Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 10: Tham Quan Nhất Trung Thăm Tù Ông Anh


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 10: Tham Quan Nhất Trung Thăm Tù Ông Anh


Sắp xếp quần áo xong, Bách Dĩ Phàm lấy thịt gà trong tủ lạnh ra rán hết, vừa rán vừa ăn.

Còn lại thì rắc ít hạt thìa là với hạt tiêu rán lên, xong xuôi cậu xếp vào hộp cơm cho vào ngăn ngoài cùng của ba lô.

Đeo ba lô lên, Bách Dĩ Phàm nhìn một lượt quanh nhà, lấy chìa khoá với tiền lẻ, ngây người ở gốc lựu một lúc rồi mới quay quay chìa khoá đi.
Ra khỏi cổng thấy có hàng bán sữa bò, mua một hộp sữa Elie.

Đi ngang qua hàng hoa quả, chọn một quả dứa với một quả xoài.

Lướt qua hàng tạp hoá, mua 10 cây xúc xích, một hộp bánh quy.

Khi cậu đi đến bến xe buýt cậu mới nhớ ra mình không biết phải đi tuyến nào.

Bỗng hơi nhớ di động sau này, tra một cái là ra luôn.

Di động thời này vẫn là hàng cục gạch bấm phím, Bách Dĩ Phàm đành phải xem bản đồ.

Vừa lúc có xe 63 thong thả đi đến.

Tài xế kinh nghiệm đầy mình, thấy Bách Dĩ Phàm liền dừng xe, nói to: “Có phải muốn đến Nhất Trung không?”
“Vâng vâng vâng.” Bách Dĩ Phàm quay lại, chạy lên xe.

Trên xe lác đác vài người, Bách Dĩ Phàm ngồi một ghế, đồ vừa mua để ở ghế bên cạnh.

Xe buýt đã cũ, thả phanh liền phát tiếng két két.

Bách Dĩ Phàm ngồi ôm ba lô nhìn ra ngoài, đường đi mỗi lúc một hoang vu.

Đến khi thấy cánh đồng toàn hoa cải dầu màu vàng thì tài xê hô: “Đến Trường Nhất Trung mới rồi!”
Bách Dĩ Phàm xuống xe, bỗng thấy mình không phải là đến trường mà là đến thăm tù.

Thời này, trường học hay chọn khu ngoại ô để xây trường mới.

Một nơi đầy xa xôi, một nơi chim không thèm đẻ trứng.

Nhưng mà đi vào trường, khung cảnh thay đổi hoàn toàn.

Cỏ xanh như đệm, nhà nhà ngay ngắn.

Tháng ba, mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa đào, hoa mận với hoa hải đường đủ loại màu sắc.

Dòng sông nhân tạo uốn lượn, có vài đình nghỉ chân với nhà thuỷ tạ ở bên, nhìn thật thích mắt.

Cho dù trời không đẹp lắm nhưng Bách Dĩ Phàm rất muốn đọc diễn cảm một đoạn: Mong đợimãi, mong đợi mãi, thế là gió đông thổi tới, bước chân của mùa Xuânđang đến gần.

(Câu Phàm Phàm nghĩ khi viết chính tả bài “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” ý.

Bài tản văn Xuân của Chu Tự Thanh)
Bách Dĩ Phàm cầm hộp bánh quy gõ vào đầu mình.


Từ trước khi chết đến sau khi khi chết, thì đây là lần đầu tiên cậu đến trường Nhất Trung.

Cậu phải hỏi chú bảo vệ vị trí của khối 10.

Bởi vì không biết Bách Khả Phi học lớp nào, cậu đành lết từng tầng, tìm từng lớp, mãi khi bò lên tầng 3 mới thấy Bách Khả Phi.

Phòng học rộng lớn, Bách Khả Phi ngồi giữa lớp, anh đang vùi đầu viết.

Nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng lên.

Bách Dĩ Phàm cũng không nói gì, mở cửa nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào, không cẩn thận đụng phải một cái ghế.

“Khẽ chút đi! Bảo cậu ăn ít đi, ngủ thẳng đến giờ cũng không cần phải đến…” Bách Khả Phi không nhịn được, ngẩng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Bách Khả Phi ngạc nhiên.

“Sao hôm nay em lại đến đây?” Bách Khả Phi bật dậy, nói xong thấy không đúng lắm, mặt đầy ảo não.

