Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 147: Giữ Bí Mật, Giấc Ngủ Tăm Tối
Trưởng Tôn Tông Lam đứng đó không hề nhúc nhích, cho đến khi Tiêu Sơ Âm lên tiếng hỏi hắn, hắn mới xoay người lại, áo bào đỏ thẫm rộng lớn bay trong gió. Những phiến lá trôi lơ lửng trên mặt nước yên ả tạo nên những đợt sóng lăn tăn. Khuôn mặt hắn cũng như mặt hồ, nở nụ cười dịu dàng.
“A, thật khéo nha.” Trưởng Tôn công tử vẫn luôn là nhân vật không dựa theo lẽ thường, người ta một không hỏi Tiêu Sơ Âm sao lại ở đây, hai không giải thích tại sao mình lại ở đây, giống như chỉ tình cờ gặp được nhau ở cửa khi đi mua đồ ăn.
Khéo, thật là khéo. Trưởng Tôn công tử ở Hoa Thụy quốc xa xôi lại im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phủ nha của kinh thành Tuyên Vũ, lại còn đêm hôm khuya khoắc đứng bên hồ ngắm cảnh. Hơn nữa trước đó vài phút, nàng và Vũ Văn Tư Dạ vừa bị tập kích.
“Sao huynh lại ở đây?” Lỗ Dao là người không có tâm cơ, Tiêu Sơ Âm buồn bực không hỏi không có nghĩa là nàng cũng không hỏi. Lúc hỏi còn dùng khuỷu tay chọc ghẹo Tiêu Sơ Âm, bộ dạng “Làm sao cảm ơn ta đi.”
Trưởng Tôn Tông Lam khoanh tay từ bên hồ đi tới, hắn vừa di chuyển giống như khuấy động trời đêm yên lặng, cả bầu không khí đều sống động hẳn lên, tóc rơi xuống vai, bên hông treo túi lưới tua rua màu xanh đen, cùng phối sức ngọc bội không hề có giá trị.
“Ánh trăng ở Tuyên Vũ thật sáng, ta nhớ tới dáng dấp cô độc của một cố nhân, cho nên đứng ngắm. Làm sao, Lỗ cô nương cảm thấy tại hạ không nên xuất hiện ở đây sao? Không nên thì tại hạ sẽ đi…” Hắn nói xong cười khanh khách, bước được hai bước thì dừng lại, quả thật muốn xoay người rời đi.
“Ôi chao, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi, huynh đừng đi, các người nói chuyện đi, ta mệt muốn chết rồi, đi ngủ đây.” Nàng dụi mắt, kỳ lạ, vừa rồi không hề gì, sao bây giờ lại buồn ngủ thế này.
Nàng ách xì: “Tiêu…Sơ Âm, các người nói chuyện đi, ta…a…mệt.”
Tiêu Sơ Âm cười nhìn Trưởng Tôn Tông Lam đi tới, gió làm tay áo hắn tung bay, ngũ quan mị hoặc trong sương mù nhàn nhạt như ảo như thật.
“Này, người trồi lên rồi.” Tiêu Sơ Âm hất cằm chỉ vào hồ.
Trưởng Tôn Tông Lam biến sắc, nhíu mày xoay người.
Trên mặt hồ yên ả, vài lá non bị gió thổi xoay tròn, tạo ra từng vòng sóng nước, trong bóng đêm phản chiếu ánh sáng trên mặt hồ, đừng nói là người, ngay cả bọt nước cũng không có.
“Ài, nàng thông minh như vậy, bảo ta làm gì nàng mới tốt đây.” Trưởng Tôn Tông Lam giết người vứt xác dưới đáy hồ bị phát hiện, chẳng có gì gọi là xấu hổ, ngược lại giống như Tiêu Sơ Âm quá thông minh mới rước lấy họa.
“So với huynh, ta cũng chỉ bằng một chút, huynh đuổi Lỗ Dao đi là có gì muốn nói với ta, đừng nói huynh ngàn dặm xa xôi im hơi lặng tiếng chạy tới đây chỉ là vì giết người thôi nhé.”
“Không phải đã nói rồi sao? Tưởng nhớ cố nhân.”
“Cố nhân cái rắm, huynh có thấy cố nhân nào mới quen được ba tháng không?” Nàng bĩu môi, người này còn khó trị hơn cả Vũ Văn Tư Dạ.
“Khanh chẳng lẽ không biết một ngày không gặp như cách ba thu sao? Ba tháng không gặp…Ài, giống như cả một đời…” Hắn thở dài ai oán, Tiêu Sơ Âm thiếu chút nữa cho rằng đứng trước mặt mình là một oán nam bị vứt bỏ.
