Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 114: Gặp Người Quen Dưới Ánh Trăng
Ánh trăng nhợt nhạt treo trên khoảnh đất cháy đen, hạt sương còn đọng trên đỉnh những chồi non ngày xuân. Lẳng lặng ngóng nhìn bóng người y phục đỏ thắm cách đó không xa, bóng người đó vung tay áo nhảy múa, đón gió đêm dưới ánh trăng, làm cho ánh trăng phủ thêm một màu đỏ dị thường.
“Công tử, để thuộc hạ đi cùng người, dù sao cũng là quân doanh của địch quốc.” Bóng người màu xám theo sát phía sau hắn, vẻ mặt lo lắng.
Bình Uyên vương mười bốn tuổi một người đơn độc xông vào doanh trại của quân địch, cắt đầu thủ lĩnh cũng chỉ trúng ba mũi tên. Ta chỉ đi gặp người quen, không cần phải lo.” Trưởng Tôn Tông Lam ngắm nhìn lều trại nối thành hàng phía bên kia, đôi mắt lưu ly hiện ra tia sáng nhàn nhạt tự nhiên.
“Công tử…” Bóng người màu xám còn muốn nói gì đó, bóng người màu đỏ phía trước dùng tốc độ không tưởng lao đi.
Bóng người màu xám muốn đuổi theo lại không thể có tốc độ đó.
Bóng dáng công tử như ngọn lửa xuyên qua màn đêm dày đặc.
…
Trong doanh trướng, Tiêu Sơ Âm ngồi nhìn ngọn lửa nhảy nhót trên cây nến. Nàng căng lưng ngồi thẳng tắp.
Chín nét chữ nặng trĩu trong thư, dùng cách ngắn gọn nhất báo cho nàng biết: Tiêu gia, ba ngày sau xử trảm, tịch thu gia sản.”
Nàng như chợt vỡ lẽ, lúc còn trong sơn thôn, trên bàn có một chồng mật hàm biểu đạt ý nghĩa rất chân thật. Trong cung có người muốn mượn tay Vũ Văn Tư Dạ diệt trừ thế lực Tiêu gia.
Đó không phải là thư cầu cứu của Hoàng hậu lúc bị giam, đó là thư đòi mạng ba trăm sáu mươi nhân khẩu của Tiêu gia.
Nàng tưởng hắn buông tha cho mình, nhưng không ngờ, hắn chỉ vì bản thân loại bỏ chướng ngại trên đường mà thôi. Để nàng đi không bao lâu, mới lập công lớn cho Hoa Thụy quốc truy bắt dòng chính nữ đang chạy trốn của Tiêu gia, lúc đó bọn họ ra tay mới nhanh hơn.
Tiêu gia đối với nàng chỉ còn một chút tình cảm tồn tại trong kí ức, Tiêu Viễn lòng lang dạ thú, đáng chết.
Nhưng ba trăm năm mươi chín người còn lại trong Tiêu gia, bọn họ đâu phạm tội gì để đến nỗi phải chết.
Nàng xót xa cho đệ đệ Diệu Nhi bệnh tật nhiều năm, không dễ dàng gì mới được cơ hội sống sót, tránh khỏi vận mệnh bất công của ông trời, nhưng lại tránh không khỏi tai họa bất ngờ của hoàng quyền.
Tiêu gia trên dưới ba trăm sáu mươi nhân khẩu, máu người nhiều như vậy phải chảy bao nhiêu ngày mới hết. Ngọ môn kinh đô hàng năm không xóa hết vết nhơ, nay lại muốn thêm oan hồn vất vưởng hay sao.
Lửa trên đế nến đang cháy rừng rực, ngọn lửa nhợt nhạt giương cao, giống như hoàng quyền bình thường đã hung hãn kiêu ngạo.
Nàng chậm rãi giơ tay lên, nhắm ngay ngọn lửa vỗ mạnh xuống.
Doanh trướng quay về một khoảng không tĩnh mịch.
“Cô nương.” Hồng Gấm không quen với bóng tối, Tiêu Sơ Âm khàn giọng nói: “Tắm, ngủ đi.”
Hồng Gấm cảm thấy một trận gió từ đâu lùa vào, nàng nhát gan, không dám hỏi nhiều, trong bóng đêm gật đầu, đáp: “Vâng, cô nương.”
Một bóng đen xuất hiện trong doanh trướng, Tiêu Sơ Âm nhìn bầu trời treo vầng trăng cô đơn, khóe mắt có cảm giác ươn ướt. Lòng bàn tay phải bị phồng rộp lên, nàng chạm nhẹ bọng nước chỗ bị phỏng, sau đó dùng sức siết chặt tay lại. Cả giác đau buốt thấm tớt ruột gan.
