Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 31: Nghỉ Rồi Về Nhà Thôi
Trình Dật Hạo bó tay, đành quay lại nói chuyện bóng rổ với Tạ Tuế Thần.
Vừa lúc này thì xe số 63 trườn tới, đám người ùa lên.
Trình Dật Họa phát sợ: “Phắc, chen thế không bằng ngồi chờ thêm…”
Bách Dĩ Phàm nắm chặt thời cơ, phản ứng nhanh chóng, nhấc đống hành lý của mình lên, xông thẳng vào quân địch.
Đáng tiếc thời điểm không đẹp, bị một bác gái trung niên PK, trượt chân một cái liền rơi khỏi đội ngũ.
Bạn trẻ Bách Dĩ Phàm không sợ thất bại, vượt mọi khó khăn và gian khổ, lại nhấc đống hành lý lên, lại xông thẳng, tốt xấu gì cũng gạt, cuối cùng cũng lên được xe.
Nhét tiền vé vào thùng, Bách Dĩ Phàm chen vào phía sau.
Lúc này đương nhiên đã hết chỗ ngồi.
Song, ở đoạn giữa không có ghế, mà bên cửa sổ lắp một hàng thanh vịn, trên đầu lại có vòng treo để nắm.
Bách Dĩ Phàm xách hành lý đến chỗ cửa sổ, chiếm chỗ có thể đứng dựa vào, chuẩn bị ngồi lên đống đồ của mình.
Bách Dĩ Phàm: Quả nhiên xông lên là quyết định rất chính xác!
Bách Dĩ Phàm vui vẻ xếp lại đống đồ.
Một thằng nhóc nghịch ngợm chạy nhảy đụng phải chân cậu, đầu thì va vào đống hành lý.
Bách Dĩ Phàm:!!!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Bách Dĩ Phàm giữ lấy vali, vô thức xoay một vòng, chưa kịp dừng lại đã nghe bên tai có người nhẹ giọng nói: “Cẩn thận.”
Một đôi tay đỡ lấy vai cậu, giúp cậu không bị ngã.
Rỗi cậu bỗng thấy tay mình nhẹ bẫng, vali trên tay đã thả xuống đất.
Bách Dĩ Phàm: Giờ tôi xuống xe còn kịp không???
Tạ Tuế Thần đứng cạnh Bách Dĩ Phàm, tay đặt lên vali, quay đầu lại nói ra đằng sau: “Đại Trình, Dĩ Phàm ở trong này.”
Giọng Tạ Tuế Thần không lớn nhưng lại nổi bật giữa bốn phía ầm ĩ.
Trình Dật Hạo như con cá trạch len giữa mọi người: “Phàm Phàm kia, mi đúng là không biết ý là gì cả! Sao lại dám bỏ lại tôi với Tạ lão đại mà lên một mình hả!!”
Bách Dĩ Phàm quay đầu: “Cách xa chút đi, nóng chết!”
Nhưng dĩ nhiên điều này là bất khả thi.
Sau đó lại có thêm nhiều người chen lên.
Nhiều người thấy phía trước xe quá đông nên đành phải bỏ tiền vé vào thùng rồi lại đi vòng xuống cửa sau để lên xe.
Cuối cùng, bác tài hét lớn: “Đừng lên nữa, đừng lên nữa nhá.
Xe sau đến bây giờ đây.
Tôi đóng cửa đây!”
Đã tới giữa trưa, ai chả vội vàng về nhà ăn cơm, cuối cùng lại chen thêm hai người.
Một đống người đong đong đưa đưa, Bách Dĩ Phàm bị người ta chen rồi lại chen, chen đến góc luôn.
Trình Dật Hạo đứng gần lan can cửa sau, cách hai người kia hai đống hành lý, lúc này cậu đang ôm cái cột ở đó, quay lưng với bọn họ mà nói chuyện với người khác.
Tạ Tuế Thần đứng ở cửa sổ, tay nắm chặt tay vịn.
Chỉ có Bách Dĩ Phàm không có chỗ bám, vòng nắm tay cách cậu một khoảng.
Đừng nói là Một mét an toàn hay ngồi lên đống hành lý đều quên đi.
Bách Dĩ Phàm bây giờ đang hận không thể ngồi xuống, giải cứu bàn chân khỏi bị giẫm bẹp.