“Đừng có nói những lời vô nghĩa, ban bãy huynh giết ai vậy? Chạy tới Tuyên Vũ giết người, công việc mệt mỏi thế này, không giống như chuyện huynh nguyện ý làm.”
“Phụ mẫu lão gia.”
“Hả?”
“Chìm dưới đáy hồ, bây giờ nổi lên, không biết có bị cá ăn hết chưa, nàng muốn nhìn sao?” Hắn cười cười, cúi đầu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tiêu Sơ Âm, làm bộ nắm tay nàng đến bên hồ.
“Vì…Vì sao muốn giết?” Hắn chạy tới đây giết người, còn ném vào hồ sau viện nhà người ta, lá gan người này cũng lớn thật.
“Ừm…Ta nói.” Hắn im lặng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn trời, có chút khó xử nói: “Lý do gì mới tốt nhỉ?”
“Trưởng Tôn công tử, gần đây huynh rảnh rỗi đến luống cuống rồi, không có chuyện gì làm, chạy đến đây một chút đến kia một chút. Một Bình Uyên vương rời khỏi Hoa Thụy không nói, bây giờ huynh cũng chạy tới đây, Thái tử Triệt chẳng phải cả một người trong cung để chơi đùa cũng không có sao, buồn thật, nếu không ta kiếm chuyện cho huynh làm, được không?”
Trưởng Tôn Tông Lam ánh mắt màu hổ phách sáng như đuốc, khóe miệng nhếch lên, trong đôi mắt là sự chờ mong vô hạn: “Chuyện gì?”
“Diệu Nhi nhà chúng ta mất tích rồi, không biết đi đâu, nếu huynh rảnh, không bằng tìm giúp ta đi?”
“Được.” Hắn sảng khoái đồng ý, nhưng cũng đưa ra một yêu cầu: “Ta giúp nàng tìm người, nàng giúp ta giấu Vũ Văn Tư Dạ.”
“Giấu cái gì?” Ý của hắn chẳng lẽ là chuyện thấy hắn đêm nay không cần nhắc với Vũ Văn Tư Dạ?
“Tư Dạ bảo ta ở Hoa Thụy trông nom thái tử, ài, hoàng cung ấy à, ta sao có thể ở được, không để ý đã chuồn tới đây rồi. Nghe nói các người đến Tuyên Vũ đã muốn đến xem, nào ngờ vào nhầm phòng, Phủ Doãn đại nhân nói ta là thích khách, ta sợ ồn ào bị Tư Dạ biết nói ta không tận trung với cương vị, cho nên cứ theo ý của đại nhân mà làm thích khác, vừa xử lý xong thì các người đến.”
Hắn nói một tràng, Tiêu Sơ Âm không nghe được gì, thứ chó má gì chứ, tưởng nàng là con nít ba tuổi sao, kiểu nói dối mở đầu không ăn nhập với phía sau cũng phiền hắn tưởng tượng ra rõ ràng.
“Được, ta đồng ý.” Nếu nhớ không nhầm, trước kia hắn đồng ý với nàng rất nhiều chuyện, nhưng không lần nào làm được, ví như trốn khỏi Vương phủ.
Trưởng Tôn Tông Lam giao ước với nàng xong thì rời đi, vạt áo đỏ bay trong gió vô cùng mạnh mẽ.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn đi khỏi, cúi đầu thở dài, nói với hư không: “Đi theo hắn, đừng đến gần quá, nếu không chết rồi thì đừng tìm ta kêu oan.”
Nàng vươn tay xuất hiện vài người áo xám, chính là những người Lâm Nguyên Kỳ đưa cho nàng tìm Tiêu Diệu.
Đường cũ vòng vèo, nàng không còn tâm trí nào để nghĩ xem Vũ Văn Tư Dạ là người thế nào, suy nghĩ mãi không ra, không bằng cứ dựa theo trực giác của mình mà đi.
“Có lẽ ta phải rời khỏi một thời gian, chậm thì năm ba ngày, lâu thì một tháng, ngươi thay ta chăm sóc nàng.” Người nói chuyện mặc dù là đang nhờ vả, nhưng giọng điệu lại mang theo ý tứ ra lệnh trời sinh vô cùng nghiêm túc
Tiêu Sơ Âm đổ mồ hôi lạnh, Vương gia, có người nhờ vả như ngài sao?
Quả nhiên, người tiếp lời tính khí cũng không kém.
“Phiền các hạ nhờ người khác thì xem lại thái độ.” Đại phu lúc nào cũng chết vì sĩ diện, điểm ấy phải thay đổi, nếu không sau này làm hoàng đế, ai nói lời không lọt tai, chẳng phải lôi ra chém hết sao.
