Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 146: Không Công Bằng, Huynh Đang Làm Cái Gì Vậy?


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 146: Không Công Bằng, Huynh Đang Làm Cái Gì Vậy?

Tiêu cô nương đương nhiên là không hề bệnh, Tiêu cô nương bị hôn đến đỏ mặt, nhưng nàng không thể nói, hơn nữa ban nãy động tác đẩy mạnh cửa phòng Vũ Văn Tư Dạ, dường như…có chút…Thật sự không phải nàng tự luyến, nàng cảm thấy Lâm đại phu hình như đang ghen.
Đứng ngoài phòng, cửa sổ sau lưng nàng ánh lên màu vàng nhàn nhạt của ngọn đèn lay động. Nàng cúi đầu, nhìn ngón tay dài nhỏ của mình, ngẩng đầu cười với Lỗ Dao: “Đi một lát.”
Lỗ Dao và nàng đi loanh quanh trong phủ nha môn, ban đầu nàng còn nhàm chán nói này nói kia, lảm nhảm không ngừng.
“Cô xem trong nha môn này trồng nhiều cây như vậy, ở quê hương chúng ta có một cách nói, nếu trong nha môn có trồng cây thì đó là số người chết, một người là một cây, cầu xin sự an ổn.”
Tiêu Sơ Âm nhìn nàng, thầm nghĩ: Nha đầu, quê hương của cô cũng là quê hương của ta, thật sự có cách nói không khoa học như vậy sao?
“Cửa nha môn ở hướng bắc có phải là không tốt không, nghe nói dễ gọi quỷ hồn lắm.”
Hoàn hảo nàng là người theo thuyết vô thần.
“Này, cảnh vật nơi này thật đẹp, cô nói xem mất bao nhiêu tiền?”
“Lỗ Dao.”
“Chờ ta có một ngày giải quyết xong tất cả, Tiêu Sơ Âm, cô cứ chờ cùng ta ăn uống no say đi.”

Nàng giả vờ như không nghe thấy, con người Tiêu Sơ Âm từ trước đến nay không bao giờ chủ động tìm nàng nói chuyện, cũng chưa bao giờ chủ động tâm sự với ai. Bây giờ nàng ta lôi kéo mình đi tản bộ, hai nữ nhân, có gì hay ho mà tản bộ. Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, mẹ nó, cả mặt trăng cũng không có!
“Cô cảm thấy Vũ Văn Tư Dạ thế nào?”
Gió lạnh ung dung lướt qua, thổi bay vải sa mỏng của hai nữ tử, tóc đen bay bay.
Lỗ Dao cảm thấy gió đêm nay hơi lạnh, hơn nửa đêm bị đánh thức nàng còn chưa tỉnh hẳn, nghe câu này lại liên tưởng đến hai gò má đỏ ửng đến người mù cũng trông thấy của Tiêu Sơ Âm lúc nãy. Lòng nàng lại run lên không yên.
Nàng im lặng, bởi vì Tiêu Sơ Âm cũng chưa chuẩn bị nghe câu trả lời của nàng.
“Ngay từ đầu ta đã rất coi thường hắn, một nam nhân ngay đêm tân hôn dùng một ly rượu độc giết chết nữ nhân yêu mình. Nam nhân như vậy nếu không phải hèn nhát thì chính là lòng dạ độc ác. Nhưng đôi khi thù hận cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cô cảm thấy cả cuộc đời này không cần qua lại với người đó nữa, nhưng ngay những ngã rẽ cuộc đời đều gặp phải hắn.”
“Hắn là quan giám trảm cả nhà Tiêu gia, nhưng ở vị trí của hắn lại chẳng thể chống lại được, tình nghĩa và trách nhiệm, vẫn luôn khó song toàn.”
“Sau này…” Nàng mấp máy mở miệng, nhưng không nói nữa.
Hai người đi đến con đường đá lát bên hồ, những nhánh cây liễu tháng tư đã nảy nở hơn nhiều, nhẹ nhàng buông xuống lay động trên mặt hồ. Trong tầng tầng liễu rũ, màu y phục đỏ cực kì chói mắt đầy kinh hãi, bộ dạng áo bào quanh năm không hề buộc chặt, tà tà treo bên người, trong khung cảnh mờ nhạt, dung mạo người nọ trắng nõn yêu mị như ánh sáng nở rộ từ bóng tối, không mang theo bất kì màu sắc nào giữa thiên địa hồng trần.
Lỗ Dao thấy nàng không nói nữa, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng trông thấy y phục đỏ này.
Đêm nay đã định trước là không thể ngủ được.