Chân Bách Dĩ Phàm bị giẫm đến đau nhói, nhất thời ngả sang một bên, Tạ Tuế Thần vươn tay giữ cánh tay cậu.
Lực không lớn, chỗ được nắm bỗng ấm áp.
Như có luồng điện đi khắp cơ thể cậu, nháy mắt cả người cứng nhắc, trong lòng thì rít gào: Chết mất, cách xa ra!!!
Xe lại nổ máy, lại đong đong đưa đưa, trông chiếc xe như một con chó lớn, rảnh rỗi sinh nôi nổi mà mang cái bụng no kềnh đi tản bộ.
Bách Dĩ Phàm trốn không được, chạy không xong, đành coi như tay cụt rồi, trong đầu nhẩm lại bài “Hàn Sơn hỏi Thập Đắc”.
Vừa lên xe thì không thấy gì, một lúc sau bắt đầu có đủ mùi kì dị bốc lên.
Đủ loại mùi cơ thể với đồ ăn vặt hỗn tạp cùng nhau khoe mùi.
Chỗ cửa kính chỉ có thể mở được một nửa nhưng cũng không thể cản được sự tấn công mãnh liệt của những mùi hương này.
Cứng người được một đoạn thì Bách Dĩ Phàm cũng lơ mơ, theo bản năng dựa vào người Tạ Tuế Thần.
Người này nhìn nghiêm trang, thật ra lại yêu trà thích thuốc.
Mà lại thích trà hơn cho nên hương vị lúc nào cũng trong sạch.
Tạ Tuế Thần uống trà cũng không câu nệ chủng loại, Bích Loa Xuân, Kỳ Môn Hồng, Mao Phong, Ngân Châm, Phổ Nhị, Thiết Quan Âm….!Chỉ cần là trà nâng cao tinh thần là được.
Cái gì mà “Núi xanh, nhà tranh, giữa là mây trắng.
Lửa hồng đun nước rồi sao trà” lại càng không quan trọng.
Chỉ cần một cốc thủy tinh, rót nước sôi vào lá trà, uống phát hết luôn.
Năng lực phá hoại vưu vật đến thế là cùng.
Bách Dĩ Phàm từng mang trà của anh đi hiếu kính thầy mình.
Ông thầy thấy lá trà thì vui không ngừng.
Rồi hôm sau mời Bách Dĩ Phàm đến nhà mình, bày ra hết trà cụ ra, tẩy trà, gạt bọt, phong ấm, rót ra từng chén, phân ấm.
Nước trà trong veo, hương thơm tỏa khắp phòng.
Cuối cùng ông thầy nâng lên một tách trà, Bách Dĩ Phàm nhận bằng hai tay.
Nâng chén trà tử sa thượng hạng, cậu như gặp được tri kỷ thưởng trả, thật muốn khóc.
“Đang cười gì vậy?” Tạ Tuế Thần hỏi.
Bách Dĩ Phầm hồi thần, phát hiện mấy câu thơ cổ đã không còn chút gì, trong mắt và trong lòng chỉ còn khuôn mặt – mặt – mặt của Tạ Tuế Thần.
Bách Dĩ Phàm: “Mặt cậu lớn thật.”
Tạ Tuế Thần thả Bách Dĩ Phàm ra, nghi hoặc sờ sờ mặt mình.
Xe buýt đột nhiên dừng lại, cả xe đều ngã về phía trước.
Tạ Tuế Thần đỡ không kịp, Bách Dĩ Phàm đập mặt vào lưng cậu bạn đứng trước.
“Ai dô!” Cậu bạn kia tức giận quay lại.
Bách Dĩ Phàm lập tức xin lỗi: “Xin lỗi nha.”
“Cậu không sao chứ?” Khuôn mặt cậu bạn kia đột nhiên đầy vẻ lo sợ
“Sao?” Bách Dĩ Phàm không hiểu gì.
Lúc này trên môi bỗng có cảm giác một dòng chất lỏng nóng ấm chảy qua.
Trình Dật Hạo quay đầu sang: “Phắc, máu mũi máu mũi!”
Tạ Tuế Thần túm lấy mũi của Bách Dĩ Phàm, nói với cô bạn đứng bên cạnh: “Xin hỏi có giấy không?”
Người xung quanh bị kinh động, mọi người theo bản năng đưa ra một đống giấy, đưa hết cả tay ra giúp.
Nhiều ông bác, bà cô còn chỉ huy.
