Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 30: Cự Ly An Toàn
Trình Dật Hạo đi cùng Bách Dĩ Phàm về ký túc xá.
Trình Dật Hạo trả ipod lại cho Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm đón này.
À mà hết pin rồi đó.”
Bách Dĩ Phàm đón lấy, thả vào túi áo: “Để về nhà rồi tôi sạc.”
Trình Dật Hạo lại hỏi: “Ông dọn hết đồ chưa? Lúc nào về?”
Bách Dĩ Phàm: “Tối qua tôi dọn xong rồi, chờ lúc nữa rồi về.
Ông đi cùng luôn chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Bách Dĩ Phàm: “Thế để tôi dọn ký túc với thay quần áo rồi qua phòng ông lấy sách luôn.”
Hai người cùng về phòng mình.
Bách Dĩ Phàm vừa vào cửa thì thấy Trì Đào đang quét nhà.
Những người khác thì đang dọn đồ của mình.
Bách Dĩ Phàm nhớ lại lịch trực nhật thì thấy hôm nay đâu phải ngày của Trì Đào.
Vưu Thành thấy Bách Dĩ Phàm về liền hỏi: “Phàm Phàm, ông có túi nilon không?”
Bách Dĩ Phàm kéo ngăn kéo lấy ra mấy cái đưa cho cậu ta.
Đều là túi mới, là lấy từ chỗ làm của mẹ Bách, hàng xịn dùng bền.
Vưu Thành như gặp được vị cứu tinh, nhận đống túi rồi nhét đống tất thối um của mình vào.
Trong ba cái, ngoài ba cái, bọc kín đống đó lại.
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm quay đầu hỏi: “Còn ai cần túi nilon đựng đồ bẩn nữa không?”
Nói xong, Bách Dĩ Phàm lại cống một đống túi mới ra.
Cậu tháy Trì Đào đang cầm cây lau nhà liền hỏi: “Trì Đào, ông dọn đồ xong chưa?”
“Xong hết rồi.” Trì Đào dừng tay, chỉ vào cái ba lô trên giường mình: “Để hết trong kia rồi.”
“Ờ, thế hộ tôi phát.” Bách Dĩ Phàm cầm lấy cây lau nhà từ tay Trì Đào.
Trì Đào dừng một lúc mới hỏi: “Làm gì?”
“Ông qua bên 212 lấy hộ tôi sách tôi gửi bên đó, nhiều lắm.
Rồi mang hộ tôi xuống dưới.”
“Được thôi.
Để tôi làm x…”
“Mau đi mau đi, nhiều sách lắm.” Bách Dĩ Phàm đẩy Trì Đào ra cửa.
Vừa quay lưng đóng của lại, Bách Dĩ Phàm ném luôn cây lau nhà đi, nhấc hành lý của mình với ba lô của Trì Đào lên, đi thẳng ra cửa.
“Này! Mày đi đâu!” Chu Nhạc Dũng đang quỳ trên giường số 1 dọn đồ hét lên: “Lúc 12h là có người đến kiểm tra rồi.
Mày sai Trì Đào đi làm việc khác thì giờ mày phải làm việc thay nó chứ! Đừng có làm ảnh hưởng đến điểm số của bọn tao, cá nhân xuất sắc à!”
Về việc kiểm tra ký túc, ký túc xá nào mà không đạt tiêu chuẩn thì lớp đó sẽ bị trừ 2 điểm, cá nhân không đạt yêu cầu bị trừ 5 điểm.
Ảnh hưởng đến lớp và điểm trung bình của cá nhân.
Bách Dĩ Phàm dùng nửa con mắt nhìn Chu Nhạc Dũng: “Có điểm hay không thì tao cũng không quan tâm.”
Trì Đào là ủy viên học tập, bình thường đã được thêm điểm rồi nên càng không quan tâm chút điểm này.
