Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 149: Tiểu Thiếp Của Ai, Mưu Sát Thân Phu
Tiêu Sơ Âm lặng lẽ đứng dậy, lúc nãy Vũ Văn Tư Dạ đã động tay chân khi chạm vào eo nàng, nhưng…Nàng lấy huyết sắc ngọc bội từ trong ngực, xem ra thứ này lại giúp nàng rồi.
Không biết Bình Uyên vương có cảm giác gì.
Nàng đứng lên, không mang giày, chân không vớ đứng trên đất lạnh buốt hướng về hư không gọi: “Này, đưa ta đi theo hắn.”
Người áo xám xuất hiện, khó xử nhìn nàng, lắc đầu.
Tiêu Sơ Âm nhe răng giơ quả đấm: “Đưa hay không đưa, không đưa cho Nhị thế tử xào ngươi với mực!”
Người áo xám vẫn lắc đầu.
“À, được, ta tự đi theo, nếu bị thương té ngã ta sẽ không trách ngươi, thật sự sẽ không trách ngươi, ngươi đừng đi theo ta, ài, để ta tự đi…ngươi theo sau ta làm gì…”
Tốc độ của người áo xám kém xa Vũ Văn Tư Dạ, hai người theo tới rừng cây trước mặt, đảo mắt đã mất dấu bóng người như ẩn như hiện.
“Thì ra người của Nhị thế tử vô dụng như vậy, cũng bị mất dấu. Ài, còn không bằng tự ta đi từ từ đến, thật là.” Nàng nhặt một cành khô, nhàm chán vẽ vòng tròn trên đất, người áo xám này quả là xảo quyệt, thật sự là xảo quyệt.
Rõ ràng có thể đuổi kịp, nhưng hắn lại cố ý đi chậm lại, làm nàng không thể không trở về.
Thật là xảo quyệt, khi dễ nàng không biết võ công. Ngày nào đó nàng sẽ học võ công, càn quét hết rồi trở thành thiên hạ vô địch, hừ hừ.
Suy nghĩ lung tung, nàng cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì.
“Ngươi còn chưa chết, ngẩn ngơ ở đây làm gì vậy?” Giọng nói yểu điệu giòn giã vang lên sau lưng nàng, người áo xáo sửng sốt vội vã ẩn thân, không ngờ âm thanh này còn nói: “Trốn cái gì mà trốn, ngươi có thể trốn kĩ hơn Lâm lão đầu sao!”
Đứa bé xinh xắn đứng phía sau đá vào mông Tiêu Sơ Âm. Tiêu Sơ Âm thuận thế đi tới trước nhường lối, cô nàng bị hụt chân, giật mình.
Sau đó òa khóc.
Tiêu Sơ Âm ngây ngẩn cả người: “Cô đừng khóc, cô thích đá ta ta sẽ không đánh trả cũng không tránh được không? Nếu không thì cô đá lại đi, ta không né nữa?”
Trong nháy mắt lòng nàng ngập tràn tình mẫu tử, cho dù nha đầu kia kỳ lạ thế nào, nhưng trước kia cô ấy đã cứu mạng nàng, bây giờ đá nàng một cái thì có gì to tát. Nàng nhường được cái gì thì nhường thôi.
Trưởng Tôn Nghiên mặt vương nước mắt, chu miệng nhìn nàng.
“Không phải cô…muốn uống máu chứ?”
Trưởng Tôn Nghiên gật đầu, miệng nhỏ chu lên như bình dầu.
“Cô bị thương?” Nàng nhíu mày hỏi, dường như trước kia đã nghe Vũ Văn Tư Dạ nói qua, đứa nhỏ này mặc dù có dị năng trời phú, nhưng cũng có điểm thiếu hụt rất lớn.
Trưởng Tôn Nghiên lại gật đầu, nàng đánh không lại nữ nhân đó!
Tiêu Sơ Âm sáng mắt, lôi kéo tay nàng hỏi: “Ai đả thương cô?”