“Ngửa đầu ngửa đầu!”
“Siết mũi lại, siết lại!”
“Chặn lỗ mũi lại!”
Bách Dĩ Phàm luống cuống, Tạ Tuế Thần đè vai cậu lại: “Đừng động đậy.”
Tạ Tuế Thần ra hiệu Trình Dật Hạo bên cạnh giữ Bách Dĩ Phàm phòng cậu lại ngã, rồi để Bách Dĩ Phàm tự giữ mũi mình, cuối cùng lấy giấy ăn người khác đưa, định đặt lên mặt Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm thoáng nghiêng đầu tránh đi.
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên, chớp mắt một cái, đặt giấy vào tay Bách Dĩ Phàm: “Chặn mũi lại, đừng buông ra.”
Nói xong thì móc tay vào ba lô, lấy chai nước khoáng ra.
Bách Dĩ Phàm rịt giấy Tạ Tuế Thần đưa cho lên mũi mình, một đống giấy chặn dòng máu lũ.
Mà trong lòng cậu thì đang lấy roi quật Bách Khả Phi x100 lần…!Lý do là vì, từ sau khi bị ông anh trai đánh cho chảy máu mũi thì mũi của cậu bỗng nhiên thành mũi có trái tim thủy tinh, chạm một cái là vỡ đầy đất, tiện thể phun máu luôn.
“Phàm Phàm, ông không sao chứ?” Trình Dật Hạo giữ góc áo phông của Bách Dĩ Phàm.
Cậu che che mũi: “Có sao, nhiều sao.”
Cậu bạn kia cũng cuống lên: “Thật sự có vấn đề sao?”
Bách Dĩ Phàm phẫn hận: “Giả đó.
Ông ăn gì mà gầy thế hả!!! Định làm xương khô à, mau đi ăn thành con lợn đi!”
Bốn phía cười ầm lên.
Cậu bạn kia thì gãi gãi đầu, cười cười.
Bách Dĩ Phàm nhìn một đống khuôn mặt đang tươi cười vui vẻ mà hoa cả mắt.
Tạ Tuế Thần đưa them một tờ giấy mới.
“Cảm ơn.” Bách Dĩ Phàm ngẩng lên nhìn Tạ Tuế Thần một cái, giây tiếp theo lại trở về với bộ dáng lạnh lùng thản nhiên.
Trình Dật Hạo đi qua đứng trước mặt cậu pha trò: “Tôi béo nè, Phàm Phàm, ông cứ va thoải mái đê.”
Bách Dĩ Phàm lấy tay che mũi vậy mà vẻ mặt đầy ghét bỏ vẫn được truyền đạt không sai chút nào.
Một lúc sau, Bách Dĩ Phàm buông tay, cuối cùng thì máu cũng ngừng chảy.
Tạ Tuế Thần dấp ít nước lên khăn tay rồi đưa cho cậu.
Bách Dĩ Phàm nhận lấy rồi lau tay với mặt.
Xe buýt đến bến trước cổng trường Sư Phạm.
Trình Dật Hạo hô lên: “Bác tài, cho cháu xuống đây.”
Người xuống bến này rất đông, mọi người đều chuẩn bị xách đồ của mình.
Bách Dĩ Phàm định nhấc va li nhưng lại không thấy đâu.
Tạ Tuế Thần đã nhấc lên cho cậu, tay ôm chặt vai cậu: “Đứng vững.”
Xe buýt từ từ dừng lại, chờ cho xe dừng hẳn rồi Tạ Tuế Thần xách theo vali đi xuống đầu tiên.
Bách Dĩ Phàm cũng xuống theo: “Này, xuống nhầm bến rồi, chỗ này cách cục dân chính bảy tám bến nữa cơ.”
“Tôi biết.” Tạ Tuế Thần đặt vali xuống, kéo tay cầm ra rồi mới nhét vào tay Bách Dĩ Phàm: “Nghỉ vui vẻ, về trường gặp.”
Tạ Tuế Thần nói xong rồi vẫy tay với Trình Dật Hạo.
Vừa lúc này thì người cần xuống trên xe cũng xuống hết, cửa vẫn chưa đóng, cậu lại lên xe.
Cửa xe đóng lại, xe buýt tiếp tục đong đong đưa đưa khởi hành.
Bóng dáng của Tạ Tuế Thần in trên cửa kính thủy tinh.