Bách Dĩ Phàm mở cửa phòng ra: “À mà, tuy là bình thường thì trưởng phòng được thêm nhiều điểm nhưng nếu bị trừ cũng bị trừ luôn 5 điểm đó.
Cố lên nha.”
Trưởng phòng 209 chính là Chu Nhạc Dũng.
“Đm, có giỏi thì mày đừng có đi!” Chu Nhạc Dũng tức lộn ruột, nhảy từ trên giường xuống.
“Mày là ai mà tao phải nghe mày nhỉ?” Nói rồi cậu thong thả đi ra.
Bách Dĩ Phàm qua phòng 212.
Chu Nhạc Dũng lao ra cửa, đứng trước phòng 209 gào lên: “Bách Dĩ Phàm, mày cứ chờ xem!”
Lớn giọng thôi rồi, vang khắp hành lang luôn.
Đột nhiên cửa phòng 212 mở ra, Tạ Tuế Thần đứng ngay trước cửa nhìn Chu Nhạc Dũng đang đứng đối diện.
Hai bên đối mặt, Chu Nhạc Dũng đóng sầm cửa phòng lại.
Bách Dĩ Phàm: Cự ly < 1m!!!!
Cậu nhanh chóng kéo hành lý vào phòng 212, cố gắng kéo dài khoảng cách với Tạ Tuế Thần.
Trì Đào ngạc nhiên nhìn Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm, ông với trưởng phòng làm sao thế?”
Bách Dĩ Phàm: “Hành lý của ông tôi mang qua đây luôn rồi, chốc nữa khỏi phải về.
Chuyện vệ sinh cứ để bọn nó lo.”
“Ặc, nhưng bọn nó đang thu dọn đồ mà.” Trì Đào do dự: “Hơn nữa trưởng phòng nói chuyện vệ sinh thì mọi người cùng nhau làm, hôm nay không phân theo lịch.
Vừa hay tôi dọn xong đồ rồi thì mới…!Ông đừng có tức, chịu thiệt tích phúc.” (Thật không hiểu sao chịu thiệt lại tích được phúc nữa._.)
Bách Dĩ Phàm:…!Bé à, là bé ngốc thật hay giả ngốc đây?
Bách Dĩ Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là tôi không phải rồi.
Nếu ông cảm thấy không thoải mái thì cứ về đi.
Xin lỗi ông, tôi không hợp với Chu Nhạc Dũng còn lôi ông vào.”
Gặp chuyện bất bình cũng phải biết kiềm chế, Bách Dĩ Phàm phát giác bản thân hình như làm quá mức rồi.
Trì Đào do dự.
Chuyện phòng 209 không hợp nhau thì cả lớp đều biết.
Việc hôm nay, mọi người đứng ngoài cũng có thể đoán được nguyên nhân từ đâu ra.
Trình Dật Hạo thấy Trì Đào khó xử đành khuyên: “Được rồi được rồi, về cũng không sao cả.
Tôi về cùng ông nhá.”
Trình Dật Hạo đưa Trì Đào về phòng.
Vào phòng 209 thì thấy mọi người đều đang quét dọn, thế mà không còn ai dọn hành lý.
Lại còn nhiệt tình chào hỏi Trì Đào.
Vưu Thành thấy Trình Dật Hạo: “Đại Trình đó à.
Trì Đào đừng làm, sắp dọn xong rồi.
Hai ông ăn snack không? Có chuyện gì hot sao? Đại Trình đến thông báo gì à?”
“Không không không, tôi qua lấy đồ cho Phàm Phàm.” Trình Dật Hạo cũng thấy ngượng, tùy tiện lấy cái cớ.
Nhìn quanh bốn phía thì thấy đồ của Bách Dĩ Phàm đã dọn gọn gàng hét rồi, không thấy cái gì thừa cả.
Giá sách của cậu vốn trống không, trên bàn chỉ còn cốc với bàn chải đánh răng.
