Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 12: Từ Giáp Cốt Đến Tiểu Triện
Thầy Sa ngạc nhiên, đôi mắt sau cặp kính trợn tròn.
Một lúc sau, biểu cảm của thầy Sa vẫn phức tạp, chọn lọc từ để uyển chuyển nói với cậu: “Giống như khoảng cách giữa số âm và số dương, như khoảng cách từ giáp cốt văn đến chữ tiểu triện.”
Nếu thầy Sa mà dạy địa lý thì còn có thể nói, khoảng cách giữa Bách Dĩ Phàm và Nhất Trung như khoảng cách hai bờ Thái Bình Dương.
Bách Dĩ Phàm nói: “Em muốn thử chút.”
Quên đi thời hạn của phúc lợi, cậu thật sự không muốn đến Ngũ Trung lặp lại những gì đã xảy ra nữa.
“Thử cũng được.
Mục tiêu càng cao thì càng có động lực.”
Trải qua ngạc nhiên lúc đầu, thầy Sa đã khôi phục lại sự bình tình thường ngày.
Nhưng ông cũng không cổ vũ nhiều, cũng không tạt nước lạnh vào cậu mà đổi chủ đề: “Cơm muốn ăn thì phải ăn từng miếng một, trước tiên phải chuẩn bị kĩ càng cho thi lần hai.
Không phải chỉ lọt vào vị trí 20 người đầu lớp là được.
Nếu điểm tiếng anh cao mà điểm toán lại thấp thì người thắng là lão Triệu nhà trò, cái mặt già nua này không biết giấu đi đâu a.”
Bách Dĩ Phàm:…Thầy thật khó chiều.
Sau khi bỏ qua chủ đề chọn trường thì ông cũng hướng dẫn vài chỗ trong bài kiểm tra mà cậu còn mù mờ, rồi mới thả người.
Chỉ là trong đầu thầy “Nhất Trung” và “Bách Dĩ Phàm” không sao ném đi được.
Vừa lúc thầy Triệu dự lễ chào cờ xong đang đi về chỗ, lúc đi ngang qua thầy Sa thì ông nói: “Buổi tối rảnh không? Thầy Dương đề nghị mở cuộc hội ý, bàn về tình trạng học sinh gần đây.”
Thầy Sa mấy hôm nay phải trông lớp tự học buổi tối nhưng vẫn đồng ý ngay lập tức.
Buổi tối, bạn học Trình Dật Hạo đau khổ úp sấp trên bàn giáo viên, nhẹ giọng nói với lớp phía dưới: “Kí tên đi, mau kí vào đi.”
Cùng lúc đó, trong phòng họp nhỏ, các giáo viên dạy lớp 9/12 đang có một cuộc họp.
Chủ đề của họp: Tham khảo nguyện vọng của học sinh, kết hợp với tâm trạng của các em, giáo viên lập ra chương trình —— trọng điểm cần phải dày vò học sinh, giáo viên nào đi dày vò học sinh và dày vò như nào ( =)))))))))))))))))))
Không chỉ riêng Bách Dĩ Phàm mà rất nhiều nguyện vọng của những học sinh khác đều được thảo luận.
Ngữ văn, toán, lý, hoá, chính trị, anh – giáo viên sáu môn như băng đảng xã hội đen đang tranh địa bàn, dựa vào số thứ tự của học sinh mà tranh luận, thà rằng giết cả đôi chứ không thể bỏ sót.
Thành tích của học sinh, thái độ khi nghe giảng, tâm trạng hàng ngày, thậm chí bát quái trong lớp, có gì nêu đó.
Nếu có học sinh vào dự thính thì đảm bảo sẽ ngạc nhiên khi năng lực bát quái của các thầy các cô cao cả trượng.
Mọi người tích cực lên tiếng, bầu không khí cực kỳ sôi nổi.
“Thành tích của Trình Dật Hạo vẫn ổn định, ngữ văn cần phải cố gắng phần viết và đặc biệt là phần học thuộc lòng.
Khi thi thật có thể được 135 điểm, đủ để vào Nhất Trung.
Cái này phiền thầy Dương rồi.” Thầy Triệu tổng kết xong, nhìn xuống tên phía dưới: “Tiếp theo là…!À, Bách Dĩ Phàm.”