Lần cuối gặp nhau trước khi chết đã kết thúc không vui vẻ gì, bộ dáng người đó khi cậu nhìn qua gương chiếu hậu cũng như này, cũng cô đơn như này.
Thời gian như dừng lại một giây, để lại hình ảnh không thể xóa nhòa của Tạ Tuế Thần.
Bách Dĩ Phàm thả tay nắm ra, vô thức bước về phía trước.
Lúc này lại có người nói: “Phàm Phàm, nhanh về thôi.
Tôi muốn ăn gạo nếp nhồi ngó sen!”
Thế giới quan khôi phục lại, âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng ve râm ran, gió khẽ thôi, tiếng xe cộ bốn phía, Bách Dĩ Phàm quay lại nói: “Có gì hơn người đâu.
Tôi về là có thịt chiên giòn với canh trứng đậu đây nè.”
Hôm qua Bách Khả Phi có gọi cho cậu hỏi muốn ăn gì, cậu liền điểm danh hai món này.
Trình Dật Hạo trừng mắt: “Tôi cũng muốn ăn canh trứng đậu!!!”
“Không có phần của ông.” Bách Dĩ Phàm kéo vali, tư thế đầy vẻ khốc soái cuồng bá duệ: “Của tôi, của tôi, tất cả là của tôi!”
Trình Dật Hạo hừ hừ: “Quỷ ki bo.
Còn ki bo với cả Tạ lão đại của bọn mình, nói chuyện với người ta mà nói cái giọng kiểu quái gì ấy.”
Bách Dĩ Phàm rất thản nhiên: “Tôi chính là quỷ ki bo đó, làm sao nào?”
Trình Dật Hạo:…!
Trình Dật Hạo chưa từ bỏ ý định xoát hảo cảm với Bách Dĩ Phàm thay Tạ Tuế Thần: “Thật ra lúc đầu, không ai nghĩ là cán sự bộ môn không phải là cán bộ lớp.
Lớp trưởng lật quyển sổ tay học sinh đúng là không phí công.”
“Tôi biết mà.” Bách Dĩ Phàm nói đương nhiên.
Trình Dật Hạo: “Chém.
Ông có thấy đâu mà biết kiểu gì?”
Mỗi biểu cảm của ai kia, tôi đây còn có thể đọc vị được thì còn cần tận mắt nhìn sao?
Bách Dĩ Phàm ngáp một cái, lười nói thêm, dứt khoát thở ra câu: “Canh trứng đậu hoa, thịt chiên giòn, canh đậu…”
Trình Dật Hạo đứng như trời trồng ở giữa đường, không biết đáp sao.
Bách Dĩ Phàm về đến nhà thì thịt chiên với canh trứng đã xong xuôi hết rồi, thậm chí còn thêm mấy món cậu thích nữa.
Bách Dĩ Phàm vừa vào cửa đã vui: “Thật là thơm mà.”
Mẹ Bách thấy câu về, xoay xoay cậu con trai nhìn một lượt, đau lòng muốn chết: “Vừa đen vừa gầy.”
“Tập quân sự thì ai chả vậy hả mẹ.
Con còn được danh hiệu cá nhân xuất sắc nữa này.” Bách Dĩ Phàm khoe khoang.
“Không tồi không tồi! Còn giỏi hơn cả anh con năm ngoái đó!” Mẹ Bách cười ha ha rồi lại nhăn mặt: “Mũi bị sao thế?”
Bách Dĩ Phàm: “Lúc nãy ở trên xe con đụng phải người ra.
Chỉ chảy ít máu thôi, chảy có một lúc.
Mẹ, con đói rồi!”
Mẹ Bách: “Ba con trưa nay không về đâu.
Mẹ đi xào rau rồi ăn luôn.”
Bách Dĩ Phàm: “À mà, Đại Trình muốn ăn canh trứng đậu nhà mình đó mẹ.”
Mẹ Bách: “Hai đứa cùng về à? Thế mang qua cho nó một bát đi.”
Bách Dĩ Phàm vứt vali ở phòng khách, đi rửa mặt thay quần áo rồi vào bếp lấy cái bát to múc một nửa canh rồi mang sang nhà Trình Dật Hạo, lúc mang về trên tay có thêm đĩa gạo nếp nhồi ngó sen.
Lúc về thì mẹ Bách đang dọn bát đũa ra, cậu hỏi mẹ Bách: “Bách Khả Phi đâu rồi ạ?”
