Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 32: Tiền Ơi Mi Ở Đâu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 32: Tiền Ơi Mi Ở Đâu


Bách Dĩ Phàm muộn phiền đứng dưới tán cây, không thu được kết quả gì.
“Ít nhất thì mày cũng phải nói cho tao lý do đi chứ?” Bách Dĩ Phàm như lên cơn ngốc, đá gốc cây một phát.

Cây lựu phiền không chịu nổi nên quyết định thưởng cho cậu một con sâu lông màu vàng đen.

Một con sâu béo tròn toàn lông từ trên tán cây rơi xuống, hạ cánh lên cánh tay Bách Dĩ Phàm, nó cực kỳ vô tội nhá.

Bách Dĩ Phàm nhìn chằm chằm con sâu 3 giây.

Bách Dĩ Phàm: “Á!!!!!!!!!!!!!”
Bách Khả Phi vội phi từ bếp ra, trên tay còn cầm cây kem mới bóc được một nửa.

Bách Khả Phi trợn mắt há mồm hỏi: “Phàm Phàm, em sao vậy?”
“Lải nhải cái gì! Mau qua giúp em.” Bách Dĩ Phàm phẩy phẩy tay.

Con sâu đáng thương nương theo đường parabol mà rời khỏi tay cậu.

Trong nháy mắt, Bách Khả Phi trở thành vô tác dụng.

Bách Khả Phi nghĩ nghĩ, tiến tới, nhét kem vào miệng Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Khả Phi đứng cạnh Bách Dĩ Phàm hỏi: “Trời nóng như này mà không vào nhà hưởng gió quạt lại chạy đứng dưới gốc cây làm gì?”
Bách Dĩ Phàm miếng cắn kem, gãi gãi tay, mặc kệ Bách Khả Phi.

Bách Khả Phi cúi xuống nhìn, trợn tròn mắt.

Tay Bách Dĩ Phàm bị lông của sâu chạm vào nên sưng lên thế mà cậu còn gãi.

Bách Khả Phi là tên khuyết thiếu kỹ năng sống, Bách Dĩ Phàm là tên mù y dược.

Nhưng may mà trước đây cả hai không ít lần bị ngứa vì sâu lông nên bàng môn tà đạo chữa vẫn biết một ít.

Bách Dĩ Phàm vào phòng vệ sinh rửa chỗ bị sâu chạm bằng xà phòng, Bách Khả Phi tìm dầu cho cậu.

Miệng Bách Dĩ Phàm vẫn ngậm kem, nhận lấy lọ dầu, tay hơn run một cái, dốc vào chỗ ngứa.

Chớp mắt một cái, bỗng nhiên biến thành bình dầu di dộng.

Bình dầu di dộng tức điên lên: “Em muốn chặt cái cây kia!!!!!”
“Chuyện này không được đâu!” Bách Khả Phi lập tức phản đối: “Ít ra phải chờ đến khi quả ăn được đã.


Hắt xì!!! Em thấy không, năm nay quả sai lắm đó.”
Hai anh em đi ra chỗ cây lựu, đi vài vòng để đếm quả.

Bách Khả Phi đếm: “1, 2, 3, 4, 5, hắt xì!!!!”
Bách Dĩ Phàm không chịu thua: “Lên núi đánh hổ.” (Cái này là Phàm Phàm chêm thêm lời bài hát thiếu nhi Lên núi đánh hổ)
Bách Khả Phi cười to, bị Bách Dĩ Phàm sút cho một cái.

Đếm tới 50, Bách Dĩ Phàm dừng lại: “Có gặm cả cây này thì em cũng không hết giận được! Đến lúc đó em phải ăn 20 quả, quả lớn nhất kia phải cho em.”
“Em mà ăn được nhiều thế á…!hắt xì…!hắt xì….!Hắt xì!!!!”
Bách Khả Phi bị mùi dầu gió hun cho đánh liên hoàn hắt xì.

Cuối cùng thằng anh trốn thẳng về phòng ba mẹ, mặc kệ Bách Dĩ Phàm một mình hít mùi dầu gió.

Thẳng đến khi sau khi ba Bách tăng ca buổi tối xong về nhà mà mùi dầu vẫn không hết được.

Ba Bách vui vẻ nhìn cậu con trai: “Phàm Phàm về rồi à.

Lọ dầu gió bị đổ hả? Sao mùi dầu nồng thế này?”
Ngày hôm nay của Bách Dĩ Phàm, hết chảy máu mũi lại đến sâu lông, lên lên xuống xuống, muôn màu muôn vẻ, không muốn nói gì nữa.

