Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 116: Suốt Đêm Hồi Kinh Chỉ Cứu Một Người
Trưởng Tôn Tông Lam ôm Tiêu Sơ Âm đang yên giấc trong lòng. Nội tâm mạnh mẽ của nàng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, sau khi đốt lương thảo của Tam công chúa, nàng ngất xỉu.
Hiện tại nàng đang nhắm mắt trong lòng Trưởng Tôn Tông Lam, nặng nề ngủ thiếp đi.
Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nàng yên ổn nằm trong lòng mình, chỉ sợ cả đời này đây là lúc hắn gần với nàng nhất.
“Đến rồi sao?” Nàng vừa nhắm mắt lại mở ra, ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, nhíu mày hỏi.
“Vẫn chưa, nàng mệt cả đêm rồi, cứ ngủ một chút đi.” Hắn yêu thương nhìn nàng, không đành lòng nhìn vẻ mệt mỏi ấy.
Nàng lắc đầu “Đưa ta về, nhanh đi.”
Phó tướng Hoa Thụy canh giữ trước cổng thành, hắn nghe nói Trưởng Tôn công tử đêm nay một người xông vào doanh trại của địch để gặp một người. Không biết là ai mà có thể khiến Trưởng Tôn công tử đích thân mạo hiểm đi gặp mặt.
Lúc hắn đứng trước cổng thành nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, vội vàng mở cửa nghênh đón.
“Trưởng Tôn công tử…” Hắn còn chưa nói xong đã thấy trong xiêm y của Trưởng Tôn công tử lộ ra một cái đầu nho nhỏ, một ánh mắt tàn nhẫn lóe sáng như dã thú đang nhìn hắn.
Hắn bất giác lùi lại, lẩm bẩm: “Bình Uyên vương phi…”
Tiêu Sơ Âm híp mắt, nhìn thấu lòng hắn, một đêm khuya trước cửa thành, phó tướng mặc khôi giáp chần chừ khơi gợi vết thương không thể yên bình trong lòng nàng.
Ba trăm sáu mươi miệng ăn của Tiêu gia, ba ngày sau sẽ bị chém.
Đã qua một ngày, ba trăm sáu mươi mạng người, chỉ còn lại hai ngày.
“Mở cửa thành.” Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó tướng còn chưa biết mình đã nói sai chuyện gì, giọng điệu ra lệnh uy nghiêm đến đáng sợ.
Cổng thành mở ra, Tiêu Sơ Âm nhẹ nhàng đứng xuống đất, vậy mà cũng không thể nào đứng thẳng, lảo đảo thiếu chút nữa lại té ngã.
Trưởng Tôn Tông Lam vươn tay đỡ nàng, ôm nàng vào lòng “Chuẩn bị ngựa.”
Phó tướng không dám nói nữa, vội vã gật đầu vào chuồng ngựa kéo ra một con ngựa màu đỏ thẫm dắt tới trước mặt hai người: “Công tử.”
Trưởng Tôn Tông Lam xoay người lên ngựa, trong suốt các động tác vẫn không hề buông Tiêu Sơ Âm ra, hắn ném ra một tấm ngọc bài, “Lương thảo của quân địch đã bị đốt, ba ngày sau tấn công Tuyên Vũ.”
“Công tử, ngài đi đâu…” Phó tướng đuổi theo ngựa vài bước, chú ngựa màu đỏ thẫm chốc lát đã mất hút trên đường. Trong gió truyền đến giọng nói của Trưởng Tôn Tông Lam: “Hồi kinh.”
Phó tướng sửng sốt, nhìn binh phù trong tay, hắn cứ như vậy bỏ lại mấy vạn tướng sĩ, bản thân lại mang theo nữ nhân đang bị truy nã trên toàn quốc kia, một ngựa, hai người, một ngày một đêm hồi kinh.
Tiêu Sơ Âm giãy giụa thế nào cũng không tránh được người hắn, nàng bất đắc dĩ, chỉ lớn tiếng phản kháng: “Trưởng Tôn Tông Lam, huynh, tùy ý cũng được, không bị ràng buộc cũng tốt, đều là chuyện của huynh, nhưng bây giờ huynh là chủ tướng của một nước, chủ tướng lâm trận bỏ chạy, nếu quân địch lúc này tấn công, huynh muốn để mấy vạn tướng sĩ chết vô ích hay sao.”
“Lương thảo của Tam công chúa bị đốt, đại thế tử thấy Ngũ công chúa vừa mới tìm về bị ta cướp đi, bây giờ có cho Tuyên Vũ lá gan của Vũ Văn Tư Dạ, bọn hắn cũng không dám tiến công.
