Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 148: Chờ Ta Trở Lại, Nữ Tử Yểu Điệu


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 148: Chờ Ta Trở Lại, Nữ Tử Yểu Điệu

Vũ Văn Tư Dạ thu tay, thư giãn gối tay lên đầu, cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Ban nãy ta gặp Trưởng Tôn Tông Lam.”
Nàng thận trọng theo dõi biểu cảm của hắn, không hề thấy sự kinh ngạc trong đó, hắn chỉ hơi nhướng mày, nói: “Thật sao?”
“Hắn giết Phủ Doãn.”
“Ừ?” Hắn nằm nghiêng trên thành giường, mắt hạnh khép hờ, mày phi dương bình thản, cởi bỏ vẻ nghiêm trang thường ngày, trông có phần thư thái vui vẻ.
“Ném vào hồ rồi.”
Đôi mắt hắn mở to, đưa tay vuốt tóc nàng, ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua mái tóc đen óng.
“Thói xấu không sửa được.” Hắn đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi, như trách cứ, lại như lo lắng.
“Chẳng lẽ hắn không nói với nàng không được nói cho ta biết sao?” Vũ Văn Tư Dạ nắm một lọn tóc của nàng, tinh tế kết lại, lấy một túi gấm từ trong tay áo đặt vào.
Hắn làm chuyện này như đang giữ một thứ quý giá gì đó, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận.

Tiêu Sơ Âm ngồi phía trước, không nhìn thấy hành động của hắn.
“Có.”
“Vậy tại sao nàng còn nói với ta.” Hắn khẽ cười nhìn bóng lưng mâu thuẫn của nàng, giờ phút này nội tâm nàng giãy giụa như hai con dã thú chạy về hai hướng khác nhau.
Tiêu Sơ Âm thở dài một hơi, khẽ nói: “Ta cũng không biết vì sao, thôi, ngủ đi.”
Nàng lại chui vào chăn, che kín đầu, sống lưng không còn căng thẳng nữa, giống như đã dỡ bỏ phòng bị, hô hấp đều đều vững vàng.
Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đèn đuốc trong viện mặc dù sáng rực nhưng không thể chiếu tới những góc tối tội ác đang xuất hiện.
“Ừm, ngủ.” Hắn chìa tay ôm eo nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười hài lòng nằm xuống, Tiêu Sơ Âm ban đầu có hơi động, sau đó lại mất đi ý thức, ngủ thật say.
Vũ Văn Tư Dạ nằm nghiêng cạnh nàng, dáng người như dãy núi liên tục, thong thả nhấp nhô, uốn lượn đến đâu, nơi ấy đều là một khoảng sắc núi tú lệ, áo khoác tơ lụa Thủy Nhuận, tư thế nằm nghiêng hấp dẫn vô cùng.
“Sơ Âm, xin lỗi nàng.” Hắn chống thân mình, lướt qua sống lưng nàng, cúi người khẽ hôn vành tai nàng
Ánh trăng không biết rời bỏ tầng mây dày đặc lúc nào chiếu rọi ánh sáng mỏng manh, hắt qua song cửa sổ soi sáng căn phòng.
Người trên giường đứng dậy, trên người tơ lụa hoàn mỹ, hoa văn thêu chỉ bạc dưới ánh trăng nổi lên màu sắc nhẹ nhàng, giống như ánh trăng cũng được thêu trên vạt áo hắn.
Hắn xuống giường, mang vớ, đi hài, động tác cố gắng nhẹ nhàng.
Mặc dù biết hiện tại cho dù là thiên lôi đánh xuống cũng không thể đánh thức nàng, hắn vẫn nhẹ tay nhẹ chân mặc y phục, sau đó cúi người nhìn nữ tử nằm ngủ sấp trên giường.
Nàng lúc này nhắm mắt yên tĩnh, như một chú mèo lười nhác, đôi mắt khép hờ, lông mi đen óng dài cong rõ ràng trên làn da trắng hồng. Khóe miệng hé mở khiến người ta hoài nghi lúc nàng ngủ có phải chảy nước dãi hay không, nếu vậy lại càng đáng yêu.
“Chờ ta trở lại.” Hắn gỡ một miếng điêu sức trên hông, thứ này giống như thứ Tiêu Sơ Âm đã thấy trên eo Trưởng Tôn Tông Lam, túi lưới màu xanh đen, không có gì quý giá.
Sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ trở lại, rất nhanh thôi.

