Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 11: Khoảng Cách Là Bao Nhiêu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 11: Khoảng Cách Là Bao Nhiêu


Vương Viễn Nghiễm gọi là Oan nghiệt dĩ nhiên là khuếch đại.

Nhưng do Vương Viễn Nghiễm hùng hổ nói thì có lẽ cũng có phần đúng.
Vương Viễn Nghiễm vừa thổ ra một câu, chị gái kia liền chạy qua chỗ hai người, khí thế mãnh liệt, sát khí đằng đằng.

Vương Viễn Nghiễm nhanh chân kéo Bách Dĩ Phàm vọt lẹ.

Đừng có thấy người ta béo mà xem thường, tốc độ như tên bắn, vừa chạy vừa gào: “Chiêm Nghuyệt kia!!!! Bà già đáng ghét!!!” (Nguyên văn: Xú bà nương)
Bách Dĩ Phàm:…!
Chị gái Chiêm Nguyệt hiển nhiên không phải dạng vừa đâu, vừa đuổi theo vừa gào lại: “Tên béo chết tiệt kia!!! Mi đừng có mà đầu độc con nhà người ta.

Mi có can đảm tia kí túc xá nữ thì cũng phải có can đảm dừng lại cho ta chứ.

Mau dừng lại để ta luyện chút!”
“Luyện thì luyện đi!” Vương Viễn Nghiễm đầy khí thế, thừa dũng cảm, chạy còn nhanh hơn Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:…!
Vương Viễn Nghiễm vừa chạy vừa giải thích: “Đàn ông tốt không đánh phụ nữ.

Vấn đề là có đánh cũng không đánh lại bà này đâu.

Dừng lại là bị chặt thành sáu khúc luôn đó!”
Bách Dĩ Phàm dùng sức, chạy vượt qua Vương Viễn Nghiễm.

Vương Viễn Nghiễm:…!
Đúng lúc này, đám mây đen từ sáng đã không chịu nổi nữa, trời bắt đầu mưa tí tách.

Chiêm Nguyệt đuổi theo một đoạn rồi dừng lại, nhìn hai cái bóng đang thi nhau chạy kia mà hừ lạnh.

Cơn mưa mùa hạ không lớn cũng không nhỏ, khi hai người về đến ký túc xá, người cũng ướt sũng.

Vương Viễn Nghiễm hùng hùng hổ hổ đi tìm khăn lau đầu.

Bách Dĩ Phàm cúi đầu nghĩ lại chuyện lúc này mà bật cười: “Anh Đôn à, rốt cuộc anh đã làm gì con gái nhà người ta vậy? Trông chị ý hình như rất muốn làm thịt anh á?”
Vương Viễn Nghiễm vò đầu, nói rất oan ức: “Anh đây cũng chỉ ngồi xổm ngắm mỹ nữ thôi chứ có ngắm bà chằn đó đâu.

Anh nói này, em trai tuyệt đối đừng đứng sai đội, bà chằn đó là tử địch của anh trai em đó.”
Bách Dĩ Phàm biểu tình như nhìn thấy quỷ.

“Em đừng có không tin.” Vương Viễn Nghiễm cau mày, bày vẻ bát quái nói: “Anh trai em với bà chằn này chém giết đến mãnh liệt luôn.

Không quan tâm là thi hay kiểm tra gì, thì đều là một trong hai người đứng đầu, không có tên thứ ba nào lọt nổi luôn.”
Bách Dĩ Phàm sờ sờ cằm, thầm nghĩ, anh nghĩ thật quá đơn thuần rồi.

Đối chọi gay gắt cũng có thể là khởi đầu của một tình yêu đẹp đó, tình yêu nồng cháy nhưng vẫn phải tương ái tương sát một hồi.

Sắc trời tối dần, mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, Bách Dĩ Phàm tìm quần áo của Bách Khả Phi để thay, nhét quần áo bẩn vào ba lô rồi tìm hai cái ô.

Vương Viễn Nghiễm không muốn đến phòng học, cậu chào anh một câu rồi đeo ba lô chạy đến khu giảng đường.

Trong sân lúc này đông dần lên, nhiều người kéo theo hành lý.

Vừa nhìn là biết học sinh vừa về nhà cuối tuần, Bách Dĩ Phàm đến lớp Bách Khả Phi thì trong lớp đã có không ít người, mọi người đều đang nói chuyện.