“Đang xem phim trong phòng đó.”
Cậu mở cửa phòng ba mẹ ra thấy Bách Khả Phi đang đeo tai nghe ngồi trước máy tính, màn hình đang chạy phim “Đại tướng Patton” (1970).
Đây là đang kéo phim, xem một phim N lần, phân tích bộ phim không mang tính giải trí.
Nhưng mà, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Bách Dĩ Phàm đi vào, hai tay kéo hai bên tai nghe rồi thả tay.
“Pặc” một tiếng, Bách Khả Phi bị tai nghe đập cho giật mình, quay lại thì thấy thằng em: “Về rồi à, không phải, em làm gì thế!!!”
“Dọa anh chứ gì.” Bách Dĩ Phàm đá ghế Bách Khả Phi một cái: “Đứng lên, đi ăn cơm.”
Bách Khả Phi nghe lời đứng lên.
Lúc ăn, hai người đại chiến tranh gạo nếp nhồi ngó sen với thịt chiên.
Bách Dĩ Phàm còn khoe mình được chọn là cá nhân xuất sắc nữa.
Ăn xong bữa, Bách Khả Phi nói: “Cho em chơi máy tính đó.”
Bách Khả Phi lắc đầu: “Anh cứ phẫu thuật phim của anh đi.
Em muốn chuẩn bị cho thi khảo sát.”
Bách Khả Phi giờ mới nhớ ra chuyện này: “Thi cái đó chỉ là dọa người thôi, đừng lo quá.”
Nhưng Bách Dĩ Phàm vẫn ném Bách Khả Phi về phòng ba mẹ, còn mình thì dọn dẹp đồ đạc.
Mẹ Bách hỏi: “Quần áo bẩn để đẩu ồi?”
Cậu đáp: “Bộ rằn ri thì con ném vào máy rồi.”
Cư nhiên không phải một đống mà chỉ là một bộ, mẹ Bách rất chi là ngạc nhiên.
Bách Dĩ Phàm cũng không để ý nữa, lấy ipod trong túi ra sạc, rồi lại để sách lên bàn.
Dọn dẹp xong xuôi, Bách Dĩ Phàm ngồi lật mấy quyển ghi chép của Bách Khả Phi.
Lật một tờ, ngừng nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, Bách Dĩ Phàm chuyển qua quyển “Tổng hợp đề vật lý cấp 3” của Trình Dật Hạo.
Lật một tờ, ngừng nửa tiếng.
Trong lúc đó, mẹ Bách phải đi làm, cậu đành phải gấp sách lại, đứng lên.
Đã là tiết Xử Thử của Lập thu rồi, đang là Ngày mưa sao băng trong tháng bảy nhưng nắng cuối thu vẫn gắt, đầu giờ chiều mà nóng như lửa.
Cây lựu trong sân tán lá xum xuê, vài quả lựu nhỏ đang vui vẻ đung đưa đầu cành, ánh nắng len qua tán lá rơi xuống đất.
Bách Dĩ Phàm nói: “Mày nói cho tao biết đi.
Rốt cục là sao đây? Đây là đâu? Là mộng hay là thực? Tao muốn anh ấy thì phải làm sao? Tao còn có thể…!ở đây bao lâu nữa?
Cây lựu không đáp lại cậu, mà từ trên ngọn cây có cơn gió nóng thổi qua, cành lá vang tiếng xào xạc nho nhỏ, ánh nắng đung đưa theo gió, những tơ nhện mỏng manh lấp lánh, sợi nắng len lỏi qua từng sợi mà chiếu xuống mặt đất.
Có lẽ, nó đã nói ra đáp án rồi, nhưng người này, nghe không hiểu được.
*^*^*
– Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Tên đầy đủ là ” Hàn Sơn hỏi Thập Đắc – Nhẫn nại ca”
– “Núi xanh, nhà tranh, giữa là mây trắng.
Lửa hồng đun nước rồi sao trà”: Cái này tìm ko thấy vietsub nên iêm tự chém:v
Đây là 2 câu trong bài thơ “Thạch đỉnh tra thanh” của đại thi hào thời nhà Nguyên, Diệp Ngu.
– Tiết Xử Thử: vào khoảng 22, 23, 24 tháng 8 âm lịch
Làm gấp, chưa check lại hi hi
Gạo nếp nhồi ngó sen:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Canh trứng đậu xanh
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.