Bách Dĩ Phàm: “Khả Nhi, anh, bị, khâu, miệng, rồi, sao?”
Khả Nhi là biệt danh lần trước Bách Dĩ Phàm gọi đến ký túc xá mà nghe được.

Bách Khả Phi vui vẻ, đi đến gõ đầu cậu một cái, cầm lấy đồ trong tay cậu: “Anh tưởng là Đôn Nhi ở cùng ký túc xá với anh đến.

Cậu ấy không phải người địa phường, cuối tuần hay ở lại trường.

Em đến một mình à? Sao lại mang nhiều đồ vậy?” (Đôn Nhi để chỉ người béo)
Bách Dĩ Phàm để đồ lên bàn, chiếm hẳn ba cái mặt bàn.

Bách Dĩ Phàm liếc anh một cái rồi nói: “Cha mẹ phải tăng ca, em đến mang đồ cho anh.”
“Thật đúng lúc.

Anh sắp đông chết rồi.” Bách Khả Phi lục trong ba lô ra cái áo khoác mặc vào, vừa mặc vừa vỗ vai cậu: “Giúp anh mang đồ về kí túc xá.

Buổi trưa ở lại, đi căng tin ăn cơm với anh.”
Bách Dĩ Phàm vừa ngồi xuống, liếc qua đề lý đang làm dở, gạt móng vuốt Bách Khả Phi xuống: “Còn sớm, anh cứ làm bài tiếp đi, em nghỉ một lúc đã.”
Bách Khả Phi cũng không khách khí, gật đầu rồi ngồi xuống tiếp tục làm bài.

Bách Dĩ Phàm nhìn quanh phòng học.

Phòng học của trường Nhất Trung khá lớn, còn sáng sủa nữa.

Trên bệ trộng mấy loại cây, ngoài cửa sổ còn thấy mấy cành ngọc lan đang nở hoa.

Bàn ghế với bục giảng là trang bị đồng nhất.

Trên bục giảng có máy vi tính, với màn chiếu.

Cuối phòng học là giá sách, điều hoà, máy nước nóng.


Sự thật về trường Nhất Trung với suy nghĩ ban đầu của cậu quả nhiên là một trời một vực.

Bách Dĩ Phàm nhìn một lúc là chán, nhưng Bách Khả Phi vẫn còn đang làm bài, cậu buồn chán xem chồng bài tập ở bên cạnh, thế mà lại thấy một bản nháp của bản kiểm điểm.

BẢN KIỂM ĐIỂM
Kính gửi thầy cô,
Vào buổi sáng thứ hai, em đã (vết mực tròn) tự ý trèo tường về nhà, đến tiết 2 mới quay lại.

Đã nói dối (vết mực tròn) là chăn bị (vết mực tròn to) trộm.

Đã vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường.

Đã làm bạn học và thầy cô lo lắng.

May mà không có hậu quả gì nghiêm trọng.

Em sai rồi.

Em xin cam đoan lầm sau sẽ không tiếp tục tái (vết mực to tròn) phạm.

Chuyện có lớn bằng trời, em cũng sẽ xin nghỉ trước rồi mới đi.

Không tìm được giáo viên thì tìm lớp trưởng, tìm không được lớp trưởng thì em tìm trưởng kí túc xá, không tìm được trưởng kí túc xá (vết mực super to tròn) thì em tìm bạn cùng lớp xin nghỉ một ngày.

Hy vọng thầy cô và bạn học có thể thứ lỗi cho hành động lỗ mãng của em.

Ngày XX tháng XX năm XX.

Bách Khả Phi
Bách Dĩ Phàm quay qua nhìn Bách Khả Phi.

Bách Khả Phi không phát hiện, vẫn đang nỗ lực viết viết viết.

Bách Dĩ Phàm yên lặng nhét bản kiểm điểm về vị trí cũ.

Lấy một quyển vở đè lên.

Bách Dĩ Phàm vờ vịt cầm quyển vở khác lên.

Nhãn vở ghi là “Vở tiếng anh”, mở ra, trang nào cũng có ngày tháng, bắt đầu từ tháng ba nhưng không thêm chữ nào.