Bách Khả Phi vẫn ngồi yên một chỗ viết viết viết.

Cậu không muốn làm mọi người chú ý nên thò đầu từ cửa sau, nhờ một anh trai gọi Bách Khả Phi hộ cậu.


Anh trai cười cười, gọi to: “Khả Nhi, có người tìm cậu kìa.”
Cả lớp quay đầu lại nhìn.

Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Khả Phi ngẩng lên, giụi mắt, nhìn thấy là Bách Dĩ Phàm liền đi ra: “Đi tham quan hết rồi sao? Ớ, trời cũng tối rồi, để anh đưa em về nhé.”
“Không cần đâu.” Bách Dĩ Phàm đưa ô cho anh: “Trời đang mưa.

Tuần sau anh có về không?”
“Có.

Thứ 6 kiểm tra xong anh về luôn.

Nói với ba là anh muốn ăn chân gà coca.” Bách Khả Phi tiễn cậu xuống sân trường rồi mở ô: “Vừa hay anh muốn qua căng tin ăn tối.

Nếu không thì em ăn xong rồi hẵng về nhé?”
“Không phải có ăn hay không mà là ăn không ngon.” Bách Dĩ Phàm vẫy tay chào rồi mở ô đi vào làn mưa, chợt nhớ ra liền quay đầu lại nói: “Tuần sau anh về nhớ dẫn theo anh Đôn nhé.

Em thấy anh ấy ở trường một mình rất buồn chán.”
Bách Khả Phi gật đầu: “Tuần nào nó chả ra ngoài chơi.

Tuần này có vẻ thời tiết không được đẹp nên mới ở lại thôi.

Để tuần sau anh gọi nó về cùng.”
Hai người chưa đi được mấy bước thì thấy trước mặt có một tán ô màu hồng đang đi đến.

Trời đã tối, xung quanh chỉ có chút ánh sáng le lõi, bỗng có một vệt màu hồng nổi bật.

Bách Dĩ Phàm theo bản năng nhìn người đang đi đến, vừa hay là người vừa mới đuổi Vương Viễn Nghiễm với cậu chạy trối chết – Chiêm Nguyệt.

Lướt qua nhau.

Bách Khả Phi với Chiêm Nguyệt đều tỏ vẻ không quen người kia, mắt nhìn thẳng, thiếu mất mấy tia lửa điện nho nhỏ (?)
Bách Dĩ Phàm thất vọng nhún vai.

Nhưng mới đi được vài bước, Bách Khả Phi liền giật giật khoé miệng.

Bách Dĩ Phàm đi qua, biết rõ còn cố hỏi: “Chị kia là ai thế? Nhìn rất xinh nha.”
“Không quen.” Bách Khả Phi hừ lạnh: “Chẳng qua là con lai thôi.

Hứ.”
“Con lai thường thông minh nha.”
“Lần sau sẽ hơn nhỏ 1 điểm!” Bách Khả Phi nghiến răng nói.

Hiển nhiên những biểu hiện lúc nãy chỉ là giả vở, nói hai người mà không quen thì có quỷ mới tin.

Hai vị này chém giết nhau kiểu gì đã phải dùng đến hàng đơn vị của điểm để ganh nhau rồi.

Người ngoài khó lọt vào giữa hai người được.

Tương ái hay không thì không biết nhưng tương sát là chắc chắn rồi.

Bách Khả Phi háo thắng, hẹp hòi, có khí khái đàn ông.

Bách Dĩ Phàm lần đầu tiên thấy một Bách Khả Phi như vậy, vừa mới mẻ lại thú vị.

Một đường đi, Bách Dĩ Phàm kể lại chuyện ở nhà, ví như: Dì Ba Ngô Tuyết Liên vì sao suốt ngày doạ nạt người khác.


Về điểm này hai anh em nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến: Không thể để bà ta doạ mẹ Bách được.

Bách Khả Phi nói một tràng thì Bách Dĩ Phàm cũng đi được đến cổng trường.

Đáng tiếc anh không thể ra ngoài được.

Bách Khả Phi nói: “Đi đường cẩn thận.”
Bách Dĩ Phàm phất tay: “Mau lăn đi ăn đi.