“Tiện nhân!”
Giọng nói giòn tan pha lẫn với hận thù hiện lên khuôn mặt đáng yêu dữ tợn của nàng, ánh mắt nhìn Tiêu Sơ Âm chợt nguội lạnh, hận ý của đứa nhỏ này…
Nàng nhắm mắt đưa cổ tay ra: “Chỉ được uống một chút thôi đó, còn nữa, ta thấy máu là choáng, hơi bị thiếu máu…”
Trưởng Tôn Nghiên chán ghét đẩy tay nàng ra, nghiến răng ken két nhìn thị vệ áo xám đang sợ đến mức không dám động đậy, cười xấu xa, nước mắt lại tuôn rơi.
Trưởng Tôn Nghiên đòi ăn la hét ầm ĩ để Tiêu Sơ Âm báo thù cho nàng, Tiêu Sơ Âm kiên quyết không chảy theo vết nước đục của nàng. Nếu Lâm Nguyên Kỳ biết mình hiến dâng máu thị vệ bảo bối của hắn cho tiểu nha đầu này, đời này nàng cũng đừng nghĩ tới việc sai bảo người của hắn nữa!
“Nữ nhân kia hoành hành ngang ngược, ngươi không quan tâm sao?” Nàng ta nắm tay nàng không buông, lợi dụng triệt để ưu thế của mình.
“Kẻ thù của cô, ta quản nhiều vậy làm gì, có muốn ta cũng không lo được!” Tiêu Sơ Âm tức giận lườm nàng, đứa nhỏ này còn ra lôi kéo nàng.
“Cả một tiểu thiếp cũng không quản nổi, ngươi làm thê tử nhà người ta thế nào vậy!”
“Cả một tiểu thiếp cũng không quản nổi…cái gì cơ?” Tiểu thiếp? Tiêu Sơ Âm trợn mắt nhìn nàng, trước mắt nàng bị xẻ ra một đường sáng, nàng cảm thấy mình sắp vén lên một tấm màn rất dày, rất nặng.
“Tiểu thiếp của ai? Thê tử của ai?” Nàng lạnh nhạt nhìn Trưởng Tôn Nghiên trên cánh tay mình, hất tay vứt nàng qua một bên, “Không nói rõ ràng thì nhả toàn bộ thứ cô vừa uống ban nãy ra”
“Còn có thể là ai nữa! Không phải con tiện nhân Thẩm Nhược Vân kia sao!” Giọng nói nàng ta chợt trở nên bén nhọn, da đầu Tiêu Sơ Âm tê dại, cả người nổi da gà.
“Cô nói Thẩm trắc phi Thẩm Nhược Vân?” Tiêu Sơ Âm ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu hỏi nàng, Thẩm Nhược Vân tuy có hơi ác độc, nhưng so với đứa nhỏ uống máu người trước mặt, căn bản là không cùng đẳng cấp, thật sự nàng cũng không quan tâm.
Trưởng Tôn Nghiên nhìn chằm chằm nàng, hận ý nơi đáy mắt gợn từng đợt sóng băng giá, từng bước khiến lòng Tiêu Sơ Âm lạnh dần.
Thái độ của Vũ Văn Tư Dạ đối với Thẩm Nhược Vân ngoại trừ tốt ra, cho dù hắn thích nữ tử dịu dàng trang nhã đi chăng nữa, nhưng dung túng như vậy lại không phải thứ cần có trong vương phủ. Còn có thái độ của lão phúc tấn đối với Thẩm Nhược Vân, trong sự vui vẻ tựa hồ còn mang theo cảm xúc không rõ ràng. Hơn nữa Lỗ Dao đã từng thấy Trưởng Tôn Tông Lam và Thẩm Nhược Vân ở cùng nhau, còn có túi lưới Vũ Văn Tư Dạ để lại trong ngực nàng giống hệt cái của Trưởng Tôn Tông Lam, còn có…còn có…
Nàng cảm thấy dung lượng của bộ não căn bản là không đủ dùng!