Bách Dĩ Phàm: Bách Khả Phi mà cũng không ghi bài, làm bài!!!
Cậu cười trên đau khổ của người khác mà hỏi: “Lên cấp 3 không phải chép từ mới nữa à anh?”
“Đừng nói đi.

Tổ trưởng tổ tiếng anh đi nước ngoài học một chuyến liền điên hết rồi.


Khi về liền cho từ mới của cả năm mà học.

Cả lũ phải chép từ mới, còn kiểm tra từng từ nữa.

Làm bài đến điên luôn, đào đâu ra thời gian mà chép nữa, đâu phải là không học đâu.

Làm mọi người ức muốn chết.” Oán khí không nhỏ nhưng vẫn chúi đầu vào viết viết, nói cũng không ngẩng lên.

Bách Dĩ Phàm liền giật lấy cây bút đen của anh, tìm quyển sách giáo khoa tiếng anh chép từ mới vào.

Có chuyện để làm, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đến khi Bách Dĩ Phàm chép được nửa quyển thì Bách Khả Phi cũng làm xong bài.

Bách Khả Phi ngẩng lên, nhìn vở dưới tay Bách Dĩ Phàm mà ngạc nhiên: “Em làm gì vậy?”
“Chép từ mới.” Bách Dĩ Phàm gập vở vào, ném vào người Bách Khả Phi.

Anh mở ra xem mà tròng mắt muốn rụng luôn: “Em luyện chữ hồi nào thế? Viết đẹp như vậy mà so với mấy quyển kia thì thiên tài mới tin anh viết a.”
Bách Dĩ Phàm:…!
“Cậu không cần thì tôi cần!”
Trong phòng vang lên một giọng phổ thông lỗ mãng.

Một vật hình cầu bay đến, nhìn kĩ hoá ra một tên béo.

Trong nháy mắt, cậu biết ngay vị này là ai.

Đây chính là Đôn Nhi, tên thật: Vương Viễn Nghiễm, là người ngoại tỉnh, cũng là bạn cùng phòng với Bách Khả Phi.

Người này nhiệt tình hoạt bát, tôn kính tiền bối, đoàn kết với bạn học, đặc biệt là ăn nhiều.

Vương Viễn Nghiễm vừa vào cửa nhìn thấy vở tiếng anh mà Bách Dĩ Phàm chép, thuận miệng nói, rồi lực chú ý lập tức dời sang đống xoài, sữa bò, với bánh quy.

Vương Viễn Nghiễm khịt khịt mũi, nói: “Giao gà muối tiêu ra đây, có thể miễn tội chết cho bọn mi.”
Lúc nói còn liếc Bách Dĩ Phàm, thế là bị Bách Khả Phi đập cho phát.

Vương Viễn Nghiễm làm dáng Tây Thi ôm ngực: “Khả Nhi ơi, cậu đã thay đổi rồi.

Cậu đã từ từ thay đổi rồi.

Cậu đã tiến vào thời kỳ thiếu niên kích động rồi…”
Lời còn chưa dứt đã bị Bách Dĩ Phàm nhét một cái xúc xích vào tay.

Vương Viễn Nghiễm mở gói, gặm hai cái rồi khen tấm tăc: “Vẫn là em trai của chúng ta hiểu chuyện.”
Cậu bật cười: “Em tên là…”
“Anh biết mà, Phàm Phàm đúng không.

Em gọi điện thoại mà còn hai đến anh.

Suýt nữa anh bị Khả Phi giết người diệt khẩu.” Vương Viễn Nghiệm gặm 3 lần nữa là hết thanh xúc xích, nhìn qua Bách Khả Phi một cái rồi lập tức chuyển đề tài: “Anh là Vương Viễn Nghiễm, biệt danh Đôn Nhi, là bạn cùng phòng với anh của em.

Em trai, mau nói cho anh biết em để gà muối tiêu đâu rồi?”
Bách Dĩ Phàm chỉ hộp cơm: “Em mới mang đến nhưng có lẽ cũng lạnh rồi.

Ăn không ngon nữa đâu.”
“Không sao! Căng tin bọn anh có lò vi sóng, chút nữa ăn trưa thì mang qua đó!” Vương Viễn Nghiễm nói là ăn trưa nhưng tay đã bốc lấy miếng thịt gà rồi.