Đi căng tin muộn không còn đồ ngon mà ăn đâu.”
Bách Khả Phi được em trai căn dặn, lập tức quay đầu chạy về căng tin.

“Chờ đã!!!” Bách Dĩ Phàm đuổi theo, chạy đến trước mặt Bách Khả Phi rồi chìa tay: “Cho em tiền lẻ để đi xe buýt.”
Bách Khả Phi lục túi áo, vừa tìm tiền vừa hỏi: “Mẹ không cho em tiền tiêu vặt tháng này à?”
Đương nhiên không phải rồi, còn hơn 155 đồng tiền bồi thường tổn thương tinh thần nhưng bị cậu tiêu hết rồi.

“Nói ít thôi, đưa tiền cho em.”
Bách Khả Phi lôi tiền lẻ ra, đưa hết 50 đồng cho Bách Dĩ Phàm,
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Khả Phi nói thêm: “Chẳng may không còn xe thì quay lại đó.”
“Được rồi.” Bách Dĩ Phàm cầm lấy tiền: “Mau chạy đến căng tin đi, chạy mau chạy mau.”
Không chờ Bách Dĩ Phàm nói, Bách Khả Phi đã quay đầu chạy luôn.

Trùng hợp đèn đường hai bên sáng lên, bóng lưng Bách Khả Phi trong làn mưa như có một tầng ánh sáng, từ xa vọng lại tiếng chuông ta học.

Bách Dĩ Phàm che ô đứng dưới mưa một lúc.

Kí ức về ba năm cấp ba như cuộn phim đang tua nhanh trong đầu cậu.

Trong làn mưa, hết thảy đều mơ mơ hồ hồ, cuối cùng một trận gió lạnh luồn vào cổ cậu.

“Hắt xì!” Bách Dĩ Phàm hắt xì cái to.

Hoàn hồn, chợt phát hiện mình không hề có chút lưu luyến hay không nỡ nào với ba năm cấp ba trước kia.

Bách Dĩ Phàm quay đầu đi về nhà.

Về đến nhà, Bách dĩ phàm ném hết quần áo bẩn trong ba lô vào máy giặt, nhìn nhìn rồi ném nốt ba lô vào.

Sau đó vào bếp nói với mẹ Bách: “Mẹ ơi, Bách Khả Phi nói tuần sau anh sẽ về.

Anh muốn ăn thịt hầm khoai tây, canh ma bà đậu hũ, cá hấp, à còn, chân gà coca.”
“Được rồi.

Nó thật lắm chuyện.” Mẹ Bách gật đầu: “Con đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Ăn xong cơm tối, sau khi mẹ Bách dọn dẹp xong thì ngồi sô pha xem phim, xem hết một tập thì ba Bách về.

Hai người lại tiến hành chiến tranh vì cái ti vi như hôm qua.

Thấy khó thắng được, cha Bách liền cầu tiếp viện, lúc này mới phát hiện không thấy Bách Dĩ Phàm.

Ba Bách ngạc nhiên: “Phàm Phàm đâu rồi?”
“Chắc là đang làm bài tập.” Mẹ Bách bình thản đáp: “Sáng nay Phàm Phàm mang quần áo cho Khả Phi.

Khả Phi goi về còn nói, em trai nó mang đến một đống đồ ăn vặt, còn cả gà rán với cơm hộp nữa.


Cuối cùng em cũng tin được là Phàm Phàm nhà ta không học xấu.”
Mẹ Bách dừng một chút rồi bổ sung: “Hay thật ra do ngã trên cây xuống mới khai thông đầu óc nhỉ? Chuyện tốt chuyện tốt.”
Ba Bách:…!
Bách Dĩ Phàm không phải đang làm bài tập, hôm qua đã xử hết bài rồi.

Cậu đem bài kiểm tra ra chép lại, chép xong thì ngủ từ sớm rồi.

Lại một ngày mới bắt đầu, Bách Dĩ Phàm mở mắt, không nhìn thấy Trình Dật Hạo lục đống sách vở, cũng không thấy mình được mời đi uống canh Mạnh Bà.

Thêm một ngày mưa, Bách Dĩ Phàm đẹp trai lai láng đeo biển tên “Bách Khả Phi” vào trường, không bị em gái nào ngăn lại hết.

Đến lớp, cậu thấy trên bảng đen xuất hiện thời gian đếm ngược.