Bốn chữ từ trong miệng hắn thốt ra, dội vào lòng nàng lạnh buốt.
“Sau này, trước mặt ta đừng nhắc tới tên hắn…”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau, gió lạnh thổi qua tai vuốt mái tóc đen của hắn, hắn cúi đầu cười, khẽ nói: “Được.”
Một chữ bị gió xé rách, vỡ vụn theo bụi đất phía sau.
…
Một ngày một đêm trôi qua, hai người chỉ ở lại một khách điếm cũ nát. Uống hai bình rượu cay nồng đến tim phổi cũng cảm thấy đau đớn.
Tiêu Sơ Âm cảm thấy rượu này là rượu nàng uống cảm thấy thống khoái nhất, cuối cùng nước mắt rơi cũng có một lý do.
Tiết trời trong kinh thành âm u làm người ta không thở nổi, Tiêu Sơ Âm khoác áo bào của Trưởng Tôn Tông Lam ngồi trên ngựa, chỉ lộ ra đôi mắt đen tuyền.
“Nghe nói lần này hoàng thượng thật sự rất tức giận, Tiêu thừa tướng là nguyên lão khai triều, vậy mà lại ra tay âm độc như vậy.”
“Chính là nguyên lão khai triều nên mới phải giết hắn. Mà ta nói, Tiêu thừa tướng này cũng thật là độc ác, nữ nhi của mình cũng hạ độc thủ. Nếu không phải Bình uyên vương anh minh, tìm ra nguyên nhân Tiêu thục phi trúng độc thì hoàng thượng cũng không tìm ra cơ hội diệt trừ cái gai này đâu.”
“Ài, chỉ đáng thương cho ba trăm năm mươi chín người trên dưới của Tiêu gia, ngày thường hâm mộ họ được ở trong nhà quan to vinh hiển, bây giờ một khi bị liên lụy thì mạng sống cũng dính theo.”
“Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy tung tích của Bình Uyên vương phi tiền nhiệm thì làm sao, các ngươi nói xem, nếu bây giờ dòng chính nữ của Tiêu gia xuất hiện thì Bình Uyên vương có xuống tay được không?”
“Bình Uyên vương cưới nữ nhi của Tiêu gia cũng là do hoàng thượng tứ hôn, vốn không phải tự nguyện. Cho dù là nữ nhân ấy có trở về, ta thấy Bình Uyên vương xuống tay còn nhanh hơn ấy chứ…” Có giọng nói châm chọc vang lên.
“Ài, dù sao cũng một ngày vợ chồng trăm năm ơn nghĩa, chắc sẽ không vậy đâu” Giọng nói già nua trong đám người kết thúc buổi nghị luận ở đây.
Tiêu Sơ Âm chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Nàng đã về, trở về kinh thành có thể đẩy nàng vào chỗ chết.
Trưởng Tôn Tông Lam đưa bàn tay ấm nóng dán lên lưng nàng, dường như sợ nàng chịu không được đả kích ấy mà ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Ta tìm chỗ ở giúp nàng, nàng cứ ở trọ trước…” Trưởng Tôn Tông Lam xuống ngựa, dắt ngựa sang đường đi vào một hẻm nhỏ.
Tiêu Sơ Âm cúi đầu nhắm mắt lại, thật lâu sau nàng ngẩng đầu, cũng xoay người xuống ngựa, nhìn hắn khẽ nói: “Ta muốn trở về Tiêu gia xem thử, sau đó vào cung..”
Trưởng Tôn Tông Lam dường như đã sớm đoán được ý của nàng, nàng vừa nói hắn đã tránh được ánh mắt của nàng, nói: “Lần này ý của hoàng thượng không ai có thể thay đổi được, không ai biết được phát sinh chuyện này là ngẫu nhiên hay tất yếu, hoàng thượng đã quyết, nàng có tiến cung cũng không cứu được ba trăm sáu mươi mạng người đâu.”
Nàng khẽ cười, nụ cười chua sót: “Ta cũng không phải thượng đế, sao có thể cứu được nhiều người như thế. Ta chỉ muốn đi cầu xin hoàng thượng, cầu ngài ấy tha cho người vô tội.”