Tiêu Sơ Âm đứng ngoài cửa biết rõ người bọn họ nhắc tới là nàng, nhưng không biết Vũ Văn Tư Dạ đi đâu, nếu có thể, thật muốn hắn đưa mình đi cùng, nàng luôn cảm thấy Tiêu Diệu mất tích có liên quan đến hắn, chỉ là khó nói rõ ràng mà thôi.
Nàng muốn đẩy cửa vào, chợt nghe bên trong Vũ Văn Tư Dạ nói tiếp: “Nàng muốn ngươi làm hoàng đế, ngươi cứ cố gắng một chút thuận theo ý của nàng, tránh cho nàng cả ngày cứ vì ngươi nghĩ ra cách đối phó với đám huynh đệ tỷ muội như sói hổ kia, mọi người muốn gầy đi, lại tăng lên mấy cân thịt.”
Lâm Nguyên Kỳ không lên tiếng, Tiêu Sơ Âm muốn qua cửa sổ bên cạnh nhìn hành động của bọn hắn, lại sợ bị hai cao thủ phát hiện, vì vậy đành phải bám dính ngoài cửa nghe trộm.
“Đêm nay đi sao?” Lâm Nguyên Kỳ hỏi.
“Ngày mai, tốt xấu gì cũng phải ở cùng với nàng nhiều một chút, sau này muốn gặp cũng không biết được hay không.” Âm thanh Vũ Văn Tư Dạ đứng dậy đẩy ghế truyền đến, lúc này Tiêu Sơ Âm mới đẩy cửa ra, vẻ mặt tò mò hỏi: “Cái gì muốn gặp không được? Gặp ai vậy?”
Nàng không đợi hai người kia đáp lời, tiến lên nắm bàn tay đã trơn nhẵn như đổ mỡ của Vũ Văn Tư Dạ, vỗ vỗ mỉm cười nói: “Y thuật của đại phu tốt thật, nhanh như vậy đã khỏi rồi, Vương gia, khả năng tự phục hồi của huynh giống như thoát khỏi án treo vậy! Lợi hại!”
Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, mặc dù nàng nói vui vẻ, nhưng hắn lại cảm thấy không có gì hay ho, cái gì mà treo không treo, cũng không phải ai sắp chết mà.
“Sao nàng còn chưa ngủ?” Hắn cưng chiều xoa đầu nàng, khẽ vuốt sợi tóc rối bị vướng trong nữ trang.
“Không phải sợ huynh vì chắn cho ta mà thành người tàn phế, bán thân bất toại, dây dưa không ngừng muốn ta chịu trách nhiệm với huynh, ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của ta, nhưng hiện tại xem ra y thuật của đại phu đã cứu nửa đời sau của ta, ha ha!” Nàng cười đến mức khô khan, nhưng tâm tư Vũ Văn Tư Dạ và Lâm nguyên Kỳ cũng không ở đây, dường như không nghe thấy.
“Nhanh đi ngủ đi, nếu không sáng mai thức dậy tinh thần sẽ không tốt, Phủ Doãn đại nhân người ta còn tưởng rằng sơ suất với khách quý. Đêm nay Nhị thế tử cũng sẽ không đi, ngày mai còn phải mời ngươi giải thích với Phủ Doãn một lời, quấy rầy Phủ Doãn quý quốc, bổn vương vẫn có chút không tiện.” Hắn cười buông tay áo xuống, thuận tay ôm Tiêu Sơ Âm vào lòng, tư thế này rõ ràng là đang nói, đại phu, ngươi đi trước đi, ngủ cách vách hay bên kia đều được, đừng quấy rầy phu thê chúng ta đi ngủ. Đúng rồi, tốt nhất là đừng rời khỏi nha môn, đừng quên sáng mai nhân tiện cho chúng ta một nhân tình là được.
Tiêu SơÂm hiếm khi không phản kháng, còn cười hì hì nhìn Lâm nguyên kỳ, không phải đối cũng không đồng ý.
Lâm Nguyên kỳ thản nhiên nhìn hai người, nói: “Chuyện ban nãy, vẫn xin vương gia nhớ kỹ” Nói xong thu dọn túi thuốc, đẩy cửa đi ra. Bạch y tan vào bóng đêm, không quay đầu lại.
“Ban nãy các người nói chuyện gì vậy?” Nàng mở to đôi mắt vô tội, lông mi dài chớp chớp, bộ dạng bé cưng xinh đẹp tò mò.
“Ngủ, ngày mai sẽ nói cho nàng biết.” Vũ Văn Tư Dạ cười tự nhiên nắm tay nàng, dẫn nàng đến bên giường, đỡ nàng ngồi xuống, bản thân lại cúi người ngồi xổm.
