: “Tôi muốn đi tìm Boss đòi phí tổn thất tinh thần, một vạn xiên thịt dê.”
Hình Mỹ Gia: “Cho thêm tôi với.”
Tờ giấy bị ném xuống đất:…!
Đề của trận chung kết cuộc thi biện luận: Yêu sớm là lợi lớn hơn hại hay là hại lớn hơn lợi.
Bên tán thành: Yêu sớm có hại lớn hơn có lợi.
Bên phản đối: Yêu sớm có lợi lớn hơn có hại
Bên phản đối: Lớp 10/1..