Trưởng Tôn Tông Lam lại nói: “Ai vô tội, ngoại trừ Tiêu Viễn, ai cũng là người vô tội. Họ mặc dù tâm địa không tốt, nhưng cũng không đến nỗi phải chết. Hoàng thượng hạ lệnh tịch thu gia sản giết cả nhà là vì sao nàng biết không? Ông ta không phải muốn trừng phạt Tiêu Viễn, mà là…” Hắn dừng một chút, câu nói đó vẫn thốt ra, “…là muốn Tiêu gia phải diệt môn.”
“Tình hình hiện nay, chỉ sợ nàng chưa gặp hoàng thượng đã bị loạn tiễn bắn chết. Nàng đừng quên, bây giờ nàng cũng là người của Tiêu gia.” Hắn xoay về phía nàng, giọng điệu cương quyết.
Nàng ngẩn người nhìn Trưởng Tôn Tông Lam, cúi đầu nhìn mặt trời màu đen kết vảy trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn hay sao.
Nàng thật vô dụng, đến một mạng sống cũng không cứu được.
“Nếu muốn cứu, nhiều nhất chỉ có thể cứu một người.” Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu thản nhiên nói, nếu hắn đi tìm Vũ Văn Tư Dạ, nói không chừng hắn có thể nể mặt nàng mà bỏ qua cho đứa nhỏ đáng thương ấy.
Nàng sửng sốt nhìn khuôn mặt yêu mị này, nhất thời hắn như yêu quái tuấn mỹ trong truyền thuyết, thuyết phục nàng đưa ra lựa chọn, nhưng thật sự ngay từ đầu nàng đã nghĩ tới lựa chọn này.
“Ta muốn Tiêu Diệu sống sót, nó là người vô tội.” Nàng thúc ép bản thân không thèm nghĩ đến những người vô tội kia nữa. Đời này của nàng, nàng muốn gắng sức đoạt lại mạng sống cho huyết mạch ruột thịt duy nhất đó.
Trời muốn nàng chết, nàng cứ chống đối.
“Cho dù nó sống sót, đời này cũng không thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ có thể mai danh ẩn tích, thậm chí đến hết đời cũng phải trốn tránh sự truy bắt của hoàng quyền. Cho dù như vậy, nàng cũng muốn cứu nó sao.” Hắn đưa ra mọi khả năng để nàng suy nghĩ.
“Cả đời này, nếu ta có thể sống tiếp, cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích, cũng chỉ có thể suốt đời lẩn trốn sự truy đuổi của triều đình.” Đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng, “Cho dù như vậy, ta cũng muốn lựa chọn thấp hèn một chút, cho dù sống đê hèn cũng tốt hơn phải chết, chết thì không còn gì cả.”
Hai người đi đến cổng một tòa trạch viện, Trưởng Tôn Tông Lam đưa chìa khóa cho nàng, đẩy nàng vào trong dặn dò: “Dù là ai đến, nàng cũng đừng mở cửa, ta đi sắp xếp một chút, lát nữa sẽ đến gặp nàng.”
Nàng miễn cưỡng cười gật đầu để hắn không phải lo cho mình.
Trưởng Tôn Tông Lam ra cửa, bóng người màu xám phía sau hiện ra.
“Công tử.”
Trưởng Tôn Tông Lam thoáng nhìn thật sâu về phía hoàng cung, xoay người dặn dò người phía sau: “Kể lại chuyện Tam công chúa Tuyên Vũ bị đốt lương thảo cho Lâm Nguyên Kỳ biết, khoa trương một chút cũng được, cứ cho hắn biết là được.”
“Công tử muốn Lâm đại phu làm thế nào…”
“Hắn sẽ biết phải làm thế nào…”
Nói xong hắn xoay người đi, phương hướng lại không phải là hướng của Bình Uyên vương phủ.
Trong trạch viện, Tiêu Sơ Âm cầm chìa khóa đi vào viện, nàng nhìn vết sẹo màu đen xấu xí kết vảy trong lòng bàn tay, dừng bước.
Tay siết chặt chìa khóa, Trưởng Tôn Tông Lam lóe lên trong mắt nàng rồi biến mất, hắn đi ngàn dặm hộ tống nàng về kinh, bây giờ lại muốn tìm Vũ Văn Tư Dạ cứu mạng của người Tiêu gia.
Nàng cười chua sót dừng bước xoay người, mũi chân hướng về cửa lớn. Nàng ngồi xổm xuống cắm chìa khóa ở góc tường, lộ ra vòng tròn màu bạc trên đất, mang theo hơi thở của đốm lửa nhỏ, đi ngược hướng Trưởng Tôn Tông Lam vừa rời khỏi.
Đó là Bình Uyên vương phủ.