“Huynh làm gì vậy?” Nàng không hiểu hành động của lão gia hắn là ý gì.
“Khuya rồi, ngủ đi.”
“À, được.” Tiêu Sơ Âm vẫn luôn cho rằng bản thân rất tự mình biết mình, xoay người ôm chăn ném xuống đất, làm gì? Quy tắc ngủ cùng phòng với vương gia, ngủ dưới đất thôi!
Nhưng vương gia người ta lại không nghĩ vậy, sau khi nàng ôm chăn ném xong lại đi lấy gối, ném xong nhìn lại, sao lại còn chăn, vừa nghĩ đêm nay ngủ trên đất cũng được đãi ngộ không tệ, ít nhất cho chăn là đủ rồi.
“Đừng ném, trên đất lạnh.” Vũ Văn Tư Dạ thả chăn lại lần thứ ba, đoạt lại chiếc gối nàng chuẩn bị ném, cúi người cởi giày cho nàng.
Tiêu Sơ Âm rụt chân lại, đưa lên mép giường, đôi tay nhanh nhẹn tự giải quyết rồi đỏ mặt nói: “Ta ngủ phía trên, huynh ngủ phía dưới.”
“Nàng xác định?” Vũ Văn Tư Dạ khẽ cười, nhắc lại: “Nàng ngủ phía trên, ta phía dưới…”
Cuối cùng, hắn quan tâm mà lại ủy khuất nói: “Tư thế như vậy nàng sẽ mệt đấy, ta không nỡ đâu.”
Hai mắt Tiêu Sơ Âm tối sầm, hận không thể chết ngất đi. Được, nàng thừa nhận mình nói không rõ ràng, thằng nhãi này nhất định là chòm sao bọ cạp, thù nào cũng nhớ kĩ đến vậy.
“Ta ngủ trên giường, huynh ngủ dưới đất.” Hai tay nàng vuốt vuốt, “Huynh ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất, huynh chọn đi.”
“Nàng ngủ trên giường, ta ngủ trên giường.”
“Được.” Tiêu Sơ Âm thấy hắn chọn vậy lập tức kéo chăn xoay người vào trong, võ công hắn cao như vậy, đứng cũng có thể ngủ, chăn mền gì vẫn nên dành cho người yếu đuối không chịu được dày vò như nàng.
Vũ Văn Tư Dạ biết nàng không nghe hết câu, cười bất đắc dĩ xốc chăn chui vào.
“Huynh làm gì vậy!” Nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không phải nói nàng ngủ trên giường sao?
“Tiêu Sơ Âm, nàng và ta tuy là nam nữ hữu biệt, nhưng nam đã có gia đình, nữ đã gả, hơn nữa y phục chỉnh tề, nàng sợ cái gì?”
Đúng là nam đã có gia đình, nhưng đã bỏ hết rồi, nữ đã gả, nhưng gả hay không cũng như nhau, mặc dù hiện tại y phục chỉnh tề, nhưng không có nghĩa là hiện tại duy trì được đến tương lai, nàng sợ hắn ăn nàng.
Nhưng lời này Tiêu Sơ Âm sẽ không nói ra, chủ yếu là nàng không muốn nói những lời vô nghĩa với người bụng dạ đen tối.
Nàng cũng không định bưng chén nước đặt giữa hai người, nếu một người nam nhân thật sự muốn làm gì, cho dù đặt mấy chục con dao ở giữa cũng chẳng có tác dụng, đặt chén nước? Chuyện cười!
Ngủ là ngủ, ngủ cùng nhau cũng đỡ cho nàng nửa đêm lo lắng người nào đó chạy mất.
Hô hấp ấm áp của Vũ Văn Tư Dạ phả sau ót nàng, mùi nam tính chậm rãi nằm xuống sau lưng nàng. Tiêu Sơ Âm cảm thấy rõ từng tiếng động nhỏ phía sau, nàng miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng lại hơi sợ, dù sao cũng chưa từng ngủ chung giường với nam nhân nào.
Vũ Văn Tư Dạ nằm xuống cũng không thổi đèn, nửa ngồi tựa vào giường, nhìn bóng lưng thẳng tắp của nàng, cả người căng như dây cung, sắp sửa lâm trận.
Vì vậy hắn liền đưa tay muốn trấn an nàng, nói cho nàng biết hắn sẽ không làm gì nàng, có thế nào cũng đợi nàng đồng ý, tuyệt đối sẽ không lợi dụng.
Hắn vừa cử động, Tiêu Sơ Âm liền “vọt lên” lật người ngồi dậy, nói: “Ta có chuyện muốn nói cho huynh biết.”