Ngăn kéo với tủ quần áo đã khóa kỹ.
Phích nước thì để dưới gầm bàn.
Trên giường chỉ còn chăn màn với cái quạt nhỏ.
Trình Dật Hạo mặt dày đi đến chỗ bàn, tiện tay khua một đường.
Lúc trở về phòng 212, mọi người vẫn đang quét dọn, Bách Dĩ Phàm đang cầm chổi quét.
Trình Dật Hạo: “Tôi về rồi đây!”
Bách Dĩ Phàm quay lại, trừng mắt: “Ông cầm bàn chải của tôi làm gì?”
“Đánh răng chứ gì.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu giật lấy bàn chải của mình, tìm chỗ còn trống trong đống đồ của mình mà nhét vào.
Trình Dật Hạo sán lại: “Mấy tên phòng ông đang quét dọn đó.
Chu Nhạc Dũng mặt chả khác gì đang bị táo bón.
Trì Đào hỏi tôi xem có phải ông đang tức không?”
“Không đâu.
Nãy chỉ là chuyện nhỏ thôi, cái chính là tôi muốn thấy Chu Nhạc Dũng khó chịu.” Bách Dĩ Phàm lắc đầu: “Tôi đúng là rảnh nên mới quản nhiều thế.
Không tức đâu.”
Trình Dật Hạo nghi ngờ: “Thật chứ?”
“Thật mà.
Tôi không nên quản Trì Đào nhiều như thế, quản nọ quản kia.
Tôi cũng đâu phải ba mẹ nó đâu.” Bách Dĩ Phàm đứng lên, tự kiểm điểm: “Nhất định sau này sẽ không quyết định loạn thay người khác nữa.”
Nghĩ kỹ lại thì thấy mình không đúng, nhiều khả năng có thể phát sinh.
Nhưng nếu đương sự không vi phạm pháp luật, hành động không giống ai thì ai có thể chứng minh được mình làm thế là đúng?
Trình Dật Hạo chống hông, lớn giọng: “Vậy sao ông còn quản tôi!!! Không cho tôi thức đêm đọc truyện rồi còn đe dọa mách ba tôi nữa!”
“Ông đâu phải là Trì Đào đâu.” Bách Dĩ Phàm bổ sung: “Ai bảo ông làm tôi thấy ông như tên bị M.”
Trình Dật Hạo hiếu kỳ: “M là cái gì?”
Bách Dĩ Phàm:…Vẫn là không nên dạy hư bạn nhỏ.
Bách Dĩ Phàm chuyển chủ đề: “Vậy thì về sau tôi sẽ không quan tâm chuyện học hành của ông nữa.
Ông muốn thức đêm đọc bao nhiêu quyển cũng được.
Tôi tuyệt đối không nói cho chú biết.”
Tôi gọi thẳng cho mẹ ông luôn.
“Đừng mà! Được được được, quản quản quản.” Trình Dật Hạo ôm cánh tay Bách Dĩ Phàm: “Một ngày ông không quản là một ngày tôi cảm thấy bứt rứt!”
…Bạn à, bạn quả nhiên là một tên M.
Bách Dĩ Phàm gạt thẳng tay Trình Dật Hạo ra.
Trình Dật Hạo ngả nghiêng mấy cái, bị cả ký túc cười cho một trận, mà cậu lại cố ý chỉ vào Tạ Tuế Thần: “Tạ lão đại kia, ông cười cái gì hả?”
Tạ Tuế Thần: “Quản cậu chính là không xem cậu như người nhà.”
Trình Dật Hạo tự hào: “Dĩ nhiên là thế rồi.
Chính là bạn nối khố đó! Tôi đây vẫn luôn coi Phàm Phàm là em trai ruột của mình mà! Khả Phi chính là anh trai ruột của tôi luôn!”
Mọi người ngạc nhiên: “Phàm Phàm nhỏ hơn Đại Trình sao?”