Cách ngày thi trung học – 80 ngày
Chữ viết trên một tờ giấy trắng đuợc dán lên, con số ở giữa được viết bằng phấn màu đỏ.

Lúc này, thầy Triệu chủ nhiệm còn chưa vào lớp, Trình Dật Hạo liền chạy qua.

Cậu thấy Bách Dĩ Phàm đờ người nhìn bảng đen liền tiết lộ: “Vốn là định làm từ 100 ngày cơ nhưng quỹ lớp không đủ nên thủ quỹ kéo dài.

Thầy Triệu bùng nổ nên lớp trưởng phải móc tiền túi ra làm cái này.

Tối qua mấy người mới đến dán thôi.”
Bách Dĩ Phàm đối với năng lực thu nhập tin tức của Trình Dật Hạo đã không còn ngạc nhiên nữa rồi, cậu chỉ gật gật hùa theo.

“À mà, hôm qua ông đi đâu thế? Tôi qua tìm ông chơi bóng mà không thấy ở nhà?”
“Chơi bóng?” Bách Dĩ Phàm nhất thời không hiểu, ngẫm lại một lúc, hình như có chút ấn tượng.

Năm lớp 9 cậu với Trình Dật Hạo cùng với vài bạn nam trong lớp hay tụ tập dưới sân chơi bóng rổ.

Chẳng qua đội chơi tự do nên người ra người vào nhiều, trừ Trình Dật Hạo thì cậu không nhớ được đồng đội nào nữa.

Bách Dĩ Phàm điều chỉnh biểu tình một chút: “Hôm qua mưa như thế thì chơi kiểu gì?”
“Thì thế.

Xe Jeep (biệt danh) hỏi ông tuần sau có đi không?”
Bách Dĩ Phàm dứt khoát lắc đầu: “Không đi.

Sau này cũng không đi nữa.”
Trình Dật Hạo hết hồn: “Why???”
Bách Dĩ Phàm không trả lời mà lại hỏi: “Ông có tài liệu tuyển chọn của trường Nhất Trung không?”
Trình Dật Hạo không hiểu, lắc đầu: “Không có.

Nhưng chuyện này cũng đơn giản thôi, tôi nhờ người tìm là được.”
Bách Dĩ Phàm nói tiếng cảm ơn xong thì thầy Triệu cũng đến, Trình Dật Hạo chuồn về chỗ mình.

Tiết một kiêm tiết truy bài, lại lặp lại kiểm tra như tuần trước.

Bách Dĩ Phàm lại một lần nữa tạo ra kì tích bài đọc với điền vào chỗ trống không sai chút nào.

Lần này bài viết không được điểm tối đa vì cậu viết sai mất mấy từ.

Bách Dĩ Phàm viết vào phần chú ý: Lưu ý môn Anh – từ đơn và cụm từ.

Trước khi vào tiết hai, Trình Dật Hạo ôm chồng bài kiểm tra từ tuần trước đến rồi chia cho từng tổ chuyền xuống.

Mọi người cầm bài kiểm tra thấy không phải của mình, mà còn chưa được chữa nữa.

Thầy Sa nâng tách trà, đi vào lớp nói: “Tiết này mọi người chữa bài kiểm tra, cũng xem luôn người khác làm bài như nào.

Điểm không phải tất cả, nhớ cho nhau chút mặt mũi.”
Bách Dĩ Phàm nhìn bài kiểm tra trong tay, phần họ tên ghi là “Thi Nhã Nhã”, chữ viết khá đẹp.

Cậu ngẩng đầu nhìn hàng hàng đầu, ánh mắt khoá chặt vào một đôi cặp tóc hình gấu đáng yêu.

Bách Dĩ Phàm thoả mãn với những phần ký ức đang ùa về.


(?)
Thầy Sa đứng trên bục giảng viết đáp án lên bảng, cả lớp ở dưới cúi đầu sửa.

Mấy bài trắc nghiệm lúc đầu còn đỡ, những bài tự luận phía sau thì bắt đầu có người giơ tay hỏi.

Thầy Sa không chút thiếu kiên nhẫn mà vui vẻ giảng giải cho mọi người.

Đương nhiên, mấy chuyện chi tiết như dấu chấm câu mà hỏi thì bị thầy đi đến véo tai.