Thẩm Nhược Vân, nữ nhân này…Rốt cuộc là có bao nhiêu chuyện mà nàng không biết, mà lúc nàng sắp vạch trần, lại lộ ra một tấm màn đen tối.
“Ngươi đừng nói với ta, cái gì ngươi cũng không biết ?” Trưởng Tôn Nghiên thờ ơ ôm cánh tay nàng, không biết gì còn dám từng bước tạo đủ mối quan hệ với người này, sống được tới bây giờ quả thật là mạng lớn.
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng.
Nàng cho rằng hiện thực căn bản không phải là hiện thực, nàng cho rằng tàn nhẫn lúc này căn bản còn chưa đủ tàn nhẫn, nàng cho rằng chân tướng phía sau còn che giấu những lời nói dối. Nàng trước mặt những người này giống như một người đần độn, chỉ xông xáo nhắm mắt chạy về phía trước, cho rằng như vậy là có thể tìm được con đường đúng đắn.
“Nói cho ta biết, ta muốn biết tất cả mọi chuyện.” Nàng suy sụp tựa vào thân cây, nhìn Trưởng Tôn Nghiên chỉ cao bằng nửa mình: “Ta muốn đi tìm Tiêu Diệu, tìm Vũ Văn Tư Dạ.”
Trưởng Tôn Nghiên híp mắt, như đang nhớ lại chuyện gì, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ đó họ Tiêu, chẳng trách…”
Tiêu Sơ Âm nghe vậy bước tới nắm lấy cổ áo nàng ta, không biết lấy sức ở đâu nhấc đứa nhỏ lên, gân xanh trên cổ như ẩn như hiện: “Cô biết nó ở đâu sao? Nói cho ta biết!”
“Buông ra!” Giọng nói bén nhọn của Trưởng Tôn Nghiên làm nàng run lên, tách từng ngón tay của Tiêu Sơ Âm, vẻ mặt khó chịu nói: “Ngươi tìm hắn cũng vô dụng, sớm đã chết rồi!”
Sớm đã chết, đã chết, đã chết…Sớm đã chết…
“Không thể, cô lầm rồi.” Tiêu Sơ Âm gọi người áo xám đến đỡ mình, đầu nàng hơi đau, đứng chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng.
“Sao ta có thể nhìn lầm!” Trưởng Tôn Nghiên không phục khi bị coi thường, đề cao giọng nói chứng minh bản thân không sai: “Bị treo trên thân trúc, bị đại bàng ăn thịt gần hết, chỉ còn lại bộ xương, ngươi nói chết hay chưa!”
“Cô nói dối!” Đôi mắt nàng bỗng nhiên trợn to, không thể tin cảnh tượng tàn nhẫn do tiểu cô nương này nói ra, nếu không phải người áo xám đỡ được, nàng đã sớm xông tới cấu xé Trưởng Tôn Nghiên rồi.
“Ta không nói dối! Đại sư phụ giết!” Nàng hắng giọng vẫn muốn chứng minh bản thân không sai, cơ bản là không ý thức được lời nói của mình khiến cho nữ tử trước mặt có bao nhiêu hy vọng lại bị đả kích trầm trọng bấy nhiêu.
“Đại sư phụ là ai?” Trước mắt nàng từng đợt tăm tối, đầu hoa mắt choáng, nghe được cũng chỉ cảm thấy mơ hồ.
“Ta không thể nói.” Trưởng Tôn Nghiên ôm cánh tay thông cảm nhìn nàng. “Bất quá ta có thể mang ngươi đi gặp hắn.”
Tiêu Sơ Âm mặc dù đầu óc choáng váng, tin Tiêu Diệu đã chết đối với nàng lại càng đả kích nặng nề, nhưng cũng không chứng tỏ nàng u mê, nàng lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Nghiên: “Hắn muốn gặp ta?”
