Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 115: Đêm Đen Gió To Được Dịp Phóng Hỏa
Trưởng Tôn Tông Lam thả một đoạn dây đỏ óng ánh từ trong tay áo.
Tiếng hô to vang lên, Tiêu Sơ Âm còn chưa rõ tình hình trước mắt đã thấy hai người mặt khôi giáp trước mặt ngã xuống.
Trưởng Tôn Tông Lam siết chặt dây đỏ trong tay, ánh sáng tối tăm trên cổ thị vệ lóe lên bên cạnh.
Nàng bắt lấy cổ tay hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của thị vệ, trong đôi mắt hiện lên thứ gì đó rất mơ hồ.
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, thu sợi dây đỏ vào tay áo.
Nàng không muốn làm hại người vô tội, nhưng có người lại đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, nhìn nàng trải qua gió tanh mưa máu, nhìn nàng ở đất nước đầy sóng gió này sinh tồn như thế nào.
Tiếng hô của tên thị vệ đã kinh động đến những người khác. Họ giơ đuốc chạy vội về bên này. Xa xa lại truyền đến mệnh lệnh của Tề đô úy: Thế tử có lệnh, không được làm tổn thương đến Ngũ công chúa, những người còn lại, giết không tha.
Ánh mắt Tiêu Sơ Âm lóe lên, cười khẩy mệnh lệnh thế này, rốt cuộc là vì bắt lại, hay là để nàng chạy trốn.
Nàng nắm tay Trưởng Tôn, hai người vừa trốn tránh thị vệ tìm kiếm vừa dùng tay thay miệng, truyền đạt suy nghĩ đơn giản vào lòng bàn tay.
“Ta đi thu hút sự chú ý của bọn chúng, nàng cứ đi trước.”
“Không được, huynh bị bắt chỉ có đường chết.”
“Nàng không nỡ nhìn ta chết sao?” Hắn vừa vẽ vào tay nàng, vừa nhìn vẻ mặt cương quyết của nàng.
“Không.” Ngón tay nàng dừng lại, “Ta chỉ không muốn huynh chết vì ta.”
Hắn cười cười, nàng là người như vậy, lời nói ra đều khiến người ta vĩnh viễn đặt trong lòng.
Hắn suy nghĩ, một lúc lâu nhẹ nhàng viết trong tay nàng: Được.
Tiêu Sơ Âm nhìn thị vệ đang tiến sát, cứ như vậy, Trưởng Tôn Tông Lam mang theo người không biết võ công như nàng rất khó thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Hoặc là Trưởng Tôn Tông Lam chạy trốn, nàng bị Tề Đô úy đưa về.
Hoặc là đại khai sát giới, với thân thủ của Trưởng Tôn Tông Lam, cho dù là mang theo nàng cũng không phải không có khả năng phá vòng vây.
Hoặc là hai người cùng bị bắt. Ngày mai trên lá cờ của Tuyên Vũ sẽ đầy tranh vẽ Trưởng Tôn Tông Lam, dung nhan tuyệt thế của hắn trở thành một đóa hoa héo rũ.
Từ phi có lựa chọn thứ tư…
Ánh lửa ngày càng gần, khôi giám trên người nhóm thị vệ phản xạ ánh sáng đỏ, doanh trại lúc đó sáng trưng.
Đôi mắt Tiêu Sơ Âm sáng ngời theo ánh lửa lập lòe, nàng nhanh chóng viết vào lòng bàn tay Trưởng Tôn Tông Lam mấy chữ, hắn sững sờ nhìn đôi mắt sáng rực của nàng, bất đắc dĩ cười cười, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra cách làm như vậy.
Nhưng đáng tiếc hắn một đời anh minh, bây giờ lại phải…
“Nhanh lên, ở đây, bọn họ trốn không thoát đâu, Ngũ công chúa, Ngũ công chúa, Ngũ công chúa” Giọng của bọn thị vệ một tiếng lại cao hơn một tiếng thu hẹp vòng vây. Ánh lửa ngày càng sáng, cả hai bên lúc này đều có thể thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
“Ngũ công chúa.”
Một vệt đỏ mỏng manh hiện lên, tất cả mọi người chỉ cảm thấy nó như một tia chớp có sinh mệnh, nhanh mà chuẩn xác xuyên qua vòng tròn thị vệ.
Sau đó ẩn vào bóng tối.
Rất nhanh! Mọi người cũng chỉ thấy trước mắt một mảnh trắng lóa, ánh lửa chiếu vào còn thấy có lông lá ở đó.