Bầu không khí sôi nổi bỗng yên tĩnh lại.
Thầy Triệu nhắm mắt, nói: “Tình huống của học sinh này, có chút…”
Nói tới đây là không nói được nữa.
Tình huống của Bách Dĩ Phàm có chút quỷ dị, mà cậu với thầy Triệu lại không quá hợp nhau.
Dù sao ở đây cũng có nhiều người là chủ nhiệm lại còn thầy Sa toạ trấn nữa nên muốn kẹt cũng không được.
Thầy Dương hiểu ý liền giải vây: “Đứa nhỏ này tuần trước đột nhiên thông suốt.
Không nói đến chữ viết mà đáp án cũng giống y hệt đáp án chuẩn, sắp xếp câu chữ đều được chú ý.
Ban đầu thực sự làm tôi sợ hột hồi.
Lần kiểm tra này thành tích cũng không tồi.
Xem ra vẫn có cố gắng, bây giờ còn cố gắng hơn trước.”
“Lúc trước học sinh này chống đối một cách tiêu cực, tôi còn nghĩ đến Ngũ Trung còn không vào nổi.
Bây giờ xem ra chúng ta có thể yên tâm em ấy có thể vào được Thực Cao.” Thầy chính trị tiếp lời, chợt nhớ ra liền hỏi: “Nguyện vọng của Bách Dĩ Phàm, thầy Sa đã tìm hiểu chưa? Em ấy muốn thi trường nào?”
Thầy Sa rốt cục cũng chờ được câu hỏi này!
Thầy Sa nói: “Nhất Trung.”
Toàn bộ giáo viên:…!
Thầy Triệu từ khi bàn đến Bách Dĩ Phàm đã bày mặt không khác gì đống phân chó, hiện giờ lại thay đổi nét mặt, cẩn thận hỏi lại: “Tôi nghe nhầm sao?”
Mọi người cũng nghĩ vậy.
“Chính là Nhất Trung.” Thầy Sa hiểu ý thả thêm một quả bom: “Trò đó hỏi tôi, khoảng cách giữa trò ấy với Nhất Trung là bao nhiêu.
Tôi cũng không muốn đả kích tinh thần tích cực của đứa nhỏ nên nói luôn là giống khoảng cách giữa giáp cốt văn và chữ tiểu triện…”
Trình độ phát triển của chữ Hán: Giáp cốt văn > Kim văn > Đại Triện > Tiểu Triện…!
Nói cách khác, khoảng cách giữa Bách Dĩ Phàm và Nhất Trung là ba tầng lột da, là “Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta” đó, không phải con số nào khác.
(Trích – Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ)
Thầy Triệu hừ lạnh: “Nó bị mê sảng hả.
Nó vẫn coi mình là thiên tài sao!”
Thầy Dương biểu thị không đồng ý: “Riêng môn văn thì em ấy đủ để vào Nhất Trung rồi.
Tuần này biểu hiện vẫn rất tốt a!”
“Tôi thấy không phải trò đó đang nói khoác, trò ấy nói chỉ muốn thử một chút.” Thầy Sa đẩy kính mắt, bắt đầu tỏ thái độ: “Dù sao toán cũng là vấn đề lớn.
Ngay đến kiến thức cơ bản mà cũng quên rồi.”
Thầy chính trị: “Chính trị giống với ngữ văn.
Tôi không cần phải lo lắng.”
Thầy hoá bĩu môi: “Tuần trước kiểm tra đột xuất, kết quả chỉ tầm giữa giữa thôi.”
“Lý thì khác hẳn.” Thầy Lý cau mày: “Mà em ấy đi học không nghe giảng, tôi đành bó tay thôi.
Nhưng không nghĩ nguyện vọng lại cao như vậy.
Thế này thì tôi phải dạy em ấy kiểu gì đây? Đè đầu bắt học sao?”
Các giáo viên hội ý, nguyên tắc chính là phải cổ vũ, đứng lên là đề ra cái này cái này, chính sách lập ra đều dựa vào kinh nghiệm giảng dạy bao năm của bản thân.
Nhưng Bách Dĩ Phàm lại đột nhiên thông suốt, hơn nữa các môn xã hội với môn khoa học lại học lệch quá xa, loại kỳ hoa này bình thường khó gặp a.