Bách Dĩ Phàm chuyển hướng đề tài: “Ba có ăn cơm không? Cháo thịt nạc trứng muối con vẫn chưa cất vào tủ lạnh đâu.”
Ba Bách gật đầu: “Múc cho ba một chén đi.

Cơm hộp hôm nay khó ăn muốn chết.”
Bách Dĩ Phàm liền đi múc một bát cháo, còn mở một hộp rau ô liu cho ba Bách ăn, thuận miệng hỏi: “Không phải ba đi xã giao sao? Sao lại phải ăn cơm hộp vậy?”
“Gần đây công ty họp hành nhiều.” Ba Bách cười cười, không nói nhiều hơn, bưng bát lên húp một ngụm cháo lớn: “Thoải mái ghê!”
Ba Bách ăn xong mới nhớ ra từ lúc vào nhà còn chưa thấy vợ mình đâu: “Mẹ con lại chiếm máy xem phim Hàn hả?”
Bách Dĩ Phàm gật đầu.

Ba Bách cực vui: “Mua máy tính đúng là lựa chọn sáng suốt.

Cuối cùng đã không còn người tranh ti vi với ba nữa.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm gian nan nhắc nhở ba mình: “Chủ yếu dùng máy tính cho Bách Khả Phi học a.”
Ba Bách được Bách Dĩ Phàm nhắc nhở liền gọi lớn: “Khả Phi đâu, xuống đây chút đi.”
Bách Khả Phi chạy từ phòng ngủ ra: “Sao ạ sao ạ? Con không có tranh máy tính với mẹ đâu.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Rốt cuộc trong mấy ngày cậu phải tập quân sự, trong nhà và máy tính đã xảy ra những chuyện gì vậy?
Ba Bách khụ khụ hai tiếng: “Cũng không thể bắt anh con cả ngày ngồi lỳ trước máy tính được.

Buổi tối là phải nghỉ ngơi thích hợp.


Để cho mẹ con xem phim Hàn đi, còn không bị vướng quảng cáo nữa.

Vừa hay ba cũng được xem ti vi.”
Bách Dĩ Phàm nghĩ lại thấy cũng đúng, liền dặn: “Trọng điểm vẫn là phải để cho Bách Khả Phi xem phim.”
“Thằng nhóc xấu, còn biết hướng về anh nha.” Ba Bách quay sang Bách Khả Phi: “Ba gọi con đến là có chuyện khác muốn nói.

Ba có nhờ người hỏi qua rồi, bên chỗ chúng ta không có lớp dự bị đạo diễn, tỉnh bên thì có, chờ ba hết bận lần này thì tầm ngày 17 sẽ mang con qua xem sao.”
“Không cần đâu ạ.” Bách Khả Phi lập tức từ chối: “Cứ để con đọc sách với xem phim là được rồi.”
“Như vậy sao được chứ.

Cái kia là đặc biệt, thi cử một mình một kiểu, hình như còn có phỏng vấn nữa.

Chỉ dựa vào tự học một mình là không được rồi.” Ba Bách đã hỏi thăm rất nhiều.

Bách Dĩ Phàm cũng gật đầu: “Đi học đi.”
Bách Khả Phi vẫn kiên trì: “Đi cũng không được gì hết.”
Ba Bách dứt khoát quyết định: “Lời của con không tính, nếu muốn đi thi cái kia thì phải chuẩn bị đầy đủ.

Ngày 17 cùng ba đi xem.

Không thì đừng có mà thi nữa.”
Bách Khả Phi:…!
Bách Khả Phi buồn bực về phòng, Bách Dĩ Phàm cũng đi theo.

Bách Dĩ Phàm dứt khoát nói ngắn gọn: “Sao anh lại thế? Đi học không so được với việc anh bôi đen hai mắt sao?” (ý chỉ Phi ca phải học đến thâm quầng cả mắt.)
Bách Khả Phi ngồi xuống cạnh bàn: “Lúc nghỉ hè anh đã xem qua rồi.”
Hử?
Bách Dĩ Phàm chợt lóe ra vài ý liền hiểu: “Ở chỗ anh Vương Viễn Nghiễm à?”
“Ừ, anh đi xem mấy lớp ở đó rồi.” Bách Khả Phi gật đầu: “Đắt lắm!”
Bách Dĩ Phàm hiểu, Bách Khả Phi không phải là không muốn đi mà là đạo diễn là ngành nghệ thuật, học phí của lớp dự bị cực cao.