Mục đích của Trưởng Tôn Nghiên bị vạch trần, nhưng suy nghĩ cũng không phải Đại sư phụ muốn gặp nàng ta, mặc kệ là ai muốn gặp ai, cuối cùng cũng là muốn mặt đối mặt.
“Không phải.”
“Vì sao ta phải đi gặp hắn?” Nàng dựa nửa người trên người áo xám, cảm thấy tứ chi trở nên nặng nề.
Trưởng Tôn Nghiên trầm mặt, ngũ quan sinh động đáng yêu chợt rét lạnh: “Không đi cũng phải đi!”
Lời vừa dứt, Tiêu Sơ Âm cảm thấy sau đầu nặng nề, ý thức sau cùng là thủ hạ phía sau của Lâm Nguyên Kỳ cởi bỏ trường sam màu xám, lộ ra y phục màu đen thêu chỉ vàng bó sát.
…
“Chủ tử, không thấy Tiêu cô nương nữa.” Trong phòng Lâm Nguyên Kỳ, người áo xám cúi đầu báo cáo, chuẩn bị nhận lấy cơn tức giận của núi băng này.
“Ừ, ta biết rồi.” Lâm Nguyên Kỳ viết mấy chữ trên giấy Tuyên Thành, thái độ lạnh nhạt, không hề giật mình.
“Chủ tử…”
“Ngươi lui xuống đi.”
Lâm Nguyên Kỳ nhìn mấy chữ trên bàn, ngẩn ngơ, Tiêu Sơ Âm, nàng chỉ một mực chạy về phía trước, có một ngày sẽ mệt mỏi, sẽ trở lại, ta đã chuẩn bị cho nàng nơi an toàn để nàng nghỉ ngơi.
Gió lớn thổi tung trang giấy, nét mực lộn xộn.
…
Cảm giác đầu tiên của Tiêu Sơ Âm sau khi tỉnh dậy là: Đau!
Sau ót đau gần chết, người áo xám cải trang xuống tay cũng không nhẹ, có lẽ oán hận cả đời này đều trút hết lên cái ót đáng thương của nàng rồi.
“Híc…” Nàng lần mò sau cổ, nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, mẹ nó, không phải lại xuyên qua đấy chứ, lại bị tiểu thiếp nào đó đánh, sau đó tiểu thiếp nhà người ta đến trả thù, ông trời ơi, đừng đùa nàng nữa!
“Này, có ai không, ta tỉnh rồi!” Nàng đoán chừng sau khi tỉnh lại phải gọi người đến chiếu cố mình.
Tiêu Sơ Âm im lặng suy nghĩ, nếu đi vào là một nha hoàn, thân phận của nàng nhất định là tiểu thư không được sủng ái, nếu là một lão ma ma, nhất định là chủ tử bị người ta xa lánh, nếu là một nam nhân uy nghiêm hoa phục đẹp đẽ, nàng nhất định là công chúa được sủng ái hoặc là một ai đó có thân phận tôn quý.
“Một, hai, ba!”
“Nàng tỉnh rồi à?” Đến đây, đến đây, đến đây như thường lệ, con tỉnh rồi à, kế tiếp chính là con có biết cha hoặc là huynh trưởng lo lắng cho con lắm không.
Vì sao lại nói như vậy, bởi vì giọng nói này là giọng của một nam nhân.
“Nàng có biết vi phu lo cho nàng lắm không.”
Xem đi, phù hợp với logic của người bình thường…vi phu rất sợ…rất lo lắng cho nàng.
Tiêu Sơ Âm nghe vậy ngẩng đầu, ánh mặt trời bên ngoài tản vào trong, nàng ngồi dậy nhìn ngũ quan trắng nhạt của người nọ dưới ánh mặt trời, lộng lẫy sai lệch, tóc bay lả tả trên vai hắn, chỉ kém phi thăng lên trời…
Nàng ném chiếc gối về phía đó: “Vũ Văn Tư Dạ, không phải huynh bỏ ta đi rồi hay sao? Trở về cứu ta làm gì!”