Lúc Trưởng Tôn Tông Lam lẩn vào doanh trại của quân địch, dựa vào hồi âm của Tiêu Sơ Âm lúc sáng, rất nhanh đã tìm thấy doanh trướng của Tiêu Sơ Âm. Hắn vén mành cửa nhìn nàng ngửa đầu quật cường trong bóng đêm, nàng cứ cố chấp duy trì góc độ ấy, đường cong hoàn mỹ của gò má dưới ánh trăng ửng lên ánh sáng như nước.
Trong bóng đêm, đôi vai nàng thẳng tắp lại gầy gò, nhìn không ra sự đau đớn, chỉ tự vây mình thành một tòa thành đơn độc.
Hắn biết rõ, hơi đau nhức, như bị đao cắt, vừa bắt đầu cái gì cũng không phát hiện ra. Lâu dần, liền bắt đầu đau đớn chảy máu, như bị một búa sắt khổng lồ bủa xuống. Chỉ một lần đã vạn kiếp bất phục, không thể chuyển mình.
Hiện tại nàng rất đau đớn, là một loại kia, hay là, cả hai loại.
“Nhìn đủ chưa?” Nàng quay lại, đôi mắt trong bóng đêm phát sáng rạng rỡ như sói, kiềm chế sự khát máu.
Yết hầu Trưởng Tôn Tông Lam giật giật, hắn yên lặng tiến lên, đứng trước mặt nàng, dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi chất lỏng đã khô cạn trên khóe mắt nàng. Nước mắt đã bị ánh trăng hong khô.
“Đi thôi.”
Hắn dắt tay nàng thản nhiên đi qua đao thương của thị vệ, áng mây bạc che khuất ánh trăng, che mất cả hai bóng người, tránh được sự canh phòng nghiêm ngặt của quân địch.
“Hôm nay sao lại ngủ sớm vậy?” Nguyên Lân mang theo một đám thị vệ đi ngang qua doanh trướng của Tiêu Sơ Âm. Lúc sáng nàng nhận được mật hàm của Trưởng Tôn Tông Lam thì vẻ mặt rất khác thường, nàng không nói, hắn bên cạnh cũng không hỏi.
Doanh trướng trong bóng đêm như một mãnh thú khổng lồ lẳng lặng nằm đó.
Nguyên Lân cúi đầu nghĩ, đưa tay xốc mành cúi đầu gọi vào bên trong: “Ngũ muội…”
“Đại thế tử” Trong doanh trướng truyền ra giọng nói sợ hãi của nha hoàn Hồng Gấm.
Hắn khẽ cau mày, giọng nói trở nên nhu hòa một chút, hỏi: “Ngũ công chúa đã ngủ rồi sao.”
Hồng Gấm thành thật đáp: “Dạ, vừa tắt đèn đi ngủ rồi ạ.”
Mày kiếm Nguyên Lân nhíu lại, thân hình đã đi vào trong, thị vệ phía sau kịp thời đưa tới bó đuốc, hắn cầm lấy chiếu sáng một vòng, chăn đệm trên giường được xếp ngay ngắn, nha hoàn nằm bên cạnh, chẳng thấy bóng dáng của Tiêu Sơ Âm đâu cả.
Tầm mắt hắn đảo một vòng, ánh mắt dừng trên đế nến bằng bạc tinh xảo trên bàn, trên đĩa đựng đế nến bằng lòng bàn tay, thứ gì đó đã bị đốt cháy đen khoanh tròn lại bên trên.
Hắn cắn chặt răng, xoay người trầm giọng nói: “Cảnh giới, kiểm soát toàn quân doanh, tìm được Ngũ công chúa, trọng thưởng.”
Tiêu Sơ Âm trốn trong bóng tối, nhìn thị vệ ngày càng dày đặc và ánh lửa phát sáng, rút tay khỏi bàn tay của Trưởng Tôn Tông Lam, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay ngưa ngứa, lúc nàng viết lên, giống như một đóa hoa yêu mị về đêm, chậm rãi nở rộ trong tay hắn. Hắn nhắm mắt cảm nhận giờ khắc tốt đẹp này, thiếu chút nữa đã quên mất nàng viết cái gì.
“Nguyên Lân đã phát hiện ra rồi, đợi lát nữa huynh cứ đi trước.”
Sau khi Tiêu Sơ Âm viết xong, đôi mắt trong đêm tối nhìn chằm chằm hắn, hắn là chủ tướng của quân địch, nếu bị Nguyên Lân bắt được, Hoa Thụy quốc tất nhiên lòng quân sẽ loạn, nàng không thể lấy vận mệnh của một quốc gia để đánh đổi thù hận của một mình nàng.
Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt kiên quyết nhìn thấu lòng người.
Hắn kéo tay nàng, muốn nói với nàng rằng đi thì cùng đi, ở lại thì cùng ở lại.
Đầu ngón tay chạm trúng chỗ sần sùi, hắn sửng sốt đón ánh sáng mỏng manh, một vòng huyết nhục cháy đen trong lòng bàn tay được mở ra, như một vòng mặt trời màu đen.
“Tìm được Ngũ công chúa rồi” Một tiếng thét hưng phấn đột nhiên vang lên trên đầu hai người.