“Nếu không để tôi lên lớp nhắc nhở em ấy? Tìm để tâm sự?” Đột nhiên học sinh của mình lại biến thành thiên tài nhưng lại vướng ở môn của mình.
Thầy lý thật bó tay: “Nghe nói tuần trước thầy Triệu mắng em ấy một trận, là vì thay đổi chữ viết tiếng anh a.”
“Không được không được.” Thầy Sa mãnh liệt xua tay, phản ứng hơi quá, không giống với phong cách bình thường.
Mọi người lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đừng đánh cũng đừng ép, tôi không thể đánh cược với nhiều người một lúc như vậy được.” Thầy Sa ho khan, đổi chủ đề: “Mà cứ để xem sao đã đi.”
Cuối cùng sau khi họp, chuyện thầy Sa đơn phương đánh cược với thầy Triệu cũng lộ ra.
Thầy Triệu:…!
Những người khác: Ha ha ha ha
Vốn là chiêu chữa ngựa sống thành ngựa chết của bản thân, huống hồ học sinh mình giỏi anh hơn toán, thầy Triệu muốn chỉ trích cũng không biết chỉ vào đâu mà trích đành phải đánh nát rồi nuốt vào bụng.
Đơn giản đánh bình vỡ lọ, mặt đen hơn, ra sức làm nhân vật phản diện.
Bát quái gia tăng tình cảm.
Bách Dĩ Phàm lại càng được giáo viên các bộ môn quan tâm.
Giáo viên dạy khác lớp còn biết đến có một nhân vật như vậy.
Có hôm thầy lý không dạy được đành nhờ giáo viên lý bên lớp 9/2 qua dạy thay.
Vị giáo viên này cười tít mắt chọn người trả lời câu hỏi, người khác bị gọi bằng số thứ tự, chỉ có gọi tên của Bách Dĩ Phàm.
Chẳng qua, nửa số giáo viên trong trường đều cảm thấy Bách Dĩ Phàm chỉ là nòng nọc không thể biến được thành hoàng tử.
Một nửa còn lại lại thấy đến đươc ếch, cậu cũng không biến thành nổi.
(Đáng lẽ từ nòng nọc > ếch > Quàng tử.
Nhưng Phàm Phàm chỉ dừng ở mức nòng nọc =)))
Nên biết, trường Nhất Trung là tuyển sinh toàn tỉnh, thậm chí có học sinh tỉnh khác nghe danh mà đến đăng ký.
Chỉ dùng hơn 80 ngày mà thi đỗ Nhất Trung sao? Đùa nhau à?
Nhưng Bách Dĩ Phàm chính là quyết tâm như vậy.
Một tuần sau, Bách Dĩ Phàm quét sạch boss kiểm tra hàng tuần, thoát khỏi top 10 từ dưới lên.
Hai tuần sau, Bách Di Phàm xoát sạch phó bản kiểm tra hàng tuần, chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng môn văn.
Ba tuần sau, Bách Dĩ Phàm chém giết đại quái Thi Thử Lần Hai, ngồi xổm ở vị trí thứ 20 toàn lớp.
Thành tích của Bách Dĩ Phàm chả khác gì gắn tên lửa vào mông, xồng xộc phi lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt, ba đạo sét đánh vào tâm mấy vị giáo viên đứng xem trò vui, các thầy các cô rốt cục cũng thông được hai mạch Nhâm – Đốc —— Mọi người không thèm quan tâm Bách Dĩ Phàm với chả Nhất Trung nữa mà kiên quyết noi theo thầy Sa mà học tập kinh nghiệm.
Không bạo lực, học sinh không hợp tác là chuyện bình thường, Các giáo viên nháo nhào tìm học sinh nào ghét giáo viên nào đã.
Tiếp theo, lúc lén tìm học sinh nói chuyện đều lơ đãng tiết lộ tin tức: “Thầy/cô rất rất rất chi là quý em, thế nhưng thầy Chu/ thầy Vương/ cô Lý/ thầy Triệu của các em lại không thế a.
Thầy lại cùng thầy/ cô ấy đánh cược nhất định em sẽ thành công.”
Đương nhiên, sau khi tâm sự còn phải p/s thêm: “Đừng nói cho người khác.”
Lúc này, các giáo viên của trường còn lén lập Bảng xếp hạng giáo viên bị học sinh ghét nhất.