“Ha ha ha…” Người có ý thức lại giơ cây đuốc sang người bên cạnh, ôm bụng cười lăn lộn, “Quần, cái quần, cái quần rớt..”
“Ha ha ha…” Còn chưa cười xong liền cảm thấy phía dưới chợt mát mẻ, cúi đầu nhìn thấy hai mảnh trắng xóa lộ trong đêm xuân ẩm ướt.
Đám thị vệ vội giơ đuốc chiếu sáng như ban ngày cười vang, một tay giơ đuốc, tay còn lại vội kéo quần lên.
Nhưng khôi giáp lạnh lẽo nặng nề, khom lưng có chút khó khăn. Hiện tại một tay cầm đuốc soi sáng bộ dạng nhếch nhác của mình cho người đối diện xem, không ít người khuôn mặt trắng xanh bỗng dưng đỏ lựng.
Không chiếu sáng, không chiếu sáng, kéo quần, kéo quần. Trong bóng tối, không biết là ai vội vã hô lên. Ánh lửa lập lòe, có người đã dập tắt đuốc trong tay, người kia thấy thế vội dập tắt luôn đuốc bên cạnh, khom lưng kéo quần.
Mọi người thấy thế nhao nhao bắt chước, nhưng đuốc hừng hực trong tay làm sao có thể dập tắt ngay được. Bọn thị vệ vốn vây kín lại một chỗ lại bắt đầu tản ra, cho đến khi ánh sáng không thể thấy được khuôn mặt đối phương mới chật vật cúi người dùng một tay kéo quần, chỉ còn một tay cầm đuốc.
Lúc sợi dây đỏ lóe lên, toàn bộ dây lưng của bọn họ đều bị cắt đứt.
Bọn thị vệ đã đẫm mồ hôi, tay giữ quần một lần nữa tụ tập lại, mỗi người thăm dò từng bước, chỉ sợ bị cắt đứt lần nữa không chỉ là dây lưng.
Trưởng Tôn Tông Lam trong bóng tối không biết phải làm sao cười cười nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Sơ Âm. Tốt xấu gì Trưởng Tôn Tông Lam hắn cũng là tam công tử có năng lực ở kinh thành, bây giờ lại đi cắt dây lưng của một đám nam nhân, trời ơi, thật là nhục nhã.
Tiêu Sơ Âm lại cong môi mỉm cười, gian ác ngồi xổm xuống, kéo tay hắn viết lên đó.
Dù hắn không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt sáng rỡ của nữ tử này, dây đỏ trong tay áo lại bay ra.
Mục tiêu lúc này không phải là dây lưng.
“Ầm ầm.” Âm thanh vang lên xung quanh bọn thị vệ, có người vừa cầm đuốc vừa giữ quần, nghe thấy tiếng vang kinh hãi quay đầu nhìn, còn chưa nhìn thấy gì đã cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Có gì đó lạnh lẽo chui từ cổ vào trong quần áo.
“Ngứa, ngứa, ngứa chết ta.” Tiếng khôi giáp cọ xát vào nhau liên tục trong bóng đêm càng thêm khó nhịn.
Thứ này, rất ngứa.
“Không được rồi, ngứa quá, mau, mau gãi giúp ta, phía trên, bên phải, không, không được.”
Tiêu Sơ Âm nhếch khóe miệng, ngồi xổm trong bóng tối nhìn đám thị vệ tán loạn, cây đuốc trong tay quơ quào lung tung, như một con khủng long cáu kỉnh.
Nàng đột nhiên dựa vào chiếc lều phía sau giơ tay lên, sau đó lấy ra một chút ngũ cốc nhỏ vụn trong lòng bàn tay, cúi đầu ngửi ngửi.
“Chủ tướng Trưởng Tôn Tông Lam, tặng huynh một lễ vật, có muốn không?”
Hắn đã sớm đoán được ý đồ của nàng, gật đầu cười nói: “Hiếm khi nàng chủ động một lần, sao ta từ chối được.”
Nàng hì hì cười nhạt, nhìn chằm chằm ánh lửa đang nhảy nhót, không biết thế nào mới có thể thoát khỏi bọn thị vệ này, cổ họng khàn khàn lớn tiếng nói: “Cởi giáp ra sẽ không ngứa nữa.”
Bọn thị vệ như được đại xá, ào ào cởi giáp trên người ra, thậm chí một số người còn cởi luôn quần, gió đêm thổi qua quả nhiên là dễ chịu.