“Này, này, này, nàng đang mưu sát chồng đó có hiểu không?” Hắn cười bước vào, ôm gối buồn cười nhìn nàng như gà trống bại trận ngồi trên giường. Trâm sai tán loạn, quần áo lộn xộn lộ ra nửa bờ vai trơn nhẵn khiến người ta liên tục tưởng tượng xa vời.
Ừm, nếu mỗi buổi sáng đều có thể thấy nàng như vậy cũng coi như không tệ…
Tiêu Sơ Âm nghe hắn nói, khuôn mặt không được tự nhiên đỏ lên, nàng cúi đầu thấy xương quai xanh lộ ra ngoài, mặt lại đỏ hơn, vội vã sửa sang lại xiêm y, nghĩ đến lời nói của Trưởng Tôn Nghiên hôm qua, đôi tay siết chặt ống tay áo, giọng nói ngưng trọng: “Trưởng Tôn Nghiên nói Diệu Nhi…Diệu Nhi nó…”
Vũ Văn Tư Dạ cười cười, Tiêu Sơ Âm nhìn nụ cười của hắn, không hiểu được là ý gì, trong lòng bực bội, sao hắn còn cười được?
“Sơ Âm tỷ tỷ!”
Giọng nói vui vẻ của thiếu niên từ ngoài cửa truyền đến, lập tức môt thiếu niên mặc đồ đen chạy vào. Trông thấy nàng ngồi trên giường, cười nhào vào lòng nàng, đầu không ngừng cọ cọ: “Sơ Âm tỷ tỷ, nhớ tỷ muốn chết.”
Ban đầu nàng bỗng ngây ngốc, cho đến khi cảm giác chân thật trong ngực truyền đến nàng mới cười rộ lên: “Diệu Nhi!”
Giọng nói run rẩy, nụ cười tươi đẹp, khóe mắt nén lệ.
Vô số cảm xúc phức tạp chỉ vì người đứng ở cửa đang mỉm cười nhìn nàng, nàng ngẩng đầu cùng hắn bị ngăn cách nhìn nhau, giữa ánh mắt mơ hồ, Vũ Văn Tư Da cười vô cùng dịu dàng, khóe môi hắn khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn tú sáng rực như trăm hoa đua nở dưới ánh mặt trời.
“Đa tạ huynh.” Nàng không lên tiếng hé miệng, bày tỏ lời cảm ơn với hắn.
Vũ Văn Tư Dạ lại lắc đầu, vẻ mặt có phần tiếc nuối, cũng không tiếng động ngăn cách bầu không khí vui vẻ mở miệng với nàng: “Ba chữ kia không biểu đạt được thành ý của nàng.”
Tiêu Sơ Âm không hiểu, ôm Tiêu Diệu cười thoải mãn, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, muốn thế nào?
“Ta yêu nàng.”
Môi mỏng hé mở, đôi môi chậm chạp cử động, cuối cùng ở đầu lưỡi nở rộ màu sắc hoa mỹ, ta yêu nàng.
Tiêu Sơ Âm “phì” cười, ánh mắt chuyển tới Tiêu Diệu trong lòng, đưa tay sờ hai má hắn, nhiều lần xác định người trong lòng chính là tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn, mà tiểu thiếu gia đang vui sướng bị nàng giày vò sắp thành mặt khổ qua nhịn không được kháng nghị: “Tỷ tỷ, tỷ sờ Diệu Nhi nữa sau này sẽ không có con dâu đâu!”
Vũ Văn tư Dạ cười vui vẻ nhìn nàng và thiếu niên này nô đùa trên giường, sắc thái trên khuôn mặt nàng biến ảo thành một bức tranh tươi đẹp.
“Đi gặp Trưởng Tôn Nghiên.”