Ánh trăng tối sầm, thân hình Vũ Văn Tư Dạ lướt ra cửa phòng, nhanh chóng biến mất.
Tiêu Sơ Âm đang nằm ngủ trong phòng đột nhiên mở mắt, nhìn hình bóng kia biến mất.

Bóng dáng Trưởng Tôn Tông Lam lướt đi trong màn đêm cực nhanh, y phục đỏ thẫm bay phất phới trong gió, bay về phía ráng đỏ bắt đầu nhô lên từ chân trời.
Hắn đang bỏ trốn.
“Hì hì, nhiều năm như vậy vẫn không chạy thoát khỏi ta, đừng lãng phí hơi sức nữa.” Giọng nói giòn tan nũng nịu vang lên trong đêm, từng mảnh lá cây cắt vỡ tiếng gió đuổi theo bóng đỏ kia.
Trưởng Tôn Tông Lam chau mày, mím môi chạy như điên, đồng thời quay lại nhìn phía sau, mặc kệ hắn đi đến đâu, bọn người đó như một đoàn dài bám vào người hắn.
Hắn đang lao nhanh bỗng nhiên dừng lại, gót chân kéo một vệt dài trên đất, bóng đỏ phía sau không ngờ hắn sẽ dừng lại, “Oái.” Một tiếng đập vào lưng hắn, Trưởng Tôn Tông Lam bị đụng phải lảo đảo, bóng người này bất mãn sờ sờ mũi: “Tự nhiên dừng lại! Hại mũi người ta muốn sụp luôn rồi, đền đi!”
Xiêm y màu đỏ chính là bé gái trước kia đã cứu Tiêu Sơ Âm, đại tiểu thư nhà Trưởng Tôn Tông Lam, Trưởng Tôn Nghiên.
“Đại tỷ, tỷ đừng đi theo đệ nữa được không?” Lúc hắn gọi hai tiếng đại tỷ, vẻ mặt đồng tình thương xót.
“Phi! Bản lĩnh kém còn trách ta theo ngươi! Hì hì, nếu ngươi lợi hại, cứ vứt bỏ ta lại đi.” Nàng lúc lắc đầu, ôm cánh tay ngắn ngủn vểnh cằm vẻ mặt kiêu ngạo.
“Tỷ biết rõ công lực đệ không thâm hậu bằng tỷ, sao có thể vứt bỏ được tỷ…” Trưởng Tôn Tông Lam bất đắc dĩ, đối mặt với đại tỷ nhà mình hắn lại không thể ra tay.

“Vậy thì để ta đi theo!” Trưởng Tôn Nghiên cười ôm bả vai, rất đắc ý khi nghe được lời khen từ miệng hắn.
Trưởng Tôn Tông Lam đứng trong rừng cây nhìn nàng, nhìn nàng ngồi xổm trên một cành cây không cao, cười không tim không phổi, lòng hắn giật giật, che giấu thần sắc, thản nhiên nói: “Tùy tỷ!”
“Tình cảm hai tỷ đệ nhà Trưởng Tôn thế gia thật khiến thiếp thân hâm mộ, nếu thiếp thân cũng có một tỷ tỷ xinh xắn khả ái như vậy thì thật tốt.” Giọng nói dịu dàng điềm đạm từ rừng cây truyền đến, một hồi tiếng leng keng vang lên, xuất hiện bóng người quần áo yểu điệu đứng xa xa trong bóng tối, che miệng cười duyên.
Vẻ mặt Trưởng Tôn Nghiên bỗng nhiên thay đổi, sắc mặt hồng nhuận biến mất, chỉ còn vẻ tái nhợt lạnh lẽo hơn cả ánh trăng. Nàng ngồi xổm xuống nhánh cây, đầu ngón tay kẹp một giọt nước màu xanh biếc, đôi mắt tràn ngập oán hận, miệng anh đào phun ra: “Tiện nhân!”
Áo choàng đỏ của Trưởng Tôn Tông Lam bắt đầu khởi động, gió sát mặt đất chui vào áo hắn, một đoán sen màu đỏ khổng lồ tràn ra.
“Đại tỷ, lần này tỷ không đi cũng phải đi rồi.”
Giọng nói của hắn mang theo ý cười, tiếng cười nhàn nhạt truyền đến trước mặt nàng kia, bỗng nhiên nổ tung, lá cây bay xao xác, sương mù mong manh bao trùm.
“Ta không đi!” Trưởng Tôn Nghiên khẽ nói, lụa dài màu đỏ trong tay bay về phía người kia, khuôn mặt càng thêm trắng bệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.