Thậm chí, khi học lên chuyên nghiệp cũng rất tốn tiền.

Bách Dĩ Phàm đột nhiên phát hiện ra mình đã xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng.

Kinh tế nhà họ Bách chỉ được tính là trung lưu.

Lúc sinh Bách Dĩ Phàm là lúc việc kế hoạch hóa gia đình đang được thực hiện nghiêm khắc, sinh thêm là phải nghỉ làm.


Việc làm của ba mẹ Bách phải khó khăn lắm mới giữ được, nên sau này cũng không đi lên hơn được là bao.

Ba Bách ở công ty còn được coi như một nửa lãnh đạo, còn mẹ Bách là công nhân hàng thật.

Tiền gửi ngân hàng thì có, bây giờ có lấy ra để trả học phí lớp dự bị cho Bách Khả Phi cũng không phải là không đủ nhưng cũng coi như là khoản lớn rồi.

Huống hồ còn có Bách Dĩ Phàm nữa, hai thằng nhóc dĩ nhiên phải tốn hơn chỉ có một thằng.

Bách Dĩ Phàm đã biết trước sau này công việc của hai ba mẹ sẽ có thay đổi, ba Bách còn tốt chứ mẹ Bách là thất nghiệp luôn.

“Dù sao thì học một mình cũng là mạo hiểm.” Bách Dĩ Phàm cau mày.

Bách Khả Phi khó có được cơ hội lên mặt dạy đời ông em trai: “Tiền của ba mẹ tích góp không dễ dàng.

Cứ để anh học trên mạng trước đã, chưa chắc đã phải đi học thêm ở ngoài.

Tốt nhất vẫn là mình tự học.

Chuyện này cũng không liên quan đến em, em không cần phải quản.”
Bách Dĩ Phàm giờ mới sắp xếp ý nghĩ xong, cũng không để ý đến Bách Khả Phi ra vẻ: “Từ từ rồi tính.

Mà chờ đã, anh đã biết học phí đắt như thế mà còn mua ipod hả?”
Bách Khả Phi nghẹn một chút: “Dù sao thì anh cũng không định đi học.”
Bách Dĩ Phàm trợn trắng mắt, dứt khoát mặc kệ Bách Khả Phi, khoanh chân ngồi trên giường của mình mà nghĩ ngợi.

Tiền tiền tiền, đúng là vấn đề đầu tiên.

Bách Dĩ Phàm cố nhớ lại, chỉ hận mình không có thói quen mua xổ số.

Hay còn chỗ nào mình có thể lợi dụng không nhỉ?
Những cậu nghĩ cả một đêm lại chỉ nghĩ đến những chuyện phiền muộn.

Giả như, mình học cấp 3 không có lý tưởng, suốt ngày chỉ đánh nhau, uống rượu, xem AV; giả như, đột nhiên Bách Khả Phi đột ngột gọi điện về nói mình nghỉ học rồi; giả như mẹ Bách lo lắng cho Bách Khả Phi mà mất ngủ; giả như cậu vì cậu vì trấn an ba mẹ là liều mạng học…!
Bách Dĩ Phàm: Sao mà không nhớ được gì hữu dụng thế này!!!
Điểm duy nhất hữu dụng chính là, lúc này thị trường chứng khoán trong nước bắt đầu phát triển, sau tầm 1, 2 năm là có thể nhanh chóng giàu có.

Nhưng mà cậu không có vốn a!!! Huống hồ, lúc Bách Dĩ Phàm còn sống thì 10/10 là sinh viên khoa văn, giờ bảo cậu đi đầu tư chứng khoán thì không phải là vô nghĩa sao.

Cậu cũng không phải là Tạ Tuế Thần, làm giàu từ đầu tư cổ phiếu đâu.

…!Phắc, không cẩn thận lại nghĩ đến tên không nên nghĩ kia rồi.

Cậu nằm trên giường mà giận dỗi, lật người lại thì thấy Bách Khả Phi còn đang mở đèn đọc sách, thấy thì lại càng điên, ngồi bật dậy, chỉ thẳng vào ông anh trai: “Anh đúng là tên Siêu cấp vô địch đại phiền toái!”
Bách Khả Phi bị dọa nhảy dựng: “Không phải em vẫn đang nghĩ đến chuyện lớp dự bị đấy chứ?”
“Nghĩ hay nhỉ.