Vì thế, trong phút chốc một đám người để trần cánh tay không mặc quần giơ đuốc trong tay hưng phấn nói: “Không ngứa, không ngứa, thật sự không ngứa nữa.”
Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, không tiếng động vỗ tay, không biết lấy đâu ra một cây đuốc chưa tắt hẳn, trong cảnh hỗn loạn cười nói: “Thời tiết hanh khô, phóng hỏa cực tốt.”
Đôi mắt Tiêu Sơ Âm sáng lên, nhếch miệng cười: “Đêm đen gió lớn, thích hợp cởi truồng.”
Hắn khẽ thổi cây đuốc trước người, vốn là cây đuốc sắp tắt bỗng nhiên bốc cháy chiếu sáng một khoảng trước mặt.
“Ở kia, Ngũ công chúa ở đó” Có một người quát lên, bọn họ chưa từng thấy diện mạo của Trưởng Tôn Tông Lam, chỉ biết Tiêu Sơ Âm.
Nhưng trong tay mỗi người đều có một bó đuốc, toàn thân trần trụi. Đuốc cháy sáng, Ngũ công chúa trước mặt, bọn thị vệ đều vội vàng nhặt quần áo che thân, không ngừng la to nhưng không hề tiến lên: “Ngũ công chúa ở đây, Ngũ công chúa ở đây…”
Nghe được tiếng ồn, Nguyên Lân và Tề Đô úy vội vàng từ doanh trướng bên kia chạy tới. Đập vào mắt là bọn thị vệ quần áo không đủ che thân, chật vật tột cùng.
Mà Tiêu Sơ Âm cùng với chủ tướng của địch đang sánh vai nắm tay nhau, đứng trước doanh trướng đón ánh lửa.
“Hơn nửa đên, Ngũ hoàng muội muốn làm gì hả?” Một giọng nói chói tai cùng tiếng vang của trang sức vô cùng chân thực.
Tiêu Sơ Âm ngước mắt nhìn, khóe miệng nở nụ cười, tới vừa đúng lúc.
“Ô, đây không phải chủ tướng Trưởng Tôn Tông Lam muốn so sánh với Ngũ muội nhà ta sao. Ngũ muội à, sao tay ngọc của muội còn đặt trong tay người ta vậy, dường như không tốt đâu.” Tam công chúa liếc Tiêu Sơ Âm, ánh mắt dừng trên hai tay.
Mọi người đều cảm thấy căng thẳng, kiểu này thì rõ ràng là Ngũ công chúa và chủ tướng của quân địch có quan hệ cá nhân. Mặc dù Tam công chúa bình thường không được người khác yêu thích, nhưng liên quan đến sách lược quốc gia, chiến trường sống còn, bọn họ vẫn coi trọng việc ai là địch ai là đội.
“Nguyên Chiêu Ninh, nghe nói lần này cô theo Đại thế tử xuất trận, làm giám quân lương thảo. Quyền lực trên tay công chúa Tuyên Vũ dường như vẫn còn rất lớn nhỉ.” Nàng vừa nói vừa cười, lời nói làm lòng người hoang mang, không biết nàng có ý gì.
“Ngũ muội.” Nguyên Lân thấy nàng gọi thẳng tên Tam công chúa có chút không vui. Nếu Tiêu Sơ Âm lại ăn nói liều lĩnh như vậy, nàng đối với con đường sau này của mình không có ích lợi gì cả.
Nàng cười nhạt, cười đến mức vân đạm phong kinh, cười đến mức không hề sợ hãi, nhìn khuôn mặt Tam công chúa giận dữ vặn vẹo nhìn thẳng mặt mình.
Nàng vốn là vô ý can thiệp vào phân tranh chính quyền của bọn họ, nhưng có một số người cứ cố tình không yên phận, nàng nhịn lần này đến lần khác, nhìn vẻ mặt khoa trương kiêu ngạo của nàng ta, hài lòng nhìn đóa hoa to lớn phía dưới.
Sau đó, nàng vươn tay, cầm đóa hoa này vứt vào trong biển lửa.
Trưởng Tôn Tông Lam đứng bên cạnh nàng khẽ đưa tay, cây đuốc đang bốc cháy được ném vào doanh trướng phía sau.
“Bụp” một tiếng, bóng hình màu đỏ thoáng cái đã biến mất, ngọn lửa hừng hực dựng cao đến ba thước.
“Lương thực của ta.” Khuôn mặt Tam công chúa trắng bệch, quỳ rạp xuống trước ngọn lửa.