Bài kiểm tra của Thi Nhã Nhã sạch sẽ, bước giải rõ ràng.

Làm cậu khi chữa bài chỉ dám đánh dấu chỗ sai rồi sửa lại theo đáp án trên bảng, trừ bớt điểm, lại nhớ kĩ được đáp án tiêu chuẩn của thầy Sa.

Hết tiết, thầy Sa bảo Trình Dật Hạo đi thu bài lại rồi chỉ vào Bách Dĩ Phàm ngồi bàn cuối cùng, nói: “Nhiều quá thì chia nửa cho nó ôm đi cùng.”
Bách Dĩ Phàm:…!Thầy à.

Cái cớ thầy lấy để tìm người ta nói chuyện quá bó tay.

Trình Dật Hạo xong việc ra khỏi văn phòng thì đi xuống sân trường làm lễ chào cờ, Bách Dĩ Phàm bị lưu lại.

Các giáo viên khác trong văn phòng đã tham gia lễ chào cờ, thầy Sa lôi bài của Bách Dĩ Phàm trong tập bài kiểm tra ra xem, lập tức cau mày.

Bạn nhỏ chữa bài của Bách Dĩ Phàm phong cách hoàn toàn khác với cậu.

Một bài toàn bút đỏ, nhìn đến quáng mắt.

không còn khoảng trống luôn.

Thầy Sa bị kích thích thị giác này làm đau mắt, đưa lại cho cậu: “Em vẫn là nghe tai trái ra tai phải hả?”
Bách Dĩ Phàm cầm lấy bài kiểm tra của mình xem xem, xem đến cả mắt toàn màu đỏ luôn.

Đành phải xem điểm ở trang đầu, cậu kinh hỉ: “100 điểm! Tối đa!!!”
“Phì!” Thầy Sa phì cười: “Em nghĩ mình đang học tiểu học hả? Còn điểm tối đa 100 nữa chứ.”
Tối đa 150 điểm.

Bách Dĩ Phàm được 100.

Bách Dĩ Phàm thấy mình nhầm lẫn cũng bỏ qua: “Tốt xấu gì cũng đạt tiêu chuẩn rồi.”
Thầy Sa giận: “Tiếng Anh tối đa 120, em được 101, đứng thứ 6 toàn lớp; chính trị tối đa là 90, em được 84, đứng thứ 3 toàn lớp.

Chỉ có toán là được điểm đạt tiêu chuẩn, ừm, hình như là đứng nhất đó, từ dưới lên luôn.”
Thầy chính trị không có trong văn phòng mà bài cũng chưa trả, có thể thấy là thầy Sa đã đi hỏi rồi.

Bách Dĩ Phàm sờ đầu: “Thầy à, thầy phải cho em thời gian chứ.

Thi lần hai nhất định sẽ để thầy thắng cược!”
“Hả? À!” Thầy Sa suýt nữa lộ, ho khan đáp: “Phải thế chứ.

Còn mấy ngày nữa là thi thử lần hai rồi, em phải cố gắng lên.

Kết quả thi lần hai sẽ được trường lưu lại, có vài trường sau khi em trúng tuyển sẽ đến tham khảo.

Đúng rồi, em định đăng ký trường nào?”
“Thầy bảo em nên thi trường nào là hợp?”
“Ngũ Trung, Lục Trung không quá sức em, thầy thấy cũng hợp.

Nhị Trung không rồi, năm ngoái trường đó có tỉ lệ đỗ đại học rất cao.” Thầy Sa uống ngụm trà, đẩy đẩy kính mắt: “Nhưng thầy thấy em nhanh nhẹn, bây giờ đang cố gắng, Thực Cao cũng có thể vào được.

Tốt nhất là em vào được lớp trọng điểm của Thực Cao, thế thì sau này có có khả năng cao đỗ đại học hơn.”
Thực Cao là trường trung học Thực Nghiệm.

Mà lớp trọng điểm có điểm trung bình năm học đều thuộc top 100 toàn trường, đều là nhân tài các trường đại học sẽ cân nhắc đến.

Thầy Sa phân tích xong, hỏi: “Em muốn đăng ký trường nào?”
Bách Dĩ Phàm có chút xấu hổ: “Thầy thấy em còn cách Nhất Trung bao nhiêu?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.