Theo bảng xếp hạng trên, thì phần lớn các chủ nhiệm lớp đều được vinh danh.
Giáo viên môn anh Triệu Phú Cường được xếp hạng No1, từ đây, thầy luôn gắn bó keo sơn với Bảng xếp hạng giáo viên bị học sinh ghét nhất.
Thầy Triệu:…!
Không biết chui vào đâu khóc luôn.
Trên đời này không có tường nào không bị gió lọt, tuy việc này được các giáo viên lén lút làm nhưng vẫn bị học sinh phát hiện được vài manh mối.
Đương nhiên, bạn nhỏ Trình Dật Hạo là một trong những người đó.
Một ngày nào đó, trên đường về nhà, Trình Dật Hạo nói cho Bách Dĩ Phàm nghe tin tức mới nhất, vừa nói vừa khua tay múa chân: “Đây đều là công của cậu đó nha.
Bây giờ các giáo viên chủ nhiệm chính là hồng tâm bị các giáo viên khác cắm đầy mũi tên Cừu Hận.”
Nói như tự tay mình đập vào mặt thầy Triệu luôn, đắc ý không thể tả.
Bách Dĩ Phàm nghe xong thì nói: “In + màu sắc là chỉ việc dùng màu à?” (Cấu trúc in + color trong T.A)
Trình Dật Hạo gật đầu nói đúng.
Bách Dĩ Phàm còn nói: “Đọc Đồng Thú của Trầm Phục cho tôi nghe xem nào.”
Trình Dật Hạo: Ặc ặc ặc.
Trình Dật Hạo đọc thuộc: “Dư ức đồng trĩ thì, năng trương mục đối nhật, minh sát thu hào, kiến miểu tiểu chi vật tất tế sát kỳ văn lý, cố thì hữu vật ngoại chi thú…”
Bách Dĩ Phàm bây giờ chính là tấm gương học tập của mọi người, nằm mơ cũng có thể phun được mấy từ đơn tiếng anh.
Kiến thức suốt mấy năm cấp 2 đã bị cậu khoá lại, nhét vào xó, giờ lại lôi ra.
Tiếp theo là học theo vở ghi của Bách Khả Phi.
Mục tiêu là: kiến thức căn bản ba tầng thì nỗ lực tăng ba tầng.
Lúc làm bài tập, nhìn thấy chỗ trống chả khác gì lên cơn nghiện.
Tờ bài tập, vở bài tập, bài kiểm tra, sách giáo khoa, phàm là sách thì cậu sẽ liều mạng nhét vào đầu.
Có vài việc, thứ thiếu không phải năng lực mà là động lực.
Hơn nữa đã qua được kì thi đại học rồi thì kiến thức cấp 2 cũng không phải quá khó.
Về phần vì sao cậu lại liều mạng như vậy, các giáo viên chỉ nghĩ là vì cậu muốn vào Nhất Trung thôi.
Nhưng sự thật nào phải như vậy
Ban đầu Bách Dĩ Phàm luôn có suy nghĩ đến phúc lợi của cậu kết thúc và phải đi uống canh Mạnh Bà nhưng khi cậu chăm chú ôn tập thì sẽ không nghĩ về nó nữa.
Trong lòng cậu nhẹ nhõm hơn, cũng tự tại hơn.
Điều đã xảy ra thì không thể ngăn được.
Trong núi không còn khái niệm thời gian, Bách Dĩ Phàm còn đang nghĩ đến ngày nào đó đi xếp hàng để đầu thai, thì cậu đã mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, xếp hàng ở bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng gay mũi.
(Trong núi không còn khái niệm thời gian ý chỉ thời gian thấm thoắt thoi đưa, hay Thời gian như chó chạy ngoài đồng:3)
Kiểm tra sức khoẻ trước kì thi vào trung học được diễn ra vào thứ 7 ngay sau khi thi thử lần 2 kết thúc.
Bởi vì còn phải kiểm tra máu nên thầy Triệu đã đặc biệt nhấn mạnh không được ăn sáng từ trước.
Mọi người đều không ăn, giờ đều đói đến bực mình.