Trong phòng còn mang theo dư vị của máu tanh, Lâm Nguyên Kỳ sau khi đi vào trở tay đóng cửa, để Dược Đồng đem băng gạc đặt trong mâm trên bàn, phía dưới dùng lửa đốt, mùi máu tươi trong không khí liền phai nhạt không ít.
Vết tích trên mu bàn tay của Vũ Văn Tư Dạ có vẻ đáng sợ, dù Lâm Nguyên Kỳ là người đã gặp qua chuyện huyết nhục tách rời xương cốt vỡ vụn, lúc nhìn thấy cũng khẽ nhíu mày.
“Dùng ngân châm dài nhỏ đâm vào, lấy thứ bên trong ra là được.” Vũ Văn Tư Dạ duỗi cánh tay trên mặt bàn, bộ mặt xanh tím, những thứ người nọ làm ra bao giờ cũng giày vò người khác, không lấy mạng ngươi, chỉ muốn ngươi đau đớn khó nhịn.
Lâm Nguyên Kỳ hơ ngân châm qua lửa một lần, dùng một cái móc thật nhỏ cuốn gập cây châm, nhìn thoáng qua Vũ Văn Tư Dạ, với thân thủ của hắn, bị người ta tập kích ở mu bàn tay rõ ràng là không thể.
“Nàng có biết không?”

“Biết cái gì?” Vũ Văn Tư Dạ không hiểu, nhìn đại phu châm xuống không hề chùn tay, thủ pháp so với người kia không hề kém cỏi.
“Không phải ngươi mang Tiêu Diệu đi.”
“Xì” một tiếng nhỏ, bên trong lỗ máu trên mu bàn tay, chỗ vết sẹo bị ngân châm của đại phu móc ra một viên gì đó tròn tròn mềm mềm, sau khi bị lấy ra giống như hạt của trái vải bị ném vào khay bạc. Nhanh chóng từ màu đỏ như máu thành màu tro.
“Đây là thứ gì vậy?” Đại phu cau mày nhìn thứ đồ gặp phải ngân khí giống như gặp phải khắc tinh, hắn chưa bao giờ gặp qua độc vật thế này, hoặc là, ám khí.
“Một người nhàm chán làm ra chuyện điên rồ.” Vũ Văn Tư Dạ cuộn tay áo lên, trên cánh tay còn một viên.
Sắc môi hắn tái nhợt, mặt không còn chút máu, xương cốt tứ chi thon dài đặt lên bàn, sau khi vật kia bị lấy ra, nhìn miệng vết thương bắt đầu khép miệng, cười cười.
Nhiều năm như vậy, hắn ta còn tưởng thứ này là khắc tinh của hắn…Nực cười.
“Đại phu, ngươi có cảm thấy công bằng không?” Y phục hắn có nếp gấp mệt mỏi, đôi mắt sắc bén bắn về phía Lâm Nguyên Kỳ đang đứng bên cạnh chữa thương cho hắn.
Lâm Nguyên Kỳ im lặng nhíu mày, tăng lực đạo trong tay, đau đớn làm Vũ Văn Tư Dạ rít qua kẽ răng: “Nhẹ chút.”
Hắn hoàn toàn là trả thù!
“Cái gọi là công bằng căn bản không tồn tại.”
Trên đời này căn bản không tồn tại thứ gọi là công bằng. Nếu công bằng, sẽ không để hắn sinh ra trong hoàng thất dơ bẩn, nếu công bằng, sẽ không ngay tại lúc hắn đã hết sức khiêm nhường còn quang minh chính đại chỉa mũi nhọn về phía hắn. Bọn họ là dòng máu hoàng tộc cao quý, mà hắn chỉ là một nhánh rẽ ngoại tộc bẩn thỉu mà thôi.

Nếu công bằng, nên để hắn gặp nàng sớm hơn.
Vũ Văn Tư Dạ biết hắn nghĩ đến những phân tranh trong hoàng thất, những kiểu lừa người gạt ta bình mới rượu cũ ở đây không hề giống với hoàng cung đã được trình diễn rầm rộ. Hình như chưa từng có tranh đấu máu chảy thành sông, cũng không có địa vị để củng cố, biểu tượng vương quyền của thiên hạ.
“Nếu như là nàng, có công bằng tuyệt đối hay không?”
Sau khi đại phu lấy ra thứ gì đó trong vết sẹo, đang thu dọn hộp thuốc, nghe lời nói của hắn, hơi ngẩn ra, nói: “Có ý gì?”
“Nàng là người duy nhất không đồng màu với thế gian này, ta không muốn nàng bị cuốn vào những phân tranh dơ bẩn ấy, nếu nàng muốn một thế giới thuần khiết, ta không thể cho nàng, mong ngươi cho nàng.”

Tiêu Sơ Âm nhìn người áo đỏ bên hồ liễu rủ, hắn cứ đứng ở đó, bóng lưng quay về bờ, nhìn mặt nước đến ngẩn ngơ, nhìn vẻ mặt yêu mị ấy khiến lòng nàng run lên.
“Trưởng Tôn Tông Lam, huynh đang làm gì vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.