Bách Khả Phi vô cùng đau đớn nói: “Vì sao tôi lại có bạn cùng phòng thế này cơ chứ!!!”
Vương Viễn Nghiễm cười ha ha: “Khả Nhi à, duyên phận là điều kì diệu đó.”
Bây giờ mà đến căng tin ăn cơm thì vẫn còn sớm nên ba người mang đồ về ký túc xá.

Có Vương Viễn Nghiễm với Bách Khả Phi làm cửu vạn, Bách Dĩ Phàm lần này đi nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Đến ký túc xá, mở cửa vào.

Bách Dĩ Phàm bỗng muốn cảm khái: Lịch sử luôn giống nhau một cách lạ lùng.

Ánh nắng ngoài trời không phải mới có, mỗi triều đại trong lịch sử đều có gian thần với nịnh thần phá hoại, ký túc xá nam bao giờ cũng là ổ rác.

Bừa một cách dã man luôn!
Sáu tên con trai ở cùng một ký túc xá, trên giường là những đống quần áo bẩn chất thành đống, dưới đất là vỏ của vô số đồ ăn vặt, ô, còn có nửa quả táo đang ăn dở, thành giường là một loạt quần trong chưa giặt.

Bách Khả Phi ở nhà cũng không loạn như thế, trấn định mà ho khan một tiếng.

Bách Dĩ Phàm tò mò hỏi: “Chẳng lẽ các anh không bị kiểm tra sao?”
Vương Viễn Nghiễm không chút xấu hổ đi đến bàn dài, dũng cảm đưa tay gạt một đống đồ trên bàn xuống, mở ra một khoảng trống trên mặt bàn rồi đặt đồ lên.

“Lúc nào kiểm tra thì lúc đó sẽ sạch.

Cuối tuần mọi người về nhà hết nên không kiểm tra.

Không mấy khi tự do được như này đâu a.”
Bách Dĩ Phàm gật đầu đồng ý, liếc mắt nhìn xuống sàn, bình tĩnh bước vào.

Vương Viễn Nghiễm tán thưởng: “Đến đến đến đây.

Anh đưa em đi tham quan một vòng ký túc xá Nhất Trung nào!”
Sau khi tham quan một vòng ký túc xá nam vừa bẩn vừa loạn, Vương Viễn Nghiễm lại kéo Bách Dĩ Phàm đi tham quan căng tin, sân thể dục, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng nước, quần tạp hoá, và quan trọng nhât là đến ký túc xá nữ ngồi xổm ở đó.

“Hôm nay là chủ nhật nên đa số nữ sinh sẽ quay lại.

Nếu như bình thường thì…!chà chà…!Nếu như những ngày hè bình thường thì, ây da, chẹp chẹp chẹp chẹp.” Vương Viễn Nghiễm ngồi xổm ở chỗ kín đáo, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc: “Mấy người kia chỉ tàm tạm thôi.

May mà mới có mấy mỹ nữ giáo viên thực tập mới đến, cũng ở ký túc xá nữ này.”
Bách Khả Phi sớm bị hai người đuổi đi làm bài tập.

Bách Dĩ Phàm ngồi xổm với Vương Viễn Nghiễm trước cửa ký túc xá nữ ngắm mỹ nữ, chẳng qua cậu chỉ là thưởng thức đơn thuần thôi.

Lúc này có một bạn nữ đang đi đến, dáng người nhỏ gầy, tóc ngắn, nhìn có chút già giặn.

Mắt sâu mũi thẳng, có vẻ như là con gái Duy Ngô Nhĩ (Tân Cương).

Trời có chút lạnh còn đang nổi gió mà chỉ mặt một cái áo da, cổ áo rộng để lộ áo thun bó bên trong, trên cổ quàng một cái khăn lụa.

100% phong thái quốc tế.

Bạn nữ đi đến, đột nhiệt vừa cười lạnh vừa lườm Bách Dĩ Phàm đang ngồi xổm một xó.

Cả người Vương Viễn Nghiễm run lên, cả người căng thẳng, kéo tai Bách Dĩ Phàm để cậu quay qua: “Úi dồi ôi, chết rồi! Sao lại gặp được mấy ngự tỷ cơ chứ!” (nguyên văn là mấy bà chị bưu hãn)
Bách Dĩ Phàm nghe không rõ nên hỏi lại: “Ai cơ?”
“Oan nghiệt!”
*^*^*^*^
Sữa Elie: 伊利 Sữa Y Lợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.