Em nghĩ gì cũng không liên quan đến anh!”
Miệng thì nói thế, nhưng đương nhiên Bách Dĩ Phàm dĩ nhiên là nghĩ đến, nghĩ một ngày rồi một ngày.


Ăn cơm nghĩ, ngủ nghĩ, đi WC cũng nghĩ, đi thăm thầy Sa cũng đang nghĩ.

Bách Dĩ Phàm ngày nào cũng nghĩ, ngày nào cũng thấy Bách Khả Phi ngứa mắt, càng nhìn càng thấy phiền.

Thẳng đến một ngày này, Trình Dật Hạo đến xoát độ tồn tại với cậu: “Phàm Phàm đi chơi bóng đê!!!!!”
“Không đi.”
Trình Dật Hạo tận lực dụ: “Chỉ thiếu có một người thôi, là một người đó! Đến đi đến đi đến đi! Cũng không phải sắp thi chuyển cấp, ông học gì mà chăm thế.”
“Sau khi thi chuyển cấp thì thi khảo sát đầu năm, sau khi thi khảo sát là thi tháng, sau thi tháng là thi giữa kỳ và thi cuối kỳ.” Bách Dĩ Phàm lười nói cho Trình Dật Hạo biết phiền muộn của mình, dứt khoát đóng vai học sinh ngoan: “Biển học vô bờ, thi cử vô biên.”
Trình Dật Hạo ngây người rồi hồi lại luôn: “Cho nên lại càng phải tranh thủ đi chơi!”
Bách Dĩ Phàm:…Thế mà cũng có chút thuyết phục nha!
“Hơn nữa ông còn anh Khả Phi cơ mà.

Lo gì thi cử vô biên hả? Một quyển ghi chép của anh ấy đủ cho ông ngạo thị quần hùng chiếm vị trí số một rồi.” Mấy ngày trước Trình Dật Hạo mới cầm hai quyển ghi của Bách Khả Phi nên sự sùng bái chỉ có tăng chứ khó giảm: “Vở ghi thần kỳ, còn hơn cả sách giáo khoa một bậc ấy chứ!”
“Cái rắm ấy, còn không đổi thành tiền…”
Thiếu niên Bách Dĩ Phàm theo trường phái Gothic không phải đang phiền não chuyện bạn gái (Nguyên văn là nhuyễn muội tử) gì đó mà là chuyện tiền nong (Nguyên văn là nhuyễn muội tệ).

Chờ đã, vở ghi…!sách giáo khoa…!tài liệu tham khảo….!
Bách Dĩ Phàm đột nhiên nhảy dựng lên.

Cậu “Ha! Ha! Ha!” cười to ba tiếng, kéo kéo mặt Trình Dật Hạo, kéo trái kéo phải: “Thiên tài, thiên tài a!”
Trình Dật Hạo cấu lại: “Đau!!!”
Bách Dĩ Phàm ném bay Trình Dật Hạo, chạy tới phòng ba mẹ.

Trình Dật Hạo không lôi được Bách Dĩ Phàm đi chơi bóng, cả người uể oải.

Bách Dĩ Phàm lại đá bay Bách Khả Phi ra khỏi phòng.

Bách Dĩ Phàm nhiệt tình dào dạt: “Đại Trình đến đây đến đây.

Để báo đáp, tôi cho ông mượn tên Siêu cấp vô địch đại phiền toái này cho ông mượn đi chơi bóng đó.”
Bách Khả Phi: “Gì cơ? Anh không biết chơi đâu a…”
Phát xít Bách Dĩ Phàm: “Không biết thì không học sao!”
Bách Khả Phi có chút tức: “Em muốn làm gì hả?”
Bách Dĩ Phàm: “Em muốn trưng dụng máy tính!”
Bách Dĩ Phàm nói xong, đá bay Bách Khả Phi với Trình Dật Hạo ra ngoài cửa.

Mắt Trình Dật Hạo đảo tròn, liền hiểu: “Anh, mình đi chơi bóng đi! Vận động hợp lý có lợi cho phát triển tư duy.

Phàm Phàm nói anh muốn đi học đạo diễn mà, học chơi bóng cứ coi như đang thử nghiệm hoạt động đi.

Anh còn nhớ Tạ Tuế Thần không? Em gọi nó đi cùng.

Ây nha, Phàm Phàm ở trường bắt nạt người ta không ít đâu.”
Trong phòng, Bách Dĩ Phàm ngồi trước máy tính, tắt phim mà Bách Khả Phi đang xem đi, mấy ngón tay múa như bay.

He he he, Tiền tiền, ta tới đây!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.