Trình Dật Hạo tiếp tục bóc mẽ Bách Dĩ Phàm: “Nhỏ hơn một tuổi thôi! Phàm Phàm đi học sớm đó, nghe nói là vì thấy anh Khả Phi đi học nên trong lòng không phục.”
Bách Dĩ Phàm: Có chuyện này sao?
Bách Dĩ Phàm: “Vì sao tôi có cảm giác ông đang chiếm tiện nghi của tôi nhỉ? Hơn nữa trọng điểm có phải là ở câu cuối cùng không?”
Trình Dật Hạo: “Chết, bị phát hiện.”
Dứt lời Trình Dật Hạo ôm đầu chạy trốn, chạy đến chỗ gương trong nhà vệ sinh, giả đò lau lau hai cái, Trình Dật Hạo ló ra nhìn: “Ông không thay quân phục ra à?”
Bách Dĩ Phàm cúi đầu, phiền muộn.
Cậu lôi quần áo trong va ly ra, nhìn trái ngó phải.
Thấy dân của phòng 212 đều đang ở đây mà cái người kia lại còn đang nhìn qua nữa chứ.
Bách Dĩ Phàm xoay người, bình tĩnh xốc áo lên, mặc cái áo phông vào, rồi nhấc chân thay quần lửng.
Cuối cùng là nhét đống quân phục vào một cái túi sạch.
Sau đó mới bắt đầu dọn đống sách của mình.
Lúc này thì người của phòng 212 bắt đầu về nhà, Tạ Tuế Thần nói chờ mình kiểm tra hết rồi mới đi.
“Ông về nhà à?” Trình Dật Hạo ngồi chỗ bàn của mình, hỏi Tạ Tuế Thần.
“Không về đó.
Tôi có thuê nhà trong thành phố.” Tạ Tuế Thần thuận miệng đáp, đi đến chỗ bàn của mình, lấy sách trên tầng cao nhất xuống, đặt lên ghế.
Bách Dĩ Phàm ngồi phía bên kia của bàn, nhét sách vào vali, trong đầu tụng kinh: độ cao cơ thể cũng là khoảng cách, ghế cũng là khoảng cách, là khoảng cách là khoảng cách là khoảng cách…!x 10.000.000 lần.
“Thuê ở chỗ nào thế?” Trình Dật Hạo tò mò, tiếp tục hỏi Tạ Tuế Thần.
“Bên cạnh cục dân chính.”
Trình Dật Hạo nhớ lại một chút: “Chỗ đó toàn nhà cũ, nhưng lại ở chỗ trung tâm, rất tiện nhà.
Hôm nào qua nhà ông chơi nhé.”
“Được thôi.” Tạ Tuế Thần gật đầu, ngồi xuống, để quyển sách cuối cùng vào trong vali rồi kéo khóa lại: “Hình như hết chỗ rồi, không nhét thêm được nữa.”
Hơi thở của Tạ Tuế Thần vương trên cánh tay của Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm dứng bật dậy, lùi về sau một bước.
Hành động này làm Tạ Tuế Thần ngẩng lên, nghi hoặc nhìn cậu.
Trình Dật Hạo xung phong nhận việc: “Để tôi để tôi.”
Trình Dật Hạo đặt mông ngồi lên vali rồi cong lưng kéo khóa nhưng vẫn không được.
Bách Dĩ phàm đạp bay Trình Dật Hạo, mở vali ra lấy quyển Hồ Walden ra.
“Cho ông quyển này.
Chiếm giá sách của ông lâu như vậy rồi, coi như đây là tiền thuê đi.” Bách Dĩ Phàm định đưa tận tay nhưng cuối cùng lại đặt sách lên bàn của Tạ Tuế Thần.
Hai người cách vali nói chuyện với nhau.
Tạ Tuế Thần uyển chuyển cự tuyệt: “Đừng câu nệ, dùng sao chỗ này cũng để không.