Thầy Triệu đi xem các phần phải kiểm tra, học sinh xếp hàng nói chuyện cho quên đi cơn đói, cán bộ sinh hoạt phát tờ mục kiểm tra máu cho mọi người, lớp trưởng duy trì kỷ luật.
Đây chính là cảnh tượng bệnh viện lúc bây giờ.
Thầy Triệu nhanh chóng quay lại, chỉ huy lớp làm theo: “Đầu tiên xếp hàng đi lấy máu, nhanh lên!”
Mọi người đi theo hướng thầy chỉ.
Lúc này chỗ lấy máu đã xếp hàng dài, có lớp 9/3, 9/7, 9/10 xếp hàng từ trước.
Lớp 9/12 nhanh chóng chạy đến, đằng sau là lớp 9/11 đang bám sát.
Lớp trường cuống lên: “Chạy mau, bọn nó sắp đuổi kịp rồi!!!”
Cán sự thể dục dẫn đầu vọt lẹ, cả lớp cắm cổ chạy theo.
Lớp 9/12 tăng tốc, lớp 9/11 bám theo sát nút.
“Chạy cái gì mà chạy!” Thầy chủ nhiệm quát lớn.
Nghe lời thầy…!mới là lạ.
Mãi đến khi bạn cán sự thể dục to lớn, khôi ngô chạy dừng lại phía sau lớp 9/10 thì cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm, túm năm tum ba mà chầm chậm lết đến.
Dù cho có lớp bám ngay sau thì cũng không để ý nữa.
Tuy là hàng người xếp hàng khá dài nhưng bệnh viện cũng đã sắp xếp nhiều người lấy máu nên tốc độ cũng khá nhanh.
Một dãi bàn dài trong phòng lấy máu, trên mỗi bàn bày kim tiêm, bông thấm cồn iốt, dây thắt…!còn một chị gái y tá đeo khẩu trang ngồi đó nữa.
Đến lượt Trình Dật Hạo đứng trước Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm liền nhét quyển từ mới tiếng anh vào túi áo, cúi đầu tháo cúc tay áo.
Lúc này bên cạnh là một bạn gái lớp khác đang nhẹ giọng nức nở, hình như sợ bị lấy máu.
Chị y tá nhẹ nhàng an ủi, cô bạn bên cạnh cũng thấp giọng khuyên.
Phía sau bạn gái kia là một bạn trai mặt chữ điền, ban đầu còn ngó ngó, sau khi thấy mấy cô bạn cũng không an ủi được cô nàng kia liền hừ lạnh: “Quỷ nhát gan!”
Lập tức bị một làn sóng các bạn gái tấn công.
Bạn trai mặt chữ điền muốn thanh minh nhưng lại bị nhiều bạn gái khác thay nhau lên án nọ kia.
Bách Dĩ Phàm:…!Bạn trẻ, bạn có âm mưu gì vậy?
Cậu cúi đầu tiếp tục tháo cúc áo.
*^*^*^*
“Đồng thú” của Trầm Phục: Mình đã bới gu gồ và lục baidu mà không tìm thấy bản Việt *khóc* nên đành dùng trình độ mèo vồ mà chém.
Mong các chế thông cảm *khóc một dòng suối*
Về Trầm Phục: (1763 -?), tự: Tam Bạch, Hào Mai Dật, là người Trường Châu (Nay là Tô Châu- Giang Tô)
Đồng nghĩa là trẻ con, nhi đồng
Thú là hứng thú, thú vị
Đồng thú được trích từ tản văn “Phù sinh lục ký – Nhàn tình kí thú” (Câu chuyện phiếm thú vị còn nhớ)
Bài này chỉ có 4 đoạn ngắn, tổng lại có 6 câu thôi.
Đoạn bạn Đại Trình đọc là câu đầu tiên cũng là đoạn đâu tiên: “Dư ức đồng trĩ khi, có thể giương mắt đối ngày, nhìn rõ mọi việc, gặp nhỏ bé vật tất tế sát này hoa văn, cố khi có vật ngoại chi thú.”
Nghĩa tạm chém: Lúc tôi nhớ lại thời thơ ấu, có thể mở to mắt ngắm nhìn ánh mặt trời, nhìn rõ mọi thứ, nhìn được thứ gì nhỏ nhất nhất định sẽ quan sát kĩ càng, cho nên thường tìm được những điều thú vị từ thế giới bên ngoài..