Sau này nếu cần thì cứ qua dùng.”
“Để không?” Bách Dĩ Phàm tròn mắt.
Đây không phải là Tạ Tuế Thần có tình yêu sâu đậm với sách a! Trước kia, hai người còn vì chuyện mua thêm giá sách mà còn gây nhau một trận.
Khụ, bỏ qua địa điểm đi, cái chính là đã gây nhau một trận!
Tạ Tuế Thần gật đầu: “Đã và đang để không.”
Trong lòng Bách Dĩ Phàm khẽ động, hận không thể đem hết sách ra để lại chỗ cũ, mang về làm gì cho chết nặng! Nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm.
Bách Dĩ Phàm dứt khoát ném quyển sách cho Tạ Tuế Thần: “Đã cho thì cầm đi.”
Tạ Tuế Thần nhận lấy, nhìn nhìn Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ phàm uy hiếp: “Nếu không nhận thì chia…!tuyệt giao!”
Tạ Tuế Thần lập tức đáp: “Cảm ơn, tôi nhận.”
Bách Dĩ Phàm khẽ thở ra.
Bách Dĩ Phàm bênh vực lẽ phải, Tạ Tuế Thần giành danh hiệu cá nhân tiêu biểu cho cậu.
Tạ Tuế Thần cung cấp giá sách, Bách Dĩ Phàm tặng sách trả ơn.
Có qua có lại, không ai nợ ai, phủi sạch sẽ.
Bách Dĩ Phàm kéo đống đồ của mình, nói với Trình Dật Hạo: “Đi thôi.”
Trình Dật Hạo gật đầu: “Tạ lão đại đi luôn đi, người đến kiểm tra cũng có chìa khóa mà.
Không cần phải chờ đâu.”
“Không sao đâu.” Tạ Tuế Thần lắc đầu.
“Đi thôi đi thôi, đi cùng nhau luôn.
Đi cục dân chính cũng cùng tuyến xe buýt với bọn tôi.” Trình Dật Hạo nhiệt tình mời: “Đi một mình thì có gì hay chứ.
Ba người mới hay được nha.
Bọn tôi còn có thể cầm hành lý hộ ông nữa đó! Phàm Phàm ông nói xem có đúng không?”
Bách Dĩ Phàm: Đúng cái rắm!
Bách Dĩ Phàm: “Ừ.”
Bách Dĩ Phàm gật đầu, Tạ Tuế Thần cũng không cự tuyệt nữa, ba người cùng nhau đi.
Lúc khóa cửa, Trình Dật Hạo lại hỏi: “Lão đại, sao ông có ít đồ thế?”
Tạ Tuế Thần chỉ có một cái ba lô.
Cho nên, Trình Dật Hạo không thể giúp Tạ Tuế Thần mang vali mà là ngược lại, Tạ Tuế Thần giúp cậu mang đồ xuống.
Ra khỏi ký túc xá, ba người hòa vào dòng người đang háo hức về nhà.
Đi đến cổng trường, tuy ra có nhiều phụ huynh đến đón con nhưng chỗ chờ xe buýt cũng đông kín người.
Trình Dật Hạo không quan tâm, dù sao cũng có nhiều người cho cậu nói chuyện.
Cậu nói với Bách Dĩ Phàm hai câu, lại nói với Tạ Tuế Thần hai câu, rồi nói với cả hai người hai câu.
Nhưng Bách Dĩ Phàm lúc này lại nói ngắn gọn hết mức có thể, bày bộ dáng Tui đang thoát xác.
Trình Dật Hạo không ngừng cố gắng lôi kéo, Bách Dĩ Phàm dứt khoát đứng một chỗ, lôi tai nghe ra nhét vào tai.
Trình Dật Hạo:…!
Bạn à, cả làng đều biết là ipod của cậu hết pin rồiiii!!!!!.